Kết Hôn Thật Không Lừa Đâu

Chương 37: Tai nạn ngoài ý muốn
“Đờ........”

Lâm Yến nuốt chữ “mờ” vào lại, cậu không có ý định xúc phạm Thẩm Tinh Nguyệt cho lắm.

Cái nôi vẫn đong đưa, Lục Tẫn cứ như chỉ huy dàn nhạc, anh vung tay vung chân, tiếp tục rì rầm bài ca ru ngủ.

Lục Tẫn: “Gọi bà đi. ”

Lâm Yến hít một hơi thật sâu, thái độ của cậu phải gọi là bình tĩnh lạ thường trước giọng hát như gọi hồn này.

Anh gõ gõ tay lên rào chắn: “Cậu tự đi ngủ hay cần tôi giúp?”

Nói cái gì vậy.

Cậu có bị điên đâu mà ngủ trong đây.

Lục Tẫn: “Cậu không thích à?”

Lâm Yến mỉm cười: “Anh cho tôi một lý do đi. Sao tôi lại có thể thích ngủ ở đây được.”

Lục Tẫn: “Thì có mấy bài hát ru nè…”

Lâm Yến: “Dừng, anh cứ thử mở miệng hát thêm một câu nữa tôi xem?”

Cậu còn chưa nói xong, cửa phòng ngủ đã bị người ta gõ hai lần.

Người đứng ngoài cửa có vẻ đang vô cùng sốt ruột, không chờ bọn họ đáp lại đã trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Lục Nhiên trong tay ôm Bánh Đậu, theo bộ dạng gắt gỏng quát: “Hai đứa tụi bay làm cái gì vậy? Bánh Đậu Hạt Mè vừa mới ngủ đã bị hai người cãi nhau làm cho tỉnh luôn rồi… Cái này là cái gì?”

Lục Tẫn tiến lên một bước, chặn trước cái nôi, cố gắng ngăn cản, "Không có gì, em sẽ nói nhỏ hơn, mọi người ngủ tiếp đi."

Lục Nhiên tò mò, bước qua xem xét.

Hiện ra trong tầm mắt cô là một cái nôi rất lớn, bên cạnh còn đặt một cái bình bú.

“Ừm ..." Lâm Yến muốn giải thích, nhưng chuyện đột ngột khiến cậu không biết nên nói cái gì cho phải.

Cậu chỉ biết cam chịu, nhắm mắt lại, mắt không thấy tim không đau, cậu thực sự không có mặt mũi nào mà nhìn thẳng cô.

Lục Nhiên há hốc miệng ngơ ngác.

Tuy tính cách cô cụng rộng rãi thoải mái nhưng mà cảnh tượng trước mắt…

Cô chưa kịp đưa ra nghi vấn của mình “Hai bây lại chia giường ngủ à?”, vì tên ngốc nào lại đi mua nôi về ngủ cơ chứ, thì Lục Tẫn đã mạnh mẽ cắt ngang: “Chị có thể xem như đây là một chút… tình thú đi.”

Ánh mắt Lục Nhiên càng thêm mờ mịt.

Cô nhìn cái nôi đang đung đưa, trầm mặc.

Lục Nhiên: “Còn muốn đẻ con, não bây bị hỏng rồi à.”

Lâm Yến: “...”

Lục Tẫn: “...”

Không, khoan đã, có phải chị ấy có hiểu lầm gì không?

Bánh Đậu nhìn thấy cái nôi, lập tức òa khóc: “Oa, mẹ ơi, con muốn ngủ ở đây!”

Hạt Mè nghe tiếng khóc của Bánh Đậu, cũng ngoác miệng: “ Oa, cái này thật đẹp, mẹ ơi con ngủ ở đây!”

Lục Nhiên mắng hai đứa hai câu, vừa nói vừa bế chúng ra khỏi phòng ngủ của Lục Tẫn.

“Ngoan nào, bé ngoan đừng nhìn những thứ này”

“Vì sao không thể nhìn ạ?”

“Trẻ con đừng hỏi.”

Cô ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại.

Lâm Yến véo mũi: “Lục Tẫn, anh...”

Cửa lại được đẩy ra lần nữa.

Lục Nhiên ngó vào vào: “Giảm volume chút đi, động tĩnh của hai người quá lớn rồi.”

