Hồng Gai

Chương 2: Hôm nay là lần đầu tiên của chúng ta

Đến bệnh viện công lập tư vấn tâm lý bắt buộc phải đăng ký. Lâm Tố không biết, Lâm Tố chưa đăng ký. Lâm Tố vừa vào phòng khám của Đào Mục Chi chưa đến một phút, Lâm Tố đã lại đi ra.

Y tá đưa cô đến thấy cô thoáng cái đã đi ra thì cực kỳ nhiệt tình hỏi thăm: “Nhanh như vậy ạ?”

Lâm Tố: “Chưa đăng ký.”

Y tá: “… Ò.”

Cô ấy nhận ra Lâm Tố là lần đầu tiên đến đây, cười tít mắt, phổ biến quy trình ở đây cho cô nghe: “Tầng này có máy đăng ký khám bệnh tự động(*), nhưng nếu chị là lần đầu tiên đến thì phải xuống tầng một lấy sổ khám bệnh. Chị có cầm theo chứng minh thư không ạ?”

(*) máy này dùng khi tái khám hoy

“Có.” Lâm Tố nói.

“Vậy chị xuống tầng một đi ạ, từ thang máy đi ra là bên trái, sang khu Tây, ở đó có quầy phát sổ.”

“Cám ơn.” Lâm Tố nói xong, ấn thang máy.

“Không cần khách sáo.” Y tá cười tít mắt nhìn theo Lâm Tố đi vào thang máy.

Lâm Tố đứng trong thang máy, ấn nút đóng cửa. Cánh cửa chậm chạp đóng lại, trong một giây trước khi cánh cửa hoàn toàn đóng kín, chợt có bàn tay chặn giữa, cửa thang máy lại mở ra.

“Để em dẫn chị đi.” Y tá nói.

Lâm Tố: “…”

“Không cần, tôi tự tìm được.” Lâm Tố khéo léo từ chối.

“Khó tìm lắm đó.” Y tá nói.

“Tôi thật sự tự đi được.” Lâm Tố kiên trì.

Y tá đứng bên ngoài cửa thang máy, nhìn chăm chú Lâm Tố, sau đó nói: “Có phải chị định trốn không ạ?”

Lâm Tố: “…”

Y tá này nhìn qua vẫn trẻ tuổi, lời nói lại sắc bén đâm trúng tim đen của cô, Lâm Tố chột dạ đáp: “… Không.”

Y tá nghe vậy thì cười càng tươi, nói: “Vậy để em đưa chị qua đó đi.”

Đối phương cực kỳ nhiệt tình, cười tít mắt nhìn cô, Lâm Tố và cô ấy đối diện trong mấy giây, rốt cuộc cô là người đầu hàng trước: “Được, cám ơn.”

“Đừng khách sáo. Chuyện nên làm mà.” Nhận được sự đồng ý của cô, y tá vui vẻ bước vào thang máy, còn tiện tay ấn nút tầng một, nói với Lâm Tố: “Khó tìm thật đó.”

Lâm Tố: “…”

Lâm Tố vốn đã không muốn gặp bác sĩ tâm lý, nghe đến chuyện đăng ký phiền phức thì càng quyết tâm ra về, không ngờ giữa đường nhảy ra cô y tá này.

Cô bị Đại Cương uy hiếp đến đây, bây giờ lại bị y tá áp giải đi đăng ký, xem ra hôm nay cô không thể không gặp vị bác sĩ tâm lý kia rồi.

Y tá đưa Lâm Tố xuống tầng một, hướng dẫn cô lấy sổ, xong xuôi lại đích thân áp giải cô về đến tận cửa phòng khám của Đào Mục Chi.

“Em không vào đâu, chị cứ đi thẳng vào trong nhé.” Y tá đứng ngoài cửa vẫy tay với cô.

Tuy là nói không muốn gặp bác sĩ, nhưng người ta cũng đã nhiệt tình giúp đỡ mình như vậy, Lâm Tố không thể không nói một câu cảm ơn: “Cám ơn nhé.”

“Không cần khách sáo.” Y tá cười nói, nhìn chằm chằm xem động tác tiếp theo của cô.

Bị y tá dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, Lâm Tố không tự nhiên xoay người đi, cực kỳ không tự nguyện gõ cửa phòng khám. Bên trong truyền đến tiếng của Đào Mục Chi, Lâm Tố mới khẽ gật đầu với y tá, sau đó đẩy cửa đi vào.

Phiếu đăng ký và sổ khám bệnh được ném lên bàn của Đào Mục Chi, bộp một tiếng.

“Đăng ký xong rồi.”

Đào Mục Chi nhàn nhạt liếc mắt qua, đầu cũng không nhấc, nói: “Ngồi.”

Lâm Tố nhìn Đào Mục Chi không ngẩng đầu lấy một cái, nhìn một lúc, sau đó mới kéo ghế ngồi xuống.

Lúc này Đào Mục Chi mới cầm phiếu đăng ký xác nhận lại tên của cô: “Lâm Tố.” Sau đó treo vào xấp đăng ký bên cạnh, bắt đầu hỏi: “Tình trạng cụ thể ở hiện tại là gì?”

Đào Mục Chi hỏi xong, không nghe thấy tiếng đáp lại từ đối phương. Phòng khám yên ắng hai giây, hắn mới nâng mắt nhìn sang cô gái ngồi ở đối diện. Cô có một đôi mắt hồ ly xinh đẹp động lòng người như viên ngọc lưu ly trong suốt, hiện tại lại không có biểu cảm gì nhìn hắn.

Cô không nói chuyện.

Đào Mục Chi kiên nhẫn chờ thêm một lát, người đối diện vẫn không hề có ý mở miệng, cô không nói, Đào Mục Chi tiếp tục hỏi sang vấn đề khác.

“Tình trạng này đã kéo dài bao lâu rồi?”

Hắn hỏi xong, Lâm Tố cũng không chớp mắt lấy một cái, đến cả hàng lông mày như họa cũng không động lấy một lần.

Hai câu hỏi đều không được đáp lại, Đào Mục Chi nhìn cô, hỏi: “Không thích nói chuyện?”

Không phải không thích, là không muốn.

Lâm Tố ngồi trong phòng khám bệnh, đối diện là bác sĩ tâm lý của mình, bắt đầu từ cuộc điện thoại ngày hôm qua của hai người, đến buổi gặp ngày hôm nay, một loạt những biểu hiện này của Lâm Tố giống như là bị người ta cầm dao kề ở cổ, cứng rắn đẩy đến đây.

