Kết Hôn Thật Không Lừa Đâu

Chương 28: Ký tên cho tôi đi.
Không gian trở nên tĩnh lặng.

Khu bình luận tràn đầy dấu chấm hỏi, từ khi phòng phát sóng trực tiếp của hai người được mở ra, ký tự mà fans gõ nhiều nhất không nghi ngờ gì chắc chắn chính là dấu chấm hỏi.

Lâm Yến mặt không biểu cảm từ chối: “ Tôi không muốn đeo.”

Lục Tẫn: “Cho tôi một lý do đi.”

Này còn cần lý do sao?

Ai lại bện tơ hồng thành như vậy cơ chứ?

Lâm Yến suýt nữa ổn không được tâm thái: “Không phải tôi đã nói là muốn cái bình thường…”

Lục Tẫn cho cậu xem từng chi tiết: “Như này không bình thường sao? Kiểu dáng này là bình thường nhất rồi đó.”

Năng lực lý giải này…

Lâm Yến cam bái hạ phong.

Lục Tẫn lại nói: “ Vốn dĩ tôi còn muốn bện thành bách điểu triều phượng.”

Lâm Yến: “ Sao anh lại muốn bện thành bách điểu triều phượng mà không phải là song long hí châu?”

Lục Tẫn: “Bách điểu triều phượng tương đẹp hơn nha, song long hí châu gom không đủ một bàn mạt chược.”

Lâm Yến: “……”

Lâm Yến: “Tôi không……”

Lục Tẫn khụ một tiếng, đánh gãy lời của cậu: “Ngẫm lại lời cụ bà lúc nãy nói đi.”

Cụ bà?

Nói cái gì?

Lâm Yến dừng một chút, mới nhớ bà cụ chỉ đường cho bọn họ từng nhắc nhở ngàn vạn không được xảy ra tranh chấp ở trong đền.

“Ách……” Mẹ nó.

Chị Quyên đứng bên cười nửa ngày, thay lời Lục Tẫn nói: “Tiểu Lục chọn rất nhiều sợi tơ cầu khỏe mạnh bình an đó.”

Lâm Yến mím môi, ý định từ chối có chút dao động.

Cậu nhỏ giọng oán giận: “Em còn cho rằng nếu chị nhìn chằm chằm thì sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.”

Chị Quyên cười tủm tỉm nói: “Hehe, chị cũng muốn nhìn thấy cậu đeo nó.”

Lâm Yến: “…”

Hiện tại cũng không có đường lui nữa rồi, Lâm Yến giờ mới thấm thía tình thế tiếng thoái lưỡng nan người ta hay đề cập đến trong sách là gì.

Lục Tẫn thấy cậu lạnh mặt nhận lấy sợi dây tơ hồng, thản nhiên nói: “To hông tốt hả, ngụ ý lời chúc của tôi dành cho cậu cao hơn cả núi dài hơn cả sông đó~”

Lâm Yến không thèm trả lời anh, đem sợi dây tơ hồng mình bện nhét vào trong tay Lục Tẫn.

Quyên tỷ: “Hai người đeo lên, chụp một tấm hình là coi như hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ rồi đó.”

Càng khiến Lâm Yến khó chấp nhận hơn là đã đeo rồi còn phải chụp ảnh.

Lâm Yến không muốn làm chậm trễ thời gian của mọi người, lạnh mặt đeo lên.

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào cổ tay của Lâm Yến.

Cổ tay mảnh khảnh của Lâm Yến, bị “dây tơ hồng” điểm tô cho càng thêm “tinh tế”.

Tuy rằng không đến mức quá khó coi nhưng so với sợi dây tơ hồng xinh xắn trên cổ tay Lục Tẫn thì đúng là một trời một vực.

“Phốc.”

Lục Tẫn không nín được cười một tiếng.

Gân xanh trên thái dương Lâm Yến giật giật, nhìn tên đầu sỏLục Tẫn đang che miệng cười.

Cậu khó tin nói: “Anh còn cười?”

Lâm Yến không nói lời nào còn tốt, vừa nói xong bả vai Lục Tẫn liền bắt đầu run.

