Hôn Hậu Nhiệt Luyến

Chương 19
Giọng nói xin lỗi của cô gái ở quầy lễ tân kéo Đường Khê trở về hiện thực.

Cô lấy lại tinh thần, nhận ra mình đã nhìn chằm chằm vào Tần Kiều trong vài giây, vẻ mặt ngượng ngùng dời tầm mắt khỏi Tần Kiêu, điều chỉnh lại biểu cảm, nhìn mấy cô gái ở quầy lễ tân, cười khanh khách: “Không sao đâu, đây là công việc của các cô, tôi cũng chẳng phải là nhân viên của công ty, lại không có hẹn trước, các cô cản tôi lại là cũng chính là làm tròn chức trách.”

Giọng Đường Khê rất nhẹ nhàng, làm người nghe cảm thấy cực kỳ thoải mái, các cô gái ở quầy lễ tân không nghĩ tới phu nhân của Tổng giám đốc Tần lại khiêm tốn như vậy, thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Tổng giám đốc Tần.

Các cô tưởng Tổng giám đốc Tần đến đây nói với bọn họ Đường khê là phu nhân của anh, bởi vì trước đó các cô ngăn cản không cho Đường Khê vào nên Tổng giám đốc Tần tức giận, muốn gây phiền toái cho các cô để phu nhân hả giận.

Tần Kiêu không nhìn các cô, nhàn nhạt ừ một tiếng, nắm tay Đường Khê rời đi.

Hai người bọn họ vừa mới đi thì những người giả vờ đứng chờ thang máy ở đại sảnh đi đến quầy lễ tân ríu rít buôn chuyện.

“Làm tôi sợ muốn chết, Tổng giám đốc Tần cố ý quay lại đây không phải chỉ vì muốn nói cho chúng ta biết đó là phu nhân của ngài ấy chứ? Chúng ta sẽ không bị đuổi việc chứ.”

“Đương nhiên là không rồi, nếu như muốn sa thải các cô thì Tổng giám đốc Tần chẳng cần phải giới thiệu phu nhân của anh ấy với các cô làm gì cả, ý anh ấy chính là muốn các cô nhớ kĩ người đó là phu nhân của anh ấy, lần sau phu nhân tới, không được ngăn cản phu nhân nữa.”

“Ai mà dám ngăn cản nữa chứ, hồi sáng, lúc trợ lý Lý xuống đón cô ấy đã nói đây là phu nhân của Tổng giám đốc Tần, sau này phu nhân Tổng giám đốc Tần tới không được ngăn cản, mấy người chúng tôi sợ đến mức cơm trưa cũng nuốt không trôi, sợ phu nhân Tổng giám đốc Tần mách việc này với Tổng giám đốc Tần, lúc nãy Tổng giám đốc Tần tới đây nói đó là phu nhân của anh ấy, khi đó tim tôi sắp nhảy ra ngoài đến nơi rồi, sợ câu tiếp theo của anh ấy là muốn đuổi chúng tôi cút khỏi công ty.”

“Phu nhân Tần vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, cô còn cười rất tươi với chúng tôi, sao lại có người vừa xinh đẹp lại còn tốt tính như vậy chứ.”

“Điều quan trọng là may mắn nha, các cô xem Tổng giám đốc Tần nghe lời cô ấy như vậy, cô ấy nói xong Tổng giám đốc Tần còn phụ họa ừ một tiếng, như thể vợ nói cái gì cũng đúng ấy, trời ạ, cái này giống như ‘Tổng tài bá đạo lạnh lùng và cô vợ nhỏ’ á”

“Còn một chuyện nữa, các cô không biết đâu.” Một người phụ nữ đeo kính tầm 30 tuổi vừa đi tới: “Tôi nghe một người trong bộ phận của chúng tôi nói, lần trước Tổng giám đốc Tần đi công tác, tham gia tiệc rượu, anh ấy ăn mặc cực kỳ ... sang trọng.”

Thật ra ban đầu đồng nghiệp nói là sẹc xi, nhưng mà buôn chuyện về ông chủ trước mặt nhiều người như vậy, nói chuyện vẫn nên chú ý chừng mực một chút: “Trên ngực đeo một chiếc cài áo đính kim cương lấp lánh, trên tay áo là một chiếc khuy măng sét bằng kim cương cùng nhãn hiệu, còn có kẹp cà vạt và một chiếc đồng hồ trên cổ tay, ngay khi vừa bước ra anh ấy đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.”

Một người khác nói: “Đây hình như không phải phong cách thời trang của Tổng giám đốc Tần, Tổng giám đốc Tần của chúng ta lúc nào cũng ăn mặc đơn giản, khiêm tốn.”

