Kết Hôn Thật Không Lừa Đâu

Chương 21: Trò chơi trải nghiệm
Lâm Yến vốn đang nghĩ mình có thể nghe được câu trả lời đứng đắn nào đó: “...”

Đạo diễn: “...”

[ Ghê thật, vậy mà bọn họ cũng đoán được.”]

[ Các nhóm khác còn đang chờ lời khuyên của mọi người, chỉ có đội này là nhanh nhất luôn á.]

[ Tại sao nơi nào họ đến cũng đều toàn mùi BE vậy?]

*vì nơi này được mệnh danh là nơi giết chết tình yêu.

Lâm Yến bước vào cổng chính.

Từ xa đã có thể thấy quầy sữa do nhà tài trợ gửi đến, nhân viên công tác đang ngán ngẩm cùng đống sữa nghịch ngợm.

Thấy hai người lại gần, bọn họ mới dừng lại, sau đó rút ra hai tờ rơi: “Chào mừng đến với thành phố ma quỷ, chỉ cần cùng nhau hoàn thành xuất sắc ba nhiệm vụ là có thể vượt qua bài kiểm tra này. Hoàn thành một nhiệm vụ sẽ được đóng dấu, tích đủ ba cái hai người có thể quay lại đây để nhận thẻ tích điểm.”

Lâm Yến: “Tiêu chuẩn hoàn thành nhiệm vụ cùng nhau là gì?”

Nhân viên công tác tỏ vẻ thần bí cười cười: “Chuyện này hai người phải tự tìm hiểu rồi.”

Còn rất thẳng thắn với cái ý định thừa nước đục thả câu.

Lâm Yến không hỏi lại, chỉ bình thản cầm lấy tờ rơi.

Trên tờ rơi có ba địa điểm khác nhau, lần lượt là Thị trấn ma, Ghềnh thác chảy xiết và Đường cao tốc trên không.

Lâm Yến liếc nhìn tờ rơi rồi cất vào túi, cậu quay đầu muốn cùng Lục Tẫn chọn nhiệm vụ, lại phát hiện ra anh đang nhìn chằm chằm tờ rơi với vẻ mặt kì quái.

Lâm Yến hơi cong môi hỏi: “Thế nào?”

Lục Tẫn nhanh chóng định thần, cười đáp: “Không có việc gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”

Lâm Yến hỏi: “Anh đã từng chơi những trò chơi này chưa?”

Lục Tẫn: “Chưa từng.”

Lâm Yến: “Oa, vậy là anh chưa từng đến khu vui chơi trẻ em?”

Lục Tẫn: “Này!”

Một trận gió thổi qua, có chút lạnh.

Hai tay Lâm Yến đút túi áo, cậu đưa mắt nhìn xung quanh: “Vốn muốn nhờ anh chọn đại một cái, vậy để tôi chọn. Chúng ta đi Thị trấn...”

Lục Tẫn bỗng nhiên ngắt lời cậu: “Tôi cảm thấy Ghềnh thác chảy xiết nghe không tệ.”

Lâm Yến nhìn anh chằm chằm.

Lục Tẫn: “Đời người luôn mang theo bài dạy muốn chúng ta dũng cảm cố gắng, ngược dòng mà xông lên.”

Lâm Yến: “Chúng ta...”

Lục Tẫn: “Đi thôi.”

Lâm Yến: “...”

[ Oh yeah, đến rồi đến rồi! (Đánh không lại liền gia nhập)]

[ Mạnh mẽ xông lên! (Đánh không lại liền gia nhập)]

[ Tui đi nhầm chỗ rùi à? Tui nhớ không nhầm chương trình này là chương trình tình yêu mà?]

[ Không nhầm không nhầm, tiếp theo mời mọi người xem cặp chồng chồng nhỏ đối diện thử thách để đời mà nắm tay nhau cùng tiến lên, nửa bước không rời. (Đánh không lại liền gia nhập)]

Trong suy nghĩ của Lâm Yến, Ghềnh thác chảy xiết là cảnh một đám người ngồi im trên thuyền, xuôi theo dòng nước chảy xiết mà tiến về phía trước.

