Hôn Hậu Nhiệt Luyến

Chương 16
Tập đoàn Ích Viễn.

Lý Anh, người đã làm việc chăm chỉ để hoàn thành nhiệm vụ của ông chủ sau khi nhận được câu trả lời của vợ ông chủ thì vô cùng nhẹ nhõm.

Thân thể khỏe mạnh không có bệnh tật gì là tốt rồi.

Nếu có bệnh tật hay xảy ra vấn đề gì thì thật khó giải thích với vợ ông chủ.

Ánh mắt anh ấy chuyển từ chiếc điện thoại sang ông chủ đang ngồi sau bàn làm việc với vẻ mặt trang nghiêm.

Tần Kiêu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trước mặt, ngón tay thon thả đặt trên con chuột, thỉnh thoảng nhấn nhấn vài cái.

Nhìn từ bên ngoài giống như đang xử lý dự án giá trăm triệu.

Nhưng dựa trên sự hiểu biết của Lý Anh về ông chủ, hầu hết kết quả hiển thị trên màn hình máy tính của ông chủ đều là kết quả tìm kiếm xác suất mắc bệnh tim và tắc mạch máu não ở đàn ông trên 60 tuổi và xác suất phát bệnh sau khi bị sợ hãi.

Khi anh ta từ tập đoàn Đường thị trở về để báo cáo với ông chủ rằng anh ta đã thể hiện uy phong trước mặt chủ tịch tập đoàn Đường thị như thế nào, bạn của ông chủ là Quý Chính Sâm cũng ở đó.

Bởi vì Quý Chính Sâm có mối quan hệ tốt với ông chủ nên khi anh ta báo cáo vấn đề này cũng nói cho Quý Chính Sâm nghe luôn.

Đối phương tò mò không hiểu tại sao ông chủ lại đột nhiên đi bắt lỗi bố vợ mình, nhìn ông chủ có vẻ không để ý bất cứ chuyện gì nhưng thực chất lại là người rất xem trọng tình cảm.

Nhà họ Đường bắt nạt vợ ông chủ, bản thân ông chủ cũng muốn cảnh cáo cha vợ mình một chút nhưng vợ của ông chủ lại cảm thấy ông chủ vốn là con rể mà lại công khai chỉ trích bố vợ thì sẽ bị người khác nói rằng ông chủ bất kính với người lớn tuổi.

Ông chủ nhấn mạnh việc bản thân muốn tình cha vợ tính sổ, người mà vợ ông chủ lo lắng không phải là cha vợ ông chủ mà chính là danh tiếng của ông chủ.

Vì vậy, ông chủ liền giao nhiệm vụ này cho Lý Anh làm.

Quý Chính Sâm không kịp phòng ngừa đột nhiên bị ông chủ tống một miếng cẩu lương to đùng vào miệng, sau đó cũng không biết xuất phát từ mục đích gì, anh ta tỏ ra rất thân thiết nhắc nhở ông chủ rằng nếu cha vợ của ông chủ không may mắc một số bệnh về tim mạch lại bị sợ hãi cùng tức giận quá độ thì bệnh sẽ rất dễ bộc phát, thậm chí là còn dẫn đến tử vong.

*Cẩu lương: Là ý ám chỉ những hành động thân mật, tình cảm mà các cặp đôi yêu nhau thể hiện trước mặt những người độc thân. Nguồn gốc của từ “cẩu lương” không có ý châm biếm mà chỉ là trêu đùa, bởi văn hóa mạng Trung Quốc thường gọi những người độc thân là cẩu FA (cẩu độc thân).

Lúc đó mặt của ông chủ vẫn không có biểu cảm gì nhưng sau khi Quý Chính Sâm rời đi, liền mở máy tính lên, mím môi, vẫn luôn không nhúc nhích nhìn chằm chằm máy tính và ngồi đến tận bây giờ.

Là trợ thủ đắc lực nhất của ông chủ, anh nhận thức sâu sắc được rằng nếu có chuyện gì xảy ra thì anh sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm, vì vậy anh đã chủ động đến gặp vợ của ông chủ để hỏi thăm tình hình.

Chuyện này sớm muộn gì vợ ông chủ cũng sẽ biết.

Sẽ không giấu được lâu.

Cảm nhận được ánh mắt của Lý Anh, Tần Kiêu nhướng mi, lạnh lùng nói: "Nói."

