Kết Hôn Thật Không Lừa Đâu

Chương 62: Uống một ly.
Lâm Yến xếp hai chân vào ngồi giữa sàn, nhìn Lục Tẫn uốn dây kẽm. Lục Tẫn trông rất nghiêm túc, còn có hơi hơi đẹp trai nhiều chút. Lâm Yến chăm chú nhìn anh một lúc, trong lòng cảm thấy rất phức tạp. Đẹp trai như này mà suốt ngày chỉ biết làm mấy trò ấu trĩ thôi. Tuốt dây kẽm mà còn chả thấy đau.

Lâm Yến đang định đứng lên để đi rót một ly nước, lại vô tình nhìn thấy hai đầu lông mày của Lục Tẫn buông lỏng, anh thở ra một hơi, nói: "Xong rồi." Lâm Yến lại một lần nữa ngồi trở về: "Cho em xem một chút." Lục Tẫn lắc lắc đoạn dây kẽm hình xoắn ốc trong tay, nói: "Nhẫn cưới nè!" Lâm Yến: "..."

Lục Tẫn lại cầm lấy một đầu khác lên nhìn, nói: "Trái tim nè." Lâm Yến nhìn trái tim méo mó cong queo trước mặt, nhất thời không biết nói gì.

Lục Tẫn: "Tụi nó là trái tim và nhẫn cưới nè."

Lâm Yến: "Đủ rồi, đừng nói thêm nữa."

Lâm Yến nhịn không được mà ngước nhìn về phía của Lục Tẫn. Lục Tẫn không để ý đến ánh mắt kì lạ của Lâm Yến, đặt dây kẽm vào lòng bàn tay, dâng lên: "Tặng cho em."

Lâm Yến: "?"

Lục Tẫn: "Cái này là cố ý làm để tặng cho em đó."

Lâm Yến thắc mắc: "Em đâu có nói là em muốn cái này?"

Lục Tẫn lại nói: "Với tư cách là người yêu của em, lại còn là một người yêu đủ tinh tế, không cần em phải đòi hỏi. Mọi thứ tốt nhất anh có đều sẽ là dành cho em trước tiên.”

Lâm Yến bên ngoài cười nhưng trong lòng lại không cười: "Anh không thấy là nó quá nhỏ hay sao?"

Lục Tẫn: "Hình như là có một chút."

Anh im lặng, sau đó lại cầm quyển sách lên, lật lật từng trang tìm kiếm.

Thấy vậy, Lâm Yến hỏi: "Anh đang tìm cái gì vậy?"

Lục Tẫn: "Đang tìm xem có cách nào tập thể dục giảm cân hay không." Tập thể dục giảm cân?

Lâm Yến ngạc nhiên trong giây lát, lúc phản ứng lại, cậu giơ tay lên, dùng hai tay nắm lấy cổ áo của anh, lạnh lùng nói: "Anh muốn chết như nào?" Lục Tẫn vội vàng cầu xin tha thứ: "Anh sai rồi bảo bối."

Bảo…

Lâm Yến hơi bất ngờ, hai tay vô thức buông lỏng.

Đây cũng không phải lần đầu tiên hai người bọn họ xưng hô kiểu như vậy. Nhưng mà lúc đó là khi bọn họ đang giả vờ trước mặt Thẩm Tinh Nguyệt. Từ lúc ở bên nhau, thì đây vẫn là lần đầu tiên gọi như vậy.

Đầu ngón tay của Lâm Yến hơi ngứa ngáy, giống như đang ghét bỏ, cậu bĩu môi nói: "Buồn nôn."

Lục Tẫn nghĩ nghĩ rồi nói: "Em không thích xưng hô như thế này hay sao? Vậy thì đổi một chút, Yến có nghĩa là báu vật, quý giá? Yến bối?" Cái nào Lâm Yến cũng đều không thích: "Anh muốn như nào cũng được." Lục Tẫn: "Vậy thì là Yến Bối nha."

