Kết Hôn Thật Không Lừa Đâu

Chương 30: Dắt chó đi dạo cùng nhau.
Lâm Yến khoác áo khoác đi xuống lầu, phát hiện đèn trong phòng khách gần như tắt hết, chỉ để lại hai ngọn đèn nhỏ.

Cửa sổ biệt thự hướng ra khu đất phía sau, ánh sáng le lói chiếu không đến nơi càng khiến nơi đây trở nên u ám thêm.

Xuống đến nơi, cậu thấy Lục Tẫn đã trả lại cọc tre về vị trí ban đầu.

Lục Tẫn nhìn mái tóc đang chảy nước của cậu: "Sao lại không sấy tóc?"

Lâm Yến đút tay vào túi, lạnh lùng đáp: "Để phối hợp với bầu không khí."

Lục Tẫn: "Hả?"

Lâm Yến: “Tôi nghĩ mình cần giữ một chiếc đầu lạnh."

Lục Tẫn không hiểu, nhưng trực giác nói với anh tốt nhất là anh không nên hỏi gì thêm.

Lục Tẫn: “Cậu ngồi trước đi, tôi đi lấy khăn cho cậu.”

Lâm Yến kéo anh lại: “Không cần.”

Cậu chỉ vào hai chiếu đệm trên tấm vải: “Anh muốn làm nghi thức cúng bái đấy à?”

Lục Tẫn một hồi lâu không có phản ứng, hai phút quay đầu lại, kinh ngạc hỏi: "Cậu muốn diễn cảnh phu thê giao bái?"

Lâm Yến: "..."

Lục Tẫn phức tạp: "Tôi vốn dĩ không có ý này… Ba cái thì hơi chật chỗ, nên tôi mới lấy hai."

Lâm Yến trầm mặc một lát: "Đồ thần kinh."

Lục Tẫn: "..."

Lục Tẫn thấp giọng nhắc nhở: "Bên kia có camera đó."

Lâm Yến: "Ồ, ý tôi là chào buổi tối."

[ Hahaha, thật ra cũng không dễ dàng gì để Lâm Yến có thể nhịn chửi đến tận lúc này. 】

[ Đừng như vậy chứ, không phải Lục Tẫn đã đãi cơm tối rồi đó sao =))). 】

Lục Tẫn bảo cậu ngồi xuống, rồi cũng ngồi xuống phía đối diện cậu.

Hai người bắt chéo chân, nhìn nến và đồ ăn ở giữa trông cứ như thể họ đang tổ chức một nghi thức gì đó.

Lục Tẫn đưa đũa cho cậu, "Tối quá phải không? Tôi đã tính bật hết đèn, nhưng dù sao đây cũng là một bữa tối dưới ảnh nến mà. Tắt hết đi trông vẫn thích hợp hơn.”

Cái gì cơ?

Anh gọi đây là một bữa tối dưới ánh nến?

Lâm Yến cầm lấy đôi đũa rồi nhìn sang bên phải

Có mười con Doraemon với đủ hình dạng khác nhau xếp thành ba hàng ngay ngắn rải đều trên vải dã ngoại.

Lâm Yến: "Đây là cái gì? Nhân viên phục vụ?"

"Không phải."Lục Tẫn lần lượt giới thiệu, "Đây là chủ nhà hàng, đây là quản lý nhà hàng, kia là phục vụ trưởng, này là nhân viên, đầu bếp đứng sau bọn họ."

Lâm Yến: "..."

Còn rất có cảm giác nghi thức.

Lục Tẫn tiếc nuối nói: "Thật ra, tôi vốn muốn bày một ít hoa tươi..."

Lâm Yến lập tức từ chối: "Không cần."

Làm như anh tính bày ra một cái nhà hàng ở đây thật luôn ấy.

Lục Tẫn lấy nước rót cho Lâm Yến một cốc.

Ngay khi Lâm Yến vừa định mở miệng cảm ơn thì đột nhiên nhìn thấy chiếc cốc chiếu ra bảy sắc cầu vồng, sáng cả một vùng trời.

“Oaa, hiệu quả tốt ghê!"- Lục Tẫn cảm thán.

Anh tự rót cho mình một cốc nữa.

Phút sau, đèn trên cốc cũng tỏa sáng, sáng cả hai vùng trời.

