Hôn Hậu Nhiệt Luyến

Chương 18
Văn phòng của Tần Kiêu nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà, sau khi ra khỏi thang máy, đi ngang qua khu văn phòng của ban thư ký, đó chính là văn phòng của chủ tịch.

Đường Khê đi theo Lý Anh đến cửa văn phòng, gõ cửa hai lần, nghe được Tần Kiêu nói ‘vào đi’, Lý Anh mới đẩy cửa ra, mời Đường Khê tiến vào.

Đường Khê đi vào, nhìn thấy Tần Kiêu ngồi ở sau bàn làm việc, đôi mắt hơi rũ xuống, tay áo sơ mi xắn đến khuỷu tay, ngón tay mảnh khảnh cầm bút, viết gì đó trên văn kiện trước mặt, trong phòng làm việc chỉ có tiếng sột soạt của ngòi bút cọ vào giấy.

Đường Khê vừa bước vào Lý Anh đã nói, nói Tần Kiêu còn đang bận việc, đừng lên tiếng quấy rầy anh, cô liền một mình đi tới sô pha, vén váy, nhẹ nhàng ngồi xuống.

Cả văn phòng tràn ngập âm thanh tiếng bút ma sát với mặt giấy, diễn ra trong vài phút.

Tần Kiêu hơi nhướng mi, nhấc bút lên, thoáng thấy cô ngồi trên sô pha, thần thái nghiêm túc, chỉ ngồi yên lặng như vậy, nhìn chằm chằm cửa sổ kiểu Pháp đối diện, mím môi, không nói lời nào.

Hôm nay cô mặc một bộ váy hoa mai, váy dài đến đầu gối, bên dưới có một mảnh vải tuyn nhỏ, làn da trắng nõn trên bắp chân mơ hồ lộ ra, mái tóc dài xõa sau lưng, trên tai đeo một đôi hoa tai nhỏ, dưới ánh nắng tràn vào từ cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, trông vô cùng dịu dàng và mềm mại.

Cảm nhận được ánh mắt của anh, Đường Khê nghiêng đầu, bắt gặp gương mặt lạnh lùng của Tần Kiêu, dịu dàng cười nói: “Đã làm xong việc rồi sao?”

Tần Kiêu nhàn nhạt nói: “Không có.”

Anh lại cúi đầu tiếp tục làm việc.

Anh mở một tập hồ sơ, hôm nay không bận lắm nhưng cũng không thể lãng phí thời gian, anh thật sự đang xử lý công việc.

Đường Khê đột nhiên đứng dậy, nhẹ giọng nói: "Có thể ăn cơm xong rồi làm tiếp không?"

Tần Kiêu ngẩng đầu, gõ ngón tay trên bàn, nghiêm túc nói: "Tôi đang làm việc."

“Em đói bụng.” Thanh âm của Đường Khê rất nhỏ, giống như đang làm nũng nói: "Sáng nay lúc tỉnh dậy em cũng chưa có ăn cơm."

Tần Kiêu nhíu mày: "Không phải trong phòng bếp có để đồ ăn cho em sao? Em không ăn?"

Đường Khê cúi đầu, vẻ mặt tràn đầy áy náy nói: "Tối hôm qua em đã nói sai rồi, cảm thấy vô cùng áy náy cho nên không muốn ăn cơm."

Tần Kiêu nghe cô nhắc tới chuyện tối hôm qua, ánh mắt lóe lên một tia sáng, vừa xấu hổ vừa tức giận.

“Đường Khê.” Anh lạnh lùng gọi tên cô.

Đường Khê đáp một tiếng, cô cúi đầu, lông mi rũ xuống, vẻ mặt vô cùng ủy khuất.

Tần Kiêu không biết cô đang cảm thấy ủy khuất vì cái gì.

Anh mới chính là người tối hôm qua bị cự tuyệt, cả đêm không ngủ được, chỉ cần trong lòng cô có một chút áy náy thì sẽ không ngủ ngon đến như vậy.

Anh giơ tay, bấm gọi số nội bộ nói: “Mang cơm trưa lên đi.”

Đường Khê mím môi cố nén cười.

Tần Kiêu cúp điện thoại, thoáng thấy cô nhếch môi, ánh mắt thâm thúy nhìn cô chằm chằm.

Đường Khê bị anh nhìn chằm chằm, hơi hơi nghiêng người, nhấc chân đi đến bên cửa sổ kiểu Pháp, nhìn về phía xa xa, chuyển chủ đề: "Nơi này rất đẹp, lúc anh làm việc mệt mỏi có hay đứng ở chỗ này để thả lỏng hay không?"

