Không Làm Thế Thân

Chương 16

Nguyễn Tri Vi đã phải bật cười trước câu nói của Thẩm Yến: “Anh còn định bắt ép sở thích của người khác theo ý mình sao? Tôi nói không thích chính là không thích, nói bao nhiêu lần cũng đều là không thích.”

Sắc mặt Thẩm Yến tối sầm lại, cơn tức giận trong anh vừa được nén xuống thì một lần nữa lại bị thổi bùng dậy như muốn thiêu rụi cả người.   

Anh bế Nguyễn Tri Vi rồi đặt cô lên bàn, không quan tâm đến tiếng hét hoảng hốt của cô, tay anh ghì chặt eo cô vào bàn để chắc chắn có thể ngồi yên một chỗ. 

Sau đó, anh cúi đầu hôn cô một cách mãnh liệt.   

“Ưm ưm ưm…” Nguyễn Tri Vi đạp chân giãy giụa muốn thoát ra, nụ hôn của anh như cuồng phong, dù cô có tránh né thế nào cũng không thể thoát ra được. Thấy cô giãy giụa như vậy, Thẩm Yến trực tiếp dùng đôi chân dài của mình đè lên người cô, lấy cổ tay ấn cô vào bàn, anh cúi người xuống phóng túng hôn cô. 

Nó sẽ giữ cho miệng cô ấy im lặng. 

Vậy thì không thể nói mấy câu anh không thích nghe nữa.

Nguyễn Tri Vi bị anh giữ chặt khiến cô không cách nào động đậy được, nước mắt trong cô tuôn ra chứa bao nhiêu nỗi niềm uất ức, cô không muốn liên quan gì đến anh ta nữa, tiếp xúc thân thể như vậy cũng đã đủ khiến cô phải cảm thấy rất khó chịu, đặc biệt khi cô nghĩ đến những đêm anh không về nhà, có phải anh cũng đối xử với một người phụ nữ khác như vậy hay không? Cô liền cảm thấy ghê tởm.

Cô có bệnh sạch sẽ, thật sự chịu thể không nổi chuyện này.

Nụ hôn của Thẩm Yến mang theo ý nghĩa chiếm hữu nồng nàn, dường như đang tuyên bố chủ quyền của mình, anh tùy ý xâm chiếm cơ thể của cô, muốn nhìn cô phải đầu hàng chịu thua, nhưng Nguyễn Tri Vi càng không muốn cho anh được như ý nguyện.

Nguyễn Tri Vi nhẫn tâm, dùng sức cắn mạnh một phát, không thương tiếc, nhoáng một cái cơn đau ở đầu lưỡi truyền đến, đó là vị trí nhạy cảm nhất, chỉ trong nháy mắt cơn đau đến da đầu khiến Thẩm Yến tê dại.

Mùi máu tươi nồng nặc trong miệng cả hai người, giống như mùi vị của rỉ sét. 

Động tác của Thẩm Yến dừng lại.

Anh không ngờ Nguyễn Tri Vi có thể đối xử với anh tàn nhẫn đến vậy.

Khoảnh khắc anh bị cô cắn, đau đến mức anh gần như mất đi cảm giác đau đớn.

Nguyễn Tri Vi nhân cơ hội này, dùng hết sức mà giãy giụa, cô đá lung tung, cuốn sách lịch sử và những đồ lặt vặt trên bàn rơi xuống đất kêu “loảng xoảng”, hộp đồ ngọt mà Thẩm Yến mới mua cho cô cũng bị thế mà rơi xuống đất, thỏ con từ hộp đồ ngọt cũng vì thế mà rơi ra ngoài, thân thể trắng như tuyết nằm úp trên mặt đất, đôi mắt màu đỏ tựa như đã khóc.

 Khi Thẩm Yến nhìn đến con thỏ nhỏ, từ khóe mắt, anh ấy cảm thấy như thể mình bị kim vào đâm vậy.

 Nguyễn Tri Vi đang ngẩn người lao xuống, cô từ bàn học trượt xuống đất, trong lúc vô ý, chân cô vừa vặn giẫm lên con thỏ từ hộp đồ ngọt hộp rơi ra, không nhìn rõ nó như thế nào. 

