Kết Hôn Thật Không Lừa Đâu

Chương 38: Kiểm tra ở bệnh viện
Lục Tẫn dùng giấy che mũi

lại, hơi ngẩng đầu ngồi trên ghế. Lâm Yến khởi động xe, “Đi bệnh viện trước

đi.”

Giọng Lục Tẫn hơi ồm ồm: “Không đi, sắp quay rồi, đi quay trước.”

Lâm Yến nhíu mày: “Nhưng mà anh…”

Lục Tẫn: “Nhiều người chờ lắm, cứ đi quay

đi.”

Lâm Yến không khuyên bảo nữa.

Việc này nên tôn trọng ý muốn của Lục Tẫn,

huống hồ nếu là cậu thì cũng sẽ chọn đi quay trước.

Lục Tẫn che một lát thì máu ngừng chảy.

Anh gấp giấy lại, đợi xuống xe rồi vứt: “Tôi đã nói là không sao mà.”

Lâm Yến quả thực cạn lời.

“Cái video múa ba lê của anh đâu?”

“Để tôi gọi điện thoại cho trợ lý bảo cậu

ấy tới xử lý.” Lục Tẫn nói, “Không biết camera giám sát có quay được không, tôi

còn đang tính sao lại một bản.”

Lâm Yến: “Anh còn muốn tự mình thưởng thức

lại lần nữa?”

Lục Tẫn: “Lúc xoay vòng tôi thấy tôi ngầu

lắm.”

Lâm Yến: “…”

Hai mươi phút sau, xe ngừng ở gara ngầm

của toà nhà Tân Mậu.

Lâm Yến đeo khẩu trang và mũ lên rồi mới

xuống xe. Lúc cậu quay lại trông thấy bộ dạng của Lục Tẫn thì nghẹn một chút:

“Anh làm gì đấy?”

Lâm Yến có để một cái chăn lông trong cốp

xe. Cái chăn này giờ đang bị Lục Tẫn dùng làm “giáp”, anh đem cả người bọc kín

mít, chỉ lộ ra một đôi mắt.

Lục Tẫn: “Từ trên xe của cậu đi xuống cứ

kì kì sao sao, như đi hẹn hò ấy.”

Mặt Lâm Yến không biểu tình: “Còn không kì

bằng việc anh quấn thành một cục như này.”

Lục Tẫn: “Cải trang một chút thì tốt hơn.”

Mãi khi đến thang máy Lâm Yến mới phản ứng

lại.

Tốt cái rắm.

Bọn họ vốn dĩ là đi làm việc, không chạm

mặt ở bãi đỗ xe thì lên trên kia cũng sẽ gặp nhau mà. Cải trang làm gì cơ chứ?

Lâm Yến nghiêng đầu nhìn Lục Tẫn.

Lục Tẫn đeo kính râm gật đầu với cậu, còn

giơ ngón tay cái: “Chài ni, vé rì gút.”

*Bản gốc là “ 拆那, 外瑞古德." : là cách dùng phiên âm tiếng Trung đọc tiếng anh của một

số học

sinh Trung Quốc. Cả câu trên trong tiếng anh là:”China, very good” nhưng do Lục

Tẫn đọc lái đi nên

vậy.

Lâm Yến: “…”

Tên ngốc.

Lâm Yến cùng tên ngốc này đi đến địa điểm

quay phim.

Nhân viên công tác còn đang chuẩn bị, đạo

diễn đã tới từ lâu, ông thấy bọn họ tới thì qua đó đón.

“Buổi sáng tốt lành, ăn cơm sáng chưa?”

Lục Tẫn: “Cháu sắp nghẹn chết rồi.”

Đạo diễn: “Hả? Ăn gì mà nghẹn đến chết

thế? Tiểu Ngô mang cho hai vị lão sư chén nước.”

Lâm Yến không nghe nổi nữa: “Kệ đi, ý anh ta bảo là ăn rồi.” Đạo

diễn khiếp sợ nhìn Lâm Yến.

Ông tuy không nói gì, nhưng Lâm Yến vẫn

đọc được rõ ràng ý từ trong ánh mắt ông: Mấy ngày không gặp, cậu thế mà lại

thân thiết với Lục Tẫn như vậy?

Lâm Yến dừng một chút, còn chưa kịp nói gì

để sửa lời đã thấy Lục Tẫn tán thưởng mà bật ngón cái với cậu: “Phiên dịch viên

kiểu này tôi thích nha.”

Lâm Yến: “…”

Bỏ đi.

Đạo diễn tuy vẫn thấy khó hiểu nhưng cũng

không hỏi thêm cái gì. Ông đưa cho hai người một tờ giấy mỏng, “Tuy rằng không

có lời thoại nhưng kịch bản thì vẫn cần nha.”

