Hồng Gai

Chương 3: Dùng ánh mắt đầy hứng thú nhìn hắn

Bốn giờ thứ hai tuần tiếp theo, Đào Mục Chi chờ Lâm Tố trong phòng khám. Thời gian dần trôi qua, phòng khám vắng lặng, Lâm Tố không đến. Một giờ tiếp theo, Đào Mục Chi đọc sách trong phòng khám chờ cô.

Lần chẩn liệu trước kết thúc, tuy là Lâm Tố không giống lần đầu tiên gặp hắn biểu hiện ra tức giận tột độ, nhưng khi trạng thái tinh thần bất ổn, con người càng biểu hiện ra bình tĩnh thì càng đại biểu cho tinh thần của người đó đang dao động mãnh liệt. Lần đầu tiên Lâm Tố ở trước mặt hắn biểu hiện ra sự phẫn nộ cáu kỉnh ngắn ngủi, còn lần trước là đã găm sâu vào cốt tủy, im lặng mà trầm mặc bùng nổ.

Như thế mới có lợi cho Lâm Tố, cảm giác nóng nảy buồn bực đối với thế giới của người bệnh sẽ theo diễn biến nặng của bệnh mà trở nên tê liệt. Chỉ cần cô lại cảm nhận được tâm tình biến động, dù có là phẫn nộ thì cũng đã xem như đã thành công khiến tốc độ dần mất đi hứng thú với thế giới của cô chậm đi.

Năm rưỡi, hết giờ làm việc, Đào Mục Chi đóng cuốn sách, Lâm Tố vẫn chưa đến.

Phẫn nộ có thể giúp cô cảm nhận được tâm tình biến động trở lại, nhưng nó cũng kèm theo phản ứng dây chuyền, Lâm Tố đã cực kỳ tức giận với hắn, không muốn gặp lại hắn cũng là chuyện bình thường.

Nếu như xuất hiện tình huống này, phương thức trị liệu theo đó cũng sẽ có thay đổi. Bước tiếp theo hắn sẽ phải chủ động và ôn hòa hơn, khiến cô bình tĩnh lại, sau đó mới chậm rãi thâm nhập vào thế giới nội tâm của cô, tìm hiểu nguyên do dẫn đến trạng thái tinh thần hiện tại, từ đó mới xác định các bước trị liệu tiếp theo.

Đào Mục Chi vừa suy nghĩ vừa từ ghế đứng dậy, cởi cúc áo của chiếc blouse trắng. Hắn vừa cởi đến chiếc cúc cuối cùng, đang định cởi áo ra thì giữa không gian tĩnh lặng chợt vang lên tiếng gõ cửa không nhanh không chậm, Đào Mục Chi đáp một tiếng: “Vào đi.”

Cửa bị đẩy ra, Lâm Tố đi vào.

Lần đầu tiên gặp nhau, Đào Mục Chi đã quan sát kỹ càng khuôn mặt của Lâm Tố. Cô là một nhiếp ảnh gia, công việc liên quan ít nhiều đến giới giải trí, trên người cũng được dẫn lên mấy phần áng sáng rực rỡ. Chỉ riêng thứ ánh sáng này đã đủ nói rằng cô xinh đẹp. Thậm chí cô gắn với công việc nhiếp ảnh, còn là người có địa vị trong giới, càng khiến cho thứ ánh sáng đó đọng lại mấy phần nghệ thuật.

Lâm Tố cũng giống như một tác phẩm nghệ thuật sống.

Có thể thấy cô cũng không có kiên nhẫn gì với việc chải chuốt ăn diện, tuy là chính bản thân cô cũng tỏa sáng lắm rồi, mà cách phối đồ và trang điểm này ngược lại khiến cô càng giống một món đồ sứ được dày công nhào nặn lên.

Cô rất trắng, bệnh nhân tâm lý thường có làn da trắng thế này, trắng đến mức không thấy được hồng hào, như trong suốt. Nếu có thì khác ở một điểm đó chính là ở trên những bệnh nhân khác sẽ thấy ngay ra người đó đang khổ sở vật lộn với căn bệnh của chính mình thế nào, mà ở trên người Lâm Tố thì lại hài hòa khó tả, giống như một bức thiết kế nhân vật lộng lẫy nhưng bất cần dưới ngòi vẽ của một tác giả manga Nhật Bản những năm tám mươi.

Trên làn da trắng như sứ đó là mái tóc đen dày chưa bao giờ buộc lại, giống như thác nước, lại tùy tiện mà nửa như không nửa như đang giấu khuôn mặt xinh đẹp được tỉ mỉ tạo thành bên dưới.

Khuôn mặt và khí chất của Lâm Tố càng khiến tổng thể vượt qua cả chuẩn mực đánh giá, từ xa nhìn tới sẽ cảm thấy là quyến rũ, đến gần lại thấy được sự tỉ mỉ của tạo hóa. Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, một đôi mắt hồ ly thông minh kiều diễm động lòng người, kể cả hàng lông mi dài cong vút cũng không thể che lấp được sự đẹp đẽ trong đôi con ngươi màu trà. Cuối cùng là phần xinh đẹp nhất của khuôn mặt, đôi môi căng mọng như thạch trái cây vừa lấy ra từ trong hộp, lại giống như viên trân châu dâu tây trong suốt không chứa tạp chất, màu sắc rực rỡ diễm lệ nhưng không hề dung tục, càng có mấy phần trong sáng thơ ngây hòa quyện trong cái quyến rũ, khẽ hé ra là có thể thấy được hàm răng trắng đều tăm tắp và đầu lưỡi hồng hào thấp thoáng bên trong.

Hôm nay cô rất khác mọi ngày, thần sắc sáng sủa, đôi mắt cũng sáng lấp lánh, không hề giống một người bệnh đang đứng trước mặt hắn.

Đào Mục Chi nhấc mắt nhàn nhạt quét qua cô, ánh mắt dừng lại trên đôi con ngươi của cô, nói: “Cô đến muộn rồi.”

Hắn nói xong, Lâm Tố hơi khép môi, nhấc mày.

Đào Mục Chi thu lại tầm mắt, treo chiếc áo lên cái giá bên cạnh, nói: “Lần sau đi, hôm nay hết giờ làm việc rồi.”

