Hôn Hậu Nhiệt Luyến

Chương 20
Nghe anh bảo cũng được, Đường Khê cười híp mắt, đang định bảo anh lên tầng ngủ một chút thì lại thấy anh lấy giày từ trong tủ ra, cúi người thay giày.

Đường Khê thắc mắc hỏi: “Anh thay giày làm gì?”

Không phải đã nói là không đi rồi sao?

Tần Kiêu thay xong giày, đứng lên nhìn cô: “Em nói là muốn làm bữa tối còn gì? Đi mua đồ ăn thôi.”

Đi mua đồ ăn?

Anh á?

Đường Khê nhìn vẻ mặt bất cần của anh, có hơi buồn cười: “Bây giờ vẫn còn sớm mà, chờ đến chiều rồi đi mua, chúng ta đi lên trên nghỉ ngơi một chút đã, dậy rồi tính sau.”

Cô cũng chẳng chờ anh nói, trực tiếp đi thẳng lên lầu.

Tần Kiêu đổi lại dép lên, đi theo cô lên tầng.

Đường Khê vào phòng tắm, tẩy trang, rửa mặt xong đi ra ngoài, thấy người đàn ông vừa mới nãy ở dưới nhà nói là hôm qua ngủ rất ngon đã nằm trên giường, chăn cũng không thèm đắp, áo vest trên người cũng chẳng thèm thay ra, hai mắt nhắm nghiền, tay đặt bên người, hơi thở đều đều, đang ngủ rồi.

Đường Khê nhẹ nhàng đi đến bên mép giường, kéo chắn lên đắp cho anh.

Tần Kiêu ngủ rất say, không hề bị đánh thức, lông mày giãn ra, sống mũi cao thẳng, hàng mi dày rũ xuống mí mắt, anh hơi run lên theo nhịp thở, đôi môi bình thường luôn mím chặt cũng đã thả lỏng hơn nhiều, lại còn hơi cong lên, không còn có vẻ lãnh đạm thường ngày nữa mà lại còn rất dịu dàng.

Đường Khê nằm xuống giường, không tự chủ được mà ghé sát vào, chăm chú nhìn vào khuôn mặt anh, càng nhìn càng thấy đẹp trai.

Các đường nét trên khuôn mặt anh thật sắc sảo, không hề có góc chết, nếu như làm người mẫu thì rất được các nhiếp ảnh gia yêu thích.

Nghĩ đến đây, Đường Khê không nhịn được mà cầm điện thoại lên chụp một cái rồi nhanh chóng giấu điện thoại ra sau lưng như đi ăn trộm, cô giương mắt nhìn lên khuôn mặt anh, thấy anh không có phản ứng gì, mừng thầm trong lòng, cầm điện thoại ra khỏi phòng ngủ.

Cô ngồi trong phòng khách ngắm bức ảnh của Tần Kiêu, đôi khi Tần Kiêu sẽ tắt chuông báo thức cho cô, sợ Tần Kiêu sẽ vô tình nhìn thấy, nên cô truyền bức ảnh sang máy tính, xóa ảnh trong điện thoại đi.

Ảnh chụp bằng điện thoại chất lượng không tốt bằng camera, Đường Khê nhìn khuôn mặt ngủ say hoàn hảo của Tần Kiêu trên máy tính, nhìn camera trên vàn, trong đầu bắt đầu đấu tranh tư tưởng.

Tần Kiêu ngủ say như vậy, chụp mấy bức ảnh chắc sẽ không thể đánh thức anh được đâu.

Nhưng lỡ đâu đánh thức anh làm anh tức giận thì phải làm sao?

Chất lượng giấc ngủ của anh không tốt, khó khăn lắm mới ngủ được, đánh thức anh làm anh không ngủ được nữa thì phải làm sao?

Nhưng mà anh vừa mới đặt lưng xuống đã ngủ rồi, thấy có vẻ không khó ngủ lắm.

Trong lòng Đường Khê đang rất rối rắm, nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được sự mê hoặc, định chờ thêm mười phút nữa, anh ngủ say rồi liền đi chụp ảnh anh.

