[HP] Khi mặt trời lặn

Chương 3 : Hãy cùng sống lại một lần nữa (3)

Editor : Mabel

“A—------------------!” Bà Cole thét lên chói tai, thấy vậy Tom hài lòng rời khỏi phòng với đống đồ ăn vừa lấy.

Mặc dù hắn luôn có vẻ dị biệt trong nhóm trẻ nhưng việc tấn công người nuôi dưỡng như thế này là điều chưa bao giờ xảy ra, bà Cole, người bị Tom dọa cho sợ tái mặt từ đó vờ như hắn không tồn tại nữa. Tất nhiên, về phía Tom, ngoại trừ lúc ăn, hắn không hề đến gần những người mà hắn cho là Muggle ngu ngốc thêm một lần nào nữa.

Trong mắt những người bận rộn, thời gian một năm dường như quá ngắn ngủi, chẳng hạn như với Joanna, người phải kết hợp với bố mẹ để chăm sóc thật tốt cho bản thân rồi chờ ngày ra viện, hay với Tom , người liên tục sử dụng những phép thuật hắc ám để tăng cường ma thuật của mình.

Sinh nhật Joanna dự kiến vào ngày 15/8. Cô bé năm tuổi giờ đã không còn vẻ xanh xao gầy gò như lúc mới tỉnh dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng ấy cuối cùng cũng có chút da thịt mềm mại. Mái tóc vàng được di truyền từ cha cô, đôi mắt to màu xanh lá đã báo trước rằng mười năm sau, cô chắc chắn sẽ trở thành một thiếu nữ xinh đẹp.

“Con yêu, con có mong ước gì không” Elsa - - người mẹ mới của Joanna ở kiếp này xoa đầu cô đầy âu yếm.

Joanna cắn ngón tay, làm bộ khó hiểu, sau khi suy nghĩ một lúc, cô do dự nói : “Mẹ, con muốn có một người anh trai với mái tóc và đôi mắt màu đen, vậy có được không ạ?”

Joanna, mày đang làm tốt, rất tốt, một người có mái tóc và đôi mắt màu đen có thể mang cho mày cảm giác quen thuộc với kiếp trước, hơn hết, việc người đó lớn tuổi và khác giới tính sẽ khiến hắn không thể tranh giành sự chú ý của bố mẹ dành cho mày, ý tưởng này rất tuyệt! Joanna tự cho bản thân 10 điểm trong lòng.

Elsa lộ ra một chút kinh ngạc, sau đó là sự đau đớn và cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng bà. Sau đó, bà duỗi tay xoa đầu Joanna, bình tĩnh nói : “Đương nhiên rồi, con yêu, vậy qua sinh nhật con rồi chúng ta mới nhận nuôi một cậu bé mắt và tóc màu đen được không?”

Cha của cô - Tom , người vẫn ngồi đọc báo nãy giờ. Không sai, chính là cái tên Tom đầy phổ biến này – trong mắt ông cũng có sự áy náy như Elsa, ông lén liếc về con gái bé bỏng vẫn giữ vẻ ngây thơ của mình rồi buông tờ báo xuống, tiến về phía Joanna, hôn lên mặt cô, ân cần nói : “ Tiểu công chúa của bố, chỉ cần đó là những gì con muốn thì bố mẹ sẽ cho con.”

Có một điều mà Joanna- người đang ngồi trong lòng Tom không biết, đó là trước khi cô xuyên đến, chủ nhân của cơ thể này đã từng có một người anh trai cũng với đôi mắt đen và mái tóc màu nâu sẫm. Khi hai đứa trẻ còn đang chơi đùa thì London đã gặp phải một đợt tấn công chiến tranh. Anh trai cô mất trong vụ tấn công đó, do ma lực bùng nổ - - đương nhiên, vì mới xuyên qua 1 năm và không có cuộc tấn công nào khác xảy ra nên Joanna không thể biết được điều này, và dĩ nhiên kể cả vợ chồng Rogier cũng không nhìn thấy việc bạo động ma lực của cô. Cha mẹ của Joanna, người đã không đến nhà thờ mà điên cuồng chạy về nhà thì đó cũng là lúc Joanna xuyên qua. Sau đó khi cô tỉnh dậy một lần nữa và nói “Con không nhớ gì hết” để an ủi Tom và Elsa còn đang sợ hãi, nhưng giờ đây cụm từ “anh trai tóc đen mắt đen” lại lần nữa khiến bố mẹ cô cảm thấy tội lỗi khi đã không chăm sóc tốt cho hai đứa con mình..