Lâm Yến: “…”

Cậu lạnh mặt: “Cho anh ba giây, nếu không im miệng thì mau trả dây tơ hồng lại cho tôi.”

Lục Tẫn: “Hì hì.”

Lâm Yến chậm rãi vén tay áo.

Lục Tẫn lập tức nín cười, vừa lùi ra sau vừa nói: “Cậu có thể đánh tôi, nhưng lúc nãy cậu nói ba giây lận, giờ chưa có tới hạn đâu.”

Lâm Yến: “Tôi nói tới là tới rồi.”

Nhưng dù gì bọn họ cũng đang quay, Lâm Yến cũng chỉ đùa thế chứ không có ý định đánh thật.

Cậu đi vài bước về phía Lục Tẫn rồi ngừng lại, Lục Tẫn khoác vai cậu: “Được rồi, đừng nóng giận. Chị Quyên, chị giúp bọn em chụp một bức ảnh đi.”

Tay của cậu bị Lục Tẫn nâng lên, cổ tay hai người dán vào nhau, dây tơ hồng hiện ra rõ ràng trước mắt người xem.

Thân nhiệt Lục Tẫn ấm áp dễ chịu, còn mang theo mùi hương ngọt ngào thoang thảo.

Lần trước, lúc uống “rượu giao bôi”, cậu cũng từng ngửi thấy mùi hương này.

Lâm Yến thất thần trong chớp mắt, vậy mà người này lại thích hương nước hoa ngọt như thế.

“Lâm Yến, cười một cái đi.” Quyên tỷ gọi cậu.

Lâm Yến lấy lại tinh thần, miễn cưỡng nâng khóe môi.

“Răng rắc.”

Chụp hình xong Lục Tẫn hăng hái nhận điện thoại từ Quyên tỷ: “Tôi nhìn xem, chụp tốt đó nha, kỹ thuật chụp ảnh của chị Quyên thật lợi hại.”

Chị Quyên cười tủm tỉm nói: “Hai người tương đối ăn ảnh, tôi không cần căn chỉnh gì nhiều.”

Lục Tẫn đưa điện thoại đến trước mặt Lâm Yến: “Cậu nhìn xem.”

Lâm Yến liếc mắt.

Cậu trưng ra bộ mặt lạnh lùng, mà người đứng cạnh thì cứ cong khóe môi cười mãi.

“Đi về được rồi.” Lâm Yến nhìn thời gian, thấy trời cũng đã gần tối.

Nơi này cách biệt thự có chút xa, bọn họ còn phải bàn giao kết quả nhiệm vụ.

Lục Tẫn cũng nhìn nhìn thời gian: “Đi thôi.”

Lâm Yến tiễn lên phía trước vài bước, bỗng nhiên dừng lại: “Anh đi trước đi.”

Lục Tẫn: “?”

Lâm Yến không giải thích, cậu xoay người đi đến bên cây cầu nguyện.

Trong túi cậu còn một tờ ước nguyện. Lâm Yến đi lên phía trước treo lên.

Lâm Yến tùy tiện chọn một chỗ, duỗi tay định treo tờ giấy lên.

Khóe mắt cậu thoáng nhìn thấy cái gì đó, cậu ngẩn ra một lát, quay đầu nhìn vào tờ ước nguyện bên cạnh.

Chữ của Lục Tẫn hoàn toàn khác với khả năng hội họa giống như học sinh tiểu học của anh, phóng khoáng lại sắc bén.

Dòng chữ trên tờ giấy như rồng bay phượng múa, viết: Hy vọng Lâm Yến có thể vui vẻ nhiều hơn một chút - Lục.

Đây là cái tờ mà hồi nãy Lục Tẫn không cho cậu nhìn.

Lâm Yến dựa theo mạch não của Lục Tẫn nghĩ nghĩ, chắc là anh sợ để người ta nhìn thấy rồi thì sẽ không linh.

Lâm Yến vô thức nở nụ cười, xoay người như không có chuyện gì xảy ra rời đi.

Quay phim theo sau còn định quay một cảnh đặc tả cho tờ ước nguyện, Lâm Yến lại như có mắt ở sau gáy, không quay đầu lại mà nói: “Đừng nhìn.”

