Kết Hôn Thật Không Lừa Đâu

Chương 39: Bị chụp cùng nhau
Một tiếng kia không biết Lâm Yến có nghe nhầm không, nhưng sau cùng cũng không có cảnh vây kín chụp ảnh như trong tưởng tượng của cậu.

Lục Tẫn thậm chí còn không biết Lâm Yến đang làm gì, “Giờ sao, cậu tính cho tôi quyền quyết định đấy à?”

Lâm Yến tính nhấc thùng nước ra đội lại cho người kia thì nghe thấy một giọng nói bén nhọn của một người phụ nữ trung niên bay qua không khí: “Ai trộm thùng nước của tôi? Thùng nước của tôi đâu rồi?!”

Thân thể Lâm Yến cứng đờ.

Lục Tẫn: “Cậu được lắm! Chạy mau lên!”

Anh tuy là người què nhưng sức lực không nhỏ, Lâm Yến không kịp phòng bị bị anh kéo chạy theo.

Hai chân Lục Tẫn khập khiễng, cơ bản là cả đường ảnh chỉ có thể đi bằng cách nhảy một chân lên: “Cậu trộm thùng nước làm gì?”

Lâm Yến: “Nhưng mà sao chúng ta lại chạy?”

Thanh âm hai người đồng thời vang lên, hòa lẫn vào nhau.

Lục Tẫn hợp tình hợp lý nói: “Không chạy thì cậu chờ ngồi lên đầu báo à? “Ngôi sao tương lai trộm thùng nước ở bệnh viện, ẩn ý sau hành động này là gì?” hả?”

Lâm Yến phản bác nói: “Tôi không có trộm.”

Lục Tẫn: “Vậy trên đầu cậu là cái gì đây? Mũ hả?”

Lâm Yến cạn lời, nói: “Bà ấy bỏ cạnh thùng rác nên tôi tưởng vứt đi rồi.” Lục Tẫn: “…”

Lục Tẫn buông ra một câu: “Cậu đối xử với bản thân cũng tàn nhẫn quá.” Lâm Yến: “?”

Lục Tẫn: “Đồ nhặt được cạnh thùng rác mà cậu cũng có thể đội lên trên đầu mình được.”

Lâm Yến: “…”

Anh còn muốn nói thêm nhưng lại nghe thấy tiếng người qua đường hảo tâm chỉ đường cho dì kia.

“Ngay phía trước, mới vừa chạy tới, một đứa què với một đứa đầu đội thùng.” Lâm Yến hít sâu một hơi: “Tôi đi trả cho bà ấy.”

Cậu nói xong liền muốn dừng lại nhưng lại bị Lục Tẫn kéo chạy tiếp.

“Đương nhiên là phải trả, nhưng cậu không thể trả như vậy được, cậu lại nghĩ chút nữa đi. Cậu muốn sau này được thêm một cái danh hiệu “Hiệp khách thùng nước” à?”

“Ờm…”

“Đứng lại ——”

“Giao cho tôi.” Âm thanh của Lục Tẫn cơ hồ bị tiếng dì mặc đồ bảo hộ át đi nhưng Lâm Yến vẫn nghe thấy rất rõ ràng.

Cậu đột nhiên bình tĩnh lại.

Nói chung là vì cậu cảm thấy Lục Tẫn xử lý loại chuyện này rất có kinh nghiệm, cứ theo anh ấy là được.

Lục Tẫn “Chậc” một tiếng: “Hình như tôi chạy nhầm hướng rồi.” Lâm Yến: “…”

Lục Tẫn nhìn xung quanh: “Sao chưa thấy qua nơi này ta?”

Lâm Yến yên lặng nhắm mắt bình tâm.

“Anh ơi, anh có mua hoa không? Mua một bó hoa đi, người bệnh thấy hoa tươi thì sẽ khỏe lên đó.”

Ở cách đó không xa có một cậu bé ôm cặp sách lén lút chào hàng với mấy người xung quanh. Thằng bé sợ hộ sĩ đến nên rất cẩn thận mà nhìn trái nhìn phải.

Nhưng đáng tiếc là không có người nào muốn mua hoa của nó, mọi người đều khách khí mà từ chối. Thằng nhóc có chút ủ rũ, đang muốn đem hoa thả lại trong cặp đi đổi chỗ để bán thì một trận gió ào tới.