Lý Anh không nói những câu vô nghĩa mà trực tiếp thú nhận nói: "Chủ tịch Tần, theo những gì tôi được biết thì tạm thời Đường Hưng Xương không có tiền sử bệnh tim mạch."

Ánh mắt của Tần Kiêu khẽ động, thần sắc tựa hồ có chút cứng ngắc nói: "Cậu gửi tin nhắn cho Đường Khê."

Không phải câu hỏi mà là câu khẳng định.

Lý Anh vội vàng nói: "Đúng vậy, chủ tịch Tần, bà chủ chỉ nói Đường Hưng Xương không có bệnh, cũng không nói cái gì khác, xem ra bà chủ cũng ngầm đồng ý với cách làm của ngài. Dù sao ở trong lòng của bà chủ, ngài vẫn quan trọng hơn Đường Hưng Xương."

Lý Anh cố gắng nói ra những lời dễ nghe nhất.

Tần Kiêu rời mắt khỏi anh ta, lạnh lùng ừ một tiếng.

Lý Anh: "..."

Ông chủ vậy mà lại không khiêm tốn như vậy, cũng không biết lấy tự tin ở chỗ nào mà lại cảm thấy một người chồng mới cưới có mấy tháng, chưa gặp mặt được mấy lần còn quan trọng hơn người mà bà chủ đã gọi là cha suốt hơn hai mươi năm.

Lý Anh tiếp tục nịnh nọt: "Bà chủ cũng không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, có lẽ là muốn hỏi riêng ngài, dù sao ngài cũng bận rộn cả ngày, thời gian dùng để nói chuyện với bà chủ cũng không nhiều lắm, bà chủ lại là người hiểu biết cũng hay ngại ngùng, muốn nói chuyện với ngài cũng sẽ luôn ngượng ngùng tìm cớ."

Chồng mình cho trợ lý đi làm nhục cha mình, đe dọa sẽ rút vốn đầu tư, chuyện này đối với một cặp vợ chồng bình thường thì vô cùng nghiêm trọng. Lý Anh cảm thấy bình thường dưới tình huống này, Đường Khê chắc chắn sẽ muốn tự mình đi hỏi Tần Kiêu một chút, việc tìm cớ để nói chuyện với Tần Kiêu thì Lý Anh cảm thấy khả năng này quả thật rất khó xảy ra.

Nhưng mà cũng không quan trọng, ông chủ thích nghe là được.

Nói xong, Lý Anh thấy ông chủ hơi nhíu mày, tim bỗng đập lỗi một nhịp, xong đời rồi, nịnh nọt không thành công rồi sao?

Trong văn phòng đột nhiên yên tĩnh lại, Tần Kiêu gõ ngón tay lên bàn rồi nói với Lý Anh: "Đem cuộc họp một tiếng sau hoãn lại đến sáng mai đi."

Đây là muốn dành ra một chút thời gian để bà chủ có thời gian nói chuyện với ông chủ sao?

“Được, chủ tịch Tần.”

Tần Kiêu cầm điện thoại lên, bấm vào trang trò chuyện tin nhắn với Đường Khê, hiện tại vẫn không có động tĩnh gì.

Anh liếc nhìn Lý Anh và nói: "Đi ra ngoài đi."

Lý Anh: "Dạ."

*

Hơn một giờ sau Đường Khê mới biết tại sao Lý Anh lại hỏi cô câu đó. Cha cô đã gọi điện và đem mọi chuyện nói lại một lần. Nói rằng Đường Miễu đã biết sai rồi, cũng muốn gặp mặt trực tiếp để nói lời xin lỗi.

Đường Khê từ chối, cô không cần Đường Miễu xin lỗi, cũng không thể tiếp nhận câu xin lỗi của Đường Miễu.

Đường Hưng Xương thở dài trong điện thoại nói: "Lần này thật sự là em gái của con không đúng, cha đã dạy dỗ lại con bé rồi."

Đường Khê hẽ ừ một tiếng.

Đường Hưng Xương : "Tần Kiêu nói về việc rút vốn ..."

"Công việc của anh ấy từ trước đến nay con đều chưa từng hỏi qua." Đường Hưng Xương chưa kịp nói xong, Đường Khê đã ngắt lời ông: "Cha có thể tự mình đi nói với anh ấy."