Trong lúc hắn sửa sang lại chiếc blouse trắng, Lâm Tố lại không vì lệnh đuổi khách của hắn mà rời đi, ngược lại còn đi đến trước bàn làm việc của hắn, đứng cách một chiếc bàn nói: “Vậy thì vừa đẹp. Bác sĩ Đào, tôi mời anh ăn cơm.”

Cô nói xong, Đào Mục Chi treo áo xong quay đầu lại.

Hết giờ làm việc nên hắn đã trở về phong cách quần áo thường ngày, phong cách giống hệt với khí chất của hắn, sơ mi màu cà phê, cà vạt màu tối, quần tây màu đen, lại dùng một chiếc thắt lưng thiết kế đơn giản nhưng làm nổi bật phần eo thon không có mỡ thừa. Nghiêm cẩn thanh lãnh, lãnh đạm lý trí.

Nhưng đây đúng là lần đầu tiên cô thấy Đào Mục Chi đứng, không ngờ hắn lại cao như thế, chắc phải trên 1m85. Hắn cao nhưng gầy, thế nhưng nhờ một tầng quần áo nên không nhìn rõ sự gầy yếu, ngược lại qua mỗi động tác giơ tay nhấc chân cảm nhận được khung xương tráng kiện khỏe khoắn bên trong.

(*) lần trước đứng lên gòi, ngay cái chương trước mà ổng bắt Tố bảo bối đợi đó má ruột :>

“Không cần.” Đào Mục Chi từ chối rồi.

“Vì sao?” Lâm Tố nghiêng đầu, không hiểu nhìn hắn.

Đào Mục Chi nói: “Không cần thiết phải tốn kém.”

“Không tốn kém nha.” Lâm Tố nghe đến đây thì phì cười, nói: “Không cần khách sáo đâu. Bác sĩ giúp tôi chẩn liệu hai lần, tuy là phương thức và quá trình tôi đều không thể tiếp thu được, nhưng sau mấy ngày bỗng cảm thấy rất có hiệu quả. Anh xem trạng thái tinh thần của tôi bây giờ đi~ Sau này tôi còn muốn nhờ anh chẩn liệu cho tôi nhiều hơn, mời một bữa cũng không phải là quá.”

Lâm Tố cực kỳ chân thành nói.

Thế nhưng Đào Mục Chi cũng không định nhận phần chân thành này, nói với cô: “Nếu đã cảm thấy có tác dụng thì buổi chẩn liệu sau đến đúng giờ là được. Còn chuyện mời cơm cám ơn thì không cần, đây vốn là trách nhiệm của tôi.”

Hàng lông mày rướn lên của Lâm Tố ở một góc rất khó nhìn thấy khẽ nhíu.

“Đạo đức nghề nghiệp tốt ghê nha.” Lâm Tố cười nói.

“Cám ơn.” Đào Mục Chi đáp.

Lâm Tố: “…”

Cám ơn cái cóc khô, thật lòng như thế mà còn giả vờ như không hiểu à!

Lâm Tố cũng biết muốn biến bị động thành chủ động không dễ dàng, lại không ngờ được Đào Mục Chi cứng mềm đều không ăn. Cô đã móc hết vốn từ tốt đẹp mình có, thật sự hết sạch kiên nhẫn rồi.

Cô khẽ cắn môi, nói với Đào Mục Chi: “Bác sĩ sợ ăn cơm với tôi sẽ bị lây bệnh đúng không?”

Đào Mục Chi đang chuẩn bị mở cửa phòng khám đi ra, nghe thấy Lâm Tố bỗng nhiên nói ra một câu này. Hắn quay đầu lại nhìn, thấy Lâm Tố chống một tay trên bàn làm việc, cánh tay của cô trắng trẻo mà thon thả, phần xương quai xanh xinh đẹp dưới cổ theo động tác này lộ ra càng rõ hơn.

Thấy Đào Mục Chi quay lại, Lâm Tố lại nhấc mắt nhìn thẳng vào hắn, trong con ngươi trống rỗng lộ ra thăm dò.

“Hay là bác sĩ không muốn ăn cơm với loại bệnh nhân tâm thần như tôi, cảm thấy thật ghê tởm?”

Lần này Lâm Tố tìm được phương hướng không tồi, quả nhiên khiến Đào Mục Chi phải nhìn cô lâu hơn một chút, khẽ mím môi.

Hai người cứ thế đứng trong phòng khám yên tĩnh cách một khoảng không nhìn nhau, hàng lông mi cong vút của Lâm Tố khẽ chớp, mang theo ngây thơ vô tội nhìn hắn, Đào Mục Chi thì như mọi ngày, bình đạm như nước.

Nửa phút trôi qua, hai người đều không có ai lên tiếng, ngay khi ánh sáng trong mắt Lâm Tố dần trở nên ảm đạm thì Đào Mục Chi nói.

(*) gòi bắt quả tang nhìn nhau quá 17s nhé :>

“Đi thôi.”

Hai mắt Lâm Tố thoắt cái lại sáng rực.

“Anh đồng ý rồi?” Đuôi mắt Lâm Tố theo một câu này cong lên, ánh mắt lại giống như mặt suối phản chiếu những tia nắng lấp lánh. Nhưng dường như cô vẫn không dám tin vào tai mình, dùng ánh mắt mong đợi chờ hắn xác nhận lại.

“Ừm.” Đào Mục Chi đáp.

Ánh mắt của Lâm Tố lại càng lấp lánh hơn.

“Đi đi đi!” Lâm Tố bước nhanh ra ngoài, giống như sợ Đào Mục Chi sẽ nuốt lời.

Dưới sự háo hức của Lâm Tố, Đào Mục Chi và cô cùng nhau rời khỏi phòng khám.

Lâm Tố lái xe đến đây, Đào Mục Chi cũng vậy. Nhưng hai người cũng không thể ai đi xe người nấy rồi gặp nhau ở điểm hẹn được.

Vào đến bãi đỗ xe, Lâm Tố chỉ mới vừa hỏi ý kiến hắn để mình lái xe chở hai người thì thế nào, Đào Mục Chi đã tự mình ngồi vào xe của cô. Lâm Tố rõ ràng rất ngạc nhiên, cười nói với hắn.

“Tôi cứ nghĩ bác sĩ tâm lý sẽ không ngồi xe của bệnh nhân đâu.”

Đã là bệnh nhân của bác sĩ tâm lý thì đều là người có vấn đề về tâm lý, trong lúc lái xe mà trạng thái tinh thần xảy ra vấn đề thì sẽ rất nguy hiểm.