Ngay sau đó nó cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, cả người trực tiếp bị người khác vác lên.

Ở bệnh viện mà còn có thể bị bắt cóc?

Thằng bé hoảng sợ tính kêu cứu mạng nhưng giây tiếp theo chân đã giẫm lên đất. Nó nghẹn cứng câu cứu trong cổ họng, không biết nên kêu hay không kêu.

Thằng nhóc ngẩng đầu, chỉ thấy một người bọc kín đầu và một người đang đội thùng nước. Nó hoảng sợ mà nghĩ: “Mình đi nhầm vào khoa thần kinh rồi à?”

Thằng bé run rẩy giơ cặp sách lên: “Tôi không có tiền, chỉ có từng này hoa…”

Lục Tẫn không rảnh giải thích, từ trong túi lấy ra mấy tờ tiền đưa cho nó, lại tùy tiện lấy đi vài bông hoa trong cặp nó.

Thằng nhỏ ngơ ngác cầm lấy tiền, lại thấy quái nhân thùng nước cầm lấy thùng nước rồi ném tiền vào bên trong. Quái nhân thùng nước mang khẩu trang, lộ ra hai tròng mắt lạnh lùng, giọng nói cũng mang theo lạnh lẽo: “Nhóc đứng ở đây, thùng sẽ có người tới lấy, hoa này dùng để tạ lễ.”

Nhóc con đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Ờ… ờm được ạ.” “Cảm ơn.” Quái nhân thùng nước gật đầu với nó rồi đỡ người kia rồi đi.

Nó nhìn hai người đi xa, nghe lời mà đứng tại chỗ chờ một lát. Không bao lâu sau, dì lao công hồng hộc đuổi đến.

“Ủa?” Dì lao công thấy được thùng nước quen thuộc của mình, ánh mắt sáng lên, “Bạn nhỏ à, cái này là thùng của dì đó.”

Thằng bé giơ thùng lên: “Có hai anh nói là sẽ có người tới lấy ạ.”

Dì lao công nhận lấy thùng, ngạc nhiên phát hiện bên trong có tiền, trong nháy mắt bà cũng không so đo vụ thùng nước bị trộm nữa, vui vẻ cầm thùng nước rời đi.

Bên kia, hai người đứng ở ngõ cụt rụt đầu lại, nhẹ nhàng thở ra. Nếu bị đuổi thêm tí nữa thì chắc chắn bọn họ sẽ bị bắt kịp.

Lục Tẫn: “Quả nhiên tiền vẫn là đồ hữu dụng.”

Trong tay anh cầm mấy đóa bách hợp, nhìn qua Lâm yến.

Lâm Yến: “?”

Lục Tẫn đem hoa đưa qua, cười nhạt nói: “Cho cậu.”

Lâm Yến cũng không phải chưa bao giờ được tặng hoa nhưng lại chưa bao giờ ở dưới tình huống như vậy mà nhận hoa.

Lâm Yến muốn nói lại thôi: “Anh có phải lười cầm không đấy?”

Lục Tẫn: “…”

Lục Tẫn cố gắng giữ nụ cười tươi: “Tôi đơn thuần là muốn tặng cậu thôi mà.”

Lâm Yến giật mình nhận lấy mấy bông hoa. Hoa còn rất tươi, trên cánh hoa còn có cả bọt nước.

Lâm Yến khẽ khàng ngửi thử mùi hương rồi mỉm cười nói: “Cảm ơn.”

Lục Tẫn im lặng không đáp. Cái loại cảm giác kỳ quái này lại tới nữa, anh cảm giác được thứ xúc động muốn đem Lâm Yến cuộn tròn lại rồi nhét vào trong túi giấu đi, mang theo bên người.

Lâm Yến không hề nhận thức được cái ý tưởng kỳ quái của anh, cậu nghĩ nghĩ rồi rút ra một cành hoa ra cho Lục Tẫn.

Lục Tẫn cầm hoa: “?”

Lâm Yến uy hiếp nói: “Không được đem chuyện hôm nay kể với người khác.” Cậu mím môi lại nói tiếp: “Đây là hối lộ anh.”

Lục Tẫn bật cười: “Biết rồi.”

Bọn họ quay lại bệnh viện chờ một lúc nữa, lấy xong báo cáo kiểm tra rồi mới đi. Cũng không có việc gì, trừ việc cái chân này của Lục Tẫn phải tĩnh dưỡng một thời gian.