Lâm Yến: "..."

Xì, buồn nôn.

Vốn dĩ là Lâm Yến muốn trực tiếp ném cái “giáp” này đi, nhưng mà Lục Tẫn lại kiên quyết từ chối.

Lục Tẫn: "Em nên sớm giảm cân đi."

Lâm Yến giơ con dao làm bếp lên.

Lục Tẫn lập tức đổi giọng: "Mỗi một sản phẩm thủ công được làm ra, đều chất chứa trong đó tâm huyết của người thợ, em đã cảm nhận đến tình yêu trong này chưa? Đó là tất cả những gì anh muốn nói với em, là toàn bộ tâm ý của anh,em thật sự muốn vứt nó đi sao?"

Lâm Yến: "Im miệng."

Lục Tẫn cũng không biết bản thân mình là bị làm sao, nhưng cái này thật sự là rất lãng mạn mà.

Lâm Yến: "Anh còn muốn làm gì khác nữa không."

Lục Tẫn suy nghĩ rồi nói: "Vòng cổ nha?"

Lâm Yến: "..."

Lục Tẫn: "Nếu như một cái không đủ, thì có thể làm…"

Lâm Yến bịt cái miệng của anh lại.

Sau cùng, hai cái này được Lục Tẫn cẩn thận cất vào tủ đựng cúp. Còn đặt chung với cúp ảnh đế của anh.

Lâm Yến nhìn một tủ toàn cúp lòi ra một đoạn dây kẽm.

Trong lòng thầm nghĩ, mi thì có tài có đức gì mà có thể ở đó cơ chứ. Lâm Yến dùng khuỷu tay chọt vào người của Lục Tẫn một chút, nói: "Được đặt luôn trong tủ cúp rồi, vậy mà nó không có tên à."

Lục Tẫn không một chút suy nghĩ, nói ngay: "Giải thưởng món quà tuyệt vời nhất dành cho vợ yêu của anh."

Lâm Yến: "..."

Khùng, tên gì khó nghe vậy trời.

Mà cũng chả hiểu sao Lâm Yến lại đi hỏi câu này.

Bởi vì cay cú chuyện này, đến tối, Lâm Yến đem hai quả thận đi chiên rồi ngồi nhìn Lục Tẫn nuốt từng miếng một xuống.

Cái này không phải thứ gì dễ nuốt, nên Lục Tẫn phải mất một hồi giằng co lâu lắc mới ăn xong.

Chỉ cần anh có ý định dừng lại, Lâm Yến sẽ nhìn vào mắt anh, nói: “Đồ bổ em làm cho anh, anh không ăn chính là đang chê em nấu dở.”

Lục Tẫn: "..."

Anh không bật lại được nóc nhà.

Mặc dù nuốt không trôi, Lục Tẫn vẫn mỉm cười: "Ngon lắm." Lâm Yến: "Vậy lần sau em lại làm nữa."

Lục Tẫn muốn nói lại thôi.

Sau khi ăn cơm tối xong, Lâm Yến đi tắm rồi quay vào cầm máy tính bảng, ngồi lên sô pha xem kịch bản.

Bộ phim này có tên là "Đêm đầy máu", là một bộ song nam chính. Câu chuyện mở đầu với việc báu vật bị trộm.

Cũng là một bộ phim kể về hai người có mối thù truyền kiếp nhưng lỡ đem lòng yêu nhau.

Nhân vật được chọn cho Lâm Yến là Diệp Ninh, cậu là các chủ của giáo phái giết người hàng đầu Thính Lan Các.

Trên núi Bồng Lai xuất hiện một bảo vật kỳ lạ, người đứng đầu ngọn núi muốn đem nó dâng lên cho hoàng đế, nhưng trên đường đi lại bị chặn giết, bảo vật kia cũng bị đám người đó cướp mất, mà nơi xảy ra án mạng lại có những vết tích của Thính Lan Các.

