Kết Hôn Thật Không Lừa Đâu

Chương 19: Một món quà
Nút like này, cuối cùng thì Lâm Yến cũng không ấn xuống.

Cậu không cho phép thẩm mỹ của mình bị thui chột.

Lâm Yến đang muốn tắt Weibo, thông báo đột nhiên tràn ra màn hình.

Cậu ngẩn ra, vừa mở ra đã thấy, Hay cho một Kẻ Đánh Cắp Trái Tim chạy đến Weibo của cậu, còn ấn like cho mỗi một bài viết cậu đăng lên.

Lâm Yến: “…”

Cường mua cường bán?

Lâm Yến cũng sẽ đăng một ít bài trên tài khoản Weibo này, phần lớn đều là hình ảnh của những nơi cậu từng đi ngang qua, chụp mấy cái phong cảnh cậu thấy đẹp mắt.

Acc phụ của cậu không ai chú ý đến, còn tự do hơn nhiều so với đăng vào vòng bạn bè.

Cậu không đăng nhiều bài, lướt chút đã hết.

Kẻ Đánh Cắp Trái Tim còn không đã ghiền, còn để lại bình luận ở dưới một ảnh chụp con chó.

—— Con chó này rất tốt, béo béo tốt tốt, nhìn rất Vượng Tài.

Lâm Yến đè thái dương, mở trang chủ của cậu ta ra, nhấn xuống nút like.

【 Hay cho một Kẻ Đánh Cắp Trái Tim: 【 tình yêu 】 】

【 Không có tên, đừng nhìn: Được rồi chứ? Đừng làm phiền tôi. 】

【 Hay cho một Kẻ Đánh Cắp Trái Tim: Gặp nhau chính là có duyên, chúng ta đều like cho nhau rồi, follow nhau đi. 】

【 Không có tên, đừng nhìn: Không. 】

【 Hay cho một Kẻ Đánh Cắp Trái Tim: Vậy được rồi 【 ủy khuất 】】

【 Hay cho một Kẻ Đánh Cắp Trái Tim: Thật ra Weibo của tôi còn có mấy cái video, nhấn thêm mấy cái like được không? Nói không chừng cậu sẽ bị tôi làm cảm động. 】

Lâm Yến bắt đầu tìm chỗ để block cậu ta.

Lúc cậu đang chuẩn bị block, Lâm Yến lại dừng lại.

Thôi.

Cho dù là một kẻ ngốc thì cũng là fans.

Tuy rằng video làm rất tệ, nhưng cũng xem như là đã bỏ ra rất nhiều công sức.

Lâm Yến bị Kẻ Đánh Cắp Trái Tim làm trì hoãn một lúc như vậy, cũng không còn hứng thú đi dạo siêu thị nữa.

Người có phong cách một lời khó nói hết, gặp một lần là đủ rồi.

Lâm Yến nghĩ nghĩ, điện thoại lại đột nhiên kêu lên một tiếng.

【 Lục Đại Lang: Mua cho cậu một món quà, tính toán thời gian, chắc khoảng ba ngày nữa sẽ đến. 】

【 Lâm Yến: Ba ngày? Không phải là ngày quay chương trình à? 】

【 Lục Đại Lang: Đúng vậy, nên tôi sẽ tới đón cậu, cậu ở nhà chờ quà, chúng ta tú ân ái một phen, cho dù có muốn xào CP, tôi cũng phải xào cho CP của tôi và cậu thành CP ngọt nhất! 】

Lâm Yến: “…”

Cậu sai rồi.

Người có phong cách một lời khó nói hết, còn có thêm vị này.



Rạng sáng ngày hôm đó, người của tổ chương trình tới gõ cửa nhà cậu.

Lâm Yến mới vừa rời giường, tưởng là hàng xóm, cắn răng đi ra mở cửa.

Lúc nhìn thấy đám người bên ngoài, Lâm Yến trầm mặc hai giây, ném xuống câu “Chờ một lát” rồi đóng cửa lại.

.

Sau khi Lâm Yến đóng cửa, cậu quay lại nhìn phòng khách hỗn độn, thở hắt một hơi.

Cậu trở lại phòng vệ sinh nhanh chóng đánh răng rửa mặt, nhét toàn bộ đồ trong phòng khách vào phòng ngủ rồi nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ là hơi bừa chứ cũng không dơ.

Lâm Yến mở cửa ra, đi dép vào rồi đi mở cửa cho người tiến vào.

Chuẩn bị ổn thỏa tất cả, nhân viên công tác mới nói: “Lâm lão sư, chúng tôi tới sớm như vậy chủ yếu là muốn phỏng vấn ngài mấy vấn đề.”

Lâm Yến gật đầu: “Được.”

Nhân viên công tác: “Có thể mở phát sóng trực tiếp không?”

Lâm Yến quét mắt nhìn phòng khách trống rỗng: “Mở đi.”

Câu hỏi cũng chỉ là các vấn đề quay xoay quanh tập trước, đa số là hỏi cảm nhận của Lâm Yến.

Nhưng cũng không thể tránh khỏi việc nhắc tới Lục Tẫn.

Nhân viên công tác: “Có người đồn đại quan hệ giữa cậu và Lục lão sư không tốt, có chuyện như vậy sao?”

Vấn đề này vừa ra khỏi miệng, Lâm Yến còn chưa trả lời, khu bình luận đã bị oanh tạc trước một lần.

【 Vấn đề này có thể hỏi thẳng ra vậy à? 】

【 Tôi tin lần này không có bản thảo. 】

【 Đến cả chuyện của Lục Tẫn cũng dám hỏi. 】

Lâm Yến nhàn nhạt nói: “Trong công việc thì không có liên hệ gì.”

Còn trong đời tư thì sao?

Nhân viên công tác suýt nữa buột miệng thốt ra, nhưng cũng biết cái gì gọi là chừng mực, đành hỏi sang vấn đề tiếp theo: “Lần đầu tiếp xúc với Lục lão sư, ngài có thấy gì khác so với trong tưởng tượng không?”

Lâm Yến: “Có khác nhau. Trong tưởng tượng của tôi Lục Tẫn không nói nhiều.”

Nhân viên công tác: “ Ngài cảm thấy Lục lão sư như thế nào thì tốt hơn?”

Lâm Yến: “Trong tưởng tượng.”

【 Ha ha ha. 】

【 Cười chết mất, xem ra không chỉ mỗi chúng ta muốn cho ảnh im lặng. 】

Nhân viên công tác cũng buồn cười.

Cô đang muốn hỏi vấn đề tiếp theo, lại nghe Lâm Yến bồi thêm một câu: “Nhưng trong hiện thực càng có sức sống hơn.”

Nhân viên công tác ngẩn ra, mỉm cười một chút tiếp tục hỏi: “Tiếp theo hai người tính sẽ ở chung với nhau như thế nào?”

Lâm Yến rũ mắt nghĩ nghĩ: “Tôi muốn biết nhiều thứ hơn về anh ấy một chút, sẽ nghiêm túc ở chung.”

Nhân viên công tác lại hỏi một ít vấn đề, sau đó liền kết thúc phần hỏi đáp.

【 Tuy rằng Yến Yến nói rất ít, nhưng lại rất chân thành. 】

【 Tôi mới từ phòng phát sóng trực tiếp của Lục Tẫn ra, hỏi đến đoạn này, ảnh kêu bí mật. 】

【 Này mà cũng có bí mật, ổng muốn làm gì? Kết hôn à? 】

【 Phỏng vấn chưa kết thúc à? Sao còn chưa đi? 】

Lâm Yến nói với cameras: “Hai ngày trước Lục lão sư mua quà cho tôi, nhân viên chuyển phát nhanh vừa gọi điện tới, chờ một lát nữa sẽ đưa qua, mọi người ở đây chờ một lát.”

Cậu dừng một chút, nói: “Mở quà trước rồi đi.”

——

【 Cái này xác định là có thể xem sao? Nhỡ đâu lại là một vài đồ vật nhạy cảm thì làm sao bây giờ 】

Lâm Yến liếc mắt nhìn một hộp quà màu đỏ góc tường, nói: “Vì để cảm ơn Lục lão sư đã quan tâm, tôi cũng mua lễ vật cho anh ấy.”

【 Đây là bắt đầu trao đổi tín vật đính ước?? 】

【 Tôi bắt đầu chờ mong chờ mong chờ mong, so với việc tự mình mở quà còn hưng phấn hơn! 】

【 Tạt cho mấy người một gáo nước lạnh, còn nhớ rõ cái diều âm phủ của Lục Tẫn không? 】

Trong khoảng thời gian chờ chuyển phát nhanh, Lâm Yến mở thêm một bộ phim điện ảnh ra xem.

Cậu vô cùng “tri kỷ” mà mời mọi người xem cùng.

Người xem: Cảm ơn, không muốn aaa.

Quay phim gà tặc(*), quay cả Lâm Yến vào màn ảnh.

(*)Ý nói là rất thông minh

Người xem không muốn xem phim ma cũng chỉ có thể lấy tay che lại một bên, bên còn lại để liếm nhan sắc.

Cũng may, phim chỉ mới chiếu được hai mươi phút, lúc cái cốt truyện u ám còn chưa lên hết, chuông cửa vang lên.

Lâm Yến đi ra mở cửa.

Người đứng ngoài cửa khiến cậu cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Lục Tẫn mỉm cười, giơ tay chào hỏi: “Hi, tôi tới đón cậu.”

Lâm Yến ngây ngốc trong chớp mắt, mới nhớ tới Lục Tẫn quả thật có nói qua, muốn tới đón cậu.

Nhưng có phải tới hơi sớm rồi hay không?

Lâm Yến: “Chuyển phát nhanh còn chưa tới.”

Lục Tẫn cong mắt cười: “Tôi làm sao có thể đến tay không nha.”

Anh đẩy từ phía sau ra một cái xe đẩy.

Xe đẩy? Quà gì mà cần đến cả xe đẩy?

Bánh xe ục ục lăn qua.

Xe được đẩy đến trước mặt Lâm Yến, mặt trên còn phủ một tấm vải đỏ.

Còn rất có cảm giác nghi thức.

Lục Tẫn: “Mở đi mở đi.”.

Cậu xốc tấm vải lên, là một cái rương lớn.

Lòng hiếu kỳ của mọi người đều bị cái rương này thu hút.

Ngay cả Lâm Yến cũng tò mò bên trong chứa cái gì.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cậu khom lưng, cắt mở cái rương.

Sau khi nhìn rõ đồ bên trong, cậu đỡ lấy cái rương, rất lâu sau cũng không có động tác tiếp theo.

Thứ này, không có xa lạ với mọi người, hoặc nhiều hoặc ít đều từng thấy trên đường cái.

Nhưng không ai mang vào trong nhà.

Lâm Yến nhìn trong rương hai cái trụ đá hình cầu, hiếm thấy mà lâm vào mê mang.

Là sao? Đang rủa anh ngủ ở trên đường cái à?

Còn cần trụ đường để chặn xe?

Tác giả có chuyện muốn nói:

Lục Tẫn: Cậu ấy nhất định sẽ thích.
Chương kế tiếp