Cô không sợ chết, nhưng bây giờ cô đang cực kỳ không thoải mái, bởi vậy cô dùng cách thức này để phản kháng, đây cũng là chiêu cũ cô thường dùng với các bác sĩ tâm lý của mình.

Nếu đã không thể không đi khám bệnh, vậy cô chọc cho bác sĩ tức giận đuổi đi là được.

Hỏi hai câu đều không được trả lời, bác sĩ tâm lý mới này của cô cũng đã nhận ra ít nhiều. Hắn vừa nãy là thăm dò xem có phải cô không thích nói chuyện hay không, cô vẫn không mở miệng. Nếu như là trước đây, sẽ có vài bác sĩ tâm lý cảm thấy tức giận vì không được tôn trọng. Nhưng vị bác sĩ Đào trước mắt này rõ ràng là vững vàng hơn toàn bộ những người trước đây, đối với chuyện cô không phối hợp cũng không tỏ vẻ gì trên mặt. Càng giống như là đã quá quen thuộc với những bệnh nhân tương tự như cô.

“Cụ thể là trạng thái tinh thần ở hiện tại rất bất ổn, mất ngủ, mất vị giác, nghiện thuốc nghiện rượu, mất sự nhạy cảm với sự vật sự việc, không cảm giác được thú vị.”

Lâm Tố không trả lời, Đào Mục Chi trực tiếp nói ra.

Hôm qua hắn đã hỏi một vài biểu hiện của cô từ người quản lý, xem như là đã nắm được sơ qua tình hình.

“Tình trạng này đã kéo dài hai năm, nửa năm nay càng nghiêm trọng hơn. Đầu tiên là mất khả năng khống chế tâm tình, tiếp theo là mất ngủ, vị giác, đến bây giờ là cảm xúc…”

Nói đến đây, Đào Mục Chi hơi ngừng lại, nhìn sang Lâm Tố nói: “Cũng là nguyên nhân khiến cô bị lãnh đạm với chuyện tình dục.”

Vốn là một mặt hồ nước chết, nghe đến hai chữ “lãnh đạm”, trong đôi mắt của Lâm Tố như có chuồn chuồn nước lướt qua, nổi lên một tầng gợn sóng.

Đào Mục Chi tiếp tục: “Bởi vì mức độ thiếu hụt cảm nhận về sự vật càng lúc càng lớn, cô sẽ làm ra những hành vi kích thích quá khích để khiến bản thân cảm nhận được mình vẫn còn sống. Nhưng sớm muộn cô cũng sẽ mất hứng thú với những kích thích quá khích đó, cũng sẽ mệt, phát triển đến cuối cùng, cô sẽ mất cả hứng thú với việc sống. Tình trạng bây giờ đã rất nghiêm trọng, còn tiếp tục nữa sớm muộn cũng sẽ tự mình hại mình, thậm chí tự sát.”

Đào Mục Chi đơn giản khái quát xong quá khứ, hiện tại và tương lai của cô. Lâm Tố giống như một món đồ trong suốt dễ dàng bị hắn nhìn thấu, lúc hắn nói đến chuyện tự mình hại mình và tự sát, Lâm Tố bỗng trở nên bình tĩnh lạ. Cô nhìn Đào Mục Chi, nói: “Vậy thì cứ chết thôi.”

Lâm Tố vừa dứt lời, Đào Mục Chi nhấc mắt, nói.

“Chịu nói chuyện rồi?”

Lâm Tố: “…”

Vị bác sĩ tâm lý trước mắt này cũng thật quái gở, còn để tâm đến chuyện cô nói chuyện hay không hơn cả việc cô chẳng bận tâm đến sống chết của mình.

“Buổi chẩn liệu hôm nay đã xong, cô có thể về rồi.”

Lâm Tố: “…”

Lâm Tố không thích gặp bác sĩ tâm lý, thế nhưng lúc Đào Mục Chi nói buổi chẩn liệu hôm nay kết thúc rồi, cô lại vẫn ngồi nguyên như cũ không lập tức ra về, nhìn chằm chằm Đào Mục Chi.

Nhận ra Lâm Tố ngồi đối diện vẫn còn ngồi yên không nhúc nhích, Đào Mục Chi nhấc mắt nhìn cô một cái, hỏi: “Còn chuyện gì sao?”

Còn chuyện gì sao? Bây giờ lại thành cô không đi mới là kỳ lạ à? Từ lúc cô đăng ký xong vào đây, hắn chỉ hỏi cô đúng hai câu, sau đó nói sơ qua trạng thái của cô, chờ cô nói một câu thì lập tức kết thúc.

Tuy là Lâm Tố không thích gặp bác sĩ tâm lý, nhưng cô càng không thích những người làm việc qua loa.

Lâm Tố chợt bật cười khẽ, tiếng cười này không có chút nào là vui vẻ, càng giống như đang lạnh lùng trào phúng hơn.

“Bác sĩ tâm lý ở bệnh viện công lập hóa ra làm việc thế này sao?” Lâm Tố hỏi.

Vừa rồi còn không chịu mở miệng, bây giờ lại chủ động đặt ra câu hỏi, còn chưa cách nhau tới hai phút. Đối với chất vấn của Lâm Tố, Đào Mục Chi vẫn rất bình tĩnh nhìn cô, nói.

“Mục tiêu của buổi chẩn liệu hôm nay chỉ có một, là khiến cô nói chuyện. Cô vừa mới nói rồi, mục tiêu của tôi đã hoàn thành.”

Lâm Tố: “…”

Đây là cái logic chó má gì.

Ánh mắt như hồ nước chết của Lâm Tố hiện tại lần lượt hiện lên những cảm xúc không thể tin và ngờ vực, Đào Mục Chi nhìn cô, nói: “Từ lúc vào cửa cô đã dùng cách thức im lặng để chống cự, hiện tại thái độ chống cự kết thúc, tôi thắng.”

Lòng hiếu thắng vốn đã lặn mất tăm của Lâm Tố hiển nhiên đã bị một câu này khuấy lên.

“Anh khỏi cần làm ra vẻ đường hoàng như vậy để biện minh cho sự qua loa của mình.” Lâm Tố giữ vững lý trí, nhìn Đào Mục Chi nói: “Tôi đã gặp rất nhiều bác sĩ tâm lý rồi, phương thức chẩn liệu này của anh đúng là lần đầu tiên gặp. Nói nhẹ thì là anh không có trình độ, mà nặng lời, thì là anh không có y đức, tôi hoàn toàn có thể khiếu nại với bệnh viện về thái độ làm việc này của anh.”