Cô nói xong, Đào Mục Chi kéo đai an toàn cài vào.

Lâm Tố: “…”

Cô mở cửa ngồi vào ghế lái, đóng cửa xong mới hỏi Đào Mục Chi: “Chúng ta ăn gì đây?”

Đi ăn cơm dĩ nhiên là phải xác định muốn ăn gì trước cho tiện chọn lựa địa điểm.

Đào Mục Chi đáp: “Đều được.”

Lâm Tố: “…”

Hắn nói vậy tức là giao toàn quyền lựa chọn cho Lâm Tố rồi. Cô cho xe chạy đi, cười nói: “Vậy thì chúng ta đi ăn tôm hùm đất nha~”

Lâm Tố nói xong, Đào Mục Chi “đều được” chuyển con ngươi nhìn cô một cái.

Nhờ một ánh mắt đó mà Lâm Tố nhận ra Đào Mục Chi không thích ăn tôm hùm đất, nhưng cô vẫn không có ý định thay đổi kế hoạch. Vốn dĩ mời hắn cũng không phải để lấy lòng hắn, hắn thích tôm hùm đất hay không chẳng liên quan gì đến cô, cô thích là được rồi.

Lâm Tố đạp ga, trực tiếp lái xe chở Đào Mục Chi đến quán tôm hùm đất gần đây.

Địa điểm là một đoạn phố bán đồ ăn vỉa hè bên cạnh một cái quảng trường, mặt quay ra bờ sông. Bởi vì vị trí đắc địa nên mỗi ngày đến tầm chiều tối là sẽ cực kỳ đông khách, đủ các loại đồ ăn vặt được bày bán vô cùng bắt mắt. Giới trẻ trong thành phố vừa kết thúc giờ làm việc đi theo từng nhóm ngồi trên những chiếc ghế nhựa, tiếng cười nói hô hào khiến cho nơi này càng đậm mùi khói lửa nhân gian, ồn ào náo nhiệt cả một con phố.

Lâm Tố cho xe dừng lại, sau đó dẫn Đào Mục Chi đến một quán tôm hùm đất mình hay ăn. Đến nơi, Lâm Tố trực tiếp ngồi xuống, lớn tiếng gọi.

“Ông chủ.”

Ông chủ đang tất bật tay chân nghe thấy cô gọi thì lập tức chạy ra, đưa thực đơn cho cô. Thực đơn ở một quán ăn đường phố dĩ nhiên không có được mấy cái tên, thực đơn đã ố vàng, bọc một lớp plastic dính đầy dầu mỡ.

Lâm Tố cầm lấy đưa cho Đào Mục Chi: “Bác sĩ Đào chọn đi, cứ gọi thoải mái, tôi mời.”

Đào Mục Chi đứng một bên lại không có động tác gì. Phương diện vệ sinh ở những nơi thế này luôn không được chú trọng, quán mà Lâm Tố chọn thì càng khủng khiếp. Bởi vì có lẽ nó đã được nhiều năm, đến ghế ngồi cũng đã dùng rất lâu, bên trên đen kịt, còn có dầu mỡ đã khô lại.

Hắn hơi rũ mắt, Lâm Tố đánh mắt nhìn một cái ghế, lúc này mới nhận ra.

“A, hơi bẩn, lau mấy cái là được ấy mà.”

Dứt lời bèn rút hai tờ khăn giấy định giúp hắn lau. Đào Mục Chi đưa tay ngăn cô lại, nói: “Không cần.” Sau đó trực tiếp ngồi xuống.

Lâm Tố nhìn dáng vẻ của Đào Mục Chi, trong mắt không giấu được hứng thú.

Bác sĩ đều mắc bệnh sạch sẽ, bác sĩ tâm lý cũng không ngoại lệ.

Nhìn thấy dáng vẻ gượng gạo của Đào Mục Chi, trong lòng Lâm Tố thật sảng khoái, thế nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng nhiệt tình. Cô cười xinh đẹp nhìn Đào Mục Chi, nói: “Tôm hùm đất ở quán này ngon lắm đó, bình thường một mình tôi cũng phải ăn hết năm cân. Lần này đi hai người thì gọi mười cân nha?”

“Đừng gọi nhiều như thế, tôi không ăn những thứ này.”

Lâm Tố nghe vậy thì cực kỳ ngạc nhiên, “Hả? Anh không ăn tôm hùm đất?” Lại tiếc nuối nói với Đào Mục Chi: “Thế thì tiếc thật, tôm hùm đất ngon lắm đó.”

Cô nói xong, Đào Mục Chi nhấc mắt nhìn cô.

Không biết vì sao, Lâm Tố luôn cảm thấy Đào Mục Chi thường như vô tình mà dùng ánh mắt đó nhìn cô, giống như xuyên qua lớp biểu cảm giả trang này mà thấy được cô đang vui vẻ nhảy nhót trong lòng khi người khác gặp họa.

Cô thu lại biểu cảm, bày ra vẻ mặt thông cảm, ân cần nói: “Nếu anh không ăn tôm hùm đất thì gọi cái khác nhé, mấy món ở đây đều rất được.”

Lâm Tố đẩy thực đơn qua, Đào Mục Chi lúc này mới thu lại ánh mắt, rũ mi nhìn lướt qua một lượt.

Trên mặt là chỉnh tề từng hàng tên gọi của món ăn, trên cùng là tên của quán ăn này.

‘Cay siêu cấp’.

Lâm Tố vẫn luôn nhìn chằm chằm bên này, dĩ nhiên cũng đã nhận ra ánh mắt của Đào Mục Chi dừng trên tên quán, lập tức nhiệt tình giới thiệu.

“Quán này chủ yếu là đồ cay siêu cấp, không cay không lấy tiền. Anh cũng biết là vị giác của tôi không nhạy mà, nên chỉ ăn được mấy món cay siêu cấp, tôm hùm đất của nhà này rất hợp khẩu vị tôi.”

Nói xong, Lâm Tố ngừng một chút rồi mới nói tiếp.

“Không biết có hợp khẩu vị của anh không.”

Đào Mục Chi: “…”

Sau khi nghe Lâm Tố giới thiệu xong về quán ăn này, Đào Mục Chi trả thực đơn lại cho cô.

“Cho tôi một đĩa đậu Hà Lan là được.”

Lâm Tố: “…”

“Nhiều đồ ngon thế mà anh chỉ gọi một đĩa đậu Hà Lan?” Lâm Tố khó tin hỏi.