Đường Hưng Xương : "Tiểu Khê, từ nhỏ em gái con đã không biết nói chuyện, con cũng biết rõ đứa nhỏ này là bị tên nhóc nhà họ Tống kia làm cho choáng váng, chỉ cần là những chuyện có liên quan đến tên nhóc đó thì con bé sẽ vô cùng xúc động, bây giờ con bé cũng đã biết sai rồi, vẫn luôn ở trong phòng khóc lóc, con có thể nể mặt cha tha thứ cho con bé lần này được không."

Đường Khê nhẹ nhàng nói: "Cha, tính tình của Tần Kiêu không tốt, cha cũng không phải là không biết. Cha có thể nể tình con là con gái của cha mà đừng làm cho con khó xử có được không, nếu không còn chuyện gì nữa thì con tắt máy đây, con còn có việc phải làm."

Sau khi tắt điện thoại, cô còn chưa có thời gian suy nghĩ về cuộc trò chuyện với Đường Hưng Xương, Tô Chi đã cười hì hì cúi xuống nói: "A, Tần Kiêu thật sự cho người đi tìm cha của cậu để trút giận thay cậu sao, lại còn muốn rút vốn ra khỏi tập đoàn Đường thị."

Lúc Đường Khê nghe điện thoại, Tô Chi cũng ở bên cạnh, hơn nữa còn ngồi rất gần, có lẽ đầu dây bên kia nói gì cô ấy cũng đều nghe thấy hết, lại sợ rằng Đường Khê sẽ bởi vì chuyện của cha mình mà thương tâm cho nên liền cố tình dùng giọng nói vô cùng khoa trương để chuyển dời sự chú ý của Đường Khê.

Đường Khê cười nói: "Có lẽ chỉ là hù dọa ông ấy một chút mà thôi. Trợ lý của Tần Kiêu vừa mới gửi tin nhắn hỏi thăm sức khỏe hiện tại của cha tớ thế nào rồi, có lẽ là sợ thật sự dọa chết ông ấy rồi."

Tô Chi nói: “Sao cậu biết chỉ là hù dọa mà không phải là thật sự muốn thu hồi vốn chứ?”

Đường Khê cầm ly nước trên bàn uống một ngụm nước trả lời: "Đoán."

Với tính tình của Tần Kiêu, nếu thật sự muốn thu hồi vốn, anh sẽ không để cho Lý Anh đi.

Tô Chi tặc lưỡi: "Xem ra cậu rất hiểu chồng cậu đó, không phải nói là không thân sao?"

Đường Khê chớp chớp mắt nói: "Không còn cách nào khác, tớ chính là trời sinh đã thông minh, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu được suy nghĩ của người khác."

Tô Chi phun tào nói: "Cậu tự luyến như vậy, chồng của cậu có biết không?"

*Phun tào: Thổ tào (tiếng Trung: 吐槽, thường được dịch sang tiếng Việt là Phun tào) là một từ trong tiếng Trung Quốc, chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc.

Đường Khê lắc đầu nói: "Không thân lắm cũng không biết anh ấy có biết hay không?" ."

Tô Chi: "..."

Tô Chi ôm mặt, nhìn Đường Khê nói: "Không phải hôm qua tớ nói với cậu rằng chồng cậu là bạch mã hoàng tử của cậu hay sao? Đột nhiên tớ nghĩ ra được một từ càng chính xác hơn."

"Từ gì chứ?" Đường Khê hỏi.

“Kỵ sĩ đen, tớ cảm thấy anh ấy giống với kỵ sĩ đen của cậu hơn, luôn âm thầm bảo vệ cậu, vừa thấy cậu bị ức hiếp liền lập tức xông tới trước mặt trút giận thay cho cậu, cái này không phải kỵ sĩ đen thì có thể là gì chứ?"

"Kỵ sĩ đen." Đường Khê lặp lại ba chữ này, cười nhẹ rồi khẽ lắc đầu: "Chắc chắn là do cậu đã xem quá nhiều phim truyền hình rồi."

Đường Khê cúi đầu mở thư mục trong máy tính, chuẩn bị chỉnh sửa mấy tấm hình để dời đi lực chú ý.

Nhìn sang điện thoại di động ở bên cạnh, cô khẽ động ngón tay, suy nghĩ có nên gửi tin nhắn hỏi thăm Tần Kiêu một chút hay không.

Cô cầm điện thoại lên, bấm mở ứng dụng rồi lại đặt xuống.