“Đi đi.” Đào Mục Chi nói.

Lâm Tố: “…”

Lâm Tố giống như một quả mìn bị chôn sâu đã lâu, mà Đào Mục Chi này năm lần bảy lượt động vào kíp nổ, rốt cuộc, cô tức giận rồi.

Đào Mục Chi nói xong, Lâm Tố đứng phắt từ ghế dậy, không quay đầu một lần đi thẳng ra cửa. Đào Mục Chi không ngẩng đầu, nói.

“Buổi chẩn liệu tiếp theo vào bốn giờ chiều thứ sáu, nhớ đăng ký.”

Lâm Tố: “…”

Lâm Tố quay đầu, nhìn Đào Mục Chi ngồi sau bàn làm việc, hít vào một hơi thật sâu, nói: “Tôi sẽ không đến nữa.”

Cô nói xong lập tức rời khỏi phòng khám. Trước khi rời đi còn dùng sức đóng mạnh cửa, giống như xả giận. “Rầm” một tiếng, sau đó phòng khám rơi vào yên tĩnh rất ngắn.

Đào Mục Chi cúi đầu tiếp tục xem tư liệu trên tay, năm giây trôi qua, cửa phòng khám một lần nữa bị mở ra, Lâm Tố đứng ngoài cửa nhìn hắn.

“Mục tiêu của buổi chẩn liệu sau là gì?”

Đào Mục Chi ngẩng đầu, nhìn cô.

Ánh mắt của người đàn ông khiến Lâm Tố cảm thấy hành động này của mình quả thực rất ngu ngốc.

Sao hắn có thể nói cho cô mục đích của buổi chẩn liệu sau chứ? Nói cho cô rồi, sao hắn có thể thắng tiếp được?

Đúng là chưa gặp qua bác sĩ tâm lý nào có lòng hiếu thắng mạnh mẽ thế này.

Ánh mắt của Lâm Tố từ chờ đợi biến thành cáu kỉnh, cô xoay người, vừa định rời đi thì Đào Mục Chi lại gọi cô một tiếng.

“Lâm tiểu thư.”

Giọng nói êm tai của người đàn ông như ngọc thạch dưới đầm sâu, lại như một cơn mưa bụi lành lạnh, xoa dịu phần nào cơn cáu kỉnh của Lâm Tố.

Cô nhíu mày, không kiên nhẫn quay đầu nhìn hắn.

Đây có lẽ chính là lần đầu tiên của ngày hôm nay Đào Mục Chi nghiêm túc nhìn cô. Cách một khoảng ngắn, người đàn ông ngồi đó, giống như một cây linh sam sau khi trời hạ tuyết.

Hắn nhìn cô, nói: “Hôm nay là lần đầu tiên của chúng ta.”

Lâm Tố: “…”

Nói bậy nói bạ cái gì thế?

Mà Đào Mục Chi nói xong câu khiến cô không hiểu mô tê gì này, thong thả thu hồi tầm mắt, nói tiếp.

“Tôi sẽ không để cô chết.”

Hàng lông mi của Lâm Tố theo một câu nói đó run lên.

Nói về con người Đào Mục Chi này, bên ngoài tuy ôn hòa nhưng bên trong lại vô cùng sắc bén, lời nói ra cứ thế dễ dàng đâm xuyên qua cơ thể gầy gò của Lâm Tố, sau đó len lỏi khắp các cơ quan nội tạng. Trái tim vốn dĩ đã thành một đống tro tàn sau khi bị xé rách toạc, máu chảy ròng ròng, chất lỏng ấm nóng loang lổ thấm ướt một mảng trước ngực.

Đào Mục Chi vừa dứt lời, “rầm” một tiếng, phòng khám bệnh một lần nữa bị hung hăng đóng lại.

Lâm Tố đứng ngoài cửa, bàn tay bởi vì vừa dùng sức mà khẽ run rẩy. Cô không khỏi mắng một câu.

“Bệnh thần kinh.”

Đừng tưởng làm thế thì tôi sẽ không khiếu nại anh!

Đầu óc nóng nảy của Lâm Tố có vài giây rơi vào hỗn loạn.

Đúng lúc này, cô y tá nhiệt tình như âm hồn không tan xuất hiện trước mặt cô. Thấy đôi mắt chứa đầy lửa giận của cô thì nhỏ nhẹ hỏi.

“Chị không sao chứ?”

Lâm Tố nhấc mắt nhìn cô ấy một cái: “Không sao.”

Y tá nghe vậy thì cười tít mắt, nói: “Thế thì tốt. Đúng rồi, bác sĩ Đào có kê đơn thuốc cho chị không ạ? Em đưa chị đến chỗ lấy thuốc.”

Y tá ở bệnh viện số 3 này đều tận tâm với nghề thế sao? Từ sau khi tiếp xúc với cô ấy, Lâm Tố chân chính lĩnh hội được thế nào gọi là “Tiễn Phật tiễn đến Tây thiên.”

“Không kê.” Lâm Tố đáp.

“Ồ.” Y tá lại hỏi: “Vậy bao giờ sẽ tái khám thế ạ?”

“Bốn giờ thứ sáu.”

Lâm Tố buột miệng trả lời xong, theo bản năng ngậm miệng thật nhanh.

Cô sẽ không đến nữa.

Đào Mục Chi yêu cầu cô đến đây tái khám, cô cứ không đến đấy. Chỉ cần không đến thì hắn sẽ không thắng được cô, để hắn khó chịu chết luôn.

Nghĩ đến đây, Lâm Tố tạm biệt y tá, không quay đầu lại một lần bước thẳng vào thang máy.

Không gian chật hẹp của thang máy khiến cho đầu óc hỗn loạn của Lâm Tố tạm thời bình tĩnh lại. Sau khi tỉnh táo, Lâm Tố lại bực mình.

Đúng, cô rất bực, bởi vì rõ ràng trước mắt đây chính là trận chiến của cô và Đào Mục Chi, mà cô còn vừa thua một hiệp trong trận chiến đó. Nếu cô không đến, vậy thì cô vĩnh viễn sẽ bị tính là đã thua trong tay Đào Mục Chi rồi.