Quay phim: “……”

Aizz, được rồi.

【 Ơ, sao lại hổng cho xem? 】

【 Ê có khi nào là tỉnh tò khum zay? 】

【 Tỏ tình thì sao không xem được cơ chứ, đây là chương trình yêu đương đó. Quang minh chính đại một chút cũng được mà? Người không biết còn cho rằng hai người đang diss nhau! 】

Dưới tán cây ước nguyện rất nhanh không còn ai.

Gió nhẹ nhàng thổi qua tờ ghi chú màu xanh mới treo lên, lật sang một bên khác

Song song với tờ giấy của Lục Tẫn, có viết: Hy vọng Lục Tẫn bình an, không bị người ta trùm bao tải - Lâm.

……

Sau khi Lâm Yến quay lại thì phát hiện Lục Tẫn căn bản chưa rời đi.

Anh đang đứng xem quẻ.

Trên bàn đã bày ra hai cái.

Lục Tẫn nhìn thấy cậu quay lại, vẫy vẫy tay: “Đến đây đi.”

Lâm Yến đi qua, cầm hai quẻ được đặt trên bàn lên: “Quẻ Hạ Hạ” ba chữ làm cậu nheo mắt.

Quẻ hạ hạ: đại khái là quẻ bói được xem là quẻ xui xẻo, người bốc phải quẻ này tai nạn suốt năm, làm gì cũng không thể thuận buồm xuôi gió.

Đây là loại vận khí quỷ quái gì cơ chứ?

Sao có thể có người trùng hợp bốc được một lượt hai quẻ hạ hạ?

Lâm Yến nghi ngờ nói: “Cái này là anh bốc?”

Lục Tẫn: “Đương nhiên.”

Lâm Yến trầm mặc một lát, nói: “Anh cố tình nhặt ra sẵn đúng không.”

“Ách……” Lục Tẫn trợn to mắt: “Tôi ở trong mắt cậu là loại người như vậy sao?”

Lâm Yến vô tội nói: “Đúng vậy.”

Lục Tẫn nhíu mày: “ Sao tôi có thể làm ra loại chuyện này cơ chứ?”

Anh nói, lại đong đưa ống thẻ: “Tôi chỉ là nhặt quẻ hạ hạ ra trước, như vậy còn lại khẳng định đều là quẻ tốt.”

Lâm Yến: “……”

Này mẹ nó có gì khác nhau?

“Nơi này tổng cộng chỉ có hai quẻ, không còn nữa đâu.” Chị Quyên từ trước điện đi tới, nhìn bọn họ nghịch ống thẻ, nhắc nhở một câu.

Chị lại nói: “Thật ra trước nay không ai bốc được quẻ hạ hạ, cậu chính là người đầu tiên ha ha.”

Lục Tẫn: “……”

Lâm Yến: “Phốc.”

Lục Tẫn vẫn rất lạc quan: “Không còn quẻ hạ hạ nữa, quẻ tiếp theo tôi bốc ra chắc chắn sẽ là quẻ tốt.”

“Lạch cạch.”

Trên bàn rơi ra một quẻ nữa.

Lục Tẫn nhặt lên, quẻ trúng thăm.

Chị Quyên: “……”

Cô thương hại nói: “Trước nay chưa thấy ai bốc ra toàn mấy thứ kì quặc như vậy đâu đó.”

Lục Tẫn lòng lạnh như băng, anh đưa ống thẻ cho Lâm Yến: “Cậu thử xem.”

Lâm Yến bỏ quẻ hạ hạ lại vào trong ống thẻ, lắc lắc.

Vài giây sau, que xăm rơi ra khỏi ống thẻ.

Lục Tẫn bước lên trước một bước, cầm lên.

Lâm Yến cùng chị Quyên đều thò lại gần xem.

Quẻ thượng thượng.

【 Ha ha ha. 】

【 Mịa, cho nên bọn họ BE đều là do Lục Tẫn đó 233333】

……

Mãi cho đến bọn họ ngồi vào trong xe, Lục Tẫn vẫn không nói gì.

Lâm Yến thắt đai an toàn, thản nhiên nói: “Tôi thực sự không nghĩ tới, hóa ra người kéo chân sau lại là anh.”

