Kết Hôn Thật Không Lừa Đâu

Chương 67: Thiên Nữ Tán Hoa
Ở trước màn ảnh, Lâm Yến khống chế được biểu tình của mình.

【Cứu mạng… Tui cư nhiên cho rằng mèo nhỏ hay chó nhỏ. Sao tôi lại nghĩ đơn giản như vậy?】

【Thú cưng đẹp ghê ha.】

【Thú này không đắt, cheap momment được nha cả nhà, 21 nghìn một cân, tui vừa mới chốt đơn 5 cân.】

【Cười chết ta, Lâm Yến hoàn toàn không thèm duỗi tay nhận.】

Lâm Yến nhìn Lục Tẫn vật lộn với tôm hùm đất, ấn thái dương đang nhảy giật giật, “Anh chỉ mua có một con tôm hùm?”

Cuối cùng, Lục Tẫn cũng vớt cái ngón tay của mình ra khỏi cái kim nhỏ, “Nó gọi là Tiểu Mễ. Hơn nữa, một con là thú cưng, một chậu là đồ ăn.”

“Một con không thể là đồ ăn?”

Lục Tẫn nghẹn lại, “Chỉ có một con mà em cũng muốn ăn?”

Lâm Yến nghiêm túc nói: “Không bỏ nhanh vào miệng mai mốt nó chết chẳng lẽ lại đem đi chôn à.”

Lục Tẫn: “…”

Lâm Yến liếc nhìn ngón tay bị kẹp của Lục Tẫn, hơi đỏ, nhưng không chảy máu.

Lục Tẫn còn không thèm để ý đến chuyện đó. Anh vẫn như cũ cao đầu giới thiệu thú cưng của mình với Lâm Yến: “Tôm hùm đất có khả năng chữa lành đó. Em thật sự không cần?”

Thịt của nó đúng là có thể chữa bệnh

Nhưng hiển nhiên nhìn biểu tình của Lục Tẫn lúc này có thể suy đoán ra thứ anh nhắc đến không phải là thịt tôm hùm đất.

Lâm Yến khiêm tốn thỉnh giáo: “Chữa kiểu gì.”

Lục Tẫn: “Em chơi kéo búa bao với nó, nó vĩnh viễn sẽ thua em.”

Lâm Yến: “…”

Không có việc gì lại đi chơi kéo búa bao với một con tôm hùm?

Có bệnh sao!

Tâm tình Lâm Yến phức tạp hỏi: “Anh chơi rồi?”

Lục Tẫn: “Chơi rồi, thắng chín ván mà thua một ván.”

Lâm Yến khóe mắt co giật: “Thua một ván?”

Lục Tẫn nói với giọng vô cùng tự hào: “Thắng nhiều lần quá chán lắm, anh nhường nó một lần đó đó.”

Lâm Yến: “…”

“Vì để an ủi nó, anh còn chụp lại một tấm ánh.” Lục Tẫn nói, đoạn, anh lấy điện thoại ra mở ảnh chụp.

【Tiểu Mễ là cái quỷ gì? Biệt danh của nó à?】

【Lục Tẫn thế mà lại còn chụp cả ảnh, tên quỷ đáng giận này. Tiểu Mễ bị anh bắt nạt mà chạy đến một góc trốn luôn rồi!】

【Tiểu Mễ thật thảm, chỉ lộ ra mỗi cái đầu.】

【Nếu chủ đề không phải “Anh cùng với thú cưng” thì ảnh chụp này có khả năng chỉ có mỗi mình Lục Tẫn. Thật sự có người cùng chụp ảnh chung với anh sao?】

Có Lục Tẫn ở đây nên cả đoạn đường cũng không còn buồn chán nữa.

Nhưng người xem rất nhanh phát hiện, tuy rằng không chán thật, nhưng mà…

Trừ bỏ lúc đầu, Lục Tẫn còn nói chuyện với họ vài câu thì thời gian còn lại đều dành cho Lâm Yến.

Xong! Toàn bộ ! Không lý giải! Nhóm bọn họ!

Cũng tương tự, mới đầu, Lâm Yến còn chú ý tới bọn họ, nhưng sau dần bị Lục Tẫn dời đi lực chú ý nên không còn trò chuyện với mưa đạn nữa.

Người xem: “…”

Hai người, hai người thật ghê gớm! Hừ!

Những gì Lục Tẫn trò chuyện với Lâm Yến cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là cùng cậu chia sẻ những chuyện xảy ra trên đường.

“Có ông cụ tàn tật bán đồ ăn, hình như bán đã lâu mà không có người ghé thăm. Một cô gái nhỏ đặt 200 tệ xuống, bế một cái bí đỏ lên liền chạy. Ông cụ muốn đuổi theo nhưng đuổi không kịp. Ông ấy hô lớn kêu em gái kia mau trở lại nhận tiền, ông ấy không thể nhận nhiều tiền như vậy.”