Lâm Yến vừa xem vừa giật khoé miệng.

Phim ngắn này nói ngắn gọn thì bọn họ đóng

vai một đôi đối thủ một mất một còn, mỗi ngày chủ yếu là đánh nhau, thẳng đến

một ngày, thương phẩm được tài trợ từ trên trời rơi xuống, bọn họ càng đánh túi

bụi. Nhưng không nghĩ tới đồ vật này lại yêu cầu cả hai cùng mở. Vì thế bọn họ

tạm thời liên thủ để mở nó ra, sau thì trở thành bạn tốt luôn.

Phim ngắn vô cùng đơn giản, không có vấn

đề gì nan giải.

Lâm Yến nghi cái này chắc sẽ diễn nhanh

thôi, xong rồi tiện chở Lục Tẫn đi viện luôn.

Lục Tẫn hỏi: “Cần diễn cảnh đánh nhao ạ?”

Đạo diễn: “Không cần, giả bộ thôi.”

Lục Tẫn yên tâm: “Vậy thì tốt rồi.”

Lâm Yến thấy không đúng lắm: “Sao vậy?”

Lục Tẫn: “À, chân hơi

sưng, động tác có độ khó cao làm không nổi.” Lâm Yến: “…”

Mẹ nó, không phải anh nói anh không sao à?

Hết chảy máu mũi giờ lại đến sưng chân?

Đạo diễn cũng hoảng sợ: “Làm sao mà lại

sưng rồi?”

Mặt Lục Tẫn không đổi sắc nói: “Nãy cháu

diễn nhập tâm quá nên không cẩn thận đá phải cạnh bàn.”

Đạo diễn: “…”

Lâm Yến: “…”

Diễn lố quá, nên đến giờ rồi mà vẫn còn

muốn diễn.

Đạo diễn cảm thấy vô pháp tiếp thu lời

này, ông gượng cười khen hai người rất nổi rồi sau đó bảo bọn họ đi thay quần

áo.

“Đồ cổ trang phục chế, các cậu khả năng là

sẽ lại tạo được trào lưu mới đây.”

Năm phút sau, hai người nhìn thấy đại biểu

trào lưu mới - trang phục phục cổ ở trong phòng nghỉ.

Lâm Yến nhớ lại yêu cầu lúc trước của bọn

họ: Một bộ nguyên trạng, một bộ thể hiện dáng người nhưng không cần để lộ quá

nhiều.

Tuy hai bộ phục cổ này có thể đáp ứng yêu

cầu. Vừa vô cùng nguyên trạng vừa thể hiện được dáng người.

Nhưng mà xác ướp với dã nhân có phải hơi quá mức rồi không? Phục

cổ kiểu này là cổ đến thời kì đồ đá à?

Thiên tài nào nghĩ ra cái này vậy? Như này

cũng có thể thông qua?

Lục Tẫn cũng bị sang chấn rất mạnh. Anh sờ

sờ trang phục của mình: “Tôi không dám tưởng tượng ra mấy lựa chọn khác là dạng

gì.”

Lâm Yến cầm váy cỏ lên, cắn răng nói: “Tôi

không tin nó có thể nát hơn cái này.”

Lục Tẫn: “Tôi thấy cậu không nên ôm hi

vọng quá, nhỡ nó so với cái này còn nát hơn thì sao…”

Lâm Yến: “…”

Hai người nhìn nhau, trong đầu đều toát ra

một cái ý nghĩ.

Đây mà là khen thưởng sao? Đây là trừng

phạt đóo?!

Nghĩ đến cảnh còn phải nhìn hình ảnh mình

mặc bộ đồ này hiện trên mấy màn hình lớn chiếu đi chiếu lại, Lâm Yến chỉ muốn

chết mẹ cho xong.

Lục Tẫn nhìn sắc mặt cậu, lặng lẽ đem bộ

đồ xác ướp có thể che lấp mặt ôm vào trong ngực: “Không đổi nha.”

Lâm Yến: “…”

Lâm Yến lần đầu tiên nảy sinh loại cảm giác ghen ghét sâu kín với

Lục Tẫn . Bộ phim ngắn này Lâm Yến không biết làm thế nào mà quay xong được.

Nhìn thật sự rất ngu.

Cũng may bởi vì là phim ngắn nên các cảnh

quay thông qua rất dễ dàng. Đây là lần đầu tiên Lâm Yến hợp tác với Lục Tẫn,

tuy nhìn không thấy mặt anh nhưng cậu vẫn như cũ có thể cảm nhận được anh nhập

diễn cực nhanh, kinh nghiệm cũng phong phú.

Bọn họ đều không muốn mặc kiểu đồ ngu ngốc

này, nên đều cố gắng để một lần là qua.