Nhưng không ai không biết, Thính Lan Các là giáo phái do hoàng đế tự tay bồi dưỡng ra.

Hoàng đế ra lệnh cho Diệp Ninh nhất định phải tìm tìm được bảo vật trở về, nếu không thì đem đầu tới gặp hắn.

Bởi vì chuyện đi tìm báu vật, Diệp Ninh cũng bị các môn phái khác truy đuổi rồi rơi xuống vách núi.

Hắn được đối thủ một mất một còn Lê Hướng Thanh cứu giúp, nhưng vì quanh năm Diệp Ninh đều đeo mặt nạ, Lê Hương Thanh cũng không nhận ra cậu. Diệp Ninh cố ý giả dạng thành dân thường, chịu đựng ghét bỏ tiếp cận y. Trong lòng suy tính đến chuyện mượn thế lực của Lê Hướng Thanh để điều tra manh mối của vụ cướp, nhưng lại lỡ dở nhiều lần.

Nhưng sau một thời gian dài ở chung với nhau, cái nhìn của Diệp Ninh đối với “kẻ thù” của mình dần thay đổi. Cậu phát hiện ra Lê Hướng Thanh còn có một mặt ôn nhu, lương thiện.

Mà Lê Hướng Thanh cũng dần nhận ra sự biến chuyển trong cảm xúc của mình đối với cậu.

Một đêm nọ, bọn họ cùng nhau uống rượu tâm tình, sau cùng cả hai thổ lộ tình cảm của mình dưới ánh trăng khuya.



Thế nhưng kịch bản vẫn chưa hoàn thiện.

Bị ngắt ở đoạn hai người chuẩn bị nói ra sự thật.

Bùi Duẫn đã nói qua trước, ông muốn chen vào một vài phân cảnh về quá khứ của bọn họ.

Khi bọn họ mới bắt đầu giao thiệp đã bằng cách nào chịu đựng thâm thù đại hận để chăm sóc nhau, còn ngủ chung, rồi quá tình mượn rượu tỏ tình của bọn họ diễn ra như thế nào.

Biểu cảm Lâm Yến càng lúc càng trở nên kỳ lạ.

Cậu đã từng xem qua mấy bộ phim của Bùi Duẫn, nhưng chưa từng bắt gặp những tình tiết về tình cảm như vậy

Bùi Duẫn thực sự muốn dựng một bộ phim như này à?

Lâm Yến nhìn Lục Tẫn đang chống đẩy dưới sàn: "Kim chủ của Bùi Duẫn là ai thế?"

Lục Tẫn sặc nước miếng: "Không gọi là kim chủ được đâu, bọn họ kết hôn luôn rồi, người kia là Tần tổng của Sơn Duyệt đó."

Lâm Yến: "..."

Khó trách.

Tần gia so với Lục gia cũng thuộc dạng một chín một mười, cũng thường xuyên qua lại.

Chẳng qua, Lâm Yến cũng không hiểu biết nhiều về Lục gia, lại không thường xuyên tham gia các buổi tiệc, không biết chuyện này cũng dễ hiểu. Lục Tẫn đứng dậy, mồ hôi chảy dài xuống lồng ngực anh.

Lục Tẫn thở hổn hển nói: "Em đoán xem, kịch bản lần này của Bùi Duẫn có khả năng chúng ta sẽ dính BE không?"

Lâm Yến nhớ lại niềm say mê với BE của Bùi Duẫn: "Chắc không đến mức như vậy đâu ha?"

Lục Tẫn lại nói: "Hôm trước anh có hỏi qua Tần tổng, nghe nói Bùi Duẫn chuẩn bị khá nhiều kịch bản BE."

Lâm Yến: "..."

Phong cách thường ngày Bùi Duẫn trông còn rất thoải mái.

Thế mà lại toàn viết ra mấy cái kết cay đắng xót xa.

