Hôn Hậu Nhiệt Luyến

Chương 21
Đường Khê ôm máy ảnh từ phòng ngủ chạy vào thư phòng, hai má có hơi nóng, dựa lưng vào cửa, thở ra một hơi, giơ máy ảnh lên xem ảnh chụp bên trong.

Cô như mắc bệnh nghề nghiệp mà chụp ảnh, thầm nghĩ phải làm sao mới có thể chụp được ảnh đẹp nhất, chỉnh sửa vị trí đặt cánh tay của anh, góc độ mặt, còn nhét một con gấu bông vào ngực anh.

Nếu những bức ảnh này bị Tần Kiêu nhìn thấy, đoán chừng phải cùng với cô *âm dương quái khí một lúc đến sang năm xuân về hoa nở mới thôi mất.

*nói chuyện chanh chua

Cô vỗ vỗ ngực, may mà cô đã mở vài cái cúc áo sơ mi của anh, để anh nghi ngờ cô muốn cướp sắc, mà không tin lời nói thật của cô là cô muốn chụp lén anh.

Cô nghe thấy tiếng nhịp tim của mình đập nhanh hơn bình thường, đột nhiên có khoái cảm từ việc lén chụp ảnh anh, cảm thấy thật buồn cười, khóe môi không kìm được mà giương lên, cười ra tiếng.

"Đường Khê."

Giọng nói trầm thấp của Tần Kiêu từ bên ngoài truyền vào, tiếng bước đi từ xa đến gần, Đường Khê điều chỉnh lại biểu tình trên khuôn mặt, đi tới trước bàn sách giấu máy ảnh trong tủ dưới đáy giá sách đi, giả bộ điềm nhiên như không có việc gì xảy ra, dáng vẻ chờ mong Tần Kiêu đẩy cửa tiếng vào.

Cũng không biết anh không đi ngủ đi, còn thức dậy tìm mình làm gì nữa.

"Đường Khê."

"Đường Khê"

Âm thanh Tần Kiêu gọi tên cô và tiếng bước chân từ xa đến gần, lại dần dần càng ngày càng xa.

Tần Kiêu không biết cô đang ở trong thư phòng, cho là cô đang ở dưới lầu, nên xuống lầu tìm cô.

Đối với cô, hình tượng của Tần Kiêu lúc ở nhà chính là rất làm việc đàng hoàng, thế mà cũng không biết đến thư phòng xem trước một chút.

Mỗi lần cô tìm anh đều trực tiếp đến thư phòng tìm.

Muốn tìm dưới lầu thì đi tìm dưới lầu đi, tìm không thấy người thì tự anh sẽ đi lên thôi.

Đường Khê không để ý tới anh nữa, mở camera điện thoại xem gương mặt mình, vẫn có chút đỏ, cô đứng dậy đi vào phòng tắm trong thư phòng dùng nước lạnh rửa mặt.

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa: "Đường Khê.”

Đường Khê ngồi trên ghế, lên tiếng hỏi: "Làm sao vậy?”

Tần Kiêu đẩy cửa thư phòng ra, không đi vào bên trong, chỉ đứng bên cạnh cửa, mím môi, sắc mặt nhàn nhạt nhìn cô.

Anh không nói gì, Đường Khê liền giả vờ không nhìn thấy anh.

Tần Kiêu nhìn cô một lúc lâu, mí mắt khẽ rũ xuống, giọng điệu như không có việc gì: "Anh đang gọi em đó.”

Đường Khê ngước mắt lên, ôn giọng hỏi: "Rồi sao vậy anh?”

Tần Kiêu nhỏ giọng nói: "Em không để ý tới anh.”

Hay tay anh đút túi, hơi cúi đầu chăm chú nhìn mặt cô.

Anh có dáng người cương nghị sắc bén, vốn đã lạnh lẽo cứng rắn rất hợp với biểu tình lạnh nhạt của anh, nhưng giờ không hiểu sao lại có một cảm giác đang ủy khuất.

Đường Khê nhìn dáng người cao lớn thẳng tắp của anh, cảm thấy đây nhất định là ảo giác của mình.

Đường Khê dịu dàng nói: "Em vừa mới vào phòng tắm rửa mặt.”

Cô rửa xong thì dùng khăn mặt lau mặt, trên đó có những giọt nước sáng bóng, mép tóc bên thái dương cũng ướt.

Tần Kiêu nhàn nhạt ừ một chút, tiếp nhận lý do cô không để ý tới anh.