Thẩm Yến một tay kéo cô đi, anh nhìn chằm chằm con thỏ nhỏ trên mặt đất, biết con thỏ nhỏ không thể trở lại nguyên trạng như ban đầu.

 Sắc mặt anh dần thay đổi, đôi mắt nhếch lên vô cùng giá lạnh, tựa như rượu hoa đào pha với đá, anh gọi tên cô từng chữ: “Nguyễn Tri Vi.” 

Thanh âm của khàn khàn mà lạnh lùng: “Em định làm loạn cho đến khi nào nữa?”

 Hai người vẫn ở chung như vậy, Nguyễn Tri Vi làm sao có thể cảm thấy dễ chịu, cô hít sâu một hơi, trong lúc nói chuyện miệng toàn mùi máu tươi: “Bây giờ anh thả tôi đi, tất cả mọi chuyện sẽ đều kết thúc.”

 “Thả cô đi?” Thẩm Yến cười lạnh: “Cô nghĩ hay lắm.”

 - 

Dì giúp việc thu dọn xong đống hỗn loạn liền rời khỏi biệt thự, trong biệt thự giờ chỉ còn lại hai người bọn họ.  

Vì quá hỗn loạn, chỉ còn biết xấu hổ.

 Thẩm Yến có thể là cảm thấy bầu không khí quá đổi yên tĩnh, nên anh đã mở TV trong phòng khách lên, mức âm lượng được vặn rất lớn, không tính những âm thanh ồn ào khác, lập tức bao trùm lên bầu không khí yên tĩnh quỷ dị trong căn biệt thự. 

Nguyễn Tri Vi ở lì trong phòng ngủ, cô không đọc sách nữa, một mình ngồi thẫn thờ trên giường.

Tiếng TV trong phòng khách liên tục thay đổi, Nguyễn Tri Vi có thể biết rằng đó là do Thẩm Yến không ngừng bấm đổi kênh, trong lòng của anh chắn hẳn cũng đang rất phiền não.

 Nguyễn Tri Vi thật sự không hiểu tại sao Thẩm Yến một mực không chịu đồng ý chia tay với cô sau những chuyện đã xảy ra.

 Anh ta căn bản không thèm để ý cô, người mà anh ta thích chính là Bạch Tề, vậy việc giữ cô lại có ý nghĩa gì đâu. 

Nếu ngay từ khi bắt đầu anh ta không phản ứng lại, cảm thấy chia tay bị tổn thương lòng tự trọng, cho nên đã không chia tay, nhưng đến bây giờ, anh cũng có thể hiểu, cô thật sự muốn chia tay và cô ấy không còn biết ngoan ngoãn chịu nghe lời anh nữa. Cô gái từng xem anh là tất cả giờ đã không còn nữa.  

 Cô càng nghĩ cũng không thể hiểu, Nguyễn Tri Vi bất lực mà ôm lấy chính mình, đừng thấy cô quật cường, lạnh nhạt trước mặt Thẩm Yến như vậy mà tin rằng cô mạnh mẽ, thật ra cô mới là người chịu tổn thương nhiều nhất trong chuyện này. 

Cô vốn dĩ là người không thích cãi nhau, vậy nên bạo lực như vậy khiến cho cô không thể nào tiếp tục được nữa.  

Cô không biết liệu chị quản lý của mình có nhận thêm vai diễn hay không, điều gì sẽ xảy ra nếu Hướng Cẩm Thu không thể liên lạc với mình, cô ấy vẫn muốn kiếm tiền, muốn rời xa khỏi người và nơi đã khiến cho cô cảm thấy đau lòng như vậy.  

Cô cũng muốn có một cuộc sống mới, được sống cho chính mình. 

Vừa hay đúng lúc, trong phòng khách không ngừng chuyển kênh TV âm thanh đột nhiên dừng lại 5 giây, do trước đó là các kênh cứ hỗn loạn vào nhau, cho nên 5 giây tạm dừng có vẻ đặc biệt lạ thường. 