Không chỉ chân mà còn có cả cái quần…

Lúc sau lên xe, Lục Tẫn xoay qua xoay lại tìm xem rốt cuộc quần bị rách chỗ nào.

“Ở đâu ta? Lúc nãy chạy hăng như thế có khi nào bị lộ hàng rồi không?” Lâm Yến không nhìn nổi: “Chẳng ai thèm chú ý mông anh đâu ông tướng ạ.” Lục Tẫn: “Mông của tôi đẹp như thế tại sao lại không ai chú ý chứ.” Lâm Yến: “…”

Lâm Yến bóp bóp mũi: “Thắt dây an toàn đi, tôi chở anh về nhà.” Bọn họ một đường thuận lợi trở về bãi đỗ xe dưới chung cư Lục Tẫn đang ở.

Sau khi đỡ Lục tẫn lên nhà, Lâm Yến cũng không vội đi ngay. Giày ở cửa của Thẩm Tinh Nguyệt đã biến mất, khắp nhà đều không có tiếng động nào phát ra.

Lâm Yến rót cho anh một cốc nước: “Dì giúp việc có tới không?” Lục Tẫn tùy tiện lấy một cái gối lên ôm: “Không tới, bà ấy rất ít tới đây.”

Lâm Yến nghĩ, đúng thật là không hay tới. Bằng không cũng không đến mức đến giờ cậu mới tới nhà Lục Tẫn lần thứ đếm được trên đầu ngón tay.

“Nhà anh mời giúp việc à?” Lâm Yến lại hỏi.

“Không, lâu lâu gọi người đến quét tước thôi.” Lục Tẫn nắn nắn cổ, dựa vào sô pha, “Tôi không thích người lạ ở nhà tôi lâu quá.”

Lâm Yến dừng một chút, “Có để ý tôi ở lại nhà anh hai ngày không?”

Chân Lục Tẫn dù sao cũng là vì cậu nên mới nghiêm trọng thêm, để người bị thương ở một mình trong nhà như vậy cũng không ổn lắm. Nhỡ mà có chuyện gì cần tìm người giúp đỡ cũng không kiếm đâu ra.

Lục Tẫn hơi giật mình, “Không nha.”

Lâm Yến: “Vậy tôi ngủ ở đâu?”

Lục Tẫn: “Trong nhà phòng trống nhiều lắm, cậu thích phòng nào thì ở phòng đấy.”

Lâm Yến gật đầu, tính nói tiếp thì điện thoại lại vang lên. Cậu nhìn tên danh bạ hiển thị trên màn hình, đi ra ban công nghe.

Lục Tẫn cũng lấy điện thoại ra, mở giao diện nói chuyện với trợ lý.

【 Lục Tẫn: Chân tôi bị thương nên mấy ngày này chắc cậu phải đảm đương nhiều việc hơn rồi, mong cậu chiếu cố. 】

【 Trợ lý: Được rồi anh cứ giao cho tôi, tôi lập tức tới liền. 】 Đây là tin nhắn nửa giờ trước anh gửi cho trợ lý trên xe.

‘Ting’ một tiếng, trợ lý lại gửi tin nhắn đến.

【 Trợ lý: Anh Lục, tôi sắp tới rồi, anh muốn ăn gì không tôi mang cho. 】 【 Lục Tẫn: Đừng tới! 】

【 Trợ lý:? 】

【 Lục Tẫn: Không cần tới, cũng không cần liên hệ lại cho tôi, cậu cứ coi như là tôi chết rồi đi. 】

【 Trợ lý: ?? 】

Lục Tẫn thấy Lâm Yến xoay người đi vào trực tiếp mặc kệ trợ lý đang một đầu đầy dấu chấm hỏi, anh tắt điện thoại.

Thành thật mà nói thì anh đáng lý ra nên cho cậu biết là mình đã có trợ lý chăm sóc. Nhưng lại thành thật mà nói thì anh cũng muốn Lâm Yến ở lại đây.

Biểu tình Lâm Yến rất kỳ quái, “Anh xem Weibo rồi hả?”

Lục Tẫn: “?”

Lâm Yến: “Chúng ta bị chụp lại rồi.”

Lục Tẫn nhíu mày, anh đang muốn mở Weibo ra xem thử thì đã thấy người đại diện gọi điện tới.