Lục Tẫn: “……”

Lâm Yến: “Như này mà chơi cổ phiếu chắc sập sàn luôn ha.”

Lục Tẫn: “Khụ.”

Lâm Yến nhịn cười: “Lần sau mua cổ phiếu nhớ nói tôi một tiếng, tôi chia cho anh chút may mắn.”

Lục Tẫn thấp giọng nói câu “Đệt”, “Tên nhóc không có lương tâm.”

Tên nhóc không lương tâm mắt điếc tai ngơ.

Trên đường trở về gió êm sóng lặng, không biết có phải đống giấy kết hôn với hai sợi dây phù hộ không mà bọn họ rất thuận lợi tìm được hướng ra đường lớn.

Đường về đến biệt thự hết một giờ, lúc bọn họ đến, bốn người kia vẫn chưa thấy đâu.

Đạo diễn đã chờ lâu: “Chúc mừng hai người hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.”

Lục Tẫn: “Có khen thưởng không?”

Đạo diễn: “Bí mật nha.”

Đạo diễn lại nói: “Có chuyện muốn nhờ hai cậu, tối nay mỗi người đăng một bài lên Weibo cá nhân, yêu cầu dùng ảnh đã chụp ở địa điểm làm nhiệm vụ. Đây là hoạt động tuyên truyền chúng ta đã bàn bạc trước rồi.”

Lục Tẫn ra dấu “OK”.

Lâm Yến nhàn nhạt đáp ứng.

Vì còn cần chờ những người khác trở về mới công bố phần thưởng nhiệm vụ được nên hai người lên lầu thu dọn một chút.

Lâm Yến về phòng, đem đồ cất hết vào tủ quần áo rồi sạc pin cho điện thoại.

Sau đó cậu che cameras lại, thay một bộ đồ khác.

Kiểu dáng quần áo cậu mua không khác nhau lắm, vẫn cứ một thân đồ thể thao như cũ.

【 Yến Yến nên mặc thử sơ mi trắng nhiều hơn, khí chất thư sinh như cậu ấy mà mặc sơ mi trắng sẽ đẹp lắm ÓvÓ】

【 Nghĩ cũng đừng nghĩ nữa, mấy năm nay ngoại trừ đi dự lễ trao giải chẳng bao giờ cậu ấy chịu đổi quần áo.】

【 Lục Tẫn cho em ấy mượn ít áo sơ mi xem nào.】

Tên ngốc ở cách vách không tới gõ cửa làm phiền, cậu cũng không nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu.

Lâm Yến ngồi xuống giường, mở điện thoại ra xem có có tin tức gì mới hay không.

Dương Thụ gửi cho cậu không ít tin nhắn.

Anh không yêu cầu Lâm Yến trả lời, nhưng vẫn nhắn cho vui nhà vui cửa.

Bởi vì một đường đi của cậu và Lục Tẫn xảy ra liên tiếp bao nhiêu là chuyện nên thu hút được rất nhiều khán giả vào xem phát sóng trực tiếp.

Trong đó có nhiều người không có hứng thú với chương trình yêu đương nhưng vẫn bị quá trình làm nhiệm vụ xàm mà hề hết sức của họ hấp dẫn đến.

Nhất là cảnh trong nhà ma, đại bạo luôn.

【 Dương Thụ: Tổ chương trình lại chuẩn bị cắt ghép video mới, ô hô tôi rất chờ mong nha. 】

【 Lâm Yến: Anh nói chuyện bớt khùng giùm đi. 】

【 Dương Thụ: Siêu thoại có thêm rất nhiều fans, cậu thật sự không có hứng thú xem thử sao? 】

Lâm Yến lãnh đạm trả lời “Không có”.

Sau đó lại mở Weibo, thuần thục đổi sang acc clone.

Số Fans: 1.

Lâm Yến: “?”

Cậu vừa thấy, quả nhiên vẫn là Kẻ Đánh Cắp Trái Tim.

Kẻ Đánh Cắp Trái Tim đang online, cậu ta cũng phát hiện ra Lâm Yến đã xóa mình khỏi người follow cậu.