Lục Tẫn giải thích: “Sợ cậu thấy đơn điệu quá nên tôi chuẩn bị thêm đạo cụ đó.”

Lâm Yến rủa trong lòng mười lần, mẹ nó tôi thà nhai cỏ cho xong bữa còn hơn ngồi đây coi anh diễn trò: “Anh có bệnh à?”

“Coi này coi này, nó đặc biệt hơn mấy cái bình thường đó, cậu xem kĩ đi!! Nhìn cách phối màu này, hiệu ứng ánh sáng này… Wào…"

“Anh lấy đâu ra thế?"Lâm Yến cố gắng giữ vẻ mặt bình thường nhất có thể, lấy tay chặn lại miệng cốc, cố gắng làm giảm công suất phát sáng của cái cốc, “Chắc chắn không phải là tìm trong biệt thự ra đúng chứ?”

Lục Tẫn: “Tôi mua online rồi gọi ship hỏa tốc đó."

Lâm Yến: "Anh đáng ra phải đi làm đại diện cho hãng vận chuyện này."

"Thực ra, tôi còn tính mua cả đũa phát sáng..."

"Đừng."

"Nhưng chỗ đó bán hết mất rồi."

"..."- Lâm Yến không biết một bữa cơm này mình phải ăn kiểu gì đây nữa.

Gió thổi mát rượi, ánh đèn lộng lẫy.

Lục Tẫn rất mãn nguyện.

Lâm Yến chết tâm, não bộ cũng dần bình tĩnh trở lại.

Anh cắn miếng cuối cùng. “Anh ăn nhanh lên đi."

Lục Tẫn sửng sốt một chút: “Tại sao chứ? Chúng ta ngồi ở đây đâu có ảnh hưởng đến ai đâu."

Lâm Yến nhắm mắt dối lòng: "Anh không sợ mọi người nhìn thấy sẽ ghen tị à?"

Lục Tẫn im lặng.

Lâm Yến lại nói: "Cảm giác muốn nhưng không có được đó, anh nỡ để họ phải chịu đựng à?"

Lục Tẫn: "Cậu nói nghe cũng có lý."

Thế là trước khi những người khác quay lại, Lâm Yến đã “dụ dỗ"được Lục Tẫn dọn dẹp bãi chiến trường này.

[Hhh, rất muốn cho Lâm Yến biết cảnh này của bọn họ đã lên hotsearch cmnl rồi. 】

[Giày đi mưa cá mập nhỏ, bộ đồ chơi điêu khắc cát, và cốc nước phát sáng đều sold out hết mịa luôn, ảo thật đấy=)). 】

[Sao Lâm Yến không nghĩ đến chuyện mấy vị khách mời kia sẽ xem weibo nhỉ?】

[Giấu đầu hở đuôi hhhhhhh.】

[Lâm Yến học xấu bày đặt lừa dối bạn nhỏ Lục Tẫn rồi nha nha nha.]

Buổi tối không càn phải quay, Lâm Yến và Lục Tẫn vừa rửa bát xong thì mấy người kia cũng vừa lúc trở về.

Bọn họ nói chuyện thêm vì câu rồi ai đi đường này.

Hoàng Dĩnh và Chu Huyền Âm ra ngoài đi dạo, Khương Địch Địch về phòng skin care, Lâm Yến úp chén xong thì đi lên lầu, Tề Văn đứng cạnh cầu thang trực tiếp bị cậu ngó lơ.

Vì tối nay ăn cũng khá nhiều nên Lâm Yến đi qua đi lại trong phòng một lúc cho nhẹ bụng, xong rồi thì cậu lấy bàn chải đánh răng vào toilet vệ sinh cá nhân.

Vừa định đóng cửa lại thì một bàn tay thò vào, chặn cửa.

Giây tiếp theo, Lâm Yến thấy Tề Văn ngượng ngùng đứng trước cửa.

Tề Văn hơi cúi đầu, nhỏ nhẹ gọi: “Tiền bối.”

Lâm Yến: "Có người, cậu nhịn một chút đi."

Tề Văn: "..."

Tề Văn ngẫm lại, cậu ta không hiểu sao Lâm Yến lại đem quyển sách kia cho mình, không phải nó hợp với cậu hơn à.

Cậu chỉ muốn nói chuyện thôi mà.