Cô nói xong đang định đi về phòng, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, lại đẩy cửa ra lần nữa: “Làm gì thì sớm một chút, hai người chắc cũng không muốn lúc đang cởi quần áo lại nghe tiếng xưng hô lễ phép nhỉ? Đương nhiên nếu bây có tính toán khác thì cứ coi như chị chưa nói gì đi.”

Tính toán?

Tính toán cái gì cơ?

Lục Tẫn ngẩn người: “Em…Ặc!”

Lâm Yến không thể chịu được nữa, đem bình sữa nhét vào mồm Lục Tẫn.

Lục Nhiên đi rồi.

Căn phòng cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Lâm Yến cầm điện thoại vào phòng tắm.

Lục Tẫn đã chuẩn bị đồ vệ sinh cá nhân cho cậu, cậu bắt đầu đánh răng rửa mặt.

Không hiểu sao bài ca ru ngủ tẩy não hồi nãy lại đột nhiên hiện lên trong đầu.

Tới khi Lâm Yến lấy lại tinh thần, đã thấy bàn chải đánh răng trên tay đang vô thức chải theo nhịp điệu.

“Mịa…” Lâm Yến nhổ bọt ra, mở ứng dụng âm nhạc trên điện thoại, tùy ý phát một bài.

Giai điệu nhẹ nhàng êm dịu hoàn toàn không phải là đối thủ của bài hát kia. Cậu chỉ có thể phát ngẫu nhiên một bài rock.

Lâm Yến tắm rửa xong, đến lúc choàng khăn tắm cậu mới nhớ ra mình chưa lấy đồ ngủ.

Cậu gọi thử Lục Tẫn hai lần.

Tên ngốc bên ngoài không biết đang làm gì mà không nghe thấy tiếng đáp lại.

Lâm Yến cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho anh.

[Lâm Yến: ?]

Thấy điện thoại rung lên, Lục Tẫn cầm lên xem thử.

[Lục đại lang: ??]

[Lâm Yến: Tôi có thể mượn một bộ đồ ngủ không? Tôi quên mang theo rồi.]

[Lục đại lang: Có thể, nhưng mà chắc là hơi to một chút.]

[Lâm Yến: Không sao, cứ đem vào đây đi.]

[Lục đại lang: Quần lót cũng lớn.]

[Lâm Yến: Anh muốn chết à?]

[Lục đại lang: Rồi rồi tôi vào ngay đây.]

Nói là làm luôn.

Lâm Yến đợi không bao lâu đã nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.

Lâm Yến dùng khăn tắm quấn nửa người dưới, ra mở cửa.

Lục Tẫn cầm một chồng quần áo đứng ở cửa, trên mặt còn đeo thêm một cái bịt mắt Doraemon.

Lâm Yến: “Anh làm gì vậy?”

Lục Tẫn: “Bảo vệ sự trong sạch của cậu đó.”

Lâm Yến: “Cảm ơn.”

Lâm Yến nhận lấy quần áo trong tay Lục Tẫn.

Lục Tẫn tận tình nói: “Quần áo mới đó, quần lót cũng vừa mới mua, cậu mặc lên rồi xem thử xem.”

Lâm Yến bất ngờ một chút: “Ồ.”

Cậu đóng cửa lại, đặt quần áo lên bồn rửa tay, rồi mặc đồ vào..

Quần lót được để giữa quần và áo.

Khoảnh khắc cầm quần lót lên, Lâm Yến rơi vào trầm mặc.

Trên quần lót có hình đầu sói.

Có hình đầu sói cũng không sao, nhưng vấn đề là nó ở chính giữa cmn.

Mặc vào một phát là thành hình 3D…

Mịa.

Chẳng trách ban nãy Lục Tẫn lại bảo mặc lên thì xem thử xem sao.

Ai muốn xem cái này hả.

Anh không thể mua đồ cái gì bình thường hơn được à?

Lâm Yến vốn định bảo Lục Tẫn đổi cho cậu một cái mới.

Nhưng nhìn thời gian cũng đã muộn, cậu đành từ bỏ.

Cậu nhanh chóng lấy quần mặc vào, đẩy cửa ra ngoài.

Lục Tẫn đang ngồi trong nôi chơi game, tai đeo tai nghe.

Anh thấy cậu đi ra liền chỉ xuống giường: “Cậu đi ngủ trước đi.”