Lâm Yến nghi ngờ, ngẩng đầu lên: "Hai chúng ta nhìn không hợp nhau à?" Lục Tẫn cúi người xuống, đặt lên trán cậu một nụ hôn: "Không có đâu nha, nếu chúng ta không thích hợp, hẳn cũng không còn ai trên thế giới này có thể yêu nhau nữa rồi."

Lâm Yến nhắm mắt tiếp nhận nụ hôn này.

Lục Tẫn vừa mới tập thể dục xong, cả người của anh đều đang nóng phừng phừng.

Lâm Yến nhìn thấy anh muốn ngồi xuống, liền giơ tay đẩy ra anh ra, nói: "Đi tắm rửa trước đi, cả người anh toàn là mồ hôi."

Lục Tẫn quẹt một ít mồ hôi lên tay Lâm Yến, trước khi bị đánh, anh vội hỏi: "Em có muốn đi rửa tay không? Sẵn đó đưa anh đi tắm luôn." Lâm Yến: "Ra anh cũng hiểu anh chỉ là em tiện tay vớ lấy."

Lục Tẫn: "..."



Lâm Yến nhận phim.

Cậu trực tiếp gọi luôn cho Bùi Duẫn.

Được một lúc, Lâm Yến nói: “Trước đây từng có người nói tôi sẽ không thể diễn nổi cảnh tình cảm.”

Bùi Duẫn rất bình tĩnh đáp: "Đó là vì cậu không gặp được bạn diễn thích hợp thôi."

Lâm Yến: "Tôi là một diễn viên đấy."

Bùi Duẫn cười, nói: "Thì sao đâu chứ? Cậu cứ thử đi, rồi học hỏi dần, đến cuối kiểu gì cũng tìm ra cách. Tôi tin Lục Tẫn có thể hướng dẫn cho cậu." Lâm Yến nhướng mi: "Ngài tin tưởng chúng tôi đến thế à?"

Bùi Duẫn: "Hoàng Hôn Đỏ là thật ó."

Lâm Yến: "..."

Bùi Duẫn: "Không phải đã gửi kịch bản qua cho cậu rồi à, đi tìm Lục Tẫn đối diễn đi, tìm chút cảm giác.."

Lâm Yến ho khan một tiếng: "Không cần đâu."

Cậu cúp điện thoại, đầu bị người ta xoa nhẹ hai cái.

Lục Tẫn nói: “Bùi Duẫn à?"

Lâm Yến cảm thấy thật thoải mái khi được xoa đầu, hơi ngẩng đầu lêm: "Ò, anh ra từ lúc nào thế?"

Lục Tẫn nói: "Từ lúc ông ta bảo anh dạy em diễn mấy cảnh tình cảm, cách hay nhở."

Lâm Yến: "Anh thì dạy cái rắm, anh diễn cảnh tình cảm không phải đều tưởng tượng đối phương thành bản thân mình à."

Lục Tẫn: "Đều llà chuyện quá khứ rồi, hiện tại anh đã có em rồi nha." Lâm Yến mím môi không nói chuyện.

Lục Tẫn: "Anh nhớ là có một cảnh diễn trên bàn rượu đúng không." Lâm Yến cũng nhớ ra đoạn anh đang nói đến là đoạn nào: "Có đó, anh muốn diễn thử cảnh này?"

Lục Tẫn: "Đúng zay, anh muốn uống rượu."

Lâm Yến: "..."

Lâm Yến rất ít uống rượu.

Cậu có ấn tượng không tốt lắm về chuyện rượu chè.

Nhớ khi vừa mới bước chân vào nghề, Lâm Yến từng bị đưa đi tiếp rượu, suýt chút nữa đã bị sàm sỡ.

Nhưng may mà lúc đó cậu đã trốn đi được.

Lúc chạy ra khỏi đó, đầu óc cậu choáng váng vì men rượu, sau này chỉ nghe bác bảo vệ nói có một người đã giúp cậu gọi xe, nhưng đến giờ cậu vẫn chưa có cơ hội nói cảm ơn với người ta.