Trong biệt thự này chỗ nào cũng có camera trừ phòng vệ sinh.

Mấy lúc khác thì Lục Tẫn lúc nào cũng kè kè bên cạnh Lâm Yến, cậu ta không tìm ra được cơ hội nào để nói chuyện nên mới phải tranh thủ chọn thời điểm này.

Lâm Yến không nói chuyện, yên lặng nhìn Tề Văn.

Đến khiTề Văn lúng túng muốn rời đi, Lâm Yến lại đột nhiên xoay người sang một bên, "Mời vào."

Tề Văn: "..."

Lâm Yến khép hờ cửa.

"Tôi đánh răng, cậu không phiền chứ?"

Tề Văn nghiến răng: "Em không ngại ạ.”

Thấy thời gian có hạn, Tề Văn cũng không đi đường vòng, nói thẳng vào vấn đề: "Tiền bối, em không muốn rời đi."

Vì sợ bị ghi âm lại, cậu ta đã cẩn thận tắt micro, nhưng lúc này vẫn hạ giọng thật thấp.

Lâm Yến dừng việc đánh răng lại, đáp: "Vấn đề của cậu không thể bảo tôi giải quyết được."

Tề Văn: "..."

Bình tĩnh, cậu ta phải bình tĩnh.

Tề Văn: "Em không nghĩ Khương Địch Địch lại tức giận như vậy, em không muốn xào CP nữa, nhưng em không muốn rời đi, làm ơn hãy giúp em, không phải anh đã hứa với Tiền Tổng là sẽ chăm sóc em rồi à."

Tài nguyên lớn như này, cậu ta thực sự không thể để vụt khỏi tay được.

Lâm Yến nói: “Cậu muốn tôi làm gì?"

Tề Văn tươi tỉnh đáp lại: “Ngày mai làm nhiệm vụ xong, điểm của anh đã đủ để đổi người rồi, anh có thể đổi Lục Tẫn lão sư thành em được không…”

Càng đến cuối, giọng Tề Văn càng nhỏ dần.

Cậu súc miệng, đáp: “Nên cậu nhờ Tiền Tổng bôi nhọ chúng tôi là vì muốn chia rẽ chúng tôi để cậu được chuyển qua chung đội với tôi?”

Sắc mặt Tề Văn tái nhợt.

"Anh…"

Lần trước Dương Thụ đến một quán bar đón một nghệ sĩ dưới trướng về nhà, có chào hỏi qua Lục Tẫn cũng đang có chuyện cần làm ở đó, vốn dĩ quán bar này rất riêng tư, thường là nơi tụ họp của người trong giới, riêng tư đến mức bọn họ có thể thỏa thích vui chơi mà không sợ bất kì tấm ảnh hay thông tin nào lọt ra.

Không hiểu tại sao đến ngày hôm sau hình ảnh Lục Tẫn lại bị leak ra.

Bọn họ check camera giám sát thì thấy Tề Văn bám theo Lục Tẫn cả một đoạn đường. Gây chuyện còn quên chùi mông, đúng là một thằng ngu.

Lục Tẫn sau đó còn nói cho cậu biết, vốn dĩ bọn họ cũng có thủy quân khống chế diễn biến sự tình, chỉ là sau đó không hiểu vì sao lại có một lượng thủy quân khác chen vào làm nhiễu loạn thông tin.

Lời của đám người này quá mức thống nhất, lúc sau đã tạo nên một làn sóng nghi ngờ trong cộng đồng fans hâm mộ.

Mà Tề Văn chắc chắn không có khả năng làm ra chuyện lớn như này, nên Lâm Yến chắc chắn kẻ giật dây phía sau cậu ta là Tiền Tổng.

Cậu ta hẳn đã nghĩ dựa vào nền tảng quan hệ không tốt của hai người, còn có sự việc này thêm muối dặm mắm, hẳn Lâm Yến sẽ lựa chọn từ bỏ Lục Tẫn để bắt cặp với cậu.

Nhưng cậu ta không ngờ được mọi chuyện của mình đã bị hai người nắm trong tay.

Lâm Yến súc miệng.

Cậu nhìn Tề Văn sắc mặt đang ngày càng tái đi: “Cậu không cần lo lắng thêm gì nữa đâu, một khi cậu rời khỏi chương trình, chân tướng đều sẽ bại lộ cả thôi.”