“Chính vì ăn mặc không giống như lúc bình thường, cho nên mới có người có quan hệ tốt trong bữa tiệc hỏi anh ấy, sau đó Tổng giám đốc Tần trả lời đó là vợ anh ấy chọn đồ giúp, cả người từ trên xuống dưới đều do một tay phu nhân chọn ra.”

Trong không khí tràn ngập mùi chua: “Cái này cũng quá là khoa trương rồi.”

“Nghe nói hôm đó có không ít ông trùm tài chính đều bị Tổng giám đốc Tần khoe khoang đến mức muốn đánh anh ấy.”

*

Hôm nay Đường Khê lái xe đến, Tần Kiêu thấy xe của cô, lập tức đi đến ghế điều khiển, đưa tay ra mở cửa xe, Đường ngăn anh lại, nói: “Để em lái cho, anh nghỉ ngơi đi.”

Tần Kiêu hơi cụp mặt nhìn cô.

Đường Khê sợ anh cảm thấy mất mặt khi để phụ nữ lái xe, cười cười nói: “Anh còn chưa từng ngồi lên xe của em đâu đó, để em cảm thụ một chút cảm giác có người ngồi bên ghế phụ đi.”

Cô cởi túi xách trên vai, đưa cho Tần Kiêu: “Cầm giúp em.”

Tần Kiêu nhìn túi của cô, cầm lấy, sau đó đi sang bên ghế phụ.

Sau khi lên xe, Đường Khê thắt dây an toàn, chuẩn bị khởi động xe, thấy Tần Kiêu đang lười biếng ngồi trên ghế dựa, anh mắt lại đúng lúc dừng ở trên người cô.

Cô bị anh nhìn chằm chằm đến mức cảm thấy không được thoải mái, quay đầu nhìn về phía anh hỏi: “Anh...... Anh nhìn em như vậy là sao?”

Tần Kiêu từ từ thu hồi ánh mắt, nói: “Không có gì.”

Anh điều chỉnh lại ghế ngồi ngả về phía sau, Đường Khê tưởng anh muốn đi ngủ, không nói gì nữa, từ từ khởi động xe ra khỏi bãi đỗ xe.

Xe chạy đến cột đèn xanh đèn đỏ đầu tiên, Đường Khê dừng lại chờ đèn xanh, thấy Tần Kiêu không ngủ, còn đang xem điện thoại, ngón tay không ngừng gõ gõ trên màn hình.

Cô tình cờ liếc qua, nhìn thấy tên trên khung chat là Lý Anh.

Đoán rằng anh có thể là đang nói chuyện công việc với Lý Anh, cô cũng không làm phiền anh, nghiêm túc lái xe.

Kỹ thuật lái xe của cô ở mức trung bình, ngày thường tự mình lái không cảm thấy có cái gì, hôm nay bên ghế phụ có thêm một người, sợ trong lòng anh cười nhạo kỹ thuật lái xe của cô không tốt, đôi tay cô để yên trên vô lăng, mắt nhìn thẳng về phía trước, không dám nhìn lung tung.

Lý Anh trong văn phòng trên tầng cao nhất của tập đoạn Ích Viễn nhận được tin nhắn của Tổng giám đốc Tần, biểu cảm mười phần bất lực.

Tổng giám đốc Tần nói với anh ấy, phu nhân khen mấy người ở quầy lễ tân của công ty tận tâm với công việc, phải tăng lương cho quầy lễ tân, bảo anh ấy đi sắp xếp.

Những việc cỏn con như kiểu điều chỉnh tiền lương cho quầy lễ tân này cũng bắt anh ấy đi làm thì thật đúng là lãng phí tài năng.

Mấy cô gái ở quầy lễ tân khi nhận được thông báo tăng lương từ cấp trên giống như bắt được chiếc bánh ngon từ trên trời rơi xuống vậy, giờ nghỉ trưa cũng chưa qua, cấp trên đã gửi thông báo tăng lương cho các cô rồi, mặc dù chưa nói lý do những nghĩ lại một chút là có thể đoán ra được là do vừa nãy phu nhân khen các cô tận tâm với công việc.

Phu nhân của Tổng giám đốc Tần đúng thật là Bồ Tát sống, các cô ngăn cản không cho cô đi, thế mà cô không những cô không nổi giận mà còn nói tốt cho các cô, tăng lương cho các cô nữa.

Đường Khê không hề biết rằng bằng cách nào đó bản thân đã được trao tặng danh hiệu Bồ Tát sống, suốt quãng đường đi, cô đều tập trung lái xe.

Tần Kiêu đã bỏ điện thoại xuống từ lúc ở chỗ cột đèn xanh đèn đỏ đầu tiên, thời gian còn lại đều lặng lẽ ngồi bên cạnh cô, không hề ngủ, lúc thấy tình hình giao thông không tốt thì ngước mắt lên nhìn cô như một giám khảo trong kỳ thi lấy bằng lái xe.