Dù thế nào cô cũng phải gỡ lại một ván.

Thang máy chầm chậm đi xuống, Lâm Tố cũng dần bình tĩnh lại, cô dùng mấy giây rảnh rỗi này sắp xếp lại một lượt kế hoạch trong đầu.

Chỉ đến một lần nữa thôi, một lần cuối cùng, cô nhất định sẽ thắng. Sau khi thắng lại hắn rồi, hai người xem như không phân thắng bại, sau đó cô sẽ không đến nữa.

Quyết định như thế đi.

Lâm Tố ra khỏi thang máy, trực tiếp rời khỏi bệnh viện.

Không thể không nói, sau khi gặp bác sĩ tâm lý, tâm tình của cô còn bất ổn hơn.

Thể loại lang băm gì không biết, còn là thanh niên kiệt xuất, thành phố A hết thanh niên rồi à?

Lâm Tố rời khỏi bệnh viện chưa được bao lâu, Đại Cương đã gọi điện đến. Lâm Tố đang lái xe, ngữ khí của Đại Cương mang theo quan tâm săn sóc: “Buổi khám hôm nay thế nào?”

Lâm Tố mặt không đổi sắc, đánh giá: “Rất tệ.”

Đây thực sự là lần đầu tiên Đại Cương nghe thấy Lâm Tố đánh giá tệ về một bác sĩ tâm lý, lập tức tin là thật, vội hỏi: “Thật hả? Danh tiếng của bác sĩ Đào đó không tầm thường đâu, cũng nghe nói là rất có y đức, sao có thể như thế được. Chị nói chi tiết hơn đi?”

“Chị vừa vào cửa đã bị anh ta bắt đi đăng ký, chị đăng ký xong quay lại, anh ta hỏi hai câu…” Lâm Tố bắt đầu thuật lại quá trình, giữa chừng bỗng nhiên dừng lại.

“Ừ? Rồi sao nữa?” Đại Cương tò mò hỏi.

Hai bên trán Lâm Tố giật giật, cuối cùng, tức tối nói: “Không có gì.”

Nếu như nói chuyện vừa xảy ra với Đại Cương, vậy thì cậu ta cũng sẽ biết được mới nãy mình thua một cách thảm hại thế nào trước Đào Mục Chi, cô không thể mất mặt thế được.

Tuy là Lâm Tố không nói nữa, nhưng Đại Cương cũng nghe ra cô đang thật sự tức giận, bèn nói: “Vậy lần sau không đến nữa…”

“Đến.” Lâm Tố nói.

Đại Cương: “…

“Đi một lần này nữa thôi.” Lâm Tố nói, “Lần cuối cùng, sau đó không đi nữa.”

Đúng là Lâm Tố đang nói chuyện với cậu ta, nhưng lại càng giống như đang lẩm bẩm một mình, Đại Cương nghe giọng điệu của cô, không phản bác cũng không phản đối, nói: “… Được.”

“Gần đây có công việc gì không?” Sợ mình rảnh rỗi lại nhớ đến chuyện vừa rồi sẽ tức chết, Lâm Tố đổi đề tài chuyển dời sự chú ý của mình.

“A?” Thái độ bất thường hôm nay của Lâm Tố khiến Đại Cương không phản ứng kịp. Nửa năm này, đây đúng là lần đầu cô chủ động hỏi chuyện công việc.

Đúng là trời thương cậu ta mà!

Đại Cương lập tức nắm bắt cơ hội nói: “Không, chỉ có tạp chí hôm qua…”

“Thứ sáu.” Lâm Tố ngắt lời cậu ta.

Đại Cương vẫn không dám tin: “Chị, chị chịu chụp rồi?”

“Đang bực bội.” Lâm Tố nói, “Tìm chuyện gì đó làm thôi.”

Lâm Tố qua loa tìm lý do, Đại Cương không hiểu, nhưng Đại Cương cực kỳ mừng rỡ, vội nói: “Được được, em sẽ liên hệ lại cho họ, thứ sáu đúng không? Buổi chiều được chứ?”

“Trước ba giờ, bốn giờ phải đến bệnh viện, cúp đây.” Lâm Tố nói xong thì tắt trò chuyện.

Rất nhanh bên tai đã truyền đến tiếng “tút tút”, Đại Cương nhất thời đơ ra như khúc gỗ.

Không đúng nha. Đầu tiên là chủ động muốn đi khám bệnh, sau đó là chủ động tiếp nhận lại công tác lúc trước ném sang một bên… Lần gặp bác sĩ tâm lý này có vẻ không quá tệ như cô ấy nói đâu!

Đại Cương mừng đến nỗi muốn giơ hai tay lên trời mà hô vạn tuế.

Vị bác sĩ Đào này đúng là có bản lĩnh, đã rất lâu rồi cậu ta không thấy Lâm Tố có sức sống như thế. Cậu ta biết ơn bạn học và anh vợ của cậu ấy từ tận đáy lòng.

Lâm Tố vốn đã bỏ chụp, sau không biết vì sao lại đồng ý chụp rồi. Lần này, phía tạp chí để tránh không lại xảy ra chuyện như lần trước, khẩn cấp liên hệ lại người mẫu nam Lại Tân và tiểu hoa Ngô Lăng. Một giờ chiều thứ sáu, đoàn đội chụp ảnh đã ở studio bắt đầu chụp cho bìa tạp chí.

Tuy là tính khí của Lâm Tố rất kém, vui buồn thất thường, nhưng kỹ năng chuyên nghiệp của cô mạnh đến thế nào không cần phải bàn cãi gì nữa, thậm chí có thể khiến người ta sẵn sàng bỏ qua vài vấn đề về tính cách của cô. Chỉ cần nâng máy ảnh lên, cô sẽ giống như một mặt trời tỏa sáng rực rỡ, ánh sáng đó lấn át cả những khuyết điểm như những đốm sáng nhỏ bé trôi nổi xung quanh.

Năng lực làm việc của Lâm Tố hoàn toàn không cần nghi ngờ, tinh thần tập trung cao độ và kỹ thuật chụp ảnh vững vàng, vỏn vẹn mất hai tiếng đã hoàn thành công việc.

Kết thúc, Lâm Tố cầm máy ảnh theo thói quen đến trước một chiếc máy tính, làm một vài thao tác quen thuộc, màn hình máy tính nhanh chóng xuất hiện hàng loạt những tấm ảnh vừa chụp được.