Tần Kiêu nhàn nhạt nói: "Không."

Đường Khê: "..."

Không phải ở trong tất cả các chương trình trên TV, chủ tịch tài chính đều đứng ở phía trước của các cửa sổ kiểu Pháp trên tầng cao nhất của công ty, nhìn vào khoảng không, cảm nhận cảm giác ưu việt khi đứng trên đỉnh kim tự tháp không phải hay sao?

Đường Khê: "Vậy lúc mệt mỏi thì anh sẽ dùng cách gì để thư giãn?"

Tần Kiêu: "Ngủ."

Nghe được câu trả lời này, Đường Khê sửng sốt một chút, ánh mắt dừng ở trên mặt anh mấy giây, gương mặt mơ hồ mang theo sự mệt mỏi, mà lại cố làm ra vẻ không sao nên trông càng thêm nghiêm nghị, dễ làm cho người ta nghĩ đến anh không mệt mỏi.

Câu trả lời của anh có khả năng không phải là nói cho có lệ mà chính là đang nói ra sự thật.

Văn phòng của Tần Kiêu có khu nghỉ ngơi dùng để dùng bữa, đầu bếp nhanh chóng đẩy xe đồ ăn đi vào.

Đường Khê và Tần Kiêu ngồi đối diện nhau, và nhân viên cũng đặt các món ăn lên bàn theo cách tương tự.

"Chủ tịch Tần, bà chủ, không biết hai người muốn uống gì?"

Toa ăn thứ hai có hai hàng đồ uống, bởi vì đang vào mùa hè cho nên nhà bếp chuẩn bị đồ uống lạnh, bình thường chỉ có một mình chủ tịch Tần dùng cơm trưa cho nên họ không chuẩn bị đồ uống bởi vì chủ tịch Tần chỉ dùng nước đun sôi để nguội trong bữa ăn.

Hôm nay bà Tần đến, cũng đã truyền miệng khắp công ty, bà Tần rất đẹp, trông còn rất trẻ, mấy cô gái nhỏ tuổi đều thích đồ uống ngon, bọn họ lại không biết khẩu vị của bà Tần như thế nào nên mỗi loại đã pha một ly.

Đường Khê không nghĩ nhiều, ngẩng đầu nhìn đầu bếp nói: "Cho một ly nước cam, cám ơn. "

"Xin hỏi vị kem ngài yêu cầu là gì ạ?"

"Dâu tây, cảm ơn."

Đầu bếp đặt hai ly đồ uống và kem đã chuẩn bị riêng cho Đường Khê trước mặt Đường Khê, sau đó đẩy xe ăn ra ngoài, trong văn phòng chỉ còn lại Đường Khê và Tần Kiêu.

Đường Khê cầm thìa, đưa một miếng kem vào miệng, đột nhiên nghe Tần Kiêu nói: "Em không thể ăn kem."

"Tại sao?"

Tần Kiêu dùng ánh mắt sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm Đường Khê: "Em có thể ăn sao? "

Đường Khê bắt gặp đôi mắt trắng đen rõ ràng của anh, chợt nhớ đến tối hôm trước cô đã nói dối anh rằng bản thân đang tới kỳ kinh nguyệt, nhất thời cảm thấy vô cùng áy náy.

Cô cúi đầu, không dám nhìn vào đôi mắt sáng ngời của anh, gật đầu lung tung nói: "Có thể."

Tần Kiêu im lặng một lúc, sau đó nói: "Chú ý một chút."

Anh cho rằng bản thân cô chỉ là tham ăn liền đưa tay lấy kem của cô đi.

Vừa rồi Đường Khê nói quá nhanh, sợ lát nữa anh phản ứng lại, chỉ có thể tiếp tục nói dối: "Có thể, em rất ổn."

Tần Kiêu: "Tốt sao?"

"Đúng vậy!"

Đường Khê gật đầu.

Cô có chút khát nước, kem đã bị anh lấy đi, trên tay chỉ còn lại nước cam, cô liền cúi đầu uống một ngụm nước cam.

Không biết Tần Kiêu đang suy nghĩ gì, ánh mắt anh dán chặt lên mặt cô, tựa hồ như đang nghiên cứu gì đó.

Đường Khê bị anh nhìn chằm chằm thì cúi đầu càng thấp.