Tần Kiêu làm việc gì cũng có chủ kiến ​​và tính toán riêng, cô vẫn là không nên hỏi thì tốt hơn.

Đường Khê chỉnh sửa ảnh cho đến khi tan làm.

"Tối nay có muốn đi ăn cùng mọi người không? Khoảng thời gian này mọi người đều rất bận rộn." Tô Chi đi tới hỏi.

"Được chứ, mọi người muốn ăn cái gì?"

Đường Khê vươn vai bắt đầu thu dọn đồ đạc.

“Để tớ đi hỏi bọn họ đã.”

Tô Chi đi ra ngoài và hỏi những nhân viên khác trong studio xem họ muốn ăn gì vào buổi tối, bên ngoài nhanh chóng trở nên náo nhiệt.

"Đi ăn lẩu."

"Lẩu đi."

Nhân viên trong studio đều là những người trẻ tuổi, thích náo nhiệt, về cơ bản mỗi lần ra ngoài ăn tối đều sẽ ăn lẩu, chỉ trong giây lát liền ấn định là sẽ đi ăn lẩu.

Một nhóm người cùng nhau tán gẫu, ăn lẩu, ăn một bữa lẩu mất hơn hai tiếng đồng hồ.

Ăn lẩu xong, cũng không biết là ai đề xướng ra muốn đi KTV ca hát, Đường Khê tương đối dễ tính, mọi người đi thì cô cũng đi theo.

Trong phòng trở nên ồn ào, mọi người đều la hét muốn Tô Chi và Đường Khê ca hát, dù sao hai người cũng là bà chủ, cần phải hát trước hai bài.

Ra ngoài chơi thì phải chơi hết mình.

Tuy Đường Khê hát không quá chuyên nghiệp nhưng giọng hát lại khá tốt, trình độ hát cũng được coi là ổn nên cô cũng không từ chối, cầm micro hát bài "Chú ếch con" với Tô Chi, bởi vì Tô Chi chỉ có thể hát những bài hát thiếu nhi mà thôi.

Cuộc vui kéo dài, bất tri bất giác đồng hồ đã điểm mười một rưỡi, Đường Khê lại bị Tô Chi kéo đi hát cùng cô ấy. Hát được một nửa thì Lâm Giản, nhân viên nhỏ nhất trong phòng làm việc đột nhiên gọi tên cô.

"Chị Khê Khê, điện thoại của chị đang đổ chuông."

Đường Khê quay lại và sững sờ khi nhìn thấy tên người gọi.

Vậy mà Tần Kiêu lại gọi cho cô.

Đã muộn như vậy rồi Tần Kiêu còn gọi điện thoại cho cô làm gì chứ?

Cô nhấc điện thoại lên và nhìn xung quanh.

Quá ồn ào, không phải là một chỗ tốt để nghe điện thoại.

Cô nhấc chân bước ra ngoài.

"Cậu đi đâu vậy?" Tô Chi hỏi.

“Tớ ra ngoài nghe điện thoại.”

“Để tớ đi cùng với cậu.”

Trong KTV người tốt người xấu lẫn lộn, vẻ bề ngoài của Đường Khê quá bắt mắt, Tô Chi không yên tâm khi để cô ra ngoài một mình cho nên nhanh chóng đặt micro xuống theo cô đi ra ngoài.

“Ai gọi điện thoại cho cậu vậy?”

“Tần Kiêu.”

Điện thoại vang lên một lần, Đường Khê không bắt máy, tiếng chuông điện thoại lại tiếp tục vang lên.

Đứng ở bên ngoài hành lang cũng có thể nghe rõ được âm thanh trong phòng hát, Đường Khê và Tô Chi đi vào thang máy, mãi cho đến khi đi ra hỏi cổng KTV, Đường Khê mới nhấn nút nghe.

"Alo."

"Đang ở đâu vậy?" Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, không biết có phải là ảo giác của Đường Khê hay không nhưng cô cảm thấy rằng có một chút nôn nóng trong giọng nói của anh.

Đường Khê hơi sửng sốt, cũng chưa kịp suy nghĩ đã nói ra sự thật: "Cùng đồng nghiệp ăn cơm, ở KTV."

Đầu dây bên kia im lặng.

Đường Khê dường như bị ảnh hưởng bởi bầu không khí, trong lòng liền cảm thấy có chút tội lỗi, vẫn luôn cảm thấy rằng dường như bản thân đã làm sai điều gì đó.