Đường Khê nhìn chằm chằm vào thời gian bên dưới màn hình máy tính, lặng lẽ chờ thêm mười phút, cô hít một hơi thật sâu, cầm camera lên, rón ra rón rén đi đến trước cửa phòng ngủ, ghé mắt vào trong, giơ camera lên, nhắm ngay Tần Kiêu trên giường, chụp mấy tấm, chụp xong thì nhanh chóng chạy về phòng sách, hơi kích động mà vỗ vỗ khuôn mặt đang nóng dần lên.

Tư thế của Tần Kiêu trong bức ảnh chụp bằng camera với bức ảnh chụp bằng điện thoại giống nhau, đến cả vị trí nằm cũng không có thay đổi.

Đường Khê xem lại một lượt những bức ảnh vừa chụp, giữ lại những bức ảnh đẹp nhất, còn mấy bức ảnh còn lại thì xóa hết đi.

Cô chống cằm, ngắm nhìn sống mũi cao thẳng của Tần Kiêu, chiếc mũi này nếu như đeo lên cặp kính gọng vàng sẽ rất đẹp. Khi cô và Tần Kiêu gặp nhau lần đầu tiên trong một buổi xem mắt, cô đã có suy nghĩ này, sau đó lúc đi dạo phố còn bất giác mua rất nhiều mắt kính gọng vàng.

Đột nhiên trong đầu Đường Khê lại nảy ra một ý tưởng vừa điên rồ vừa to gan.

Anh đang ngủ say như vậy, nếu cô đặt những đồ vật khác bên cạnh anh để anh đổi tư thế khác thì chắc anh cũng phát hiện ra đâu nhỉ?

Đường Khê lại cầm camera lên, đi về phía phòng ngủ, đứng ở cửa phòng nhìn vào trong.

Vẫn còn đang ngủ, cũng vẫn là cái tư thế vừa nãy.

Cô xoay người đi vào phòng thay đồ, đi dọc theo các tủ, thấy bộ nào thuận mắt thì lấy xuống.

Kính gọng vàng, kính râm, nhẫn, đồng hồ, ghim cài áo.......

Đường Khê chọn phụ kiện xong, tim đập chân run, quay trở lại phòng ngủ, đi đến bên mép giường, ghé vào bên tai anh, nhẹ giọng gọi: “Tần Kiêu.”

Không hề phản ứng lại.

Đường Khê đưa tay chạm vào lồng ngực đang đập thình thịch của mình, cầm cặp kính gọng vàng lên, cẩn thận đeo lên mặt Tần Kiêu.

Sau đó, lá gan cô càng lúc càng lớn, cô đeo nhẫn, đồng hồ cho Tần Kiêu, rồi lại run run rẩy rẩy cởi hai cúc áo đầu tiên của Tần Kiêu ra, vạch cổ áo sang hai bên, giơ camera lên bắt đầu chụp ảnh.

Dường như vẫn còn thiếu cảm giác, Đường Khê hơi nghiêng đầu, ngắm nghía bức ảnh vừa chụp được trong camera, không để ý đến người đàn ông trên giường khẽ nhướng lông mi, liếc cô một cái, sau đó lại lặng lẽ khép lại.

Lúc cô thì thầm bên tai anh, gọi Tần Kiêu thì anh đã tỉnh rồi, chỉ là thấy giọng cô có gì đó mờ ám nên mới không phản ứng lại, muốn xem xem cô định làm cái gì.

Không ngờ tới cô thế mà lại nhân lúc anh đang ngủ, chụp trộm anh, còn đeo cho anh bao nhiêu phụ kiện trên người như vậy nữa, áo suýt chút nữa cũng cởi ra luôn.

Đường Khê suy nghĩ một chút, vươn tay đến xoa đầu anh, làm tóc anh rối tung lên, sau đó, cô cởi thêm một cúc áo sơ mi, rồi cầm tay trái của anh đặt lên trên gối.