"Sao anh không ngủ nữa?"

Lúc Đường Khê hỏi vấn đề này cảm thấy có hơi chột dạ, nếu như không phải cô giày vò chụp ảnh anh, anh ngủ sâu như vậy, đoán chừng có thể ngủ đến tối rồi.

Tần Kiêu nói: "Ngủ không được, khi nào thì chúng mình đi mua thức ăn?”

Anh dường như rất có hứng thú với việc đi mua thức ăn, không chỉ trước khi ngủ trưa đã chuẩn bị đi mua thức ăn, sau khi ngủ dậy lại chủ động nói đến chuyện này một lần nữa.

Đường Khê nhìn thời gian.

Bốn giờ, cũng gần tới giờ rồi, có thể đi mua thức ăn chuẩn bị cơm tối, nhưng cô muốn đem ảnh chụp Tần Kiêu trong máy ảnh chuyển qua máy tính trước.

Cô vặn vẹo nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đợi một chút đi, hiện tại mặt trời còn chưa lặn nữa, chờ lát nữa mặt trời lặn, chúng ta đi bộ mua thức ăn.”

Bình thường cô mua thức ăn ở chợ cách đây không xa, đi bộ mười phút là đến, cô rất thích đi mua thức ăn vào chạng vạng tối, sau đó chậm rãi đi về nhà, cảm thụ cuộc sống nhàn nhã.

Tần Kiêu nhàn nhạt ừ, suy nghĩ một chút, lại bổ sung thêm hai chữ: "Ý kiến không tồn.”

Đường Khê thấy anh còn đứng ở đó, uyển chuyển ám chỉ anh mau đi đi; "Em còn có chút việc, hiện tại phải làm.”

Tần Kiêu ừ xong, lui về phía sau một bước, đưa tay đóng cửa thư phòng lại.

Đường Khê nghe tiếng bước chân của anh hình như là đi xuống lầu, đem máy ảnh trong ngăn tủ lấy ra, chuyển ảnh chụp qua máy tính.

Chuyển xong ảnh chụp, phân loại nó đến thư mục chuyên môn sau đó mã hóa.

Trước khi đóng máy tính lại, cô không nhịn được lại một lần nữa xem kiệt tác của mình, có chút muốn chia sẻ ảnh chụp cho mẹ Tần với thím hai Tần xem.

Suy nghĩ một chút thì từ bỏ.

Lỡ như mẹ Tần và thím hai Tần không cẩn thận ở trước mặt Tần Kiêu nói ra miệng, để Tần Kiêu biết những bức ảnh này liền phiền phức.

Cô đóng máy tính lại, đi vào phòng tắm sửa sang lại tóc, từ phòng để quần áo lấy đôi giày mới trên kệ giày rồi xuống lầu.

Tần Kiêu giống như gấp không chờ kịp muốn đi mua thức ăn, hai chân gác lên nhau đang ngồi ở trên ghế sô pha đợi cô.

"Em làm xong rồi, chúng ta đi thôi."

Tần Kiêu từ trên ghế salon đứng dậy, nói: "Trong nhà có cái nào khác tương tự dù che nắng hay không?”

Đường Khê mới chú ý trong tay anh cầm một cái dù che nắng màu hồng nhạt.

"Không có, trong nhà hình như chỉ có hai cây dù, đều là màu hồng nhạt, chờ lát nữa sẽ nhìn xem có siêu thị không, sẽ mua cho anh một cái."

Lúc trước anh không về nhà nhiều, anh cũng không cần che nắng, Đường Khê liền không nhớ tới anh.

Tần Kiêu nói: "Không cần.”

Đường Khê: “…” Không cần vậy anh hỏi dù che nắng làm gì.

Thay giày xong đi ra ngoài, Đường Khê đưa tay về phía anh: "Đưa dù cho em đi.”

Tần Kiêu mở dù ra, che lên đỉnh đầu cô.

Một cây có thể miễn cưỡng che hết hai Đường Khê có thân hình nhỏ nhắn của con gái, còn kiểu thân hình như Tần Kiêu hoàn toàn không che hết được.

Đường Khê nhìn thân thể anh lộ ra bên ngoài, tốt tính đề nghị: "Không thì lấy thêm cây dù trong nhà đi, hai người che cùng một cây thì thì không đủ.”

Tần Kiêu nhìn cô, ánh mắt phức tạp.

Đường Khê nhìn biểu tình này của anh, cảm thấy anh có thể là ghét bỏ cây dù màu hồng nhạt, một người đàn ông to lớn lại ngượng ngùng, xoắn xuýt về vấn đề dù, nhấc chân đi ra ngoài.