Ngoại trừ kỹ thuật chụp ảnh, Lâm Tố còn có đôi mắt thẩm mỹ phi thường có thể nắm bắt xu hướng sắp tới. Ngô Lăng đứng phía sau xem ảnh chụp của chính mình, lần trước còn chơi đại bài đến bây giờ đã hoàn toàn thán phục, không dám nghĩ đến chuyện đắc tội cô nữa. Mà người quản lý của cô ta cũng đã mua quà và đích thân đến nhận lỗi với Lâm Tố. Lâm Tố lạnh nhạt nhận lấy lời xin lỗi của anh ta, không nhận quà, tiếp tục bận bịu với công việc của mình.

Tiểu hoa chụp ảnh xong còn phải quay về phim trường. Sau khi nói tạm biệt với Lâm Tố, Ngô Lăng và người quản lý cùng nhau rời đi. Trước khi ra khỏi cửa, Ngô Lăng còn quay đầu nhìn Lại Tân một cái, thế nhưng Lại Tân đứng bên cạnh Lâm Tố, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên người cô.

Lâm Tố gửi ảnh mình chụp được cho phía tòa soạn để họ chọn, đồng thời dùng hơn mười phút để chọn ra những bức ảnh ưng ý nhất, thuận tiện cũng giải thích sơ qua đề xuất cho phương hướng sắp xếp ảnh bên trong với nhân viên công tác đứng một bên.

Nhân viên công tác kiên nhẫn nghe, liên tục gật đầu. Một lát sau, phía tạp chí phản hồi thư, Lâm Tố nhìn thấy lựa chọn của tạp chí, hơi nhíu mày, sau đó không nói thêm gì nữa.

Công việc của cô đến đây tính là hoàn tất, Lâm Tố cầm máy ảnh, xoay người chuẩn bị ra về. Lại Tân vẫn luôn đứng bên cạnh nãy giờ chợt lên tiếng.

“Không thích ảnh cho trang bìa của bên kia chọn?”

Lâm Tố không ngẩng đầu, nói: “Họ muốn làm nổi bật Ngô Lăng, bởi vì cô ta có lưu lượng. Nhưng từ góc độ của nhiếp ảnh gia mà nói thì Ngô Lăng không đảm đương nổi vị trí này.”

Lại Tân nghe xong, trên mặt thoáng có ý cười: “Cám ơn.”

Anh ta bỗng nhiên nói cám ơn, Lâm Tố quay đầu lại, không hiểu anh ta đang cảm ơn cái gì.

“Cô nói Ngô Lăng không đảm đương nổi, vậy tức là tôi có thể, đây chính là một lời khen ngợi, dĩ nhiên phải cám ơn rồi.”

Lâm Tố đúng là có ý này, nhưng là: “Đường đường là người mẫu chuyên nghiệp mà không hơn nổi một diễn viên nho nhỏ thì còn làm người mẫu làm gì?”

Nói xong, Lâm Tố thu hồi tầm mắt, đi ra cửa.

Lại Tân đi sóng đôi với cô: “Nhưng được khen thì vẫn vui chứ. Tôi đã chú ý đến cô từ rất lâu rồi, vẫn hi vọng có thể được hợp tác một lần, không ngờ ước mơ có ngày đã trở thành hiện thực.”

Lại tiếp: “Xong việc rồi, có muốn cùng đi uống một chén không?”

Vòng đi vòng lại, vẫn là muốn mời mọc cô.

“Không có thời gian, phải đi gặp bác sĩ tâm lý.”

Bước chân của Lại Tân không khỏi chậm lại, anh ta dường như vẫn không hiểu, nhìn Lâm Tố nói: “Đúng là lúc trước nghe cô nói mình…”

“Lãnh đạm trong chuyện tình dục.” Lại Tân không thể nói ra, Lâm Tố bèn giúp anh ta nói, sau đó dừng chân, quay đầu nhìn Lại Tân: “Tôi bị lãnh đạm, không có hứng.”

Lại Tân vốn đang bối rối, nghe cô nói xong thì cười cười: “Tôi cũng cảm thấy cô không có.”

“Tôi chỉ không có hứng với anh thôi.” Lâm Tố nói.

Tươi cười trên mặt Lại Tân thoáng chốc thu về.

Lâm Tố thấy biết anh ta mất mặt, nhưng lại không có ý định dừng lại, tiếp tục: “Tôi không có hứng làm với anh, thậm chí nhìn anh cũng không ra cảm xúc gì, sau này anh không cần tiếp tục quấn lấy tôi nữa.”

Nói xong, Lâm Tố khoác máy ảnh rời khỏi.

Cô đặt máy ảnh ở ghế lái phụ, sau đó ngồi trước vô lăng nửa ngày không khởi động xe.

Cô vẫn đang nghĩ đến những lời mình vừa nói với Lại Tân.

Ngoại hình của Lại Tân thật sự là một thử thách lớn với phụ nữ, đến cả tiểu hoa tên Ngô Lăng kia đứng trước mặt anh ta còn không thể kiểm soát đôi mắt sáng rực của mình. Anh ta là người mẫu, chỉ bề ngoài đó thôi đã đủ khiến người khác nổi lên suy nghĩ không đứng đắn.

Nhưng cô lại không có cảm xúc gì với Lại Tân.

Nếu vậy, thì với ai cô mới có?

Cho xe rời khỏi studio, đúng bốn giờ chiều Lâm Tố có mặt ở bệnh viện số 3.

Trước khi đến tìm Đào Mục Chi, Lâm Tố còn theo đúng thủ tục đi đăng ký lấy số.

Lâm Tố lại đến bệnh viện số 3, còn mang cho y tá lần trước giúp cô một cốc trà sữa, khiến đôi mắt cô ấy lấp đầy vui sướng và hăng hái.

“Cám ơn chị nha, em thích trà sữa nhất đó!”

Lâm Tố đứng bên cạnh, thấy cô ấy đã cười đến mức không thấy mặt trời đâu: “Đừng khách sáo, cũng phải cảm ơn lần trước có em giúp đỡ.”

“Ừm ừm.” Y tá ngậm ống hút cười thẹn thùng.

Cô ấy uống thêm hai hớp, mới nhớ ra mình vẫn đang trong giờ làm việc, bèn thả ống hút hỏi Lâm Tố: “Hôm nay chị đến tái khám đúng không ạ?”

“Đúng.” Lâm Tố phất phất phiếu đăng ký trong tay, “Vẫn là Đào Mục Chi.”