Cũng vì thế mà ba năm qua, Lâm Yến rất ít khi uống rượu.

Nhưng bây giờ đang ở trong nhà, rất an toàn, cậu nghĩ uống một chút chắc cũng không sao.

Lục Tẫn có thủ sẵn một đống rượu trong nhà.

Anh nhìn ra được là trình độ uống rượu của Lâm Yến không quá tốt, anh lấy ra một loại rượu trái cây: "Cái này uống cũng rất ngon, nhưng mà tác động của nó khá lớn, em uống từ từ thôi."

Lâm Yến nếm thử một chút, thật sự là rất ngon, Lục Tẫn vừa quay người đi chỗ khác cậu đã nốc cạn một cốc.

Lục Tẫn bật cười: "Quỷ rượu."

Lâm Yến liếm liếm môi, lại rót tiếp cho mình một ly rượu khác. Lục Tẫn giữ miệng ly của cậu lại: "Uống nữa sẽ say đó."

Lâm Yến lại giống như là nói điều hiển nhiên: "Thì có anh đây mà, em say cũng có sao đâu."

Lục Tẫn thở dài, nói: "Em không nên quá tin tưởng vào định lực của anh như thế."

Lâm Yến nghiêng đầu sang một bên: "Nếu như đến cả anh mà em cũng không thể tin tưởng thì em còn có thể tin được ai cơ chứ?"

Lục Tẫn nhìn cậu: “Em say rồi?"

Lâm Yến: "?"

Lục Tẫn cười nói: "Sao lại dễ thương vậy nha."

Lâm Yến: "Buồn nôn."

Hai người vừa nói chuyện vừa uống rượu, Lâm Yến nốc vào thêm vài ly, cả người cũng từ từ nóng lên.

Bây giờ, hai má của cậu lên đỏ ửng lên, đôi mắt Ngập nước.

Lục Tẫn lấy tay sờ nhẹ nhàng lên mặt của cậu: "Đừng uống nữa, em uống nhiều lắm rồi."

Suy nghĩ của Lâm Yến quả thật đã có chút chậm chạp, qua khoảng hai giây cậu mới có thể hiểu Lục Tẫn đang nói gì, cậu bĩu môi nói: "Em muốn nữa, anh đem cho em."

Lục Tẫn bị hành động đáng yêu của cậu làm cho mê mang, không nhịn được nữa mà nhào qua hôn cậu.

Vị ngọt của rượu trái cây vương vấn trên đầu lưỡi của hai người, Lâm Yến bị hôn đến mức eo mềm nhũn ra.

Qua một lúc thật lâu, Lục Tẫn mới thả cậu ra.

Lâm Yến kéo cổ áo xuống, để lộ ra một mảng xương quai xanh: "Nóng quá." Lục Tẫn bị mảng da trắng như tuyết của cậu làm cho lóa cả mắt. Lục Tẫn không tính lợi dụng lúc Lâm Yến không tỉnh táo mà ăn đậu hũ của cậu, nghĩ vậy, anh nhanh chóng kéo cổ áo của cậu lên.

Lâm Yến: "?"

Lục Tẫn: "Nóng phải không? Em từ từ, đợi một chút."

Sau vài phút.

Ba cái quạt điện mở được mở ở mức lớn nhất, vù vù hướng vào Lâm Yến. Tóc của Lâm Yến cũng bị thổi bay cả lên, cảm giác chuếnh choáng lúc nãy cũng bay đi mất không ít.

Cậu nhìn thấy Lục Tẫn đang ngồi bên cạnh, tóc anh cũng bị gió thổi rối tung, nhưng vẫn nắm chặt tay cậu không biết.

Lục Tẫn không biết đang nghĩ gì.

Anh ôm lấy bả vai của Lâm Yến: “Huynh đệ, xem chúng ta đang bay này.” Lâm Yến: "..."

Mịa anh chứ huynh đệ.

Chương kế tiếp