Lương Thanh Hà: “Các cậu sao lại đi cùng nhau?”

Lục Tẫn liếc mắt nhìn Lâm yến một cái, trả lời: “Hôm nay có lịch trình quay phim ngắn, cậu ấy tới đón tôi.”

Lương Thanh Hà “chậc” một tiếng: “Cậu không có xe hay là không có trợ lý hả mà còn bắt Lâm Yến từ xa tới rước cậu?”

“Hơn nữa còn để bị chụp lại.” Lương Thanh Hà đưa ra thuyết âm mưu, “Tài khoản đăng bài hôm nay không giống mấy cái tài khoản ăn dưa thông thường, người này trực tiếp dùng acc chính post bài luôn, nhưng xem chừng đã nhận tiền rồi mới post.”

“Tôi không hiểu sao cậu lại tin tưởng Lâm Yến như vậy, dù thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng phải biết phòng hờ chút đi chứ, ai biết cậu ta…”

“Lương Thanh Hà.” Giọng nói của Lục Tẫn lạnh xuống: “Im miệng.”

Lương Thanh Hà ngẩn ra. Lục Tẫn trừ khi đang làm việc chưa từng nghiêm túc như vậy, tính tình bình thường cũng tốt, rất ít khi phát hỏa, nếu có thể đem ra so sánh thì phép so sánh gần bằng nhất chính là đối sánh anh với husky.

Lương Thanh Hà theo Lục Tẫn nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nghe anh gọi cả họ lẫn tên mình ra. Anh ta cảm nhận được dấu hiệu nóng giận của Lục Tẫn, chuyện mới lạ này khiến anh hơi thất thần trong giây lát.

Lục Tẫn nhàn nhạt nói: “Là tôi bảo cậu ấy tới, hơn nữa vốn là tôi phải xin lỗi cậu ấy, cậu ấy vô tội lại còn bị tôi vạ lây.”

Lương Thanh Hà: “Nhưng cậu như thế này…?”

Lục Tẫn: “Cứ bảo là bạn bè hẹn nhau bữa cơm, không được à?”

Lương Thanh Hà trầm mặc hồi lâu, giọng nói đột nhiên thay đổi, trở nên gấp gáp: “Không phải không được, nhưng cậu cũng quá…Từ từ, có phải cậu chưa xem người ta chụp cái gì đúng không?”

Lục Tẫn: “?”

Tâm Tình Lương Thanh Hà phức tạp: “Cậu xem xong đi rồi tôi lại nói chuyện tiếp.”

Lục Tẫn che lại đầu thu âm, quay đầu hỏi: “Chúng ta bị chụp ở đâu thế?” Lâm Yến trả lời: “Cửa tiểu khu.”

Lục Tẫn buồn bực: “Thế thì sao cơ chứ?”

Bọn họ một không nắm hai không ôm, chỉ lên cùng chiếc xe mà thôi. Lâm Yến cầm điện thoại ném cho anh.

Lục Tẫn luống cuống tay chân mới tiếp được, mắt nhìn lên màn hình: “……”

Trên màn hình là một đoạn video quay được rõ mặt của bọn họ. Bọn họ ngồi ở trong xe, Lục Tẫn nói chuyện rồi chảy ra máu mũi, Lâm Yến hoảng sợ mà lấy một ít giấy đưa qua.

Video dừng ở đây.

Nhưng trọng tâm không phải ở video mà là cái tiêu đề: Người đàn ông quyến rũ xuất hiện, đối diện gần ba giây thế nhưng lại khiến cẩu độc thân nổi tiếng—— ảnh đế Lục Tẫn chảy máu mũi, kiếp FA của Lục Tẫn chẳng lẽ sẽ kết thúc như vậy sao?

“Á?” Lục Tẫn khiếp sợ nói: “Mi mắng ông đây?”

Lâm Yến: “Này, anh để ý mỗi cái đó thôi đấy à?”

Lục Tẫn: “Cũng không phải, còn có một việc nữa.”

Anh gãi gãi đầu, “Dạy tôi bí thuật quyến rũ người khác của cậu đi.”

“Như vậy là tôi sẽ có có kĩ năng nhìn người nào người nấy chảy máu mũi. Từ nay về sau chúng ta chính là máu mũi song hùng.”

Tác giả có chuyện nói:

Vô cùng cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực!

Chương kế tiếp