Gia đình nhà Rogier không nghèo, tuy không được coi là giàu có nhưng với khối tài sản có được từ tổ tiên để lại thì có thể nói là trên mức trung lưu, chính vì vậy họ hoàn toàn có đủ tiền để nhận nuôi một đứa trẻ khác. Vả lại, hiện tại cả hai vợ chồng đã ngoài năm mươi nên không còn khả năng để sinh con nữa, lựa chọn nhận nuôi một người con trai có phần giống với người con lúc trước có vẻ thật sự là một điều đúng đắn bây giờ.

Tranh thủ thời gian mát mẻ vào buổi sáng, vợ chồng Rogier trực tiếp lái xe đưa Joanna đến từng trại trẻ mồ côi ở London một lần, phải nói rằng việc có “tóc đen mắt đen” là một điều khá hiếm đối với người Châu Âu, ngay cả khi đứa trẻ có mái tóc nâu sẫm và màu mắt thì đó cũng là điều cực hiếm. Thế nên, khi đi đến thăm trại trẻ mồ côi cuối cùng trong thành phố vào buổi tối, Joanna và vợ chồng Rogier gần như đã tuyệt vọng, đây chính là trại trẻ cuối cùng mà họ có thể tìm được, rõ ràng rất nghèo nhưng khoảng sân trước mặt họ được dọn dẹp rất sạch sẽ - - Dù sao thì, trong thời đại Chiến tranh như thế này, người bình thường còn chưa chắc được ăn no, hiếm ai lại có thể chăm sóc những đứa trẻ mồ côi này? - - Lớp sơn trên tường của ngôi nhà giờ đều đã bong tróc loang lổ, xung quanh đó là những hàng rào cao ngất ngưởng ngỡ như ngục giam.

Joanna thậm chí còn chán ghét nơi này trước cả khi cô bước vào, nó quá tối, âm u, dễ dàng khiến cho cô bị ám ảnh tâm lý. Thật là một nơi kinh khủng!

Sau khi nhìn những đứa trẻ được bà Cole gọi ra, Joanna cau mày, cô vẫn không tìm thấy người phù hợp với tiêu chuẩn đó, thậm chí là người có mái tóc nâu sẫm mà bố mẹ cô mong đợi cũng không. Tuy nhiên, cô cũng biết rất rõ ràng rằng những trại trẻ như thế này thường sẽ ngăn cản những đứa bé có ngoại hình như vậy gặp người ngoài. Xét cho cùng, theo thẩm mỹ của người Châu Âu, đứa trẻ tóc vàng và mắt xanh lá mới là đứa dễ thương .

Trong căn phòng tối nhất của trại trẻ, trên mặt thiếu niên lộ ra nụ cười nhẹ, hắn duỗi tay trêu chọc con rắn nhỏ ở bên cạnh. Theo động tác của cậu, con rắn nhỏ lắc lư thân mình, thỉnh thoảng lại lắc đầu như thể nó bị động tác của cậu làm cho choáng váng. Một lúc sau, con rắn bạc cuộn tròn, quay hẳn người, chĩa đuôi về phía cậu bé như đang khinh bỉ?

Joanna nhìn thấy cảnh ấy thì che miệng cười, giọng nói ngọt ngào truyền đến tai của thiếu niên, trên gương mặt của cậu ta đột nhiên xuất hiện vẻ nham hiểm, hắn nheo mắt nhìn chằm chằm vào Joanna đang đứng ở cửa. Đối lập, Joanna rõ ràng đã coi Tom như một bé trai bình thường với tính cách u ám, thế nên cô mỉm cười và nhìn một cách chân thành về phía cậu ta.

Chương kế tiếp