Cô đợi vài giây, sau đó chủ động phá vỡ sự im lặng: “Tần Kiêu?”

Giọng điệu Tần Kiêu khôi phục lại bình tĩnh, nhàn nhạt nói: “Tôi đã gọi cho em mấy cuộc điện thoại rồi?”

Đây là đang chất vấn cô tại sao lâu như vậy mới trả lời điện thoại của anh.

Đường Khê nhỏ giọng giải thích: "Trong KTV quá ồn ào, không tiện nghe điện thoại, em đi ra bên ngoài nghe điện thoại, anh gọi điện thoại cho em có chuyện gì không?"

Tần Kiêu dừng một chút, nói: "Mấy giờ thì về đến nhà?"

Bây giờ cũng đã mười một giờ rưỡi rồi.

Đường Khê: "Không rõ lắm, bọn họ vẫn còn đang ca hát."

Những người trẻ tuổi khi chơi vui sẽ không muốn về nhà.

Tần Kiêu nghe thấy ý tứ trong lời nói của cô, không nói thêm gì nữa.

Anh im lặng, cũng không tắt điện thoại.

Đây là muốn ám chỉ tâm trạng không tốt sao!

Đường Khê cảm thấy hôm nay anh có chút kỳ quái, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hỏi: "Anh là muốn về nhà sao?"

Thời điểm Đường Khê hỏi vấn đề này thì trong lòng cô cũng đã có đáp án.

Có lẽ Tần Kiêu đã về đến nhà, thấy cô muộn như vậy còn chưa về, liền gọi điện thoại cho cô.

“Tôi không thể về nhà sao?”

Giọng điệu này sao lại tràn ngập oán hận như thế chứ?

"Đương nhiên không phải." Đường Khê ân cần nói: "Công việc của anh không phải rất bận rộn hay sao? Trở về nhà không tiện bằng việc ở lại chung cư, hơn nữa bình thường anh cũng không về nhà vào thứ hai..."

Câu nói cuối cùng của Đường Khê có chút nhỏ, khiến anh hiểu ra là anh không chịu về nhà chứ không phải cô không cho anh về nhà.

Tần Kiêu thản nhiên nói: “Tôi để quên một tài liệu ở nhà, quay lại lấy.”

Thì ra là để quên tài liệu để ở nhà, khó trách tại sao thứ hai lại trở về.

Nhưng tại sao cô lại không nhớ hôm qua từ bữa tiệc sinh nhật của cha cô trở về, trên tay anh có cầm tài liệu chứ.

“Ồ, ra vậy.” Đường Khê dỗ dành anh: “Nếu anh cũng đã trở về thì em cũng không thể ở bên ngoài chơi cùng bọn họ được, bây giờ em liền trở về.”

Tần Kiêu: “Chờ ở đó đi."

"Hả?"

"Tôi đi đón em."

"Không cần đâu, anh đã làm việc cả ngày rồi, cần nghỉ ngơi, em bắt taxi về là được." Nơi này cách nhà rất gần, đi xe khoảng mười phút là tới rồi.

Tần Kiêu nói: "Không an toàn."

Đường Khê: "Em để Tiểu Trương tới đón."

Tần Kiêu không nói gì nữa, tắt điện thoại.

Đường Khê cúi đầu và gửi vị trí của mình cho Tiểu Trương.

Tô Chi nắm lấy cánh tay cô và nói: "Có chuyện gì vậy, chồng cậu lại về nhà rồi à, không phải cậu nói rằng nếu cậu không gửi tin nhắn cho anh ấy thì anh ấy sẽ không về nhà hay sao?"

Đường Khê nhún vai: "Cậu nhìn tớ giống như người biết anh ấy về nhà sao?"

Nếu cô biết anh trở về nhà, cô sẽ không ra ngoài chơi muộn như vậy.

Mười phút sau, Đường Khê nhận được tin nhắn từ Tần Kiêu.

Tần Kiêu, Chủ tịch Tập đoàn Ích Viễn: [Ra ngoài đi.]

Đường Khê: "???"

Sao anh lại tới đón cô chứ? Không phải đã đồng ý để Tiểu Trương đến đón rồi hay sao?

Đường Khê chào mọi người rồi cầm túi đi ra ngoài.