Vừa đi hai bước, người đàn ông đột nhiên giơ cánh tay lên, giữ chặt bả vai cô, đem cô kéo vào trong ngực.

Đường Khê không kịp phản ứng, một bên mặt áp vào ngực anh, giật mình, không quá thích ứng với việc tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, hốt hoảng đưa tay đẩy bả vai anh ra.

"Đừng nhúc nhích."

Cánh tay Tần Kiêu hơi nắm chặt lại, không để cho cô tránh ra.

Đường Khê ngẩng đầu lên nhìn anh, đụng phải đôi mắt sâu không thấy đáy của anh.

Anh khẽ nhíu mày, giọng nói nhàn nhạt: "Như vậy thì sẽ không cần lo không che hết nữa.”

Đường Khê: "…"

Không che hết được thì phải làm như vậy sao.

Ôm nhau che dù như vậy, đi ra ngoài sẽ bị người ta vây xem.

Tần Kiêu sẽ không cố ý chỉnh cô chứ, anh da mặt dày không sợ bị người khác vây xem, nhưng da mặt của cô rất mỏng.

"Như thế này làm sao đi được?" Đường Khê.

Tần Kiêu nắm cả bả vai cô, cánh tay mạnh mẽ đẩy cô đi về phía trước, Đường Khê hoàn toàn bị anh mang theo đi, cảm giác chân của mình như đang đi trên không, nhịn không được lẩm bẩm: "Sao anh không dứt khoát bế em luôn đi.”

Nói xong, Tần Kiêu đem dù đưa cho cô, để cô cầm.

Đường Khê cho là anh tức giận, không nguyện ý che dù cho mình, đưa tay lên nhận lấy dù.

Tần Kiêu khẽ cúi người, cánh tay hướng xuống phía dưới giống như thật sự muốn bế cô lên.

Đường Khê giật nảy mình, tay nhanh hơn não, cánh tay hướng xuống dưới vung tới, nút trên mép dù chọc thẳng vào gáy Tần Kiêu.

Tần Kiêu cúi người động tác cứng đờ, đứng lên, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm cô.

Đường Khê rụt cổ lại, chột dạ nở nụ cười với anh.

Tần Kiêu nhìn cô mấy giây, không nói gì, nhấc chân đi về phía trước.

Lúc này mặt trời còn chưa xuống núi, có chút nắng, Đường Khê ngẩng đầu nhìn về phía thân ảnh cao lớn của anh, bị ánh sáng xuyên qua dù chiếu vào mắt, chạy bước nhỏ đuổi theo bước chân của anh, giơ cánh tay lên, đem dù hướng về phía đỉnh đầu anh.

Tần Kiêu tay trái đút túi, tay phải nhận lấy dù, thay cô cầm, không có biểu tình gì đi về phía trước, không nhìn cô.

Đường Khê cúi đầu nhịn cười.

Mặc dù Tần Kiêu tính tình lại thay đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, có đôi khi anh bị cô chọc tức, chắc do quen rồi nên vậy.

Từ lúc bắt đầu Đường Khê thấy anh mặt lạnh, đối với cô là dáng vẻ không kiên nhẫn, cô còn sợ anh sẽ đột nhiên động thủ với cô, anh ở trước mặt cô giống như một ngọn núi lớn, nếu anh thật sự muốn ra tay, cô khẳng định không có năng lực chống trả.

Về sau mới phát hiện thì ra anh chỉ có ngoài mặt là hung dữ, nhưng trong xương vẫn là một thân sĩ thương hương tiếc ngọc.

Vào thời điểm này chợ bán thức ăn không quá náo nhiệt, cơ bản đều là người già đã nghỉ hưu, những người đi làm còn chưa tan làm, người trẻ tuổi càng không có.

Đường Khê đã tới mấy lần, bà chủ bày bán thức ăn đã quen mắt với cô, thấy bên cạnh cô đi theo một người đàn ông cao lớn anh tuấn, cười chào hỏi cô: "Cô bé xinh đẹp, đây là người trong nhà cô à?”

Trước đó cô và bà chủ có trò chuyện vài câu, bà chủ biết cô đã kết hôn, còn kinh ngạc cô trẻ như vậy đã kết hôn rồi.

Nhóm bà chủ bán thức ăn ở chợ lúc nói chuyện phiếm đều vui vẻ gọi chồng là người trong nhà.