“Tốt lên từ khi nào?” Tần Kiêu hết nhìn cô lại nhìn sang chỗ khác, bản thân anh cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

Về mối quan hệ hiện tại giữa hai người họ, thật xấu hổ khi thảo luận vấn đề này trực tiếp giữa thanh thiên bạch nhật.

Văn phòng yên lặng vài giây, Đường Khê ho nhẹ một tiếng, mặt hơi nóng: “Hôm qua, bắt đầu từ hôm qua đã tốt lên rồi.”

“Ồ.”

Tần Kiêu lại im lặng, Đường Khê lại cảm thấy chột dạ, cũng không dám nói gì nữa.

Cô tới đây vốn là muốn dỗ dành anh vì chuyện tối hôm qua nhưng sự tức giận của anh hình như càng lúc càng lớn rồi.

Một lúc sau, Đường Khê nhìn thấy Tần Kiêu cầm điện thoại, Đường Khê liếc nhìn nhưng không thể nhìn thấy những gì hiển thị trên màn hình điện thoại, chỉ có thể nhìn thấy ngón tay của anh ta lướt trên màn hình.

Cô hốt hoảng nghĩ đến việc lát nữa lời nói dối bị vạch trần thì cô phải giải thích như thế nào.

Tần Kiêu nghiêm túc nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, sau đó tắt điện thoại và đặt nó sang một bên.

Đường Khê nhướng mi, cũng không biết anh tra cái gì, đầu óc quay cuồng, Tần Kiêu lại vươn cánh tay ra.

"Phải 3-7 ngày sau khi hết kỳ mới ăn được đồ lạnh. Nó mới rời đi hôm qua, không được ăn đồ quá lạnh." Anh gõ ngón tay lên ly nước cam: "Đá."

Đường Khê sửng sốt một chút, khoảnh khắc nhìn anh cầm ly nước cam đi cô mới nhận ra liền thở phào nhẹ nhõm.

Hóa ra là vì phải hết kinh mấy ngày cô mới có thể ăn đồ lạnh, cô còn tưởng rằng anh đã phát hiện ra điều gì đó.

Tần Kiêu nghe thấy cô ấy thở ra một hơi, đôi mắt nhạy bén nhanh chóng nhìn lại về phía cô.

Đường Khê khẽ mỉm cười: "Anh nhìn em làm gì?"

Tần Kiêu thu hồi ánh mắt, sau đó hừ lạnh một tiếng.

Đường Khê: "..."

Cứu mạng, sự mỉa mai khinh miệt này của anh, liệu có phải là anh đã phát hiện ra việc cô nói dối anh về kỳ kinh nguyệt hay không?

Hơn nữa theo thời gian hành kinh bình thường của cô thì vẫn còn khoảng 1 tuần nữa.

Nếu anh định ngày nào cũng về nhà, vậy thì chuyện này rất khó giấu được anh.

Cô suy nghĩ một chút, trong đầu lóe lên một ý nghĩ, mếu máo hỏi: “Tại sao phải chờ từ ba đến bảy ngày, hôm qua em đã hết rồi, hôm nay không thể ăn sao?”

Tần Kiêu nhíu mày, gằn giọng nói: "Em đang hỏi tôi sao?"

Đường Khê vỗ vỗ vào gương mặt đang nóng lên của cô nói: "Là anh nói không được ăn, từ nhỏ đến lớn chỉ cần vừa hết là em liền ăn."

Tần Kiêu nhẹ nhàng nói: "Về sau không được ăn nữa!"

“Vì sao?” Đường Khê hỏi với vẻ mặt đơn thuần, đôi tay chống cằm, ánh mắt sáng ngời nhìn anh, ngón tay ở trên bàn cơm từng chút từng chút một bò về phía ly kem.

Tần Kiêu giơ tay đè lại bàn tay không thành thật của cô, vẻ mặt bất đắc dĩ, thanh âm rất nhỏ nói: "Rất dễ bị lạnh dẫn đến không đều."

Đường Khê cuối cùng cũng nghe được điều bản thân muốn nghe, đè nén khóe miệng. nhếch môi, có chút sợ hãi nói: "Nghiêm trọng như vậy sao? Lần nào em cũng ăn."

Tần Kiêu nhíu mày, lạnh lùng nói: "Sợ hãi em còn cười sao!"

Đường Khê: "..."