“Bác sĩ Đào ạ?” Y tá nhìn tờ phiếu trong tay cô, nói: “Bây giờ bác sĩ Đào vẫn đang khám cho một người khác, có thể chị sẽ phải đợi một lát.”

Lâm Tố nghe xong, tâm tình đang tốt sau khi nhìn y tá uống trà sữa tụt dốc không còn đến nửa: “Anh ta hẹn chị bốn giờ đến.”

Kết quả bốn giờ rồi mà trong phòng khám vẫn còn người bệnh?

Y tá nhận ra tâm trạng dần bất ổn của Lâm Tố, vội giải thích: “Đúng, bác sĩ Đào hẹn chị bốn giờ. Nhưng là thế này, người đến đây đều là bệnh nhân có trạng thái tâm lý hoặc tinh thần không ổn. Thi thoảng thời gian khám bệnh sẽ không được hoàn toàn chính xác, bởi vì nếu như gặp người bệnh đang ở tình trạng nghiêm trọng thì cần thêm thời gian.”

Nói đến đây, y tá cười tít mắt: “Chắc chắn là chị hiểu mà.”

Lâm Tố: “…”

Không, cô không hiểu, tình trạng của cô cũng tính là nghiêm trọng, nhưng lần trước chỉ ở trong phòng của Đào Mục Chi có vài phút.

Nhưng nói nhiều cũng vô dụng, bây giờ phòng khám của Đào Mục Chi đang có người bệnh, cô cũng không thể cứ thế mở cửa đi vào được. Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Tố có ngọn lửa chầm chậm nhóm lên, lông mày cũng nhíu lại.

“Người bệnh kia cần bao lâu nữa?” Lâm Tố hỏi.

Y tá đáp: “Em không chắc.”

Lâm Tố nói: “Vậy chị đi đây.”

Lâm Tố xoay người đi về phía thang máy, y tá vội giữ cô lại, ôm chặt tay cô năn nỉ: “Đừng mà, chị cũng đã đến đây rồi, còn chưa khám gì đã cứ thế đi làm sao được. Thật ra người bệnh kia cũng đã vào rất lâu, chắc là sắp xong rồi, chị đợi thêm một lát nữa là được.”

Cô y tá này nhìn qua khá nhỏ nhắn, không ngờ sức lực phi thường đến vậy, Lâm Tố bị cô ấy ôm cứng cánh tay làm thế nào cũng không rút ra được. Cái tinh thần chết cũng không màng này thật giống với Đại Cương.

Lâm Tố quét mắt qua y tá, cô ấy cười hì hì, Lâm Tố chỉ đành tạm thời đè xuống tức giận.

“Được, chị chờ thêm một lát.”

Y tá lập tức mang cô về trước cửa phòng khám của Đào Mục Chi rồi bảo cô ngồi xuống ghế dài đợi. Khi nào Đào Mục Chi khám xong cho người bệnh kia, thì bảng điện tử sẽ hiện tên của cô, đến đó cô cứ đi thẳng vào là được.

Lâm Tố ngồi trên chiếc ghế dài lạnh ngắt nghe y tá nói. Y tá còn có việc ở quầy lễ tân, ngồi với Lâm Tố một lát thì cầm cốc trà sữa rời đi.

Lâm Tố ngồi một mình ở đó chờ đợi.

Đã lâu rồi cô không chờ đợi cái gì, cô thậm chí cũng đã quên mất quá trình chờ đợi lại có thể khó chịu đựng như thế. Hoặc chính là vì quá trình đó quá khó khăn, cô mới không chờ đợi.

Ngồi thêm một lát nữa, Lâm Tố đứng lên. Cô đứng trước bảng điện tử, trên đó vẫn là tên của người bệnh đang ở trong phòng, chứng tỏ họ vẫn chưa xong.

Lâm Tố chuyển tầm mắt sang bên cạnh, nhìn thấy tấm bảng giới thiệu của Đào Mục Chi ngày hôm qua mình chưa xem được.

Nếu như ngày hôm qua cô thấy được tấm bảng này ngay sau khi lướt qua một loạt bảng giới thiệu của các bác sĩ khác, vậy thì chắc chắn cô sẽ phải rất kinh ngạc.

Thẩm mỹ là cần tỷ lệ, tấm ảnh trên tấm bảng giới thiệu của Thẩm Mục Chi quả thật ở hẳn một đẳng cấp khác.

Nếu như những bác sĩ lúc trước cô xem là người thường có thể dễ dàng bắt gặp ngoài đường, thì Đào Mục Chi giống như một đã qua ngòi bút của một nghệ thuật gia, từng bước phác họa, sửa chữa, phác lại một lần nữa, cuối cùng mới cho ra một tác phẩm nghệ thuật vừa ý.

Trong ảnh, Đào Mục Chi khoác chiếc áo blouse dài, bên trong là sơ mi màu xám và chiếc cà vạt màu tối, vẫn luôn là dáng vẻ nghiêm túc gọn gàng vốn có. Chỉ có một điểm khác biệt so với ngày hôm qua khi cô gặp trực tiếp, là ở đây hắn đeo thêm một cặp kính gọng vàng. Cặp mắt kính che bớt lạnh nhạt trong đôi mắt phượng, đồng thời cũng làm toát lên phong thái thanh đạm nho nhã đầy tri thức.

Không thể không nói, hắn đeo kính vào nhìn đẹp hơn rất nhiều, tuy là tấm ảnh chụp này chưa hoàn toàn phô bày hết cái đẹp của hắn.

Mấy thứ giới thiệu này đều là tìm bừa một tấm ảnh nào đó nhét vào, không có chuyện tìm góc đẹp hay chỉnh sáng, thật sự là không bằng được đến tám phần so với chính chủ.

Tuy là ảnh này cũng đã đẹp lắm rồi, nhưng vẫn không đẹp bằng hắn ở ngoài đời mà thôi.

Nếu để cô chụp cho hắn, chắc chắn là trên cả tuyệt mỹ, kỹ thuật của cô mạnh như vậy cơ mà, Lâm Tố nghĩ đến đây không khỏi đắc ý.

Xem ảnh giới thiệu xong, Lâm Tố thu lại tầm mắt, ngồi về ghế dài. Thời gian chờ đợi càng kéo dài, tâm tình của Lâm Tố cũng theo đó dần dao động.