“Ừm.”

Lâm Tố trề môi, dán mắt vào thực đơn: “Hôm nay là lần đầu tiên mời anh ăn cơm, lại chỉ mời một đĩa đậu Hà Lan, anh thế này làm tôi ngại quá đi mất.”

Cô là thật lòng áy náy vì không thể mời hắn một bữa tử tế, Đào Mục Chi nhìn cô, nói: “Không liên quan đến cô, là vì khẩu vị của tôi khá nhạt.”

Lời của Đào Mục Chi vậy mà an ủi được Lâm Tố, cô lại cười tươi tắn, nói: “Ra thế nha. Thế thì anh chỉ có thể nhìn tôi ăn rồi.”

Dù sao bây giờ cô đang rất có hứng thú ăn uống.

Nói xong, Lâm Tố giơ cuốn thực đơn lên, nói lớn với ông chủ đang tất bật đằng xa: “Ông chủ, cho năm cân tôm hùm đất, một đĩa đậu Hà Lan.”

“Đến ngay!”

Không để họ phải đợi quá lâu, đồ ăn nhanh chóng được mang lên. Đồ ăn cay siêu cấp vùn vụt bốc lên làn khói cay nóng, trong không khí tràn ra mùi dầu ớt nồng nặc, chỉ ngửi thứ mùi kích thích tận óc này đã đủ khiến người ta không chịu nổi.

Thế nhưng Lâm Tố không hề bị nó ảnh hưởng, dáng vẻ giống như đã rất quen thuộc rồi. Tôm hùm đất được mang lên, cô đeo đôi gang tay nilon vào bắt đầu bóc tôm.

Tôm tươi được chao qua dầu, lại được xào với mười ba loại gia vị cay siêu cấp khiến chất lượng thịt mềm mại cho vào miệng là đủ khiến người ta thỏa mãn, dùng bia khử mùi tanh, lưu lại đến cuối chính là thứ hương vị tươi ngon nhất.

Lâm Tố bóc vỏ tôm, ăn được một con đã vui đến mức cái đầu cũng lúc lắc theo, giống hệt chú mèo nhỏ không ngừng vẫy đuôi.

“Anh không ăn thật hả? Ngon lắm đó.” Lâm Tố cầm chiếc kìm cắt vỏ tôm, chân thành mời mọc.

Cô chỉ vừa mới ăn mấy con tôm hùm đất mà bao tay nilon đã dính đầy dầu mỡ đỏ rực, vừa rồi ăn tôm cũng không hề giữ hình tượng, bên môi bị quệt ra cả mấy vệt đỏ của dầu ớt. Cô giống như một khung tranh trắng được vẩy lên một màu sơn đỏ, rực rỡ lóa mắt người.

“Không ăn.” Đào Mục Chi đáp.

Nhưng hắn cũng không thể cứ ngồi đó nhìn Lâm Tố ăn được, bèn xỏ bao tay nilon vào, bóc một quả đậu. Hạt đậu màu xanh bên trong tròn vo, còn có mùi của đại hồi hương, ngửi qua không thấy mùi nồng như tôm hùm đất.

Đào Mục Chi bỏ hạt đậu vào miệng, thế nhưng ngay một tích tắc sau đã biến sắc.

“Khụ.” Tiếng ho của hắn rất nhỏ, bàn tay vội mở nắp một bình nước khoáng bên cạnh.

Thật ra trước khi Đào Mục Chi bỏ hạt đậu vào miệng, Lâm Tố đang say sưa ăn tôm đã dừng tầm mắt trên mặt hắn. Đào Mục Chi không hề chuẩn bị trước ăn hạt đậu đó, gần như là trong nháy mắt khuôn mặt trắng trẻo nổi lên một tầng đỏ. Hắn mím môi rất nhanh để không làm ra hành động thất lễ ngay trước bàn ăn, thế nhưng cấp độ cay này quá mức kích thích, khiến hắn phải vội quay đầu đi ho nhẹ một tiếng.

Lâm Tố rốt cuộc không nhịn được bật cười.

Trên tay cô vẫn còn cầm một con tôm, cười đến mức con tôm kia cũng theo động tác khua tay của cô bay lên không trung, ngay cả hai má cũng phiếm một tầng đỏ giống với Đào Mục Chi.

Đào Mục Chi lúc này đã uống nước xong, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, tiếng cười của Lâm Tố dần thu về.

Cô đang vui muốn chết, nhưng vẫn phải giả vờ giữ lễ phép và một khuôn mặt vô tội.

Lâm Tố nhíu mày, nhìn Đào Mục Chi nói: “À quên mất không nói với anh, đậu Hà Lan của quán này cũng là cay siêu cấp.”

Nói xong lại cười tít mắt, sau đó mới cầm một quả đậu lên, bóc vỏ, ném hạt vào miệng.

“Ngon.” Lâm Tố nói.

Cô ăn xong quả đậu này thì tiếp tục bóc vỏ tôm của mình, giống như vừa rồi chỉ là một phần nhạc đệm giúp tâm trạng của cô càng vui vẻ hơn, khẩu vị cũng tốt hơn.

Đào Mục Chi ngồi ngay ngắn nhìn cô ăn đến là vui vẻ, quan sát biểu hiện trên khuôn mặt khi ăn của cô.

Thật ra Lâm Tố không hề cảm nhận được mức độ cay siêu cấp của thịt tôm, một là vì vị giác của cô không nhạy cho lắm, hai là do đã trải qua thời gian dài ăn những món kích thích đầu lưỡi.

Đã rất lâu rồi cô không nếm ra được mùi vị, thế nhưng không biết là vì sao, hôm nay cô lại cảm nhận được một chút xíu vị cay của tôm, còn có mùi cay nồng bên mũi.

Giống như một người vừa trải qua thời kỳ giảm béo rất dài, sau khi thoát khỏi chế độ ăn kiêng nghiêm ngặt chợt nếm được một thứ mỹ vị nào đó, thân thể sẽ bắt đầu sinh ra loại phản ứng thèm thuồng nhất định.

Lâm Tố đắm chìm trong nó, dần dần, tốc độ bóc vỏ tôm của cô bắt đầu không theo kịp tốc độ ăn.

Ham muốn không được thỏa mãn, khiến cho động tác bóc vỏ tôm của Lâm Tố trở nên gấp gáp, cô chợt nhìn sang Đào Mục Chi đang thong thả ngồi xem, đẩy đống tôm đến trước mặt hắn.