Từ trong KTV đi ra, chiếc xe màu đen quen thuộc đã chậm rãi lái tới trước mặt cô.

Từ ngoài cửa xe nhìn vào, Tần Kiêu đang ngồi ở ghế lái, sắc mặt bình tĩnh, đưa mắt nhìn cô.

Đường Khê mở cửa xe, cúi người đi vào.

Tần Kiêu không nói gì, đợi cô thắt dây an toàn xong thì đạp ga quay về.

Dọc đường đi, trong xe vô cùng yên tĩnh.

Đường Khê đã quen với sự im lặng của anh, dù sao anh cũng đang lái xe cho nên cũng không nói chuyện với anh để tránh làm cho anh phân tâm.

Xe dừng ở trước cổng biệt thự.

Đường Khê xuống xe, đi lên phía trước, nhập dấu vân tay để mở khóa, cúi người lấy dép lê từ tủ giày ra.

Người đàn ông cao lớn bước vào, dựa gần vào cô, cùng cô đổi giày rồi cùng nhau đi lên lầu.

Lúc này, Tần Kiêu trực tiếp đi theo Đường Khê bước vào phòng ngủ.

Đường Khê đi đến phòng thay đồ để lấy quần áo, vừa đi ra đã thấy Tần Kiêu ngồi ở trên sô pha, suy nghĩ một lát liền đi tới gần vỗ vỗ bả vai của anh.

Tần Kiêu ngẩng đầu lên nhìn cô.

Đường Khê hơi hơi nghiêng đầu, dùng đôi mắt như dòng nước mùa thu nghiêm túc nhìn anh nói: "Tần Kiêu, hôm nay em ra ngoài chơi muộn như vậy, anh có giận em không?"

Tần Kiêu nói nhỏ: “Không giận.”

Đường Khê sợ anh *khẩu phật tâm xà cho nên cẩn thận giải thích: “Mọi người ở trong phòng làm việc của em đi liên hoan, vốn dĩ chỉ định ăn một bữa cơm sẽ trở về nhưng người trẻ tuổi đều rất yêu thích vui chơi cho nên ăn cơm xong liền đi đến KTV.”

*Thành ngữ (Nghĩa đen) Lời nói của Phật nhưng thâm tâm là của Xà. (Nghĩa bóng) Tỏ vẻ đàng hoàng, đứng đắn nhưng trong bụng xấu xa, độc ác.

Tần Kiêu ừ một tiếng nói: "Tôi sẽ không can thiệp vào cuộc sống xã giao của em nhưng con gái khi ra ngoài vào ban đêm phải chú ý an toàn."

Còn rất biết phân rõ phải trái.

Đường Khê gật đầu đáp: "Hiểu rồi, em đi tắm đây."

Cô xoay người đi vào phòng tắm.

'Cạch' một tiếng, cửa phòng tắm đóng lại.

Tần Kiêu nghiêng người nhìn thấy đèn trong phòng tắm đã bật sáng, khóe miệng nhếch lên.

Cả buổi chiều hôm nay anh đều ngồi đợi Đường Khê gửi tin nhắn cho anh nhưng vẫn luôn không nhận được tin nhắn nào, sau khi về nhà cũng không thấy bóng dáng đâu, sau khi biết anh trở về nhà trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc.

Cô gái này từ trước đến nay đều không nghĩ đến việc anh sẽ về nhà.

Ngồi trên sô pha, Tần Kiêu nghĩ đến những lời yêu thương mà Đường Khê dành cho anh ấy trong quá khứ, vừa đến thứ sáu liền nhớ anh, cũng chỉ vào thứ sáu mới nhớ đến anh.

...

Hiện tại ngay cả đến thứ sáu cũng sẽ không nhớ đến anh.

Đường Khê tắm xong từ phòng tắm đi ra, Tần Kiêu đã vào phòng tắm ở phòng làm việc tắm xong, lúc nhìn thấy cô liền dừng lại.

Hôm nay cô mặc một bộ đồ ngủ hai mảnh, áo ngủ và quần pyjama ôm lấy người cô.

Trước đây cô toàn mặc váy ngủ.

Đường Khê chính là thích mặc váy ngủ, trước đây Tần Kiêu thường ngủ sát mép giường ngoài cùng, với tư thế của một nhà sư bị rơi vào động bàn tơ, không có chút uy hiếp nào với Đường Khê.