Tề Văn: "Ý của anh là?"

Lâm Yến không giải thích, sau khi đi ra ngoài còn hảo tâm đóng cửa cho cậu ta.

Lâm Yến không thích im lặng chịu trận, và Lục Tẫn cũng vậy.

Công ty của Lục Tẫn đã liên hệ với rất nhiều tài khoản ăn dưa lớn, cả đống “tin nóng"đã được lên bản thảo sẵn, ngay khi Tề Văn bị đá ra khỏi chương trình, đống tin đó sẽ được tuồn ra.

Dù cho chuyện của Lục Tẫn không được làm sáng tỏ, thì với ngần đó thông tin, Tề Văn cũng sẽ trực tiếp bị đẩy xuống đáy giải trí.

Về phía Tiền Tổng, Lâm Yến đoán ông ta sẽ sớm tìm đến mình thôi.

Nhưng trước mặt, cụ thể là đêm nay, Lâm Yến chắc chắn vẫn sẽ ngủ rất ngon.

Không có Lục Tẫn quấy rầy, cậu ngủ thẳng một giấc đến lúc hừng đông… mới là lạ.

Ngay lúc Lâm Yến đang say mê trong giấc ngủ thì nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa.

Cậu giật mình mở mắt ra, tiếng gõ cửa ngày càng lớn dần.

“Lâm Yến."Giọng ai đó từ ngoài cửa vang lên.

Lâm Yến vò đầu bứt tóc, khó chịu vì bị đánh thức, cậu đứng dậy đi ra mở cửa.

Là Lục Tẫn, anh mặc một chiếc áo khoác dài, còn mang cả khăn quàng cổ.

Lâm Yến: "Lại gì nữa?"

Lục Tẫn: "Cùng nhau dắt chó đi dạo đi."

Lâm Yến kiên nhẫn nói: "Anh biết mấy giờ rồi không?"

Lục Cẩm: "Năm giờ bốn mươi."

Lâm Yến không buồn thắc mắc chó đâu ra mà dắt, cậu đóng cửa: "Anh tự mình đi đi."

Lục Tẫn chặn cửa, thì thầm: "Cậu có biết hôm qua cậu đã nạp vào cơ thể mình lượng calo nhiều như nào không?"

Lâm Yến giằng co với anh một hồi cũng tỉnh luôn rồi.

Mịa.

Lâm Yến nhịn lại cảm giác muốn đấm cho anh một phát, "Sao anh lại lắm chuyện như thế chứ?"

Lục Tẫn nở nụ cười, nói: "Sao chúng ta có thể bỏ lỡ không khí trong lành buổi sớm ban mai thế này cơ chứ?"

Lâm Yến cũng lười nói thêm với anh, "Anh xuống lầu trước đi."

Cậu đánh răng rửa mặt thay quần áo xong thì uể oải bước xuống lầu.

Mọi người đều vẫn đang ngủ.

Nguyên căn biệt thự không có một tiếng động nào.

Hẳn là vì không ngờ tới việc bọn họ dậy sớm như vậy nên quay phim cũng không ở đó.

Chỉ có tên thần kinh kia và cậu.

Bọn họ ra cửa, bắt gặp rất nhiều người chạy bộ buổi sáng.

Còn có vài cô dì chú bác trung niên tươi cười nói chuyện với bọn họ.

Lục Tẫn hăng hái đáp lại từng người, anh đề nghị với Lâm Yến, "Lát nữa cậu có muốn đi hóng gió không?"

Lâm Yến: "Không."- Đi xe ba bánh hóng của anh hóng gió ấy hả, cậu đâu có ngu.

Lục Tẫn: "Vậy thì thôi vậy, chúng ta dắt chó đi dạo thôi là được rồi."

Anh giật sợi dây trong tay, cúi đầu xuống sờ sờ con chó rồi nhét cho nó một khúc xương.

Lâm Yến hít một hơi thật sâu, chỉ vào con chó, kiềm chế nói: "Anh giải thích chuyện này cho tôi nghe đi, cmn sao lại là chó đồ chơi?"

Dắt chó đồ chơi đi dạo rồi thì thôi đi, còn cho nó gặm xương!!!???

Tác giả nói:

Xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!
Chương kế tiếp