Đối với cậu, Thị trấn ma và Ghềnh thác chảy xiết thật ra không khác nhau là bao.

Cho đến khi cậu nhìn thấy mái chèo.

Trong mắt Lục Tẫn cũng xuất hiện một tia hoang mang: “Chúng ta... chèo thuyền?”

Tổ chương trình không bao hoàn toàn nơi này, trong dòng nước còn xuất hiện lác đác vài con thuyền nhỏ vì gặp gợn nước mà khó khăn xoay vòng vòng một chỗ.

Có một cô gái đột nhiên ném mạnh mái chèo xuống, giận dữ hét: “Anh có thể chèo hay không? Em bảo anh đừng chèo bên này anh càng muốn chèo, vịt trên cạn thả xuống nước còn có thể bơi, vậy mà chúng ta quay như chong chóng trong nước từ nãy giờ, anh có thấy vui không?”

Chàng trai đang ngồi đối diện cô hơi rụt cổ: “Đừng nóng giận, đừng nóng giận...”

Lục Tẫn nghẹn họng: “Truyền thuyết mỗi lần chơi đều sẽ phát sinh cãi vã thì ra là thật à.”

Lâm Yến im lặng không nói gì.

Không có gì đáng ngạc nhiên, đây quả là công viên giải trí giết chết các cặp đôi.

Nhân viên công tác: “Mời hai ngài mặc áo phao cứu sinh.”

Thuyền này vừa đủ cho hai người ngồi.

Cả hai đều sở hữu đôi chân dài miên man, việc dính sát vào nhau là điều không thể tránh khỏi. Lục Tẫn dùng đầu gối đụng nhẹ Lâm Yến.

Lâm Yến: “Anh đang làm gì vậy?”

Lục Tẫn dường như vẫn còn hơi lo sợ cho cô gái vừa rồi, “Chúng ta cần có chiến thuật.”

Lâm Yến nhẹ nhàng nói: “Đặt mái chèo xuống nước.”

Lục Tẫn: “Ừm.”

Lâm Yến: “Chỉ cần chèo thôi.”

Lục Tẫn: “...”

Sau khi xuống nước, Lâm Yến cảm thấy trò chơi này thật sự thử thách tâm lí con người.

Dòng nước không cố định theo một chiều mà đã bị đổi hướng và đẩy ngược lại không lâu sau khi tràn ra.

Nếu không phải vì có máy quay, Lâm Yến thật sự muốn hỏi rốt cuộc thằng điên nào đã tạo ra trò chơi này vậy hả? Không sợ không có người đến chơi à? Hơn nữa còn thêm chướng ngại vật ở trong nước.

Rồi cậu lại nghĩ, nếu đông người chơi trò này đến vậy, có lẽ đạo diễn cũng không thể thuê được...

Hai người chèo rồi lại chèo, thế quái nào thuyền vẫn bị kẹt. Khi đụng phải chướng ngại vật một lần nữa, Lâm Yến lập tức buông mái chèo.

Lục Tẫn: “Cậu mệt sao?”

Lâm Yến thở không ra hơi, nhưng vẫn đáp lại: “ Anh nói tiếp đi.”

Lục Tẫn cũng không chèo nữa, anh nói: “Thật ra tôi vừa nghĩ ra một cách.”

Lâm Yến chưa kịp hỏi đã thấy Lục Tẫn cong mắt nhìn mình, sau đó nhanh chóng nhảy xuống nước.

Mọi người đều sững sờ.

Nhân viên dường như bị dọa chết khiếp: “Anh Lục!”

Lục Tẫn thoải mái xua tay: “Đừng lo lắng cho tôi.”

Nước không sâu, chỉ cao hơn đầu gối anh một chút.

Lâm Yến bám vào thuyền cố gắng bình ổn nhịp tim vẫn đang đập loạn vì lo lắng: “Anh làm sao vậy?”

Lục Tẫn ở đầu bên kia đỡ lấy: “Cậu ngồi vào giữa thuyền đi.”

Sau đó Lâm Yến mới biết giải pháp mà Lục Tẫn nói chính là dùng tay tự đẩy thuyền.