Đạo diễn vô cùng vui vẻ: “Không hổ là hai

vị ảnh đế, hiệu suất cực cao.”

Lâm Yến không hề muốn mặc trang phục dã

nhân ngồi tám chuyện, qua loa gật đầu đầu rồi nhanh chân đi đến phòng nghỉ. Lục

Tẫn nhìn bóng dáng cậu, nói với đạo diễn: “Lần sau vẫn còn là kiểu khen thưởng

này thì bọn cháu không cần đâu.”

Đạo diễn gãi gãi mũi: “Kiểu này vừa dã

tính lại còn hoà hợp với thiên nhiên, chẳng lẽ không tốt hả?”

Lục Tẫn mỉm cười: “Ngài nghĩ như nào?”

Đạo diễn: “Khả năng sẽ nổi lắm nè. CP

Hoàng Hôn Đỏ ở thế giới song song kia vẫn đáng để đu như thường.”

Lục Tẫn… Bị thuyết phục rồi.

Chờ đến khi Lục Tẫn qua trở lại phòng nghỉ

thì Lâm Yến đã thay quần áo xong rồi, đang ngồi trên sô pha chơi điện thoại.

Lâm Yến loáng thoáng thấy anh nửa ngày

không nhúc nhích, nâng mắt hỏi: “Nghĩ gì đấy?”

Lục Tẫn dựa vào cửa: “Nghĩ về Hoàng Hôn Hồng ở thế giới song

song.” “Nhiệt huyết giao tranh, lại còn làm bạn với nhau.”

Ánh mắt Lâm Yến đầy khó hiểu: “Anh không

sao chứ, nhập vai xác ướp lâu quá à?”

Lục Tẫn khích lệ cậu: “Thật ra cậu cũng

không tồi.”

Lâm Yến: “?”

Lục Tẫn: “Đây là lần đầu tiên xem cậu diễn

luôn, vô cùng nhập tâm, hơn nữa còn có thể bị cảm xúc của cậu ảnh hưởng, tin

cậu là dã nhân thật.”

“Ha…” Trên môi Lâm Yến nở ra một nụ cười,

ánh mắt lạnh buốt: “Lục Tẫn, tôi có thể làm cho anh nhập diễn hơn thế nữa đấy.”

“Hở?”

“Để tôi cho anh trực tiếp biến thành xác

ướp luôn nha.”

“A…” Mãi cho đến khi rời đi, Lục Tẫn cũng

không dám nhắc lại từ “Dã nhân” này nữa.



Ngồi vào trong xe, Lâm Yến mở bản đồ tìm đường tới một bệnh viện

gần đây. “Bình thường anh thường khám ở chỗ nào?”

“Tôi hay đến bệnh viện tư.” Lục Tẫn nói ra

một địa chỉ.

Bệnh viện tư này Lâm Yến có từng nghe nói

qua, cậu nhập tên vào bản đồ rồi khởi động xe.

Chỗ này cách đích đến của họ có hơi xa

chút, Lâm Yến phải chạy xe hơn bốn mươi phút mới đến nơi.

Lục Tẫn đem chăn lông quấn lên đầu một lần

nữa, dẫn theo Lâm Yến đi qua một cái cửa nhỏ. Lối đi sau cánh cửa được xây dựng

như một mê cung, rẽ trái rẽ phải một lúc sau Lục Tẫn mới mở cánh cửa cuối lối

đi.

Trong kia, Phàn Đồng đang nhếch mép cười

với bọn họ: “Chào mừng ghé thăm.”

Lâm Yến: “Sao cậu lại ở đây?”

Phàn Đồng: “Anh Yến không biết hả, bệnh viện này nhà tôi mở.” Lâm

Yến: “Bây giờ biết rồi.”

Phàn Đồng đi trước dẫn đường cho bọn họ:

“Trên đường nhận được điện thoại của anh mà tôi sợ đến nhảy dựng hết cả lên, đi

đứng thế nào mà lại để xảy ra tai nạn giao thông ngay cửa nhà được. Tôi lấy số

cho anh rồi, hẹn cả bác sĩ chuyên khoa luôn. Tôi còn có phải đi khám bệnh, các

anh đi làm kiểm tra trước đi.”

Lục Tẫn cảm ơn Phàn Đồng, hỏi Lâm Yến:

“Cậu muốn tìm một chỗ để nghỉ hay muốn đi cùng tôi?”

Tới cũng tới rồi nên đương nhiên Lâm Yến

chọn đi với anh. Bệnh viện tư cũng không ít người, kiểm tra hết một lượt mất không

ít thời gian.

Kết quả kiểm tra thì cần phải đợi một lúc

nữa mới có, Lục Tẫn kéo Lâm Yến ra khỏi đám người, thở hổn hển nói: “Vào phòng

Phàn Đồng ngồi chút đi.”

Lâm Yến thắc mắc: “Văn phòng cậu ta không

có ai à?”

“Không có đâu” Lục Tẫn đứng yên một chỗ

phân biệt phương hướng, một lát sau anh chỉ vào bên phải nói:”Đi hướng này

này.”

Anh mới đi hai bước thì đột nhiên bị Lâm

Yến kéo lại. Mặt đất lại hơi ướt, Lục Tẫn bị kéo, mất đà xoay mấy vòng.

Lâm Yến

còn chưa kịp phản ứng đã bị Lục Tẫn ôm chặt, hai người theo quán tính xoay thêm

nửa vòng rồi sau đó song song biểu diễn một màn dạng thẳng chân.

Nhưng điểm khác biệt là Lâm Yến ngay lúc

chuẩn bị ngã xuống đã kịp thời bắt được một anh trai đang đi ngang qua, tránh

được tai ương.

Nhưng vận khí Lục Tẫn không được tốt như

thế.

Lâm Yến thậm chí nghe thấy được một tiếng

“Roẹtt”.

Lâm Yến: “…”

Lục Tẫn: “…”

Anh trai kia mơ màng một lúc sau đó sôi

nổi vỗ tay.

Lục Tẫn rất tự nhiên mà ôm quyền: “Cảm ơn,

cảm ơn.”

Lâm Yến cảm ơn vị đại ca bị cậu túm lấy,

đỡ Lục Tẫn lên, “Anh còn ổn không?”

Lục Tẫn: “Chân tôi hình như đau thêm rồi.”

Lâm Yến: “Thật xin lỗi.”

Lục Tẫn cũng không tức giận, chỉ là không thể hiểu được: “Cậu kéo tôi làm gì?”

Lâm Yến lúng túng nói: “Tôi chỉ là cảm thấy đi ngược hướng anh chỉ xác suất chính xác sẽ lớn hơn.”

Lục Tẫn: “…”

Bọn họ lại đi tới khoa chỉnh hình một lần

nữa.

Bác sĩ:

“Không có chuyện gì, nghỉ ngơi tốt là được, đừng đi lại nhiều. Nhưng mà các cậu

làm sao trong thời gian ngắn ngủn như thế đã biến thành cái dạng này rồi?”

Lục Tẫn vô tội nói: “Tôi xoạc chân.”

Bác sĩ: “…”

Đi ra cửa Lâm Yến nói: “Tôi cõng anh đi.”

Lục Tẫn: “Không cõng được, quần rách rồi.”

Lâm Yến: “…”

Không khí càng thêm xấu hổ.

Lâm Yến khoác tay anh lên vai, để Lục Tẫn

treo trên người mình, đỡ anh chậm rãi đi về trước.

Bọn họ kề rất gần, Lục Tẫn còn có thể ngửi

thấy mùi đàn hương nhàn nhạt trên người Lâm Yến.

Anh bỗng dưng nhớ tới bộ dáng lâm Yến nằm

trong lồng ngực anh sáng hôm nay. Đôi mắt mang theo chút nhập nhèm, ngây thơ.

Hai tròng mắt trước giờ trong trẻo nhưng lạnh lùng lại đẫm nước, khiến tim anh

cũng phải mềm đi vài phần huhu.

Còn rất đáng yêu.

Lục Tẫn không dám nhìn nhiều. Trong lòng

tràn ngập một tư vị khó nói, cảm giác này rất kì lạ, quấy nhiễu khiến tâm thần

anh mãi không yên. Giờ được Lâm Yến đỡ như này loại cảm giác đấy lại ngóc quay

đầu trở lại.

Hầu kết Lục Tẫn lên xuống, “Lâm Yến.”

Lâm Yến: “Ừ?”

Lục Tẫn: “Không có việc

gì.” Chỉ là tự dưng muốn gọi cậu một tiếng. Lâm Yến thở hổn hển: “Tôi có chút

việc, anh chờ lát.”

Lục Tẫn: “?”

Lâm Yến rời đi một lúc, khi trở về trong

tay còn cầm theo một thùng nước màu đỏ. Cậu đem thùng nước chụp lên đầu Lục

Tẫn: “Mới nãy tôi cảm thấy có người đang nhìn chúng ta, không biết có bị nhận

ra hay không, bây giờ chắc ổn rồi.”

Lục Tẫn: “…”

Vừa dứt lời, không biết từ trong góc nào truyền đến một tiếng:

“Lâm Yến!” Lâm Yến trầm mặc một lát, lấy lại thùng nước đội lên đầu mình.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Vô cùng cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi sẽ

tiếp tục nỗ lực!

Chương kế tiếp