 Giọng nói trên TV từ ngoài cửa truyền đến: “Đạo diễn Bạch Tề trong một cuộc phỏng vấn đã nói rằng cô ấy hiện đang muốn tập trung vào các bộ phim khoa học viễn tưởng, có đề tài như vậy, đặc biệt lớn và có ý nghĩa sâu xa...”   

 Lại là Bạch Tề. 

Có thể làm cho Thẩm Yến ngừng đổi kênh, vẫn chỉ là vì Bạch Tề. 

Cô cho rằng mình đã không thèm để tâm gì nữa, nhưng vẫn là cảm thấy trong cổ họng nghẹn ngào, Nguyễn Tri Vi đóng cửa phòng lại, cho đến khi cô không còn nghe thấy âm thanh phát ra từ phòng khách nữa. 

 Nguyễn Tri Vi ôm chặt lấy chính mình, dường như cô đã hiểu vì sao Thẩm Yến không chịu chia tay với mình.

 Dựa theo cuộc phỏng vấn mà cô xem trên Weibo ngày hôm đó cùng thái độ của Thẩm Yến một mình dừng lại trên tin tức về cô ta, chắc có lẽ anh ấy vẫn chưa theo đuổi thành công Bạch Tề. 

Thời cấp ba, anh theo đuổi Bạch Tề rất mãnh liệt, đến mức Bạch Tề phải đi trốn sang nước ngoài. Đến khi về nước Thẩm Yến lại chạy ra sân bay đón cô, anh ta khi  ở với Bạch Tề lại là một người thâm tình và chu đáo.

Còn Bạch Tề thì sao, cô vẫn không chấp nhận sự theo đuổi của anh. 

Còn về Nguyễn Tri Vi, cô ấy chỉ đơn giản là có vẻ ngoài khá giống Bạch Tề mới bị anh chú ý tới, anh ấy chỉ là xem cô là một người thế thân, để anh ngắm nhìn cho vơi bớt nỗi nhớ về Bạch Khỉ.(Ứng dụng T Y T)

 Anh không có được Bạch Tề, thế thân như cô sao lại có thể rời đi? Cô đi rồi, tình cảm của anh biết ký thác ở đâu đây?

Viền mắt của Nguyễn Tri Vi càng thêm chua xót rồi dần ửng đỏ. Có thể là do khả năng tự chủ của Thẩm Yến quá tốt, ở trước mặt Nguyễn Tri Vi, anh chưa từng gọi sai tên cô, cũng chưa bao giờ nhắc tới hai từ “Bạch Tề”. Anh nhìn cô ngẩn người ra, dùng một ánh mắt như đang tìm kiếm hình bóng khác trong cô, cho nên dù Nguyễn Tri Vi biết có vẻ ngoài mình hơi giống với Bạch Tề, nhưng cô cũng không nghĩ rằng mình lại được xem là một thế thân. 

Cô vẫn luôn không muốn thừa nhận, nhưng bây giờ cô ấy dường như phải nói với chính mình rằng trong mắt của Thẩm Yến, cô thực sự chỉ là một thế thân mà thôi.    

Tâm trạng bứt rứt đến khó tả, Nguyễn Tri Vi thực sự rất muốn nói chuyện với Hướng Cẩm Thu hay thậm chí là Hướng Cẩm Thu cũng được. Cô thực sự không muốn rơi vào những cảm xúc như thế này, cô muốn đưa chúng ra khỏi tầm chú ý của bản thân.    

Nhưng điện thoại di động lẫn máy tính của cô không có cái nào ở đây, vì vậy cô không có cách nào để có thể liên lạc với những người bên ngoài. 

Nguyễn Tri Vi không thể nghĩ ra hướng giải quyết nào đành phải tắt đèn mà đi ngủ. 

Chỉ cần ngủ mọi chuyện sẽ tốt thôi, cô nghĩ, trong những giấc mơ cô có thể quên đi những thứ phiền não này.   

 -

 Nguyễn Tri Vi nằm mơ.

 Cô đang ở trong bệnh viện, vào một buổi chiều,  ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trên mặt, bầu không khí tĩnh lặng, bỗng nhiên xuất hiện tiếng ve kêu râm rang, báo hiệu một mùa hè đang gần kề.   