Hai tay của cô che mặt, ghé sát vào mặt bàn, đem khuôn mặt che kín lại, không cho anh nhìn thấy khuôn mặt của chính mình: "Làm sao bây giờ, lần nào em cũng ăn, chẳng trách. . . Lần nào cũng không đúng ngày."

"..."

Tần Kiêu suy nghĩ một chút, nói: "Ăn trước đi, chuyện này nói sau."

Đường Khê đáp một tiếng, gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát của anh.

Tần Kiêu ngước nhìn cô, cô mỉm cười với anh.

Tần Kiêu không nói gì, cúi đầu ăn miếng thịt.

Ăn cơm trưa xong, Đường Khê dựa vào trên ghế nói: "Tần Kiêu, thời gian nghỉ trưa anh sẽ dùng để ngủ sao?"

Tần Kiêu ừ một tiếng.

Đường Khê nói: "Vậy anh nghỉ ngơi một lát đi, em không ở chỗ này làm phiền anh nữa."

Tần Kiêu mím môi không nói gì, Đường Khê cầm lấy túi coi như anh đã đồng ý, đi ra ngoài.

Vừa đi tới cửa, liền nhìn thấy Tần Kiêu cầm áo khoác đi theo.

Đường Khê vốn tưởng rằng anh muốn tiễn cô liền nói: "Không cần tiễn, anh cứ nghỉ ngơi đi, em tự biết đường."

Tần Kiêu liếc nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: "Tôi không tiễn em, tôi về nhà."

Đường Khê: "Bây giờ anh về nhà sao?"

Ánh mắt của Tần Kiêu chùng xuống.

Đường Khê vội vàng nói: “Ý em là không phải anh đang rất bận sao?”

Tần Kiêu nhìn cô nói: “Tôi cũng có thể không cần làm việc quá mức.”

Đường Khê: “…”

Được rồi, công ty cũng là của anh, anh nói gì cũng đều đúng.

Mọi người trong ban thư ký đều biết chủ tịch chỉ đi làm nửa ngày liền tan làm, đều kinh ngạc nhìn Đường Khê.

Bà chủ không hổ danh là bà chủ, vậy mà lại có thể làm cho ông chủ tan ca sớm như vậy.

Nghe nói hôm qua ông chủ tan làm sớm để về nhà với vợ.

Đường Khê đi ngang qua khu vực bên ngoài văn phòng, chú ý đến những ánh mắt xung quanh cô và đoán xem họ sẽ nghĩ gì về cô.

Chắc chắn họ đều đang cảm thấy cô đến đây với mục đích gọi Tần Kiêu về nhà.

Cô quay đầu lại nhìn Tần Kiêu đang thong thả đi theo mình, đi đến sau lưng anh, vỗ vai anh nói: "Mau lên, anh đi trước đi."

Tần Kiêu nhìn thấy hai tai cô đỏ ửng, khóe môi cong lên tạo thành nụ cười, cũng không nói gì mà tăng tốc độ.

Hai người lần lượt ra khỏi thang máy, đang trong giờ nghỉ trưa, sảnh tầng một chật ních người, trong đó có rất nhiều người còn bưng theo cà phê và trà sữa, nhìn thấy Tần Kiêu liền nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, cũng mặc kệ vị chủ tịch này có nhận ra hay không, sợ rằng chủ tịch sẽ nhìn thấy khuôn mặt của chính mình, nhưng lại không giấu được tò mò mà đưa mắt nhìn Đường Khê.

Tần Kiêu dẫn Đường Khê đến cửa đại sảnh, đột nhiên nắm lấy tay Đường Khê và quay đầu lại.

Đường Khê bối rối theo bước anh đến quầy lễ tân.

Mấy cô gái ở quầy lễ tân vừa mới ngồi xuống, thấy anh quay lại liền vội vàng đứng dậy.

“Chủ tịch Tần.”

Tần Kiêu nghiêng người về phía Đường Khê nhưng lại nói những lời đó với quầy lễ tân: “Đây là vợ tôi.”

Nhân viên tiếp tân đã sớm biết đây là vợ của chủ tịch Tần, trước đó vì ngăn cản Đường Khê lên trên mà vẫn luôn nơm nớp lo sợ. Bây giờ lại nghe thấy anh nói câu này liền tiến lên xin lỗi Đường Khê.

Đường Khê sửng sốt một chút, không nghĩ tới anh quay lại chỉ để nói câu này.

Ngước lên bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của anh, một cảm giác ấm áp đặc biệt đột nhiên tràn ngập trái tim cô.
Chương kế tiếp