Như này là chuẩn rồi.

Anh nhắm mắt ngủ rồi nên đầu tóc phải rối một một chút mới chuẩn bài.

Đường Khê giơ camera lên, hài lòng nháy mấy phát, rồi tháo kính gọng vàng xuống, thay bằng kính râm.

Tần Kiêu mở to mắt, quang minh chính đại nhìn Đường Khê qua lớp kính râm.

Đường Khê không hề phát hiện, xoay người đi vào phòng tắm, cầm chiếc lược nhỏ ra chải lại mái tóc rối bù của anh, tiếp tục chụp ảnh

Sau khi chụp ảnh xong, Đường Khê nhìn Tần Kiêu đang nằm trên giường, nhẹ nhàng thở phào, cô đặt camera sang một bên, bắt đầu phi tang tất cả bằng chứng.

Bắt đầu tháo xuống từ trên người anh theo thứ tự đồng hồ, nhẫn, kính râm......

Đường Khê quỳ một gối ở trên giường, dùng tay cầm hai bên gọng kính, chậm rãi tháo kính râm trên mặt Tần Kiêu xuống, vừa mới tháo xuống liền đụng phải đôi mắt không biết đã mở ra từ lúc nào của Tần Kiêu, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô.

Đường Khê ngay lập tức sững người, đồng tử hơi giãn ra.

Nhìn nhau một hồi, cô cuối cùng cũng ý thức được đã xảy ra chuyện gì, nhếch khóe miệng, cười với anh một cái: “Anh.... dậy rồi à?”

Tần Kiêu nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng hào của cô, hầu kết lăn lăn, ánh mắt lại chuyển qua bộ ngực trần của mình, cố nén lại nụ cười trên khóe môi, cau mày, giọng nói như vừa tỉnh ngủ: “Em cởi quần áo của anh để làm gì?”

Đường Khê nhìn theo tầm mắt của anh đến phần cổ áo bị mình cởi ra, khuôn mặt ửng đỏ, bàn tay hoảng hốt túm lấy áo anh, vừa cài cúc lại vừa giải thích: “Không phải em muốn cởi áo của anh đâu, em chỉ tháo mấy cúc áo ra thôi.”

Tần Kiêu sửa lại lời theo ý của cô: “Vậy em cởi cúc áo của anh để làm gì?”

Đầu ngón tay Đường Khê dừng lại, liếc qua đống phụ kiện chưa kịp giấu vào trong tủ quần áo, cô cảm thấy mình sắp không xong rồi, cúi đầu xuống, cắn cắn môi, ủy khuất nói: “Em thấy lúc anh ngủ trông rất đẹp trai, nên em không nhịn được, em muốn chụp mấy bức ảnh của anh.”

Cô nói xong, cẩn thận ngước mắt nhìn Tần Kiêu: “Anh đừng tức giận được không?”

Tần Kiêu nhìn chăm chú vào khuôn mặt của cô, nhàn nhạt nói: “Em nói dối.”

“Em không nói dối, em thật sự chỉ muốn chụp vài bức ảnh của anh thôi, camera của em vẫn còn ở đây mà.” Đường Khê cầm camera đưa cho anh xem, giải thích nói: “Em không phải cố ý chụp lén anh khi anh đang ngủ đâu, em là một nhiếp ảnh gia, gặp được người đẹp đương nhiên sẽ không nhịn được mà chụp vài tấm.”

Sắc mặt Tần Kiêu tối sầm lại, anh nắm lấy cổ tay cô, lạnh lùng nói: “Em cũng từng chụp những người đàn ông khác như thế này sao? Cũng cởi cúc áo, cởi quần áo của bọn họ ra à?”

Đường Khê bị anh nắm chặt cổ tay, đối diện với ánh mắt nóng rực của anh, trong lòng căng thẳng, vội vàng giải thích: “Em không có, những cái đó đều là việc của stylist, em chỉ phụ trách chụp ảnh thôi.”

Sắc mặt Tần Kiêu hơi dịu xuống, cười lạnh tiếng: “Em còn từng chụp người đàn ông khác à?”