 Cô cùng Thẩm Yến ngồi trên hàng ghế dài ở bệnh viện đang phơi nắng, dưới ánh mặt trời Thẩm Yến đẹp trai đến mê hồn trông rất yêu nghiệt, đôi mắt đào hoa chỉ cần nhếch nhẹ lên một chút cũng đã khiến lòng của Nguyễn Tri Vi dao động không yên. 

Bên cạnh có ông lão mặc quần áo bệnh nhân ho khan đi tới, Thẩm Yến dường như nhớ ra điều gì đó, bên môi nở nụ cười: “Cô bé, em có biết hai thứ không thể giấu được là gì không?”

 “Là gì ạ?” Nguyễn Tri Vi ngẩng mặt nhìn anh.

 “Cơn ho và thích.” Ánh mắt anh dường như có thể đọc được suy nghĩ của cô. 

 Nguyễn Tri Vi tai đỏ bừng, trong lòng như có nai con chạy loạn, tim đập thình thịch rồi ấp úng đáp: “À… vậy sao.”

 Cô thích anh, cô cho rằng việc mình giấu đi đó là điều rất tốt.    

Thẩm Yến bật cười xoa xoa đầu cô. Anh ta rất thích xoa đầu Nguyễn Tri Vi, hành động ấy đã khiến cô cảm thấy anh rất cưng chiều mình, cô đỏ mặt không nói lời nào, Thẩm Yến búng vào trán cô một cái: “Sao mới nói chuyện với anh có tí lại đỏ mặt rồi? Đừng quá ngây thơ, trên thế giới này không có người tốt đâu, em như thế sẽ rất dễ bị lừa đó.”  

 Nguyễn Tri Vi nhìn anh không chớp mắt: “Anh cũng không phải người tốt sao?”

 “Không phải,” Thẩm Yến trả lời rất dứt khoát, trên môi còn nở một nụ cười: “Làm người tốt thì có ích lợi gì. Anh là người xấu, nhớ kỹ đấy.” 

Nguyễn Tri Vi thầm tự nhủ, nhưng trong lòng em, anh là một người tốt. 

Đột nhiên, cảnh tượng trong mơ thay đổi. 

Lần này là một ngôi trường rất lạ lẫm, có kiến trúc vô cùng tráng lệ, khắp nơi học sinh đều có trang phục của riêng mình, không cần phải bắt buộc mặc những bộ đồng phục. Ai cũng mang trong mình phong thái rất kiêu ngạo không một ai có thể bì nổi, Nguyễn Tri Vi bước đi trong sự bàng hoàng, sau đó cô nhìn thấy Thẩm Yến. 

Cô thấy Thẩm Yến đang quỳ một gối xuống đất tỏ tình với Bạch Tề, xung quanh có vô số người ồn ào xôn xao. Rồi, Bạch Tề xua tay từ chối, xoay người bỏ đi nhưng Thẩm Yến nhanh tay kéo cô ta vào trong lòng mình. 

Nguyễn Tri Vi tim đau như thắt lại, chân nặng như đeo chì, không nhúc nhích nổi. 

Ở phía xa, Thẩm Yến cùng Bạch Tề trình diễn tiết mục tình yêu trong mơ, còn cô ấy ở đây vươn mắt nhìn theo tình yêu của anh. 

Mãi sau đó, tất cả những người xem xung quanh đều tản đi, Bạch Tề cũng không biết đã biến mất từ khi nào, chỉ còn lại mỗi Thẩm Yến đứng đó lúc ấy Nguyễn Tri Vi mới dám tiến lên trước. Nước mắt cô không thể kiềm được mà tuôn ra rồi từng giọt lệ lăn xuống trên gò má, cố gắng thế nào cũng không lau đi được những giọt nước mắt trên mặt, cô nức nở oán trách: “Tại sao anh lại thích cô ấy đến như thế, chẳng phải cô ấy đã từ chối anh rồi sao?” 

Thẩm Yến có vẻ lúc này mới chú ý tới Nguyễn Tri Vi, anh nhìn cô với ánh mắt khinh miệt và lãnh đạm: “Là do tôi tình nguyện thích cô ấy là tự do của tôi.”

 “Vậy anh có biết em đã khổ sở như thế nào hay không? Em vