Kết Hôn Thật Không Lừa Đâu

Chương 29
Hài lòng chưa?

Lâm Yến không thương tiếc nhốt Lục tẫn ngoài cửa, suýt chút đã kẹp vào tay anh.

Anh gõ cửa: "Cậu đóng cửa lại làm gì vậy?"

Lâm Yến dựa vào cửa, "Nhiều như vậy, anh tự mình ký đi."

Lục Tẫn sửng sốt ngây người nói: "Ký tên của tôi trong ảnh của cậu sao, không tốt lắm đâu?"

Lâm Yến: "..."

Sóng não của Lục Tẫn chạy theo đường nào đấy?

Lục Tẫn cân nhắc một hồi: "Cũng không phải là không được."

Trán của Lâm Yến giật giật.

Gì vậy trời?

Lâm Yến mở cửa, lấy một tấm từ đống ảnh, kí tên rồi đưa lại vào tay của Lục Tẫn.

"Chỉ một thôi, đừng đòi hỏi nữa."

Lục Tẫn: "Cậu sợ lãng phí à?"

Lâm Yến: "..."

Mặc kệ Lục Tẫn nói gì, sau cùng cũng chỉ có một bức ảnh được ký tên.

Lâm Yến không chịu ký, Lục Tẫn chỉ có thể ngậm ngùi quay lại phòng với bức ảnh duy nhất được kí tên.

[Chỉ có tui thắc mắc Lục Tẫn kiếm đâu ra nhiều ảnh thế thôi à? ]

[ Ổng mang theo bên người…? ]

[ Không hổ là Lục Tẫn, làm gì cũng khiến người ta không ngờ được, cái này thú vị thật!]

Lục Tẫn đem cất bức ảnh vào vali.

Bạn bè anh có nhiều người thích Lâm Yến, nhưng anh chưa từng ép buộc cậu.

Nhưng duy chỉ có mẹ mình là anh không từ chối được, bà không biết kiếm đâu ra một đống ảnh rồi gửi cho cậu.

Mấy cái ảnh này là lần trước Thẩm Tinh Nguyệt gửi đến nhờ cậu kí.

Lúc thu dọn đồ đạc, Lục Tẫn tiện tay mang theo.

Nhưng giờ hơi không nói được.

Lục Tẫn chuẩn bị đóng vali thì đột nhiên dừng lại.

Có một tấm ảnh của Lâm Yến vô tình bị đẩy lên trên cùng, anh cũng không biết đây là vào năm nào. Ánh mắt cậu trong veo. Trong bức ảnh, cậu đang ngồi trên bãi biển. Nước biển làm ướt một góc quần áo lộ ra vòng eo của cậu.

Lục Tẫn nhìn thêm vài phút rồi đóng vali lại.

Anh cầm điện thoại lên, ngồi xổm trên mặt đất, bắt đầu gõ.

Lâm Yến nghe tiếng bước chân của Lục Tẫn rời đi thì quay trở lại giường.

Cậu tiếp tục nhắn tin cho Kẻ Đánh Cắp Trái Tim.

Lâm Yến chỉ mới gửi tin nhắn đi đã thấy hồi âm của người kia.

[ Kẻ Đánh Cắp Trái Tim: Xin lỗi, mấy tấm ảnh của Lâm Yến mất mất rồi.]

Lâm Yến xóa hết mấy lời định nói ban nãy, chỉ gửi đi một dấu chấm hỏi.

[ Kẻ Đánh Cắp Trái Tim: Lúc nãy tôi đang vừa đi vừa ngắm thì chẳng biết đâu ra một nhóm người mặc đồ đen nhào tới kéo tôi vào hẻm nhỏ.]

[ Kẻ Đánh Cắp Trái Tim: Bọn họ bịt mặt kín mít, còn cầm dao bắt tôi giao hết mấy tấm ảnh ra. Tôi đương nhiên không chịu. Lúc đó còn nhanh chóng gọi cảnh sát. Ai ngờ bọn chúng lập tức lao đến cướp hết ảnh đi, đánh tôi tới tấp..]

[ Kẻ Đánh Cắp Trái Tim: Trận chiến này diễn ra trong bóng tối, tôi tưởng như đã thắng, nhưng cuối cùng lại lại để thua. 】

[ Kẻ Đánh Cắp Trái Tim: Bọn chúng lấy hết ảnh rồi bỏ chạy, tôi không đuổi kịp nên mất hết ảnh rồi. Chết tiệt, đúng là CP của Lâm Yến và Lục Tẫn quá có sức hút rồi.]

Lâm Yến: "..."

Cậu luôn cảm thấy câu cuối cùng mới là trọng điểm đó.

Sao cậu lại trông chờ vào một người không đáng tin cậy như anh ta cơ chứ?

Cậu đọc hết mấy cái tin nhắn này.

Phong cách nói chuyện kiểu này không hiểu sao lại khiến Lâm Yến cảm thấy rất quen thuộc.

[ Không có tên đừng nhìn: Cậu có biết cái này được gọi là gì không? ]

[ Kẻ Đánh Cắp Trái Tim: Thử thách trái tim? ]

[ Không có tên đừng nhìn: Là đừng quá công khai.]

Kẻ Đánh Cắp Trái Tim từng có ý định bán ảnh Lục Tẫn cho cậu một lần nhưng đã bị cậu dứt khoát từ chối.

Cuối cùng, vì quá phiền, Lâm Yến còn trực tiếp rep lại một câu: “Cậu còn nói nữa tôi sẽ block đấy”. Lúc này cậu mới tìm lại được sự an tĩnh mình muốn.

[ Kẻ Đánh Cắp Trái Tim: Được rồi, thôi không nói nữa, tối tôi sẽ ra một video mới, cậu nhớ đón xem nhó—]

Lâm Yến: "..."

Tôi mới không thèm

Lâm Yến vừa định đóng Wechat lại để tìm một bộ phim giết thời gian, đột nhiên lại có người tới gõ cửa.

Một giọng nữ nhẹ nhàng lên tiếng:"Hai vị lão sư có thể xuống dưới rồi."

Có vẻ như những người khác đã trở lại.

Lâm Yến mở cửa định xuống lầu thì lại chạm mặt Lục Tẫn.

Lục Tẫn chắp hai tay vào nhau: "Phối hợp chút nha."

Lâm Yến: "Gì?"

Lục Tẫn: "Dù gì bọn mình cũng kết hôn rồi, cậu đừng lạnh nhạt như vậy nữa."

Lâm Yến: "..."

Ờ.

Bốn người kia đều đang ngồi trên ghế sofa ở tầng một.

Hoàng Dĩnh và Khương Địch Địch đang nói chuyện.

Khương Địch Địch nói: "Có rất nhiều điểm du lịch trong thành phố A, mà manh mối lại còn ít như vậy, chúng tôi thực sự đoán không ra.”

Hoàng Dĩnh cũng bất lực nói: " Đúng rồi, lúc đầu chúng tôi còn đi bừa, rốt cuộc lại chả trúng điểm nào. Chúng tôi phải theo đuôi tung tích của Lục Tẫn và Lâm Yến mới tìm được đúng hướng."

Khương Địch Địch lè lưỡi: "Thật ra, tôi cũng vậy, nhưng khi tôi kịp nhận ra điều đó thì đã quá muộn rồi, tôi còn không có thời gian để đi đến vị trí thứ hai cơ."

Hoàng Dĩnh nói: "Chúng tôi cũng không tới đó. Mặc dù chúng tôi biết nó ở đâu, nhưng mà không tìm nổi đường đi."

Khương Địch Địch cả buổi đều không thèm nhìn vào Tề Văn, còn ngồi cách rất xa cậu ta.

Tuổi của Khương Địch Địch còn nhỏ, nên yêu ghét gì đều muốn bày rõ ra.

CP của bọn họ vốn dĩ đã không có nhiệt, giờ thì trực tiếp không giữ được người hâm mộ nào nữa luôn rồi.

Trên cầu thang xuất hiện tiếng bước chân.

Khương Địch Địch ngẩng đầu lên, hào hứng chào hỏi 2 người: "Lâm ca, Lục lão sư"

Lâm Yến cúi đầu đáp: "Xin chào."

Tâm trạng Lục Tẫn cũng đang khá tốt, anh vui vẻ đáp lại..

Khương Địch Địch nói, "Hai người giỏi ghê, mấy chỗ khó như vậy mà vẫn tìm ra được."

Lâm Yến: "Ừm."

Nghĩ đến quá trình bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, Lâm Yến thực sự không có cách nào nở nổi nụ cười.

Lục Tẫn cong khóe môi: "Dù sao tôi cũng là dân bản địa, có khả năng sẽ thân thuộc với địa hình hơn mọi người một chút."

Lâm Yến liếc nhìn anh.

Chẳng nhớ ai đã nói mấy chỗ hẹn hò không liên quan đến mình nữa.

Khương Địch Địch nhìn thấy sợi dây màu đỏ trên cổ tay bọn họ, tò mò hỏi: "Đây là thứ mà anh mang về từ đền Nguyệt sao?"

Lâm Yến giật mình, lúc này mới nhận ra mình quên cởi ra.

Lục Tẫn vươn cổ tay, "Đúng vậy, cái này là do Lâm Yến tự chọn đó."

Khương Địch Địch kích động oa một tiếng: “Nhìn nó tinh xảo ghê."

"Lâm ca còn có thói quen đeo bao cổ tay ạ? Đền Nguyệt bán cả dụng cụ thể thao sao?" Khương Địch Địch ngây ngô hỏi.

Cô vừa dứt lời, không khí bỗng dưng im lặng lạ thường.

Lâm Yến đang xem xét có nên trực tiếp tháo nó xuốnghay không.

Như biết cậu đang nghĩ gì, Lục Tẫn vươn tay giữ chặt cổ tay cậu, nói với Khương Địch Địch: “Tôi làm đấy.”

Khương Địch Địch: "..."

Cô ấy vắt óc khen một câu: "Haha— Trông rất có khí thế..."

Lâm Yến lạnh lùng nói: "Quá lớn, khó chịu."

Khương Địch Địch: "..."

Chuyện này không thể nói nữa đâu, còn nói là cháy nhà luôn đó.

Lục Tẫn bất mãn: "Đâu có khó chịu đâu? Nhìn xem nè tiện lợi như này..."

Lâm Yến đau đầu, "Anh im miệng."

Khương Địch Địch nhìn hai người tương tác qua lại, cũng không bất ngờ gì khi bọn họ có nhiều fan CP như thế.

Hai người vốn không hề có quan hệ gì với nhau, vậy mà lại đem đến cho người ta cảm giác thân thiết rất tự nhiên.

Nếu đây mà là diễn thì cũng diễn tốt quá rồi.

Đạo diễn đẩy cửa bước vào: “Báo điểm nè báo điểm nè.”

“Ở hai địa điểm được chỉ định, chỉ có Lục Tẫn và Lâm Yến hoàn thành hết tất cả những thử thách được bố trí, hai người sẽ nhận được số điểm tối đa, là mỗi người 50 điểm. Hoàng Dĩnh và Chu Huyền Âm đã hoàn thành hết 3 thử thách ở địa điểm đầu tiên, nên sẽ giành được 30 điểm cho mỗi người. Còn Khương Địch Địch và Tề Văn, do chỉ mới làm xong 2 thử thách đầu, nên mỗi người sẽ có 20 điểm.”

Vì Tề Văn sợ độ cao nên lúc đó bọn họ không đi tàu lượn.

Điều này khiến Khương Địch Địch rất chán nản, không biết đến bao giờ cô mới có thể dành đủ điểm để thay thế cậu ta.

Nhưng thông báo chưa dừng lại ở đó, đạo diễn tiếp tục thả ra một thông báo: “Ngày mai người mới sẽ tới.”

Tề Văn giật mình, trong lòng hoảng hốt vô cùng.

Nếu vị khách mời này là nam thì khả năng rất cao cậu ta sẽ phải rời đi.

Khương Địch Địch đã cạch mặt cậu rồi, nếu có cơ hội cô ta chắc chắn sẽ bỏ cậu đi.

Cậu lén liếc nhìn Lâm Yến, bất kể thế nào, cậu ta cũng phải ở lại.

Lục Tẫn cũng tò mò người mới là ai, anh đụng vai Lâm Yến: “Cậu nói xem ai sẽ tới đây.”

Lâm Yến thờ ơ: "Tôi không biết, không quan tâm."

Lục Tẫn: "Cậu không thấy phỏng đoán người mới là một quá trình rất thú vị sao?"

Lâm Yến: "Thú vị chỗ nào?"

Lục Tẫn: "Cậu đừng thế chứ, chúng ta là một cặp đó."

Lâm Yến đáp: "Tôi đủ điểm, có thể thay người rồi."

Lục Cẩm: "..."

[ Haha, đồng đội này nên thay rồi. ]

[ Này thì lắm chuyện hahaha. 】

[ Nhưng mà Lâm Yến không thực sự muốn đổi người đâu đúng không, ai nói cho tui ảnh chỉ là bâng quơ trêu đùa Lục Tẫn thôi đi.】

[ Mịa, tui đột nhiên thấy hơi sợ. 】

Công bố điểm xong thì cũng đến giờ cơm tối.

Lần này bọn họ không có thời gian mua đồ ăn, trong biệt thự cũng không có gì ăn.

Ngoại trừ…

Đồ trẻ em trong cốp xe của Lục Tẫn.

Nhưng set ăn nguội kiểu này ai có mặt mũi mà đem ra cho mọi người ăn cơ chứ.

Cuối cùng, bọn họ quyết định đi ra ngoài ăn.

Chu Huyền Âm hỏi Lục Tẫn đang đứng im: "Anh Lục không đi cùng nhau à?"

Lục Tẫn đặt tay lên vai Lâm Yến: "Cậu đi đi, chúng tôi không đi."

Lâm Yến: "Tôi nói không đi lúc nào?"

Lục Tẫn: "Không, cậu không muốn đi."

Lâm Yến gạt tay Lục Tẫn xuống, "Tôi không ăn đồ lạnh."

Lục Tẫn tự tin: "Cứ giao cho tôi, cậu nhất định sẽ hài lòng."

Lâm Yến: "..."

Cậu than thở, giao cho anh để anh bày ra một đống lộn xộn cho tôi à.

Vốn cũng không có chuyện gì làm, Lâm Yến định vào giúp đỡ Lục Tẫn, nhưng lại bị anh đẩy ra khỏi nhà bếp.

Lục Tẫn ôn nhu nói: "Cậu đi tắm đi, tắm xong là có thể ăn luôn rồi."

Lâm Yến cũng không phản đối, cậu lên lầu đi tắm.

Phòng tắm không lớn, Lâm Yến vặn vòi, nước đổ xuống, bắn tung tóe.

Lâm Yến vươn tay muốn kiểm tra nhiệt độ nước, nhưng ngay khi vừa duỗi tay ra, cậu lại thu về.

Cậu tháo sợi dây màu đỏ khỏi cổ tay rồi đặt nó vào một chỗ nước không tới được.

Cậu đứng dưới vòi sen, nhắm mắt lại.

Những cảnh tượng ngày hôm nay ùa về trong đầu cậu.

Làm thế nào mà trên đời lại xuất hiện một tên ngốc như Lục Tẫn cơ chứ.

Một tên ngốc lắm chuyện hết sức.

Lâm Yến không nhận ra rằng lông mày của mình đã hơi giãn ra.

Lúc cậu ra khỏi phòng tắm chuẩn bị xuống lầu thì đột nhiên thấy ánh đèn bên cửa sổ.

Cậu tính kém rèm lại, nhưng vừa chạm vào tấm rèm thì.

"Bang Bang-"

Cửa sổ bị đập hai tiếng.

Lâm Yến hơi giật mình, cậu mở cửa sổ ra nhìn xuống dưới, thấy Lục Tẫn đang cầm một cái sào tre không biết lấy từ đâu ra gõ vào cửa.

Cậu vốn muốn hỏi Lục Tẫn đang làm gì, nhưng vừa nhìn xung quanh, Lâm Yến đã chết lặng.

Bên cạnh Lục Tẫn có một mảnh vải, giữa đó có 2 cái đĩa lớn đựng đầy đồ ăn trẻ em.

Còn có thêm hai đĩa trái cây đặt ở bên trái và bên phải

Ở giữa tấm vải là hai cái đĩa lớn hơn, đựng những bữa ăn của trẻ em, chất đầy.

Có hai đĩa trái cây và đồ ăn nhẹ ở hai bên trái và phải của đĩa.

Còn có hai ngọn nến đang đung đưa trong gió.

Đặt thêm hai cái đệm, là có thể trực tiếp quỳ xuống dập lạy tổ tiên rồi.

Giọng nói của Lục Tẫn vang lên: "Xuống ăn tối nhaa."

Nha con mẹ anh.

Tác giả nói:

Xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!
Chương kế tiếp