Lục Tẫn cười một chút: “Sau đó, anh cũng đi mua bí đỏ. Anh hỏi ông ấy bí đỏ nào xinh đẹp nhất, anh muốn mua một cái xứng đôi với anh.”

Lâm Yến giả vờ tức giận nói: “Anh kỳ thị vẻ bề ngoài?”

Lục Tẫn khó hiểu: “Em tức giận cái gì?”

Lâm Yến: “…”

【Phiên dịch một chút: Em tức giận cái gì. Em đẹp như vậy rồi mà.】

【Xinh đẹp nhất mới xứng đôi với anh. Ồ trời, muốn khen vợ đẹp cũng không cần lén lút như vậy.】

Lục Tẫn tiếp theo kể cho xong câu chuyện xưa: “Anh nói là ông yên tâm. Bí đỏ đi theo anh bảo đảm ăn sung mặc sướng.”

Lâm Yến: “Anh có bị thần kinh hay không?”

Lục Tẫn: “Vốn dĩ không có quả nào đạt chất lượng, nhưng lúc anh đưa cho ông ấy 500 tệ. Ông ấy nói có, còn hỏi anh có cần lễ hỏi không.”

Lâm Yến: “…”

Lâm Yến hỏi một câu mấu chốt: “Bí đỏ đâu?”

Nụ cười Lục Tẫn cứng lại, biểu tình mờ mịt lên: “Đúng vậy, bí đỏ của anh đâu?”

Lâm Yến: “…”

Bí đỏ lớn như vậy mà cũng không thể tự dưng mà biến mất.

Lục Tẫn cùng Lâm Yến hai mặt nhìn nhau.

Lâm Yến: “Anh có thể nào trở nên kỳ quái hơn được nữa không thế?”

Lục Tẫn nghĩ thử, nhất thời nhớ không ra bí đỏ đi đâu. Vì thế, cậu nhìn màn ảnh rồi nói: “Gợi ý tìm bí đỏ. Nếu ở thành phố A nhìn thấy một trái bí đỏ xinh đẹp, thỉnh không cần ném. Hy vọng mọi người hãy đối xử tử tế nó, dù sao số mệnh của nó vốn nhiều chông gai. Không biết là kẻ nào đã bắt cóc nó từ tay tôi mất rồi.”

Lục Tẫn càng nghĩ càng cảm thấy đáng tiếc: “Vốn đang muốn cho em xem.”

Lâm Yến vừa bực mình vừa buồn cười: “Lần sau anh dứt khoát dán nó lên người luôn đi.”

Nói xong, Lâm Yến lại cảm thấy không đúng.

Dưới tình huống Lục Tẫn lạc đường thì việc sẽ ném nó đi căn bản là không hề kỳ quái.

【Trời ơi, sáng nay tui vừa lúc đi ngang qua nơi đó. Tui nói sao bóng dáng đó lại quen thuộc như vậy, thì ra là anh. Lục Tẫn, anh căn bản không có mang bí đỏ đi!!】

【Vcl ha ha ha ha.】

【Có thể nào trở nên kỳ quái hơn được nữa không? Lục Tẫn: Có thể.】

【Tui ở gần đó nè, vừa chạy tới nhìn một chút. Ông cụ còn ở đó, bí đỏ cũng thế, nhưng nó được đặt ở một góc khác. Ông ấy nói là đã bán đi rồi, chờ tên nhóc kia đến cưới về.】

【Tui cười ra tiếng gà gáy luôn, buồn cười chết mất.】

Tuy Lục Tẫn không nhìn thấy bình luận, nhưng tổ chương trình vẫn luôn chú ý đến thì thấy.

Nhân viên công tác ngồi ở ghế phụ nhỏ giọng nói vào tai nghe: “Lục lão sư, bí đỏ của anh còn ở chỗ ông cụ kia á.”

Lục Tẫn: “…”

Lâm Yến hoàn toàn không cảm thấy ngoài ý muốn.

Lục Tẫn trầm mặc một lát, móc điện thoại ra gọi điện cho shipper.

Lâm Yến: “Người ta còn làm được đến mức này mà chưa kí hợp đồng riêng với anh nữa đó hả.”

Lục Tẫn thở dài: “Anh cũng đâu có biết hiệu suất của bọn họ ghê gớm như vậy đâu.”

“Em còn tưởng anh sẽ bỏ nó luôn.”

“Thì lỡ hôm nay không có gì ăn thì bọn mình sẽ còn bí đỏ để bỏ bụng nha.”

Lâm Yến nghĩ đến một chuyện: “Mà sao anh lại ở đó?”

Nơi đó cách nhà Lâm Yến một đoạn không xa, có vẻ như từ lúc ra khỏi nhà cậu, anh không hề quay trở về căn hộ của mình.

