Kết Hôn Thật Không Lừa Đâu

Chương 61: Bổ thận
Lục Tẫn không dám cử động.

Cậu nhìn ma nơ canh xung quanh. Đám thú bông đều ngước mặt về phía cậu, trông cứ như nhìn chằm chằm cậu.

Lâm Yến nghiêm túc xem phim tiếp, trong ngực ôm một con thú.

Thú bông rất lớn, mô phỏng giống như người thật. Một đám đều được sắp gọn vào chỗ ngồi khiến Lâm Yến thực sự tưởng lầm là người thật.

Lục Tẫn quay đầu nhìn Lâm Yến, liếc nhìn thú bông đang nằm trong ngực cậu, “……”

Lâm Yến nhìn thoáng qua anh: “Sao?”

Lục Tẫn đánh thương lượng với cậu: “Em buông thú bông ra đi.”

Lâm Yến nở nụ cười nhạt, vô cùng lãnh khốc vô tình cất lời: “Không được, gần như vậy, nhiều như vậy mới náo nhiệt.”

Lục Tẫn: “…”

Anh sai rồi mà uhuhu.

Vừa rồi anh không phát hiện ra, thú bông thật sự có chút dọa người.

Lục Tẫn không xem nổi phim nữa, trực tiếp nhắm mắt lại.

Nhưng không hiểu sao, anh lại càng cảm thấy đáng sợ hơn.

Hối hận.

Sau khi nghe anh giải thích xong, Lâm Yến không nói hai lời liền điều chỉnh tư thế cho tất cả thú bông gần đó quay về phía mình. Cậu muốn cho anh hưởng thụ một chút cái gọi là phô trương và náo nhiệt.

Bộ phim này khiến Lục Tẫn như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Đến khúc cao trào, nam nữ chính thỏa sức ăn nằm, ôm hôn nhau thì cánh tay Lục Tẫn bỗng bị người đụng phải hai cái.

Lục Tẫn vui vẻ trong lòng, điều chỉnh tốt biểu tình, quay đầu qua ——

Thú bông hôn lên môi của anh một cái.

Lục Tẫn: “…”

Lâm Yến nén cười hỏi: “Vui không?”

Lục Tẫn cướp thú bông đi, đặt ở bên cạnh, “Anh sai rồi.”

Lâm Yến: “Sai cái gì?”

Lục Tẫn: “Không nên lười biếng, lần sau cần phải mời người thân tới.”

Lâm Yến: “…”

Cậu nhắm mắt: “Chỉ có hai chúng ta thôi không được sao? Anh một hai phải để người khác vây xem?”

Lục Tẫn: “Náo nhiệt…”

Lâm Yến: “Không cần.”

Lục Tẫn: “Phô trương…”

Lâm Yến bóp chặt mặt anh: “Em đã bảo không cần phải vậy.”

Lục Tẫn: "Người thân tới."

Lâm Yến tạm ngừng, "Cũng được."

Lục Tẫn cúi đầu cười, dán môi mình lên môi cậu.

……

Từ rạp chiếu phim đi ra vừa vặn tới giờ cơm.

Lục Tẫn lướt điện thoại kiếm mấy quán ăn gần đó: “Bọn mình ăn ngoài đi rồi về nha? Em muốn ăn gì?”

Lâm Yến không thực sự có hứng đi ra ngoài ăn:: “Trong nhà còn canh gà, ăn với cơm hoặc nấu bún vẫn ổn.”

Lục Tẫn nghĩ: “Vậy thì bọn mình đi siêu thị mua ít bún đi.”

Lâm Yến đang định nói đồng ý, bả vai đột nhiên bị người vỗ nhẹ.

Lâm Yến giật mình, quay đầu lại.

Một người đàn ông cao gầy, mang khẩu trang, mắt mang theo ý cười nhìn cậu.

Vài giây sau, Lâm Yến mới nhận ra: “Hướng lão sư?”

Trong ánh mắt Hướng Bách lộ ra vài phần bất đắc dĩ: “Không cần xa cách như vậy, cậu trực tiếp gọi tên tôi là được rồi."

Lâm Yến lạnh nhạt uyển chuyển từ chối: “Vậy thì không tốt lắm.”

Hướng Bách ngừng một chút, không muốn làm khó nhau trong vấn đề xưng hô. Anh nhìn qua Lục Tẫn đang cau mày, “Tôi tới siêu thị mua chút đồ, thấy bóng dáng rất giống cậu nên thử vận may xem sao. Không ngờ lại thật đúng là cậu. Lục lão sư cũng ở đây à, chào cậu.”

Lục Tẫn rầm rì trả lời: “Chào.”