Đường Khê gật đầu, nói: "Đúng vậy, đây là người nhà tôi.”

Ánh mắt bà chủ ở trên người Tần Kiêu và Đường Khê quét mắt qua lại vài cái, cười nói: "Thật xứng đôi nha.”

Đường Khê lễ phép cười cười.

Bà chủ lấy mấy cây hành từ trên sạp hàng bỏ vào túi: "Tặng cho cô, cầm về xào rau, không đáng bao nhiêu đâu.”

"Cảm ơn ạ."

Bình thường Đường Khê hay mua chút rau quả ở ngay sạp hàng này, nhưng bà chủ này quá nhiệt tình, bình thường nói chuyện phiếm cũng không hề kiêng kỵ gì.

Đường Khê sợ bà trêu chọc mình và Tần Kiêu, lúc đầu nghĩ tranh thủ thời gian mang theo Tần Kiêu đi vào bên trong, nhưng bà chủ đã nhiệt tình tặng hành cho cô. Chợ bán thức ăn này lại lớn như vậy đó, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy, nếu cô đi mua sạp khác mà bị trông thấy thì không tốt lắm, nên đành phải dừng ở sạp hàng này chọn chút rau quả.

Tần Kiêu đi theo bên cạnh cô, cô mua cái gì anh liền nhắc tới cái đó, cũng không xen vào lúc cô cùng bà chủ nói chuyện phiếm.

Thức ăn gần như đã mua đủ hết rồi, Đường Khê muốn làm sườn xào chua ngọt, nhưng chỗ bán thịt nằm ở trong cùng của chợ, lúc đi qua chỗ đó sẽ đi ngang qua chỗ bán thủy sản, bên cạnh lối đi có một chậu lươn vừa to vừa dài, Đường Khê hơi sợ, mỗi lần đều không dám đi qua.

Cô đưa tay chọc chọt cánh tay Tần Kiêu.

Tần Kiêu hơi cúi người, nghiên tai nghe cô nói.

Đường Khê chỉ về hướng bán thịt: "Bên kia có sườn, anh có thể qua đó mua hai cân sườn được không, em ở đây chờ anh.”

Tần Kiêu ừ một tiếng, nhấc chân đi vào bên trong, Đường Khê dặn dò anh: "Lúc mua phải để ông chủ cắt sẵn.”

Anh vừa đi, bà chủ liền thăm dò nhìn về hướng anh đi, nói với Đường Khê: "Người nhà cô thật tốt, thật cao lớn, cậu ta làm công việc gì vậy.”

Đường Khê nói: "Tôi cũng không biết nhiều lắm về công việc của anh ấy, chắc cái gì cũng đều có thể làm đi.”

"Cái gì cũng có thể làm rất tốt nha, cái gì cũng biết làm không lo thất nghiệp, đầu năm nay người trẻ tuổi tìm việc không dễ dàng."

Đường Khê cười cười, câu được câu không trò chuyện với bà, ánh mắt nhìn theo bóng lưng của Tần Kiêu, người đi vào phía trong cùng sau đó đi vào ngã rẽ, nhìn không thấy nữa.

Tần Kiêu đứng trước sạp hàng bán thịt, nói với ông chủ đang ăn mì bên trong: "Bán cho tôi hai cân sườn, phải cắt thành miếng rồi.”

"A, đến đây, cậu muốn cái này hay cái này."

Ông chủ đặt tô mì xuống, cầm lấy một con dao chặt thịt, chỉ hai khối sườn trên sạp hàng.

Tần Kiêu liếc mắt một cái: "Có gì không giống nhau sao.”

Ông chủ nói: "Cái này hơi đắt một chút, còn cái thì rẻ hơn một chút."

Tần Kiêu: "Lấy cái đắt.”

Ông chủ chặt thịt xong, lấy túi bỏ vào, khoe khoang nói: "Sau khi cậu ăn sườn chỗ tôi, chắc chắn lần sau sẽ còn muốn đến mua nữa, sườn ở những sạp hàng bên cạnh không thơm bằng của nhà tôi đâu.”

Những sạp hàng bán thịt theo gần đó, nghe hắn nói như vậy, đều ngẩng đầu lên, cười mắng "Thật không biết xấu hổ.”

Tần Kiêu nhận sườn, ông chủ đưa mã QR để anh thanh toán: "Quét cái này là được.”

Tần Kiêu cầm điện thoại quét mã, ông chủ đột nhiên nhìn chằm chằm vào anh, lúc anh rời đi, kích động nói: "Tần Kiêu, thật sự là anh à Tần Kiêu.”