Vì vậy Đường Khê vẫn luôn mặc váy ngủ để đi ngủ.

Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã khác.

Cảm nhận được ánh mắt của anh, Đường Khê ngẩng đầu lên đối diện với anh hỏi: "Sao vậy?"

Đường Khê hỏi xong, lời trong lòng cô và lời Tần Kiêu nói ra gần như là trả lời cùng một lúc: "Không có gì."

Quả nhiên, cô biết là anh sẽ nói ‘không có gì’.

Bởi vì đoán đúng lời mà Tần Kiêu nói cho nên Đường Khê không nhịn được mà cúi đầu nở nụ cười.

Tần Kiêu nheo mắt lại.

Đường Khê nhanh chóng chạy đến cuối giường, cởi giày và leo lên giường.

"Không sao, nếu anh không có chuyện gì nữa thì có thể tắt đèn rồi."

Tần Kiêu giơ tay tắt đèn, ánh mắt thoáng thấy Đường Khê chui vào trong chăn, hai tay ôm chăn quanh cổ, quấn chặt lấy người, chỉ lộ ra khuôn mặt trắng nõn khẽ ngẩng đầu lên nhìn anh tắt đèn, đôi mắt trong veo chớp chớp, hàng mi dài nhẹ nhàng rung động.

Vừa mới tắm xong, hai gò má của cô có chút ửng hồng, dưới ánh đèn càng thêm đẹp mắt.

Cảm nhận được ánh mắt của anh, lông mi Đường Khê lại run lên, cô nghiêng người quay lưng về phía anh.

Khóe môi Tần Kiêu hơi mím lại, dưới bụng lại truyền đến cảm giác nóng rực.

Thấy cô co người lại ở nơi đó giống như một con mèo nhỏ, ngón tay thon dài nắm chặt chăn, tạo ra khoảng cách ở giữa.

Chung một giường một chăn nhưng lại làm cho anh cảm thấy giống như là hai chiếc giường và hai chiếc chăn riêng biệt vậy.

Tần Kiêu nhìn chằm chằm vào Đường Khê một lúc rồi mới đưa tay ra tắt đèn.

Tần Kiêu nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm giống như vừa trút được gánh nặng của Đường Khê.

Anh cau mày, cuối cùng đem chuyện mà anh đã suy nghĩ rất lâu nói ra: "Lúc tối khi tôi gọi điện cho em hình như em rất vui khi tôi về nhà."

Đường Khê: "..."

Trong lòng Đường Khê dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Tần Kiêu chậm rãi nói: "Nếu đã như vậy thì sau này ngày nào tôi cũng về nhà."

Sau này ngày nào anh cũng trở về sao?

Đường Khê cả kinh ngồi bật dậy, nghiêng đầu nhìn anh.

Tần Kiêu đang nằm thẳng, không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt của anh nhưng giọng nói của anh không giống như là đang nói đùa.

“Ngày nào cũng trở về sao?” Đường Khê hỏi lại.

Tần Kiêu nói: "Có thể không thể trở về mỗi ngày, hơn một nửa thời gian đều phải đi công tác, vì vậy chỉ có thể hứa với em rằng lúc nào tôi ở Nam Thành thì đều sẽ về nhà."

Đường Khê: "..."

Cái gì mà chỉ có thể hứa với cô sẽ về nhà mỗi ngày nếu ở Nam Thành, cô từ khi nào mà nói muốn anh về nhà mỗi ngày chứ?

"Tần Kiêu..."

Đường Khê đang muốn nói mấy câu có lý để thuyết phục anh nên chuyên tâm làm việc, không nên luôn nghĩ đến việc về nhà, trong bóng tối, từ cổ họng của Tần Kiêu phát ra một tiếng cười lạnh, tựa hồ là đã nhìn thấu kế tiếp cô muốn nói gì vậy.

Đường Khê lặng lẽ lùi về phía sau.

Được rồi.

Mỗi ngày đều về nhà thì mỗi ngày đều về nhà.

Cô nhắm mắt lại và đi ngủ.

Tần Kiêu lắng nghe tiếng thở mỏng manh của cô, giống như một chiếc lông vũ, sự tức giận trong anh vẫn không thể tiêu tan được.

Đường Khê gần như đã chìm vào trong giấc ngủ rồi thì đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm của một người đàn ông.

"Đường Khê, em có thể giúp tôi một chút không?"
Chương kế tiếp