Hướng Bách chần chờ hỏi: “Hai người hẹn nhau ra ngoài sao?”

Lục Tẫn khoác tay lên vai Lâm Yến, “Chúng tôi đang hẹn hò.”

Mí mắt Hướng Bách nhảy dựng, “Phải không?”

Lâm Yến gật đầu: "Đúng rồi."

Hướng Bách nhăn mày lại rồi giãn ra. Anh ấy nói với giọng đùa giỡn: “Lâm Yến, cậu còn thiếu tôi một bữa cơm. Không bằng chọn ngày hôm nay luôn đí, được không?”

Lục Tẫn muốn nói không nhưng lời nói đến miệng lại nuốt xuống.

Tuy trong mắt anh Hướng Bách không có ý tốt nhưng Lục Tẫn cũng không muốn can thiệp vào mối quan hệ bạn bè bình thường của Lâm Yến.

Nhưng thật sự rất chướng mắt.

Lâm Yến không do dự, trực tiếp đáp lại: “Xin lỗi, có khả năng là phải nuốt lời rồi.”

Lục Tẫn nao nao, kế đó năm ngón tay anh được Lâm Yến siết chặt lấy.

Lâm Yến cười nhạt nói: "Giờ không quá thuận tiện đâu, chúng tôi còn muốn đi siêu thị."

Hướng Bách chưa từ bỏ ý định: “Vậy lần sau…”

Lâm Yến: “Chắc là cũng không có thời gian.”

Hướng Bách bất đắc dĩ cười nói: “Cậu vô tình đến thế à?”

Lâm Yến “Ừ” một tiếng: “Tôi không thể cho anh hi vọng được.”

Hướng Bách thở hắt ra: “Là vì tôi đã tới chậm à?”

Lâm Yến mím môi, lắc đầu nói: “Không phải, là trước giờ tôi không hề cân nhắc đến anh.”

Hướng Bách: “…”

Lục Tẫn rất muốn cười, nhưng anh không dám.

Anh cúi đầu nhìn mười ngón đan nhau của hai người, trong lòng mềm nhũn đến rối tinh rối mù. Anh ấu trĩ mà quơ quơ cánh tay.

Lâm Yến không kịp phòng bị, thiếu chút nữa đã vung thẳng vào mặt Hướng Bách.

Cậu quay đầu nói: "Anh mắc chứng tăng động sao?"

Lục Tẫn thu liễm lại.

Hướng Bách nhìn bọn họ thể hiện tình cảm, lắc qua lắc lại, thở dài: “Tôi hiểu rõ ý của cậu rồi.”

Theo đuổi không thành, cũng không đến mức phải quay ngược lại làm kẻ thù.

Hướng Bách chào tạm biệt họ, xoay người rời đi. Anh không có tâm tình nào để đi siêu thị nữa.

Nhưng anh ấy vừa đi được vài bước, lại bị Lâm Yến gọi lại.

Hướng Bách bỗng dưng có cảm giác được nhen nhóm vài phần hy vọng trong lòng. Anh nghiêng đầu, chờ cậu nói.

Lâm Yến hỏi: “Siêu thị đi lối nào vậy?”

Hướng Bách: “…”

Trong nháy mắt, Lục Tẫn bỗng cảm thấy có hơi đồng tình với anh ta.

Hỏi đường đi đến siêu thị xong, hai người rời đi.

Lục Tẫn tủm tỉm một đường, tâm tình rất tốt, còn tiện chào hỏi tất cả mọi người trên đường.

Lâm Yến buồn cười, “Anh có cần làm đến mức này không?”

Lục Tẫn cười nói: “Em không cân nhắc đến tên đó, nhưng lại chọn anh hehehe.”

Lâm Yến bị cảm xúc của anh lây nhiễm qua, khóe môi nhếch lên ý cười nhưng bên dưới lớp khẩu trang.

Đúng là cún con.

Dù đa số thời gian vẫn là cậu quản được Lục Tẫn.

Trong nhà trước kia không sắm sửa gì nhiều, đều là đồ đạc Lục Tẫn mua từ trước.

Nhưng hiện tại không giống thế nữa.

Đi ngang qua khu đồ ăn vặt, Lục Tẫn bỏ hết lên xe hàng: “Ngần này đủ cho em chưa?”

Lâm Yến nhìn qua, đều là mấy món cậu thích ăn, nhưng quá nhiều rồi:”Sẽ béo, anh không cần phải lấy nhiều như thế.”

Lục Tẫn đẩy xe đi:”Ăn dần dần là được, hết lại mua tiếp.”

Đi ngang qua khu bán rượu.