Lâm Yến không thể ngồi yên, cậu cũng muốn xuống nước đẩy thuyền cùng nhưng lại bị Lục Tẫn ngăn lại: “Trong nước lạnh lắm.”

“Còn anh ở dưới đấy làm gì?”

“Mang đến trải nghiệm vui vẻ cho cậu. Cậu cứ ngồi yên trên thuyền đi.”

Chưa ai từng thấy cảnh tượng như vậy trước đây.

Ánh mắt của mọi người không ngừng đổ dồn vào họ, nhìn con thuyền còn đang lướt êm trên mặt nước. Nước bắn tung tóe lên người cả hai. Lâm Yến phải nhắm mắt lại để nước không bay vào mắt.

Lúc mở mắt ra, cậu thấy Lục Tẫn đang nhìn mình.

Cậu giật mình sờ lên mặt mình: “Anh đang nhìn gì vậy?”

Lục Tẫn lập tức dời mắt đi chỗ khác: “Không có gì.”

Chỉ là đột nhiên phát hiện ra lông mi Lâm Yến rất dài.

Sắc mặt Lâm Yến thay đổi, “Nước bắt đầu chảy xiết rồi, anh mau lên đây đi.”

Lục Tẫn cũng không đẩy nữa, nhẹ nhàng tung người nhảy lên thuyền.

Con thuyền được dòng nước đẩy hết tốc lực, băng băng về đích. Khi bọn họ lên được bờ an toàn, nhân viên công tác mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.

[Tui không biết nói gì hơn, hóa ra còn có cách chơi như thế này.]

[Chỉ bởi vì để chiều Yến Yến vui….]

[Mà này, sao Lâm Yến lại bỏ đi rồi?]

Sau khi đóng dấu hoàn thành nhiệm vụ lên tờ rơi, Lâm Yến ném lại một câu “Anh đến ghế đá chờ tôi”, sau đó xoay người rời đi.

Cậu nhìn quanh cuối cùng cũng thấy một cửa hàng bán giày, nhưng tiếc là họ không bán cả quần áo.

Lâm Yến chọn được một đôi giày nhưng không có hộp đựng giày, cậu chỉ đành ôm theo một túi to quay trở về.

Cậu quay lại ghế đá mà không thấy ai, đang định gọi điện thoại liền thấy một chiếc xe bán kem và kẹo kéo đầy màu sắc ở gần đó.

Người mà cậu muốn tìm đang xếp hàng, đứng giữa đám trẻ con nổi bật vô cùng, càng dễ nhận ra.

Lục Tẫn đang cúi xuống nói chuyện với đám trẻ con.

Lâm Yến bước đến, nhẹ nhàng dùng chiếc túi huých anh, “Lục Tẫn.”

Có lẽ là vì Lục Tẫn vừa nói chuyện xong với đám nhóc, khóe mắt hiếm thấy xuất hiện một tia dịu dàng, ngay cả giọng điệu khi nói chuyện cũng mềm mỏng hơn rất nhiều: “Cậu muốn ăn kem không? Nghe nói hương vị rất đặc biệt.”

Hiện tại trời đã chuyển lạnh, Lâm Yến rất ít khi ăn kem.

Nhưng cậu lại không từ chối anh, “Ăn.”

Lục Tẫn: “Vậy cậu đợi một chút, sắp đến lượt tôi rồi.”

Lâm Yến ném chiếc túi vào lòng anh: “Tôi xếp hàng cho, anh đi thay giày đi.”

Lục Tẫn có chút sửng sốt nhìn cậu; “Cậu chu đáo quá nha Lâm Yến.”

Lâm Yến: “Rốt cuộc anh có thay hay không?”

“Thay chứ thay chứ.” Lục Tẫn nhìn túi to trong lòng mình, vẻ mặt đột nhiên trở nên rất vi diệu.

Anh lấy ra một đôi giày ủng đi mưa có hình cá mập màu xanh và hồng rất dễ thương bên trong, “Này, có phải cậu hiểu lầm tôi chuyện gì rồi không?”
Chương kế tiếp