【 Kẻ Đánh Cắp Trái Tim: Không cần lạnh nhạt như vậy đâu, chúng ta làm bạn vẫn được mà. 】

【 Không có tên đừng nhìn: Không làm, không liên quan đến nhau, không nhấn like nữa đâu. 】

【 Kẻ Đánh Cắp Trái Tim:……】

【 Kẻ Đánh Cắp Trái Tim: Cậu chắc chưa? 】

【 Không có tên đừng nhìn: Chắc rồi. 】

【 Kẻ Đánh Cắp Trái Tim: Nhưng mà tui thích cậu lắm ó. 】

【 Không có tên đừng nhìn: Anh thật phiền. 】

【 Kẻ Đánh Cắp Trái Tim: Phiền mà sao cậu còn chưa kéo tôi vào danh sách đen? 】

Đúng rồi ha.

Sao lại không kéo anh ta vào danh sách đen cơ chứ?

Lâm Yến nghĩ nghĩ, định bụng sẽ kéo anh vào danh sách đen.

【 Kẻ Đánh Cắp Trái Tim: Thực ra cậu là người đầu tiên xem hết video của tôi. 】

Lâm Yến động tác dừng lại: “Ách” một tiếng.

【 Không có tên đừng nhìn: Anh không đi quấy rối những người khác sao? 】

【 Kẻ Đánh Cắp Trái Tim: À, ý là bọn họ không xem xong, chỉ xem phần mở đầu, đến đó ai cũng đều nghĩ tôi là anti-fan, rồi sau đó bọn họ trực tiếp kéo tôi vào danh sách đen luôn. 】

【 Không có tên đừng nhìn:……】

Nói thật, loại video như này, thật sự rất giống bút tích của anti-fan.

Lâm Yến cũng muốn kéo anh vào danh sách đen nhưng giờ lại đột nhiên có chút không đành lòng.

Cậu tưởng tượng ra cảnh người này bỏ công sức ra làm video, nhưng rồi lại không có ai tiếp nhận, một thân một mình mờ mịt không biết làm sao để kết bạn với mọi người.

Ầy…

Có chút thảm ha.

Lâm Yến bỏ ý định xóa anh đi.

Cậu cũng không đến mức không đủ kiên nhẫn để chịu đựng fan kiểu này.

Nhưng cậu cũng không tính đi sâu vào thế giới của fans, cậu quyết định sẽ giữ khoảng cách, không để ý đến người này nữa.

【 Kẻ Đánh Cắp Trái Tim: Chấm. 】

【 Kẻ Đánh Cắp Trái Tim: A, cậu không có kéo tôi vào danh sách đen, đúng là người tốt mà. 】

【 Kẻ Đánh Cắp Trái Tim: Như vậy đi, để tôi gửi ảnh nhờ Lục Tẫn kí tên cho cậu để đền bù nha, cậu muốn mấy tấm? 】

【 Kẻ Đánh Cắp Trái Tim: Hay là cậu thích Lâm Yến hơn? Không sao, tôi cũng có chữ ký của cậu ấy, cậu muốn bao nhiêu cũng có. 】

Lâm Yến không nhớ rõ mình từng ký tên bao nhiêu lần, đa số đều được cầm đi làm quà rút thăm trúng thưởng hết rồi.

Tám chín phần cậu đảm bảo ông tướng này dùng hàng giả.

Cậu nhíu mày, đang muốn trả lời, cửa phòng lại đột nhiên bị gõ vang.

“Vào đi.”

Lục Tẫn thò đầu vào dò xét: “Có rảnh không?”

Lâm Yến: “?”

Lục Tẫn: “Có thể ký tên cậu lên mấy tấm ảnh giúp tôi được không? Tôi có một người bạn rất thích cậu.”

Lâm Yến đứng dậy đi qua: “Được, đem qua đây đi.”

Lục Tẫn móc ra một chồng ảnh.

Lâm Yến yên lặng nhìn anh, mặt không biểu cảm mà đóng sầm cửa.

Này mẹ nó đủ hình để mở triển lãm rồi, anh còn nói kí “mấy tờ”???????

Tác giả có chuyện nói:

Vô cùng cảm ơn mọi người đã theo dõi tôi, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực!
Chương kế tiếp