Lâm Yến cầm một lọ rượu thuốc bổ thận lên, nhìn nhìn anh:”Không đủ lại mua tiếp.”

Lục Tẫn: “??”

Lục Tẫn thả rượu thuốc trở về: “Anh còn rất ổn.”

Lâm Yến: “Phòng ngừa chu đáo.”

Lục Tẫn: “Cái này là lãng phí tiền.”

Lâm Yến thấy Lục Tẫn kiên trì đặt lại, chỉ có thể từ bỏ.

Nhưng lúc đi chọn đồ ăn, Lâm Yến lại bỏ vào một gói đồ ăn có tác dụng bổ thận tráng dương.

Lục Tẫn: “Em…”

Lâm Yến liếc anh một cái, cầm thêm cái nữa.

Lục Tẫn: “…”

Lâm Yến: “Gấp đôi nha.”

Lục Tẫn nghiến răng, cúi đầu nói bên tai cậu: “Em như vậy sẽ khiến anh hiểu lầm, tưởng là em muốn anh làm gì đó.”

Tai Lâm Yến đỏ lên nhưng ngữ điệu lại vô cùng bình tĩnh: “Không phải anh thích luyện tập trước à? Luyện tập xong rồi muốn làm gì thì làm.”

Lục Tẫn: “…”

Anh có thể cản cậu mua rượu thuốc nhưng không cản được 2 gói đồ ăn này.

Lục Tẫn đứng tại chỗ hoài nghi cuộc đời.

Cuối cùng thì anh đã làm cái gì mà khiến Lâm Yến hiểu lầm đến cỡ này?

Lúc Lục Tẫn phục hồi tinh thần thì Lâm Yến vốn đang đứng bên cạnh anh đã biến mất.

Anh tìm một vòng xung quanh cũng chưa thấy người đâu, đang muốn gọi điện cho cậu thì thấy Lâm Yến cầm theo hai thứ gì đó trở về.

Lục Tẫn nhẹ nhàng thở ra: “Em đi đâu đấy?”

Lâm Yến bỏ đồ vào xe hàng, “Lấy cái này.”

Lục Tẫn nhìn vào xe, là một cái đai lưng, và một quyển sách.

Tên sách là 《 Làm sao thế nào rèn luyện hông - eo 》.

Tên sách vô cùng đứng đắn.

Nhưng vì sao anh vẫn thấy có gì đó sai sai?

Lục Tẫn muốn nói lại thôi.

Đôi mắt đen nhánh của Lâm Yến chăm chú nhìn anh, vô tội nói: “Còn trẻ thì nên coi trọng bản thân, không tốt sao?”

Lục Tẫn nghẹn ngào: “Được.”

Anh có chút hoài nghi nhân sinh.

……

Sau khi về đến nhà, hai người cùng nhau sắp xếp đồ mới mua vào đúng vị trí.

Nhìn hình ảnh nhà được lấp đầy từng chỗ một trong lòng Lục Tẫn dâng lên cảm giác thỏa mãn.

Anh ngồi trên thảm phòng khách, bỏ túi đựng hàng vào túi đựng rác rồi đẩy xuống dưới quầy TV. Xong, anh đột nhiên có hơi muốn ôm ôm Lâm Yến.

Cơ thể cậu nghiêng một cái, đụng vào người Lục Tẫn.

Lục Tẫn dùng cằm cọ cọ cậu: “Căn nhà này càng ngày càng có cảm giác gia đình rồi.”

Lâm Yến: “Không phải trước đây anh còn mua rất nhiều thú bông để làm bạn với anh à?”

Lục Tẫn đúng là rất thích thú nhồi bông, xúc cảm đặc biệt tốt, mềm như bông, anh thấy là mua.

Anh thích ôm mấy loại đồ vật như thế vào lòng, chúng sẽ làm anh có cảm giác ấm áp.

Nhưng từ sau khi Lâm Yến tới đây, chúng nó liền thất sủng.

Lục Tẫn càng muốn ôm người này hơn.

Lục Tẫn bỗng nhớ tới cái gì đó: “Em nhìn thấy cây tiên nhân cầu anh nuôi chưa?”

Lâm Yến đpá: “Chân thân của anh à? Cái cây tiên nhân cầu xấu xí đó?”

Lục Tẫn chôn đầu sau gáy cậu, cười vài tiếng: “Khi đó, anh còn thấy tiên nhân cầu rất giống em.”

Lâm Yến: “…”

Lâm Yến không tin nổi: “Anh thấy em rất xấu?”

Lục Tẫn: “Nhìn thì cảm thấy thứ đó có gai nên không dễ tiếp cận nhưng sờ lên thì rất mềm mại.”