“Giúp tôi bóc vỏ tôm đi.” Lâm Tố nhìn hắn nói.

Lời vừa dứt, Đào Mục Chi nhấc mắt, nhìn thẳng vào mắt cô. Ánh mắt của hắn vẫn bình tĩnh như cũ, thế nhưng sự bình tĩnh hiện tại không giống với nước dưới đáy đầm trong suốt, mà giống như biển sâu giữa màn đêm, sâu không thấy đáy.

Lâm Tố cũng nhìn lại hắn, không hề sợ, lý do hợp tình hợp lý.

“Dù sao anh cũng không ăn.”

Lâm Tố nói xong, hàng lông mi của hắn chớp nhẹ, thu về toàn bộ những gì trong mắt. Hắn nhìn cô một lát, sau đó, đeo đôi bao tay nilon mới cuối cùng trên bàn.

Hành động này thay cho lời đồng ý giúp cô bóc vỏ tôm, Lâm Tố lập tức vui vẻ, cô nhìn Đào Mục Chi cầm một con tôm hùm đất lên, hỏi: “Anh biết bóc không?”

Đào Mục Chi không đáp, hắn vặn đầu con tôm xuống, ngón tay đặt trên bụng tôm khẽ dùng lực, “cách” một tiếng, vỏ tôm cứng ngắc vỡ ra, phần thịt tôm hoàn chỉnh cứ thế được hắn lấy ra cầm trên tay.

Đào Mục Chi chỉ mới bóc được một con, nhưng chỉ một con này cũng đủ cho Lâm Tố nhìn ra được sự điêu luyện của hắn.

“Ngày trước anh hay ăn tôm lắm hả?” Lâm Tố vừa nhìn Đào Mục Chi đặt phần thịt tôm vào đĩa của mình vừa hỏi.

“Chưa ăn bao giờ.” Đào Mục Chi cầm con tôm tiếp theo lên, đáp.

“Chưa ăn thì sao lại biết bóc vỏ tôm?” Lâm Tố dừng hẳn việc ăn, ánh mắt chờ đợi dừng trên mặt hắn.

Đào Mục Chi không ngẩng đầu, vặn đầu con tôm xuống, lại ấn nhẹ lên bụng nó, “cách” một tiếng, sau đó nói.

“Tôi đã nhìn cô ăn cả tối rồi.”

Lâm Tố nhấc nhấc mày.

Ý hắn là chưa bao giờ ăn tôm hùm đất, nhưng vì xem cô bóc rồi nên cũng biết bóc rồi. Đuôi mắt Lâm Tố cong cong, khóe miệng cũng nhếch lên.

Đào Mục Chi bóc thịt tôm xong sẽ đặt vào đĩa của Lâm Tố, lúc hắn đưa tay qua, Lâm Tố chợt nói: “Chờ chút.”

Đào Mục Chi nhấc mắt nhìn sang cô, bàn tay dừng lại giữa không trung. Hắn là một người cực kỳ sạch sẽ, dù có bóc vỏ tôm thì cũng rất sạch. Ngoại trừ ngón tay dính dầu thì những chỗ khác của bao tay đều sạch sẽ một cách hoàn hảo.

Lâm Tố chống lại ánh mắt hắn, trong mắt còn mang theo ý cười. Sau đó, Lâm Tố chầm chậm tiến về phía tay hắn, giây tiếp theo, Lâm Tố há miệng cắn lấy con tôm.

Thịt tôm hùm đất không lớn, đối với một người bình thường thì muốn ăn nó từ tay người khác không dễ để điều chỉnh góc độ. Lúc Lâm Tố cắn con tôm trên tay Đào Mục Chi, cũng đã cắn phải đầu ngón tay hắn, ngoài ra còn có đầu lưỡi và đôi môi mềm như vô tình lướt qua. Cách một lớp bao tay nilon mỏng dính, cô gái này dùng động tác đó cứ thế truyền độ ấm và cảm xúc tê dại qua thần kinh hắn.

Đào Mục Chi nhấc mắt.

“Úi, xin lỗi nha. Cắn phải tay anh rồi.” Lâm Tố cũng đã nhận ra mình cắn phải thứ khác ngoài phần thịt tôm, nhanh chóng ngẩng đầu xin lỗi.

Ánh mắt mù mịt và chân thành đó dừng trên ngón tay vừa bị cắn phải, còn mang theo mấy phần quan tâm. Đào Mục Chi nhìn cô, sau đó lại cầm một con tôm khác, vặn đầu nó rồi nói.

“Không sao.”

Bị cô cắn như vậy mà vẫn không hề để bụng, thậm chí còn tiếp tục bóc tôm cho cô ăn. Lâm Tố nhìn chằm chằm động tác tay của Đào Mục Chi, hỏi.

“Bác sĩ Đào có bạn gái không?”

“Không.” Đào Mục Chi đáp.

Lâm Tố ngạc nhiên: “Anh đẹp trai thế này mà không có bạn gái?”

Đào Mục Chi nhìn cô, trong mắt không có lấy một tia gợn sóng, “Cô xinh như thế mà cũng đâu có bạn trai.”

Hai từ “bạn trai” vừa phát ra, toàn bộ biểu cảm trên khuôn mặt Lâm Tố có một tích tắc biến mất, thế nhưng cũng rất nhanh, đến cả vị bác sĩ tâm lý nhạy cảm trước mặt cũng không bắt được.

Lâm Tố dùng ánh mắt không đổi nhìn Đào Mục Chi, qua một lúc, cô khẽ cười.

“Có rất nhiều người khen tôi xinh đẹp.” Lâm Tố nói, “Nhưng bị khen xinh đẹp và được khen xinh đẹp không giống nhau.”

Cô nói xong, ánh mắt nhìn về phía Đào Mục Chi mang theo một thứ ánh sáng dịu dàng, đến cả giọng nói cũng trở nên mềm mại.

“Được anh khen xinh đẹp là vui nhất.”

Cô nói xong những lời này thì nhanh chóng cúi đầu tiếp tục ăn tôm của mình. Đào Mục Chi bóc vỏ tôm, nhấc mắt nhìn cô, không nói chuyện.

Có Đào Mục Chi giúp sức, Lâm Tố được ăn tôm hùm đất đến đã nghiền.