“Tại anh thấy thời gian không kịp nữa nên dứt khoát gọi bọn họ tới đó hóa trang luôn. Cũng may là bọn họ chưa đến nơi, trong lúc chờ học tới anh thuận tiện đi dạo một vòng đó.Bởi vì anh thấy thời gian không kịp, dứt khoát kêu bọn họ tới đây trang điểm.”

【Khoan… Có phải câu chuyện này đã bị lược bỏ rất nhiều tình tiết rồi đúng không?】

【Lục Tẫn không có nói nguyên nhân, nhưng Lâm Yến không hỏi… Không lẽ cậu ấy biết?】

【Cho nên, tối hôm qua họ ngủ cùng với nhau.】

【Chồng tui lại còn biết chạy bộ buổi sáng, ủa alo??】

Lục Tẫn lúc này mới nhớ tới người xem, anh nhìn màn hình đọc bình luận.

Nhưng anh cũng không có giải thích nhiều, chỉ nói ra một câu thiếu đòn: “Đoán xem.”

Người xem: “…”

Cuối cùng, xe cũng tới nơi.

Thành phố A nổi danh là địa điểm cắm trại thích hợp nhất, dịch vụ cắm trại cũng được chia ra hai loại. Một bên là kiểu cắm trại khách sạn, bên này phòng ở sẽ thay bằng lều, nhưng khách đến ở sẽ được đáp ứng những dịch vụ và nhu cầu tương tự như khi ở khách sạn với nhà hàng, khu vui chơi giải trí, khu nghỉ dưỡng...

Khu bên kia thì chỉ đơn thuần là một bãi đất trống, cái gì cũng đều không có, du khách sẽ phải tự dựng trại, tự chuẩn bị đồ ăn.

Không ngoài dự kiến của mọi người, tổ chương trình chọn khu thứ hai.

Nhưng cũng không phải là bắt bọn họ đến một cái mảnh đất trống nhàm chán như thế mà không có chuẩn bị gì.

Ngay lúc Lâm Yến cho rằng mình sẽ phải nhìn một mảnh đất rỗng tuếch đầy cỏ thì cậu lại thấy bàn ăn đã được bố trí tốt, xung quanh còn có mấy chậu hoa rồi đặt cả mấy cái bếp nướng thịt.

Đạo diễn đứng ở đó chờ bọn họ.

Lâm Yến kéo cửa xe ra, ông cười cười vẫy tay với họ: “Hê lô hai người!”

Lâm Yến tiến lên muốn ôm đạo diễn xem như là xã giao một chút, lại bất ngờ bị Lục Tẫn chắn trước.

Anh ôm chặt đạo diễn, còn vỗ vai ông ấy nói: “Xong rồi đó, ngài cũng không thể ôm hai người cùng lúc được.”

Đạo diễn: “…”

Nếu không phải ông ấy đang đứng máy quay thì đã muốn giơ ngón tay cái ra với Lục Tẫn.

Cặp này diễn xuất quá ghê gớm, còn diễn được cảnh dấm tràn ra ngoài.

Đạo diễn rất biết điều mà bắt tay với Lâm Yến, sợ chưa đủ rõ ràng nên còn cố ý nói thêm một câu: “Người nào đó không cho tôi ôm, đành phải bắt tay một cái thôi.”

Khóe miệng Lâm Yến cong nhẹ, “Vâng.”

Lâm Yến nhìn quanh bốn phía, hỏi: “Vì sao không có lều thế?”

Đạo diễn cười ha hả nói: “Đợi chút nữa hai người liền hiểu rõ.”

Người chưa tới đủ.

Hướng Bách và Khương Địch Địch đã đến từ lúc nào, đang đi hái trái cây.

Bởi vì Chu Huyền Âm và Hoàng Dĩnh cách chỗ này khá xa nên hơn 15 phút nữa bọn họ mới có thể đến.

Lâm Yến không có việc gì làm, cũng muốn đi hái trái cây nhưng lại bị đạo diễn cản lại.

Đạo diễn lúng túng nói: “Là thế này, chúng tôi chỉ thanh toán tiền cho hai người thôi.”

Lâm Yến: “Mấy người còn có thể tiết kiệm hơn nữa không?”

Đạo diễn: “Thông cảm, thông cảm.”

Lục Tẫn đề nghị nói: “Có muốn thả Tiểu Mễ ra ngoài chơi không?”

Lâm Yến không thể lý giải nổi ý tưởng đặt tên cho con tôm hùm nhưng hiện tại cũng không có cái gì để chơi. Cậu gật đầu đồng ý.

Tiểu Mễ rất hoạt bát, bò tới bò lui trên cỏ.

Lục Tẫn cầm một cây nhánh cây trêu nó: “Tiểu Mễ, Tiểu Mễ, lại đây.”