Lâm Yến nhướng mày nói: “Anh ngủ ở đó?”

Lục Tẫn lúng túng đáp: “Hơi chật, cái này tôi mua theo kích thước cơ thể cậu.”

Lâm Yến: “...”

Chả hiểu sao Lục Tẫn chưa nói gì mà Lâm Yến lại có cảm giác như anh đang châm chọc mình.

Lâm Yến bò lên giường, lấy một trong hai cái chăn rồi tùy ý nằm xuống.

Không lâu sau hô hấp của cậu đã trở nên đều đặn nhẹ nhàng.

Lục Tẫn đánh xong một ván game, không kìm được nhìn về phía Lâm Yến.

Từ góc độ của anh chỉ có thể thấy được cái đầu tròn của Lâm Yến, cả người cậu lên xuống nhẹ nhàng theo nhịp thở.

Lâm Yến ngủ thật ngoan.

Không ngáy, không nghiến răng, chỉ có hơi thở nhẹ nhàng thoát ra.

Cậu có vẻ như thích vùi mình trong chăn bông, nửa khuôn mặt bị che khuất mất, khí chất lạnh lùng bình thường cũng không còn, thoạt nhìn còn rất ấm áp.

“Ting——“

Tiếng tin nhắn đến vang lên, Lục Tẫn hoàn hồn.

Chỉ là tin nhắn rác.

Lục Tẫn xóa tin nhắn xong thì nhảy khỏi nôi rồi đi tắm.

............

Tám giờ sáng hôm sau.

Lục Nhiên mang theo Hạt Mè và Bánh Đậu rời đi từ sớm.

Thẩm Tinh Nguyệt đã dậy nấu sẵn cháo và chuẩn bị thêm vài món ăn sáng, nhưng bà chờ mãi vẫn không thấy hai đứa kia tỉnh dậy.

Thẩm Tinh Nguyệt nhíu mày, mơ hồ nhớ ra trong lúc đánh bài ngày hôm qua, mấy đứa nhỏ có nói là sẽ phải quay một đoạn phim ngắn vào lúc chín giờ sáng nay.

Bà đi tới cửa phòng ngủ, gõ cửa mấy cái, không thấy ai trả lời, liền vặn tay nắm, đẩy cửa đi vào.

"Dậy đi, sắp muộn rồi."

Thẩm Tinh Nguyệt gõ gõ cửa.

Bên trong phòng tối om.

Rèm cửa kéo kín mít.

Thẩm Tinh Nguyệt bước tới, mở rèm ra: “Mấy đứa muốn ngủ tới khi nào nữa—”

Bà quay đầu lại, nhìn thấy bộ dạng của hai người trên giường, lập tức ngây người.

Lâm Yến nằm trong lồng ngực Lục Tẫn, tựa đầu vào cánh tay anh, ngủ ngon lành.

Hình như bị ánh sáng làm chói mắt, Lâm Yến cau mày, vùi mặt vào ngực anh.

Lục Tẫn còn chưa tỉnh ngủ nhưng vẫn vô thức đưa tay xoa nhẹ đầu Lâm Yến.

Thẩm Tinh Nguyệt hơi chóng mặt, bà giơ điện thoại lên chụp một bức ảnh.

Cuộc sống thường ngày của hai đứa tuyệt vời ghê.

Lâm Yến mơ hồ nghe thấy âm thanh mở cửa, cậu cố gắng mở mắt.

Sau đó ngơ người luôn.

Cậu không biết từ lúc nào mình đã chui vào trong tay của Lục Tẫn, còn được anh ôm vào lòng.

Người đàn ông trước mặt cài lệch cúc áo, còn thêm bị cậu cọ vài lần, trước ngực lộ ra một mảng lớn xương quai xanh.

Quá gần rồi.

Nếu Lâm Yến ngẩng đầu lên, chắc chắn sẽ hôn trúng yết hầu của Lục Tẫn.

Căng thẳng.

Lâm Yến cả người nóng lên, nhấc cánh tay trên eo mình xuống, muốn cách xa Lục Tẫn ra một chút.

Đúng lúc này, Lục Tẫn chậm rãi mở mắt.

Bốn mắt nhìn nhau, không khí như ngưng đọng lại.

Lục Tẫn lỗ tai từ từ đỏ lên, "Cậu tại sao ..." lại cướp đi sự trong trắng của tôi.