*

Cuối cùng cũng trở về biệt thự, Đường Khê thở phào nhẹ nhõm, đi xuống bếp rót hai cốc nước ấm, Tần Kiêu cũng chậm rãi đi theo sau, Đường Khê quay người lại nhìn anh, đưa cho anh một cốc nước: “Uống nước không?”

Tần Kiêu cầm lấy cốc nước, ngửa đầu uống một hơi.

Đường Khê cầm cốc nước kia lên uống hết non nửa, cô nhìn đến tủ lạnh, tự dưng lại thèm ăn kem, buổi trưa vẫn chưa ăn được.

“Hôm qua anh không ngủ được, lên tầng ngủ đi.”

Sắc mặt Tần Kiêu thay đổi, thấy cô nhắc đến chuyện tối hôm qua anh không ngủ được, nheo mắt, buồn bã nói: “Em cố ý à?”

Đường Khê không hiểu anh muốn nói gì: “Cố ý cái gì cơ?”

Tần Kiêu mím môi, ánh mắt sâu sa nhìn chằm chằm cô, im lặng một lúc rồi nhàn nhạt nói: “Tối hôm qua anh thật sự ngủ rất ngon.”

Vẻ mặt anh rất bình tĩnh, nhưng Đường Khê cứ có cảm giác trong lời nói của anh có thể nghe ra âm thanh nghiến răng nghiến lợi.

Tần Kiêu nói xong câu đó, xoay người đi ra ngoài phòng khách.

Đường Khê đứng ở cửa phòng bếp, nhìn người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha, đỉnh đầu từ từ xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng.

Chuyện này là làm sao vậy?

Chẳng lẽ chỉ vì để chứng minh tối hôm qua anh thật sự ngủ rất ngon nên mới ngồi như vậy, không lên phòng đi ngủ sao?

Sao anh phải nhấn mạnh tối hôm qua anh thật sự ngủ rất ngon để làm gì?

Đường Khê nhìn anh khó hiểu.

Người đàn ông cao to, mặt mày u ám, hơi mím môi ngồi ở đằng kia cứ có một cảm giác cô đơn khó hiểu, như thể là...... một chú chó săn lớn bị vứt bỏ vậy?

Anh đột nhiên giương đôi mắt đen láy lên liếc cô một cái.

Đường Khê hơi nhướng mày, ánh mắt lộ ra ý thăm dò.

Vẻ mặt Tần Kiêu căng thẳng, hơi hếch cằm lên rồi cầm lấy điều kiển mở TV lên.

Âm thanh phát ra từ TV phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng khách, Đường Khê nhìn vẻ mặt khó xử kỳ lạ của anh, đột nhiên nhớ ra hôm nay cô ở trong văn phòng của anh nhắc đến chuyện tối hôm qua, dường như anh cũng rất tức giận.

Chẳng lẽ là bởi vì tối hôm qua cô không đồng ý giúp anh, làm anh cảm thấy mất mặt cho nên mới không thừa nhận tối hôm qua ngủ không ngon, còn khăng khăng là tối hôm qua anh ngủ rất ngon, chính là để chứng minh tối hôm qua anh cũng chỉ thuận miệng hỏi, chứ không phải thực sự muốn cô giúp anh, sau khi cô ngủ thì anh cũng nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Sau khi tìm ra được mấu chốt của vấn đề, Đường Khê ngay lập tức suy nghĩ cẩn thận lại tại sao vừa nãy anh lại hỏi cô có phải cố ý hay không.

Là do anh cảm thấy cô cố ý cười nhạo anh.

Đường Khê thật sự bị oan, cô làm sao dám cười nhạo anh chứ.

Đường Khê nhìn thái độ kiêu ngạo của anh, không nhịn được phụt một tiếng, bật cười.

Người đàn ông đang “cực kỳ chăm chú” xem TV ngay lập tức dùng ánh mắt khó hiểu nhìn chằm chằm vào cô.

Đường Khê họ nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, yên lặng xoay người sang chỗ khác, quay lưng về phía anh.

Tần Kiêu nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, ném chiếc điều khiển sang một bên, đứng dậy đi ra ngoài.

Đường Khê nghe thấy tiếng động, nhẹ giọng nói: “Hiếm khi thấy anh không bận, đừng đi vội, tối nay em nấu món gà hầm nước dừa cho anh ăn.”

Tần Kiêu đứng trước cửa, im lặng một lát.

Đường Khê thấp giọng nói: “Có được không?”

Tần Kiêu không nói gì.

“Có được không hả?”

Tần Kiêu nhàn nhạt ừ một tiếng, nói: “Cũng được.”
Chương kế tiếp