Sáu cân(*) tôm bị quét sạch, Lâm Tố cũng đã no, hai người chuẩn bị ra về. Lần này là Lâm Tố đưa Đào Mục Chi đến đây, bởi vậy hắn không có xe quay về. Rời khỏi quán, Lâm Tố nói với Đào Mục Chi.

(*) Quên mất, sáu cân của Trung chỉ bằng 3kg của mình hoy nha

“Để tôi đưa anh về đi.”

“Không cần, tôi tự gọi xe được.” Đào Mục Chi đáp.

Lâm Tố rất ngại: “Vậy không được đâu, hôm nay vốn mời anh đi ăn, đồ ăn không hợp khẩu vị khiến anh không ăn được rồi, sao có thể lại để anh tự gọi xe về được…”

Dù Lâm Tố kiên trì như vậy, Đào Mục Chi cũng chỉ liếc cô một cái rồi nói: “Tôi không thích để người khác đưa về nhà.”

Không thích người khác đưa về tức là không thích để người ta biết được mình ở đâu, lời từ chối này thật sự rất thẳng thắn dứt khoát. Lâm Tố rốt cuộc đành buông tha: “Ra là thế, vậy được rồi.”

Đào Mục Chi đã không để cô đưa về, vậy thì hai người cũng nên từ biệt tại đây. Đúng lúc có một chiếc xe taxi đi qua, Đào Mục Chi gật đầu với cô một cái, mở cửa lên xe.

Hắn vừa đóng cửa xe, Lâm Tố đang đứng đó chợt cúi người, đợi Đào Mục Chi hạ cửa kính.

“Còn chuyện gì không?” Đào Mục Chi hỏi.

“A, không có.” Lâm Tố cười lên, “Định nói tạm biệt anh ấy mà.”

“Tạm biệt.” Đào Mục Chi nói.

Lâm Tố cười vẫy tay, Đào Mục Chi cho cửa kính kéo lên, vài giây trước khi hoàn toàn đóng lại, Lâm Tố lại gọi hắn.

“Bác sĩ Đào.”

Cửa kính dừng lại, hai người cách một nửa tấm kính nhìn nhau. Đào Mục Chi ngồi trên xe trầm tĩnh nhìn cô, Lâm Tố cười nhìn hắn, nói.

“Lần sau tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn đến tiếp nhận chẩn liệu.”

Nói xong, Lâm Tố cười, lại vẫy vẫy tay, Đào Mục Chi đóng cửa kính.

Tài xế hỏi hắn đã đi được chưa, Đào Mục Chi đáp một tiếng, chiếc xe chầm chậm lăn bánh rời khỏi bờ sông ồn ào náo nhiệt, bóng dáng của Lâm Tố cũng chậm rãi nhỏ dần rồi biến mất.

Đào Mục Chi ngồi trong xe taxi, hai tay đan vào nhau, ngón cái của tay trái đặt giữa ngón trỏ của tay phải, chính là vị trí này, vẫn còn lưu lại cảm giác cách một lớp bao tay khi đó bị Lâm Tố cắn trúng.

Giống như đã hoàn toàn in xuống vị trí này, Đào Mục Chi xoa nhẹ một cái, sau đó thả tay ra.

Cùng lúc đó, ở hưởng ngược lại chiều taxi chạy, Lâm Tố xoay người bước đi. Sau khi đã cách rất xa Đào Mục Chi, tươi cười trên mặt Lâm Tố chậm rãi thu về, lại chầm chậm tràn ra.

Buổi chẩn liệu trước đó Lâm Tố đến muộn, Đào Mục Chi bèn sắp xếp buổi tiếp theo vào chiều thứ ba. Bốn giờ chiều, Lâm Tố như đã hứa hẹn, đúng giờ ngoan ngoãn ngồi trong phòng khám.

(*) Buổi trước là thứ 2 nè, ngày nào cũng gặp nhau thế này mê mê khoái khoái hihi

Khí sắc của Lâm Tố đến hôm nay đã tốt hơn rất nhiều so với buổi gặp đầu tiên, lúc cô đi vào, vừa nhìn thấy Đào Mục Chi lập tức cười tươi rói. Đào Mục Chi dừng trên khuôn mặt cô hai giây, sau đó thu hồi tầm mắt, nói: “Ngồi đi.”

Lâm Tố đưa phiếu đăng ký cho hắn rồi kéo ghế ngồi xuống.

Bắt đầu từ ngày đầu tiên biểu hiện ra chống đối, đến hôm nay đã có thể chủ động tiếp nhận chẩn liệu, xem như là tiến bộ nhiều lắm rồi. Đào Mục Chi quét mắt qua hồ sơ của cô, nhanh chóng bắt tay vào chẩn liệu.

“Trạng thái gần đây thế nào?” Đào Mục Chi hỏi.

“Ý anh là sau khi tiếp nhận chẩn liệu?” Lâm Tố cười hỏi, gật đầu rồi nói: “Cảm thấy rất tốt nha.”

“Cụ thể đi? Những triệu chứng khi trước có giảm không?” Đào Mục Chi hỏi.

Lâm Tố nói: “Không phải cái gì anh cũng biết à?”

Đào Mục Chi liếc cô một cái, Lâm Tố nói: “Tối qua chúng ta mới ăn cơm với nhau xong mà, chắc chắn anh đã thấy tôi ăn rất ngon lành.”

Đúng là dáng vẻ của cô khi đó rất mãn nguyện, ngược lại là Đào Mục Chi một miếng cũng không động, ôm cái bụng đói gọi xe về nhà.

Lâm Tố nói xong, tươi cười trên mặt lại càng chói mắt hơn.

Đào Mục Chi quan sát sắc mặt của cô, từ đây có thể nhìn ra tương đối, là cô đã không còn suy nghĩ chống đối nữa. Nhưng bệnh nhân tâm thần thường rất giỏi che giấu cảm xúc, chưa biết được dưới biểu hiện này của cô còn che giấu những gì.

Đào Mục Chi không đọ sức với cô, cúi đầu vừa ghi chép vừa tiếp tục quá trình chẩn liệu: “Tôi đã hỏi quản lý của cô, nghe nói tình trạng này đã bắt đầu từ hai năm trước. Khi đó cô có một khoảng thời gian mất tích, sau khi trở về thì thành thế này. Hai năm trước đã xảy ra chuyện gì, có thể nói với tôi không?”

Đào Mục Chi nói xong, nhấc mắt nhìn sang Lâm Tố.