Lâm Yến ngồi xổm nhìn anh chơi, cậu nhìn một hồi rất lâu. Thế mà lại bắt đầu cảm thấy cậu nuôi một con để chơi cũng rất thú vị...

Lục Tẫn chơi một lát, bỗng dưng ngẩng đầu nói: “Anh cảm thấy nó có chút cô đơn.”

Lâm Yến: “Hửm?”

Lục Tẫn: “Dù gì thì bình thường nó cũng đi theo cả kí khác nữa mà.”

"Oa!! Có tôm hùm đất hả, là đồ ăn cho tối nay sao?" Một giọng nữ hoạt bát vang lên trên đỉnh đầu bọn họ.

Lâm Yến quay đầu nhìn, thấy Khương Địch Địch xách theo một rổ quả quýt đứng đó.

Khương Địch Địch thấy Lâm Yến nhìn về phía mình liền lên tiếng chào hỏi: “Lâm lão sư, Lục lão sư, đã lâu không thấy.”

Lâm Yến gật đầu: “Chào cô.”

Lục Tẫn cũng chào lại, xong thì nói tiếp: “Đây không phải là để ăn, đây là thú cưng tôi mua cho Lâm Yến.”

Khương Địch Địch: “…”

Ai lại đi mua tôm hùm đất làm thú cưng cơ chứ?

Khương Địch Địch nuốt một ngụm nước miếng, nhắm mắt làm ngơ nói: “Thật đặc biệt, không hổ là Lục lão sư.”

Hướng Bách đứng ở một bên, hỏi: “Có tên không?”

Lâm Yến đáp: “Có, gọi là Tiểu Mễ.”

Hướng Bách nhận thấy được ánh mắt Lục Tẫn, làm như không nhìn thấy. Anh ngồi xổm bên cạnh Lâm Yến: “Thật là đáng yêu, cậu đặt cho nói?”

Lục Tẫn: “Tôi đặt.”

Hướng Bách trầm mặc một cái, chớp mắt nói: “Tính trẻ con của Lục lão sư vẫn không giảm được chút nào nhỉ.”

Lục Tẫn: “…”

Sao, nói anh ấu trĩ à?

Lâm Yến nở nụ cười, tán đồng nói: “Đúng là có một chút.”

Hướng Bách bất đắc dĩ nhún vai, cũng không muốn chọc tức tên xấu xa này. Anh mời Khương Địch Địch đến: “Đi, chúng ta đi cất trái cây.”

Khương Địch Địch cứ như không phát hiện ra sự lạnh nhạt của Hướng Bách, nụ cười không thay đổi, nói: “Được, Hướng tiền bối.”

Bọn họ sóng vai rời đi, tư thế cũng không thân mật.

Lâm Yến nhìn bóng dáng bọn họ, chần chờ nói: “Bọn họ…”

Cảm giác giống như không có tình cảm gì, ngay cả giả bộ cũng không làm.

Giống như chỉ là tiền bối cùng hậu bối.

Lục Tẫn rút cỏ ra, hô một tiếng với cậu: “Lâm Yến.”

Lâm Yến quay đầu lại, nháy mắt Lục Tẫn chớp thời cơ giương tay lên. Tất cả cỏ đều rơi xuống đầu Lâm Yến.

Lâm Yến: “…”

Lục Tẫn: “A nha, giống Thiên Nữ Tán Hoa ghê.”

Lâm Yến mặt vô biểu tình nói: “Anh làm tóc em sạch liền cho em.”

Lục Tẫn sửng sốt, do dự nói: “Làm gì chớ?”

Lâm Yến hít sâu một hơi: “Anh còn muốn để đó, tính cho cả thảo nguyên mọc lên trên đầu em à?"

Chữ "thảo nguyên" lập tức đâm trúng Lục Tẫn, anh cũng không nói nhiều lời vô nghĩa. Anh lập tức đứng lên: “Anh đi liền, em chờ anh chút.”

Trong ánh mắt không thể hiểu của Lâm Yến, Lục Tẫn chạy về hướng đạo diễn.

Cách khá xa, Lâm Yến cũng nghe không rõ Lục Tẫn nói cái gì.

Chỉ thấy đạo diễn gãi đầu, mang theo Lục Tẫn đến xe của mình.

Lâm Yến quay đầu lại, rũ mắt chọc chọc tôm hùm đất đang bò dạo trước mặt cậu.

Không bao lâu, Lục Tẫn cầm theo cái gì đó chạy tới.

Một cái kéo.

Một cái dao cạo râu.

Lục Tẫn: “Đến đây đi, cắt cái nào trước? Đỉnh đầu hay là ót?”

Tác giả có chuyện nói:

Lục Tẫn: Sợi chỉ đỏ của tôi phải dùng thép để làm đó!

Vô cùng cảm ơn các độc giả đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!

Chương kế tiếp