Tần Kiêu nhìn hắn một cái.

Ông chủ nói: "Là tôi nè, tôi là Lý Tráng Tráng nè, cậu không biết tôi sao?”

Tần Kiêu không có biểu tình gì thu hồi tầm mắt lại, xoay người rời đi.

Lý Tráng Tráng: "…"

Ông chủ sạp hàng bên cạnh nhìn thấy Lý Tráng Tráng lôi kéo làm quen với khách hàng thất bại, cười nhạo nói: "Người này vừa nhìn đã biết là người có tiền, anh nói anh biết cậu ta, tôi thấy cậu ta không để ý đến anh nha.”

"Có tiền? Nào chỉ có tiền." Lý Tráng Tráng giơ ngón tay cái: "Anh biết Tập đoàn Ích Viễn không?”

"Biết chứ, vậy thì có quan hệ gì với anh hả?"

Lý Tráng Tráng trừng mắt nói: "Không có quan hệ với tôi, nhưng có quan hệ với người anh em kia của tôi á, hiện tại người ta vậy mà lại là tổng giám đốc của tập đoàn Ích Viễn, có thể nhìn thấy trên tạp chí.”

Người nọ cười nói: "Thì ra là anh bấu víu vào anh em mình, người ta có phản ứng lại anh sao? Lại nói, người ta là tổng giám đốc của một tập đoàn, sao có thể quen biết một người bán thịt heo như anh.”

Lý Tráng Tráng nói: "Hiện tại tôi bán thịt heo, nhưng trước kia tôi lại không bán thịt, tôi nói cho anh nghe, anh đừng thấy tập đoàn Ích Viễn hiện tại phong quang, mười năm trước cũng không được như bây giờ.”

"Không phải tập đoàn Ích Viễn này đã thành lập hơn mấy chục năm rồi sao? Mười năm trước, người ta cũng là một công ty lớn mà." Ông chủ sạp hàng bên cạnh cầm điện thoại lên mạng tra.

"Thật sao?" Lý Tráng Tráng cũng cầm điện thoại tra thử, vừa nhìn thấy là thật sự, có hơi nghi hoặc nói: "Cái này không đúng, tôi biết vị Tổng giám đốc Tần này lúc cậu ta còn nghèo, tôi cũng đã chạy xe gắn máy, cậu ta còn chạy xe điện nhỏ rách nát.”

Lý Tráng Tráng bình thường thích khoe khoang, ông chủ bên cạnh cười, không tin lời hắn.

Đường Khê vẫn nhìn chằm chằm vào hướng bán thịt, thấy Tần Kiêu mang theo một đống đồ vật ra ngoài, nghênh đón nhận lấy.

Đường Khê cúi đầu nhìn đồ trên tay anh, nói: "Đã mua xong rồi, có thể trở về, để tôi cầm phụ một ít cho.”

Tần Kiêu không để cô cầm phụ, nhấc chân đi ở phía trước, thản nhiên nói: "Đi thôi.”

Hai người đi ra khỏi chợ bán thức ăn, trong nháy mắt sáng ngời, cũng không nóng lắm, Đường Khê không che dù, lặng lẽ đi theo Tần Kiêu, giương mắt đánh giá sắc mặt của Tần Kiêu.

Cảm thấy anh sau khi mua thịt trở về hình như có chút hơi khó hiểu.

"Đường Khê."

Anh đột nhiên gọi cô một tiếng.

Đường Khê cho là mình bị phát hiện nhìn lén, mắt nhìn xuống, thu hồi tầm mắt.

"Làm sao vậy?"

Tần Kiêu nói: "Người trong nhà là có ý gì?”

Đường Khê sửng sốt một chút, nhớ tới bà chủ bán rau ở chợ ở trước mặt anh có hỏi qua cô, anh có phải là người trong nhà cô hay không.

Xưng hô này bình thường không được phổ biến lắm, nhưng chỉ cần đoán một chút là ra.

Đường Khê nói: "Có nghĩa là chồng đó.”

Tần Kiêu ừm một tiếng, dừng bước, rũ mắt nhìn cô.

Đường Khê không biết anh tại sao lại nhìn mình, hoài nghi nhíu mày.

Tần Kiêu hơi nghiêng người, nhìn thẳng mặt cô, thấp giọng hỏi: "Vậy vì sao không trực tiếp gọi là chồng.”

Đường Khê: "…."
Chương kế tiếp