Mà tươi cười lóa mắt vốn đang bày trên mặt Lâm Tố trong thoáng chốc giống như chiếc túi nilon bị vo lại, siết chặt, nhỏ dần, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Phòng khám vì chủ đề này mà rơi vào yên tĩnh đáng sợ, thậm chí so với khi trước càng yên tĩnh hơn, đến mức giống như không nghe thấy cả tiếng hô hấp của Lâm Tố.

Không khí tràn vào cơ thể, theo sự tuần hoàn của máu chuyển hóa thành CO2, Lâm Tố như bị đẩy xuống biển sâu, quên mất cách hít thở.

Hàm răng Lâm Tố run lên, thế nhưng đã bị đôi môi cô đã che mất. Đối diện với Đào Mục Chi luôn bình đạm như nước, có lẽ cô trong mắt hắn vẫn chưa từng có chuyển biến tốt, là một người bệnh, càng giống một món đồ đã vỡ hỏng.

“Tôi hơi buồn ngủ rồi.” Lâm Tố nói.

Lâm Tố nói xong, ánh mắt bình tĩnh của Đào Mục Chi hơi động: “Vì sao? Tối qua không ngủ ngon…”

“Nơi này của anh có chỗ nghỉ không?” Lâm Tố hỏi.

Cô tự kéo chính mình từ trong vũng bùn ra, sau khi gột rửa toàn bộ bùn nhão trên người lại trở về là một Lâm Tố rực rỡ lóa mắt người. Không đợi Đào Mục Chi trả lời, Lâm Tố đã đứng dậy, quan sát một vòng phòng khám của hắn.

Căn phòng vừa đơn giản vừa sơ sài, ngoài một cái bàn dài, thì bên cửa sổ đằng sau Đào Mục Chi còn có một không gian được tấm rèm màu xanh da trời che lại.

“Không phải bác sĩ các người hay có mấy trò thôi miên hả? Chắc là cũng phải có chỗ nào đó để nằm chứ?” Lâm Tố nói xong, nhấc tay kéo tấm rèm kia ra, bên trong quả nhiên đặt một chiếc ghế nằm.

Đôi mắt của Lâm Tố sáng lên, cô vui vẻ nhìn sang Đào Mục Chi, sau đó trực tiếp nằm xuống.

“Thoải mái.” Lâm Tố đánh giá một câu.

Tự hỏi tự trả lời một tràng xong, cô cũng đã xong bước chuẩn bị trước khi đi vào giấc ngủ. Đào Mục Chi nhìn thấy người nằm trên ghế đã nhắm mắt lại, lên tiếng nhắc nhở: “Đây là phòng khám bệnh, nếu như Lâm tiểu thư thấy mệt thì có thể về nhà, hoặc về xe nằm ngủ.”

“Bác sĩ biết là tôi ít ngủ mà, hơn nữa cũng rất khó đi vào giấc ngủ.” Lâm Tố mở mắt nhìn sang hắn.

“Tôi rất hiếm khi thấy buồn ngủ, nếu bây giờ không chớp lấy cơ hội đi vào giấc ngủ luôn thì cơn buồn ngủ này sẽ biến mất rất nhanh, chớp mắt một cái là trôi qua.” Lâm Tố nói, “Bác sĩ cũng biết mỗi ngày tôi chẳng ngủ được bao nhiêu, nhiều lắm chỉ được chừng hai tiếng. Bây giờ cơn buồn ngủ tự nhiên ập đến, tôi nhất định phải nắm chặt.”

Nói xong, Lâm Tố mang theo ánh mắt cầu khẩn và tha thiết nhìn về phía Đào Mục Chi, mà đôi mắt hồ ly này càng khiến cho thứ cảm xúc đó được nhân lên nhiều lần.

“Bởi vì rất khó gặp nên tôi cực kỳ trân trọng. Tôi không muốn đi đâu, đi ra đến xe là sẽ mất cơn buồn ngủ này. Bác sĩ không biết cuộc sống của một người mất ngủ khổ sở thế nào đâu.” Lâm Tố nói xong, biểu cảm trên mặt trở nên buồn khổ.

Buồn khổ qua rồi, biểu cảm của Lâm Tố gần như thay đổi trong chớp mắt, cô cười thật tươi nhìn sang Đào Mục Chi, nói: “Tôi cứ ngủ ở chỗ anh đấy~ Cám ơn bác sĩ Đào nha. Tôi ngủ không ngáy gì đâu, sẽ không làm phiền anh khám cho các bệnh nhân tiếp theo.”

Nói xong, Lâm Tố cười một cái với Đào Mục Chi, sau đó đưa tay kéo rèm lại.

Đào Mục Chi: “…”

Hắn vẫn chưa từ bỏ, tự mình kéo tấm rèm ra, mà Lâm Tố nằm trên ghế lúc này đã khép mắt lại không có dấu hiệu mở ra.

(*) haha đừng nói cái ghế này không phải để bệnh nhân nằm mà là để anh ngủ đấy nhé

Giống như trong một giây này đã ngủ mất rồi.

Đúng là cô không bị ngủ ngáy, thậm chí Đào Mục Chi còn không nghe thấy tiếng hít thở của cô. Cơ thể nhỏ nhắn gầy gò của Lâm Tố nằm cuộn tròn trên ghế, khuôn mặt xinh đẹp chỉ lộ ra một nửa.

Mái tóc đen buông xõa phủ lên mặt cô, càng làm nổi bật làn da trắng như sứ. Loại cảm giác tương phản về màu sắc này ngoài dự kiến mang đến một cảm giác mềm mại khiến lòng người yên tĩnh, lại giống một bức sơn dầu chỉ vừa hoàn thành còn chưa kịp mang ra phơi khô dưới ánh nắng mặt trời.

Đào Mục Chi đứng bên cạnh chiếc ghế nhìn một hồi lâu. Cuối cùng, hắn không lên tiếng, kéo tấm rèm về.

Những người bệnh sau đó của Đào Mục Chi hầu hết là đến để kê thuốc và xem khám đơn giản, cũng không có gì tư mật sợ bị Lâm Tố nghe thấy. Thế nhưng khi bệnh nhân bước vào, Đào Mục Chi vẫn sẽ nói với họ trong phòng khám còn có một người bệnh khác, nếu như họ không để tâm thì hắn cũng sẽ không gọi Lâm Tố dậy để cô rời khỏi.