Lâm Yến an tĩnh lại, “Đâm chết anh thì có.”

Lục Tẫn hôn cậu, “Em đâm anh xem thử nào.”

Nụ hôn này có hơi mạnh mẽ.

Lâm Yến đơn phương dùng ạo lực.

Cậu lấy răng cắn Lục Tẫn, nhìn thì rất hung ác nhưng lực đạo lại không nặng mấy.

Lục Tẫn cười hai tiếng.

Lâm Yến thẹn quá hóa giận, hôn càng mạnh hơn. Đầu lưỡi bị cuốn lấy, tiết tấu dần dần bị Lục Tẫn khống chế.

Trong mắt Lâm Yến nổi lên một tầng sương mù.

Lục Tẫn càng hôn càng bá đạo.

Cả người Lâm Yến mềm nhũn, quần bị cởi bỏ.

Cậu ôm chặt Lục Tẫn, không có từ chối, đầu óc càng mê mang.

Lâm Yến nhắm mắt lại. Nước mắt sinh lý chảy xuống từ khóe mắt cậu, Lục Tẫn nhẹ nhàng hôn lên.

Nóng quá, nơi nào cũng nóng.

Lâm Yến không tự giác dán vào người Lục Tẫn.

Không bao lâu sau, cơ thể Lâm Yến cứng đờ. Trước mắt hiện lên một mảnh màu trắng.

Cậu ảo não nhăn mày, nụ hôn của Lục Tẫn dừng lại giữa mày cậu, an ủi một câu: “Chúc mừng em, tốc độ của em đã vượt qua 1% người trên toàn thế giới…”

Lâm Yến thở phì phò, dùng một chân đá anh xuống

Giọng nói của cậu rất khàn: “Anh muốn bị ăn đòn đúng không?”

Lục Tẫn hướng mặt lên: “Em đánh anh rồi mà.”

Lâm Yến: “Cho anh cơ hội nói lại.”

Lục Tẫn ngồi dậy: “Dáng vẻ vừa rồi của em rất đáng yêu.”

Lâm Yến ngẩn ra, mặt nóng như lửa đốt.

Lâm Yến liếc anh một cái, duỗi tay muốn giúp anh, lại bị Lục Tẫn ngăn lại.

Lục Tẫn rút mấy tờ khăn giấy lau tay: "Đừng nhúc nhích anh, bằng không thì sẽ không xong việc dễ dàng như vậy đâu."

Lâm Yến: “Ừ nhỉ, anh còn chưa uống thuốc bổ.”

Lục Tẫn: “…”

Lâm Yến có chút lười biếng. Cậu nằm trên thảm rồi duỗi tay lấy sách trên bàn.

Cậu dựa vào người Lục Tẫn, lật sách đọc, “Cùng nhau đọc đi.”

Lục Tẫn mới từ trong phòng vệ sinh ra, trên người hơi lạnh.

Anh ôm Lâm Yến, rối rắm nhìn quyển sách trên tay đối phương.

Lục Tẫn không muốn đọc, nhưng không thể tỏ vẻ trước Lâm Yến. Anh chỉ có thể căng da đầu lên xem.

Càng xem càng trầm mặc.

Sách này, không phải dạy cách rèn luyện eo sao?

Vì sao bên trong lại là cách bảo dưỡng?

Tư thế nào giảm độ mài mòn?

Động tác nào càng giúp bạn kéo dài hơn?



Quá kỹ lưỡng rồi?

Lục Tẫn: “Sách này là bản gốcsao?”

Lâm Yến nghĩ rồi nói: “Hình như không phải, đã bị trả về khu bản lậu để xử lý. Anh không phát hiện ra sao?”

Lục Tẫn thiếu chút nữa sặc: “Vậy mà em còn mua?”

Lâm Yến: “Nói không chừng sẽ phù hợp với yêu cầu của anh.”

Lục Tẫn: “Anh không cần.”

Anh đứng dậy, mở ngăn kéo ra lục tìm.

Lâm Yến: “Anh làm gì đấy?”

Lục Tẫn ho khan: “Quyển sách đó làm anh cảm thấy mình cần thay đổi một chút.”

Lâm Yến: “…” Anh không phải nói không cần sao?

“Tìm được rồi!”

Lục Tẫn lôi đồ trong ngăn kéo ra, bày ra trước mặt Lâm Yến.

Lâm Yến nhìn dây kẽm trong tay Lục Tẫn, cạn lời.

Tác giả có chuyện nói:

Lục Tẫn, con không sợ đau à_ (:з” ∠ ) _

Chương kế tiếp