Cô ngồi trên ghế dài, hai chân áp vào mặt ghế lạnh ngắt, mũi chân chạm đất bắt đầu run nhẹ. Mỗi giây mỗi phút trôi qua, Lâm Tố càng run đến mức không thể kiểm soát. Cuối cùng, ngay cả tâm tình của cô cũng không thể kiểm soát được nữa dao động mãnh liệt, khiến cô không thể tiếp tục chờ đợi thêm dù chỉ một giây.

Lâm Tố đứng dậy, gõ hai cái lên cửa, sau đó đẩy cửa phòng khám của Đào Mục Chi.

Tiếng nói chuyện bên trong ngừng lại. Đào Mục Chi nhìn thấy Lâm Tố đứng ở cửa, lên tiếng.

“Tôi đang bận.”

Lâm Tố hỏi: “Bao lâu?”

“Mấy phút.” Đào Mục Chi đáp.

Lâm Tố nhìn người bệnh ngồi trước mặt hắn một cái, sau đó nhíu mày thu hồi tầm mắt, tiện tay đóng cửa.

Lâm Tố tiếp tục quay về ghế dài ngồi xuống.

Thế nhưng lo âu và sốt ruột vừa nãy một lần nữa kéo đến, Lâm Tố cố gắng kìm xuống, cô lấy điện thoại ra, định sẽ chơi game một lát.

Cô rất hiếm khi chơi game trên di động, bình thường đều là uống rượu hoặc tìm vài trò kích thích để giết thời gian. Tuy là game di động cũng kích thích, nhưng đều là giả, cô không cảm nhận được cái cảm giác máu huyết sục sôi từ nó. Thế nên nếu bắt buộc thì cô sẽ lựa chọn game phát triển trí tuệ, ví như Tiêu Tiêu Nhạc(*).

(*) trò này giống với Candy Crush, đó giờ tui tưởng nó là game ăn hên và dựa vào sự kiên trì chứ hóa ra ý nghĩa to lớn dị luôn :>

Khuyết điểm của game phát triển trí tuệ là phải động não. Giống như Tiêu Tiêu Nhạc, Lâm Tố lại thích cái cảm giác sảng khoái sau khi đã diệt sạch hơn. Chẳng qua chơi được vài ván thì không thể dễ dàng qua cửa nữa. Một lần lại một lần thất bại khiến cảm xúc tích tụ, Lâm Tố rốt cuộc phải tắt điện thoại, kìm xuống bất ổn trong lòng bước đến gõ cửa một lần nữa.

Đào Mục Chi và người bệnh bên trong đã xong, Lâm Tố mở cửa, Đào Mục Chi đứng dậy, người bệnh cũng đứng dậy, nói một tiếng xin lỗi với cô rồi xoay người rời khỏi.

Trong phòng khám chỉ còn lại Lâm Tố và Đào Mục Chi. Cô đi đến trước bàn làm việc của hắn, kéo ghế ngồi xuống.

Cô đã chuẩn bị tốt từ trước, ngày hôm nay dù Đào Mục Chi có nói gì cũng sẽ không đáp lời hắn.

Đào Mục Chi cầm phiếu đăng ký của cô treo lên, xong xuôi đâu đấy mới nhìn cô nói: “Cô về đi thôi.”

Lâm Tố: “…”

Đôi mắt không cảm xúc của cô một lần nữa hiện lên tức giận, Đào Mục Chi nói: “Buổi chẩn liệu hôm nay xong rồi.”

Giống hệt với ngày hôm qua, nhưng so với ngày hôm qua còn quá đáng hơn. Thế nhưng Lâm Tố không thể không nghi ngờ đây chính là mánh khóe để dụ cô nói chuyện. Cô ngồi im trên ghế, không nhúc nhích.

Giống như biết trong lòng Lâm Tố đang nghĩ gì, Đào Mục Chi ngồi về ghế của mình, nói: “Mục đích của buổi chẩn liệu hôm nay là khiến cô chờ tôi, kiểm tra mức độ nhẫn nại.”

Đôi mắt Lâm Tố mở to, căng rát.

Vậy tức là…

“Tôi thắng rồi.” Đào Mục Chi nói.

Hắn cứ thế nhẹ nhàng nói ra một câu, căn phòng thoáng chốc rơi vào yên tĩnh chết chóc. Lâm Tố ngồi đối diện hắn, sắc mặt không hề có độ ấm, thậm chí còn không có biển động gì.

Sau khi nhìn chằm chằm hắn ba giây, Lâm Tố nói: “Lần này tôi chắc chắn phải đi khiếu nại anh.”

Nói xong, cô không đợi Đào Mục Chi lên tiếng, đứng dậy dứt khoát rời khỏi.

Lúc Lâm Tố bước ra khỏi phòng khám của Đào Mục Chi, thậm chí còn không dùng phương thức đóng cửa mạnh mẽ như lần trước để biểu thị sự bất mãn của mình. Người đang ở trạng thái tức giận đỉnh điểm sẽ không làm ra hành vi phát tiết như vậy.

Cô cực kỳ bình tĩnh rời khỏi phòng khám của Đào Mục Chi, đi thẳng đến phòng khiếu nại của bệnh viện. Nơi này không hề dễ tìm, Lâm Tố hiếm khi cảm thấy mình kiên nhẫn và tỉnh táo như vậy, tìm được đến đây, sau đó được một vị bác sĩ lớn tuổi tiếp đón.

Lâm Tố vào đến nơi, còn chưa ngồi xuống đã nhanh chóng thuật lại sự đối đãi bất công trong hai lần đến phòng khám của Đào Mục Chi. Lần đầu tiên thì chưa đến vài phút đã đuổi cô đi, lần thứ hai thì không có khái niệm về thời gian, để cô phải chờ bên ngoài, kết quả sau khi để cô chờ xong thì lại biện minh rằng mục đích của mình chính là để cô chờ.

Người bệnh là người bệnh, tuy không phải quan hệ khách hàng với người làm ăn, phải coi khách hàng như thượng đế. Nhưng bác sĩ cũng cần có lòng nhẫn nại bao dung và tình yêu thương dành cho người bệnh. Bởi vì cô có vấn đề về tâm lý mới cần đến bác sĩ tâm lý, thế nhưng Lâm Tố cảm thấy sau khi gặp hắn vấn đề của bản thân còn trở nên nghiêm trọng hơn cả khi trước.