Năm rưỡi chiều, công việc kết thúc, Đào Mục Chi từ ghế đứng lên.

Hắn đứng trước giá treo áo cởi cúc của chiếc blouse trắng, chiếc rèm màu xanh da trời chợt động hai cái. Bàn tay đang cởi cúc của Đào Mục Chi dừng lại, hắn kéo rèm ra, Lâm Tố quả nhiên đã dậy.

Một ngày dài bận rộn kê thuốc và khám bệnh, trước mắt từ đầu đến cuối đều là căn phòng sơ sài nhạt nhẽo của mình. Bỗng sau một cái chớp mắt Lâm Tố xuất hiện, giống như khu vườn đơn sơ chợt được bàn tay nào đó đặt vào đủ loại hoa sắc màu rực rỡ.

Cô ngồi trên chiếc ghế nằm không thể đơn giản hơn, giống như một chú nai con vừa tỉnh dậy, đôi mắt to tròn nhìn về phía hắn, vốn rất sáng và mang theo giảo hoạt hiện tại bị một tầng mờ mịt ngây ngô che phủ.

“Anh bận xong rồi?” Lâm Tố không ngờ mình lại ngủ thật, giống như kẻ sợ ma quỷ nằm ngủ trong chùa sẽ yên tâm đến lạ. Cô là một bệnh nhân tâm thần, ngủ trong phòng khám của bác sĩ tâm lý cũng cứ thế yên ổn mà ngủ say.

Đã rất lâu rồi cô không có một giấc ngủ chất lượng cao như thế, tâm tình trở nên cực kỳ vui vẻ, cả cơ thể cũng tràn đầy sức sống.

“Tôi đói rồi.”

Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn Đào Mục Chi, cười thật tươi.

Đào Mục Chi vốn luôn là bộ dạng lạnh nhạt lúc này khẽ thở dài.

“Cạnh bệnh viện có quán ăn, có thể mua vài thứ tạm lót bụng.” Đào Mục Chi rút bàn tay đặt trên tấm rèm về, cởi áo blouse trắng.

Chiếc áo sơ mi càng tôn lên khí chất tinh anh của hắn, bả vai gầy nhưng rộng, đặc biệt có sức mạnh.

Lâm Tố cũng đã ngồi dậy, nói: “Tôi muốn ăn với anh.”

Đào Mục Chi hơi mím môi, quay đầu nhìn cô một cái, nói: “Không cần.”

“Hôm qua mời anh nhưng anh lại không ăn được gì mà toàn là tôi ăn, hôm nay tôi nhất định phải mời anh một bữa khác đền bù.” Lâm Tố nói.

Sau đó dùng giọng điệu nhận lỗi nói tiếp: “Hôm qua là tôi không biết, hôm nay thì biết rồi, anh không thích ăn cay thì chúng ta không ăn cay nữa, ăn cơm Tây nha?”

Cô nghiêng đầu hỏi ý kiến hắn, trong mắt tràn ngập mong chờ.

Đào Mục Chi nhìn vào mắt cô, một lát sau, thấy ánh mắt của cô dần ảm đạm xuống mới hỏi.

“Ăn ở đâu?”

Đôi mắt Lâm Tố lập tức sáng lên.

“Oa! Anh đồng ý rồi!” Lâm Tố vui vẻ reo lên, sau đó nói với Đào Mục Chi: “Tôi biết một quán cơm Tây cực kỳ ngon ở ngay đối diện trường đại học X…”

Lâm Tố vừa dứt lời, Đào Mục Chi nhấc mắt nhìn cô.

Đại học X là trường cũ của Đào Mục Chi, hắn học chính quy ở đây. So với nhiều năm trước cũng không khác biệt quá lớn, tháng chín khai giảng năm học mới, lá cây ngô đồng cũng bắt đầu ngả vàng. Căng tin ở ngay phía đối diện, ngồi từ đây phóng tầm mắt ra xa có thể thấy được tòa nhà của đại học X to lớn phía xa.

Năm xưa Đào Mục Chi cũng là ở trong tòa nhà đó làm thí nghiệm.

Lâm Tố ngủ một giấc ngon lành, khẩu vị cực kỳ tốt. Đến phòng cơm Tây, cô để cho Đào Mục Chi tự chọn món ăn mình thích, sau đó mới chọn một phần bò bít tết, một phần mì Ý, ngoài ra còn có hai cốc đồ uống và hai đĩa bánh ngọt.

Nhà hàng cơm Tây này mở ngay đối diện trường học, tới ăn chủ yếu là sinh viên nên giá rất mềm, nhưng ăn cũng không tệ. Hai người ngồi ăn một lúc thì bên kia cũng đến giờ tan học, sinh viên từ trong trường đổ ra ngoài tìm chỗ ăn.

Lâm Tố nhìn từng khuôn mặt trẻ đầy sức sống của tuổi thanh xuân, trong mắt không giấu được ngưỡng mộ.

“Tôi không học đại học.” Lâm Tố quay lại nhìn Đào Mục Chi, nói.

Đào Mục Chi đang cắt thịt bò, nghe thấy cô nói vậy thì nhấc mắt nhìn cô một cái.

Lâm Tố đối diện với hắn vài giây, sau đó quay sang tiếp tục nhìn về phía cổng trường đại học: “Nên tôi rất thích đến các quán ăn ở gần các trường đại học, có thể ngắm trường từ bên ngoài, xem thử làm sinh viên là như thế nào.”

“Nhưng tôi không dám vào trường.” Lâm Tố nói xong, lại quay đầu nhìn Đào Mục Chi.

Đào Mục Chi hỏi: “Vì sao?”

Lâm Tố đáp: “Chột dạ nha. Tôi đâu phải sinh viên trong trường, lấy tư cách gì mà vào trường học của người ta lượn lờ.”

Lâm Tố tự ti nói xong, giống như nhớ ra cái gì, nghiêng đầu hỏi Đào Mục Chi: “Bác sĩ Đào, tôi nhớ là trên bảng giới thiệu ngoài phòng khám của anh viết anh tốt nghiệp ở đây ra.”

Đào Mục Chi nhìn cô, mím môi không nói.

Giọng điệu tiếc nuối của Lâm Tố thoáng cái biến mất, ánh mắt của cô mang theo vui vẻ và mong chờ nhìn sang Đào Mục Chi.

“Anh đưa tôi vào xem thử đi.”

Chương kế tiếp