[HP] Khi mặt trời lặn

Chương 2 : Hãy cùng sống lại một lần nữa (2)

Editor : Mabel 

“Avada Kedavra” (lời nguyền chết chóc)

“Expelliarmus” (bùa giải giới)

Một tiếng nổ kèm theo ánh sáng chói lòa như tiếng đạn pháo vang lên, ngọn lửa vàng rực bắn ra từ nơi hai loại phép thuật giao nhau. Voldemort nhìn thấy ánh sáng xanh lá tiến dần và chạm vào đũa phép của Harry Potter, ngay sau đó đũa phép của hắn bị đánh bay lên không trung! Dưới ánh mặt trời rực rỡ, cây đũa phép cơm nguội xoay một vòng rồi rơi vào tay kẻ được chọn (HP). Cậu ta chộp lấy nó một cách chính xác. Voldemort lảo đảo lùi lại, hai tay dang rộng, con người nhỏ dài trong đôi mắt đỏ ngầu ngước lên nhìn. Giây phút bị ma thuật của mình phản lại, hắn nhìn thấy toàn bộ những gì Harry Potter đã trải qua thông qua linh hồn của cậu ta. Gia tộc Lucius đã phản bội hắn vì “tình yêu gia đình”, Regulus phản bội hắn vì “công lý”, còn Severus thì bởi vì “tình yêu”!

Có lẽ Dumbledore đã đúng. Cái thứ “tình yêu” kinh tởm trong miệng bọn chúng thực sự đã đánh bại hắn- Chúa Tể Hắc Ám vĩ đại giờ phải chết một cách đầy nhục nhã tại đây. Voldemort ngã xuống đất trong sự hối hận cùng không cam lòng. Giống như người thường, sau khi chết, cơ thể hắn xụi xơ, run rẩy và tái nhợt, khuôn mặt rắn của hắn tràn đầy vẻ trống rỗng và mờ mịt. Cuối cùng, Voldemort cũng chết, chết do bị phép thuật của chính mình cắn trả.

Tiếng ồn ào vang lên liên hồi bên tai Voldemort, bà Cole, người đáng lẽ phải chết từ rất lâu, nay lại đứng trước mặt hắn, hét chói tai.

“Lũ nhóc khốn khiếp, đứng dậy và làm việc đi! Nếu không đừng hòng ăn sáng!” Tiếng la hét dữ dội của bà Cole vẫn tiếp tục. Voldemort hoài nghi nhìn người phụ nữ già nua đáng lẽ phải chết đó. Rồi hắn cúi xuống nhìn lòng bàn tay của bản thân đầy kinh ngạc, nó chỉ to bằng kích cỡ của một đứa trẻ. Lòng bàn tay phấn khích đến độ run lên- thật không thể tin được. Hóa ra “hối hận” lại có thể một lần nữa sửa lại linh hồn!

Hắn thực sự đã trở về khi còn bé nhờ sai lầm ngoài ý muốn của cây đũa phép Cơm nguội! Tốt lắm, giờ thì hắn sẽ có thêm rất nhiều thời gian để nghiên cứu về phương pháp hướng tới sự bất tử— tất nhiên, hắn sẽ không chia linh hồn của chính mình ra nữa, từ thông tin mà hắn biết từ Harry Potter, việc tách linh hồn quả thật là một sai lầm.

Voldemort, nhớ về Harry Potter- người đã được dẫn dắt và truyền đạt rất nhiều kiến thức từ Dumbledore với một chút ghen tị - ngay cả khi phép thuật của hắn ngoài tầm kiểm soát, Voldemort cũng phải thừa nhận rằng cậu ta là một đứa trẻ cực kỳ may mắn vì đã được Dumbledore cẩn thận dạy dỗ!

Bản chất con người sao? Đây là bài học cuối cùng và quý giá nhất hắn đã học được ở kiếp trước từ Dumbledore. Càng nhớ lại những đoạn ký ức hắn có được từ Harry, Voldemort càng nhận ra rằng hắn đã phạm rất nhiều sai lầm kể từ khi bắt đầu - dĩ nhiên hắn không nghĩ quan điểm của mình là sai, tất cả nguyên nhân của sự thất bại được hắn cho là chỉ do bản thân đã sử dụng linh hồn sai cách. Mặt khác, hắn cũng tự ý thức được tầm quan trọng và những kết quả đáng kinh ngạc mà tất cả các loại “tình yêu” sẽ mang lại!

Bà Cole tát một cái về phía Tom Riddle, người nãy giờ vẫn không nhúc nhích. Thằng nhãi này đã bộc lộ ma lực, cũng hoàn toàn không phù hợp với hình ảnh đứa trẻ giống như thiên thần sẽ được nhiều người nhận nuôi trong mắt bà ta, nó thậm chí còn dùng sức mạnh quỷ quái của mình để bắt nạt đứa bé khác. Bà ta tin rằng, chỉ cần không ngừng trừng phạt, đánh nó thì mới có thể đuổi ác ma ra khỏi thân thể Riddle.

“Choang!” Một tiếng rơi vỡ vang lên, bà Cole theo thói quen mà nhìn về phía Voldemort - - không, hiện tại , phải gọi là Tom Riddle mới đúng - - theo quán tính, hắn tự bao phủ bản thân bằng một lớp bảo vệ, khiến cho bà Cole bay lên và đụng đầu vào tường.

Lúc này, đôi mắt đen láy hung ác như rắn độc của hắn nhìn chằm chằm bà ta, giọng nam trẻ con khàn khàn chậm rãi vang lên : “ Bà Cole, hiện giờ bà còn vội nữa không?”

Bà Cole cắn răng chịu đựng cơn đau rồi nhanh chóng đứng dậy, trừng mắt về phía Tom rồi chạy biến ra khỏi phòng, hắn thả lỏng cơ thể rồi đặt mông ngồi xuống giường. Tom nhìn căn phòng đổ nát, âm u của trại trẻ mồ côi, cuối cùng thở dài - - hiện tại, ma lực trong cơ thể trẻ con của hắn căn bản không thể so sánh với hắn trong thời kỳ đỉnh cao. Thậm chí, hiện tại là thời điểm diễn ra Thế Chiến thứ nhất, toàn cô nhi viện ăn còn chẳng đủ no, hắn đến một cây đũa phép cũng không có!

Nghĩ đến cây đũa phép cũ của mình, Tom liếm môi, chờ mong, đồng bọn trung thành nhất của hắn - - chỉ còn 5 năm nữa thôi, hắn sẽ lại một lần nữa có được nó. Vừa ngồi trên giường nghỉ ngơi, hắn vừa nghĩ tới Nagini, cô bé rắn bạc xinh đẹp mà hắn có được từ hai kẻ ngu xuẩn trong một cái động, hắn sẽ lại lần nữa có được Nagini.

Tom tiếp tục liếm môi hồng hào rồi nghĩ một cách tham lam, đôi mắt đen láy ánh lên tia dục vọng, ngón tay hắn không kìm được mà cào cào ga giường. Sau vài lần hít sâu, rốt cuộc Tom cũng bình tĩnh lại, hắn chậm rãi bước đến gần bàn ăn, hoàn toàn làm lơ những đứa trẻ đang xếp hàng trông mong nhìn về phía bà Cole chờ được phát đồ ăn, chính hắn tự lấy cho đến khi thấy lượng đồ ăn vừa đủ thì mới ngừng tay. Bà cole giơ tay muốn tát Tom nhưng hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn bà ta híp mắt cười, “Tê tê” theo tiếng của hắn, một con rắn nhỏ xuất hiện rồi bò lên bắp chân của bà ta.

Chương kế tiếp