Lời còn chưa nói ra hết đã nghe Lâm Yến kêu một tiếng “mẹ”

Gọi mẹ cũng vô dụng.

Hửm?

Lục Tẫn ngồi thẳng dậy, thấy Thẩm Tinh Nguyệt mặt đầy ý cười: “Hai đứa tỉnh rồi à, mẹ đến gọi hai đứa dậy, nếu không sẽ muộn mất “.

Bà nhìn thời gian rồi nháy mắt với họ: “Nhưng mẹ nghĩ vẫn đủ thời gian cho một nụ hôn chào buổi sáng đó nha.”

Thẩm Tinh Nguyệt để lại một câu, hoàn toàn bỏ qua thân thể cứng đờ của hai người, bước ra cửa.

Lâm Yến đầu ong ong.

Cậu xoa xoa thái dương, "Tôi mơ thấy ai đó lấy trộm chăn bông của tôi, xong rồi tôi tìm thấy một chiếc bông mới, nên ..."

Lục Tẫn: “Nên phạm sai lầm.”

Lâm Yến: “...”

Lỗ tai đỏ như búng ra máu của Lục Tẫn đã hoàn toàn bán đứng vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra của anh: “Không sao, chỉ là tai nạn thôi, tôi sẽ quên đi."

Nói xong, anh còn đem chăn trên người kéo lên cao.

Lâm Yến: =.=

Xem tình hình, quả thật là vì Lâm Yến ngủ quên trước.

Chỉ là phản ứng của Lục Tẫn thật sự khiến cậu muốn đá cho anh một phát.

Nhưng nghĩ lại hành động này lại có phần hơi thân mật, cậu nghĩ rồi lại thôi, mím môi xuống giường.

Lâm Yến vừa đi, Lục Tẫn nhấc chăn lên.

Chờ nhịp tim bình ổn trở lại, anh mới đứng lên thay quần áo.

Sau khi ăn sáng với Thẩm Tinh Nguyệt xong, bọn họ đến địa điểm quay theo thời gian đã hẹn trước.

Dương Thụ gọi cho Lâm Yến, nói là sẽ đến đón anh.

Lâm Yến: “Đừng đến, tôi không ở nhà.”

Dương Thụ ngơ ngác: “Cậu đang ở đâu?”

Lâm Yến: “Đừng hỏi nhiều.”

Dương Thụ cả người bồn chồn: “Không phải, cậu nhất định phải nói cho tôi biết sự tình, để tôi còn chuẩn bị trước.”

Lâm Yến nói cho có lệ: “Biết rồi. Tôi sẽ tự mình đến.”

Bọn họ nói chuyện điện thoại một lúc, Lâm Yến đã đến ga ra dưới tầng hầm.

Hai người không định đi cùng nhau.

Lục Tẫn lên xe, đeo kính râm, đoạn, anh hạ cửa xe xuống: “Huynh đệ, hẹn gặp lại.”

Lâm Yến: “Biến đi.”

Lục Tẫn đạp chân ga, xe chạy thẳng ra ngoài.

Lâm Yến đợi hai phút sau rồi mới bắt đầu xuất phát.

Nhưng khi xe cậu vừa đến cổng tiểu khu, lại nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc ngay chỗ bảo vệ đang đứng.

Vừa mới hai phút trước họ còn chào nhau.

Có phải gặp lại nhau hơi nhanh rồi không?

Lâm Yến dừng xe lại: “Sao anh không đi?”

Lục Tẫn giọng khàn khàn: “Chở tôi một đoạn đi.”

Lâm Yến: “Xe anh đâu?”

Lục Tẫn: “Chuyện kể ra hơi dài dòng.”

Nhân viên bảo vệ bên cạnh đáp lời thay anh: “Xe cậu ấy bị đụng rồi, có con chó chạy lung tung, Lục tiên sinh cố tránh chú chó nên xe quay vài vòng như diễn viên múa ba lê, sau đó… Bang…”

Lâm Yến khóe mắt giật giật: “Có bị thương không?”

Lục Tẫn ngồi trên ghế phụ: “Không sao, tôi làm sao mà có thể bị thương vì một con chó được.”

Lâm Yến mở to mắt.

Cậu giật mạnh bảy, tám tờ giấy đưa cho Lục Tẫn: “Người anh em, lau máu mũi đi.”

Chương kế tiếp