Đường Khê: “......”

Cô là nhiếp ảnh gia, đương nhiên là đã từng chụp đàn ông rồi.

“Em cũng từng chụp rồi, nhưng mà bọn họ đều không đẹp bằng anh, cho nên em mới không nhịn không được đó.”

Đôi mắt đen láy của Tần Kiêu dán chặt vào mặt cô, ra vẻ hoài nghi, nhàn nhạt nói: “Em muốn hôn trộm anh đúng không?”

Đường Khê: “......”

Tần Kiêu: “Chụp ảnh chỉ là cái cớ thôi chứ gì.”

Đường Khê: “......”

Vậy là anh nghĩ theo hướng này à?

Trong đầu Đường Khê đang cân nhắc hai sự lựa chọn: một là, muốn nhân lúc anh ngủ rồi hôn anh; hai là, coi anh như người mẫu, trang điểm lại rồi chụp ảnh cho anh. Sau một hồi suy nghĩ, cô phát hiện hình như nói muốn hôn anh thì tội nhẹ hơn một chút.

Nếu như anh biết cô không chỉ chụp lén anh, mà còn làm đầu tóc anh rối tung rối bù lên, rồi tạo dáng cho anh thì anh sẽ tức chết mất.

Nhưng mà nếu là hôn trộm thì lại khác.

Cô là vợ của anh, trước mặt anh thì luôn tỏ vẻ u mê chữ ê kéo dài, cô nhân lúc anh ngủ hôn trộm anh một cái chắc cũng chẳng có chuyện gì to tát.

Đường Khê chiều theo ý anh, mặt dày mày dạn thừa nhận: “Đúng vậy, em đúng là muốn hôn trộm anh.”

Tần Kiêu nghe xong hơi giật mình, giơ tay xoa xoa giữa mày, che giấy ý cười thoáng qua trong mắt, ngồi dậy, dựa lưng vào thành giường: “Thế là thành công rồi sao?”

Chụp lén thì là thành công, còn chuyện hôn trộm không thể giải thích được này thì......

Đường Khê suy nghĩ một chút, nói: “Không có, không phải vừa mới thấy đó sao, em đang định hôn xuống thì anh đã tỉnh rồi.”

Tần Kiêu khẽ nâng cằm: “Cho em một cơ hội.”

Đường Khê: “......”

Cho cô một cơ hội là có ý gì?

Tần Kiêu nheo nheo mắt, thúc giục cô: “Không phải em muốn hôn à? Nhanh lên, hôn đi để anh còn đi ngủ.”

“......”

Cơ hội này, cô có thể không nhận được không?

Đường Khê nhìn thái độ coi thường tất cả chúng sinh của anh, nhỏ giọng nói: “Bây giờ em lại không muốn hôn nữa.”

Căn phòng im lặng trong giây lát.

Đường Khê cúi đầu, đột nhiên cảm thấy khuôn mặt mình đang nóng lên.

Anh nghiêng người, dùng chóp mũi cọ cọ vào gò má cô: “Đường Khê, em có cảm thấy phiền......”

Đường Khê vừa nghe anh nói câu này, cả người run lên, vội vàng ngước mắt, chạm nhẹ môi mình lên môi anh, chặn lại câu nói tiếp theo của anh.

Tần Kiêu sững người, lời chưa kịp nói ra nghẹn lại trong cổ họng, hầu kết trượt lên trượt xuống, duỗi tay muốn ôm lấy eo cô.

Đường Khê nhanh chóng quay người chạy ra bên ngoài, mái tóc khẽ lướt qua cơ ngực rắn chắc của anh.

Tần Kiêu nhìn bóng lưng cô rời đi, đưa tay lên sờ môi mình, nằm xuống giường, kéo chăn lên, cong môi cười rồi nhắm mắt lại.

Ba giây sau, Tần Kiêu đạp chăn ra, bước xuống giường, vừa đi vừa gọi: “Đường Khê.”
Chương kế tiếp