Lâm Tố ngồi trong phòng khiếu nại, tường thuật xong xuôi cảnh ngộ của mình với vị bác sĩ lớn tuổi, nói rõ sự không vừa ý của mình. Đã rất lâu rồi cô mới cảm nhận được sự sảng khoái sau khi nói một hơi dài như vậy, Lâm Tố có cảm giác, lời nói trong hai năm qua của mình đều đã xả hết ở cái văn phòng nho nhỏ này rồi.

Mà vị bác sĩ lớn tuổi rất kiên nhẫn nghe cô nói, thi thoảng lại gật đầu như đồng ý với quan điểm của cô, chờ cô nói xong, vị bác sĩ lớn tuổi tổng kết: “Đúng là quá đáng quá rồi.”

Lâm Tố nghe được lời khẳng định của ông ấy, tâm tình vừa mới bị cưỡng ép đè xuống phút chốc trỗi dậy, “Đúng chứ! Bác cũng cảm thấy anh ta quá đáng đúng không!”

“Đúng đó.” Vị bác sĩ lớn tuổi đồng ý. Ông ấy nhìn qua có lẽ đã hơn sáu mươi, nhưng ánh mắt vẫn cực kỳ sáng, dáng vẻ đôn hậu dễ gần, khiến người ta có cảm giác thân thiết như người lớn trong nhà.

Tâm tình kích động của Lâm Tố nhờ lời nói của ông ấy mà bình ổn xuống không ít, thế nhưng câu nói tiếp theo khiến tâm tình vừa ổn định của cô một lần nữa bị kích động lên.

“Thế nhưng trong phương diện chẩn liệu(*) tâm lý thì bác sĩ Đào luôn có cách làm của riêng mình, đôi khi sẽ khiến người bệnh không thể hiểu được, nhưng thật sự đều là vì bệnh nhân.”

(*) à giải thích 1 xíu cái này, chẩn liệu: chẩn + liệu, là khám và trị liệu

Lâm Tố: “…”

“Tôi chưa thấy kiểu chẩn liệu như thế bao giờ.” Lâm Tố nói, “Tôi đã gặp anh ta hai lần, thời gian tiếp xúc còn chưa từng vượt quá năm phút.”

“Đây là phong cách riêng của bác sĩ Đào, phòng tiếp nhận khiếu nại của chúng tôi sẽ không can thiệp vào.” Vị bác sĩ lớn tuổi nói.

Lâm Tố: “Vậy cứ để anh ta tự tung tự tác như thế?”

Vị bác sĩ lớn tuổi: “Phong cách riêng không có nghĩa là không có ý đức, bác sĩ Đào làm như vậy chắc chắn là có lý do của mình.”

Ông ấy nói đến đây, Lâm Tố xem như đã hiểu ra. Vừa rồi cô tốn nước bọt như vậy, mà ông ấy gật đầu giống như vô cùng đồng tình căn bản đều vô dụng.

Hiểu, nhưng kệ đó.

“Mấy người luôn bao che cho bác sĩ của mình như thế sao?” Lâm Tố hỏi.

“Hoàn toàn không.” Vị bác sĩ lớn tuổi giải thích: “Chủ yếu là vì chúng tôi tin tưởng y thuật của bác sĩ Đào.”

Lâm Tố: “…”

Ông ấy giải thích xong, Lâm Tố ngồi đối diện vốn đầy khí thế biến thành im lặng. Cô ngồi ngây người ở đó, giống như đã không còn gì để nói với phương thức xử lý của bệnh viện họ.

Dù sao cũng là khiếu nại, ít nhiều cũng phải xem xét đến tâm tình của người bệnh.

Nghĩ vậy, vị bác sĩ lớn tuổi nhìn sang Lâm Tố, hỏi ý cô: “Không thì tôi gọi cậu ta đến đây phê bình mấy câu nhé?”

Lâm Tố: “…”

Ông ở đây làm trò hòa giải cho vợ chồng nhà nào đang giận dỗi nhau đấy à?

“Không cần đâu.” Lâm Tố bỏ cuộc, cô đứng dậy, nói với vị bác sĩ lớn tuổi: “Sau này tôi sẽ không đến bệnh viện này nữa.”

Cơ thể Lâm Tố như bị khoét rỗng, cô rời khỏi tòa nhà, ngồi vào xe của mình. Cô của vừa rồi hình như đã đem toàn bộ bất mãn của mình phát tiết một trận không còn lại gì, ngược lại trở nên bình tĩnh, giống như đã đắc đạo thành tiên rồi.

Cô dám nói, tâm trạng của cô chưa bao giờ tốt thế này.

Thế nhưng ở giây tiếp theo, Đào Mục Chi gửi tin nhắn đến, tâm tình trống không của cô trong nháy mắt trào dâng, nghẹn ứ nơi khoang ngực, cũng trong nháy mắt đó Lâm Tố hừng hực ý chí chiến đấu trở lại.

[Đào Mục Chi: Buổi chẩn liệu tiếp theo, bốn giờ thứ hai tuần sau]

Lâm Tố nhìn chằm chằm tin nhắn đó mấy giây, cuối cùng quăng mạnh điện thoại sang ghế phụ. Chiếc điện thoại bị bật lên, sau đó rơi xuống một lần nữa, nằm im lìm. Lâm Tố có cảm giác bản thân bị lửa giận bao trùm, bây giờ chỉ cần mở miệng cũng có thể phun ra lửa.

Đúng là tức chết rồi!

Hai lần đều bị hắn chơi xỏ! Hai lần còn đều là để hắn thắng rồi! Cô đã nghĩ sẽ đảo ngược ván cờ, để tỷ số giữa họ là 1:1, ai ngờ lại thành 0:2!

Lâm Tố sắp bùng nổ.

Cô bùng nổ không chỉ vì cô đã thua, mà là vì cô không cam tâm. Thế nhưng nếu còn tiếp tục đến, tiếp tục đi theo kế hoạch của hắn, thì tám chín phần là cô lại bại.

Cô quá bị động rồi.

Không được, cô phải biến bị động thành chủ động.

Nghĩ đến đây, Lâm Tố như quả bom sắp phát nổ chầm chậm dịu lại. Sau khi hoàn toàn bình ổn trở lại, Lâm Tố cầm điện thoại lên, khởi động xe rời khỏi bệnh viện.

— Lời tác giả —

Đào Mục Chi: Ngoan quá, còn biết đến sớm đăng ký nữa.

Lâm Tố: Tôi cắn anh đó! 

Chương kế tiếp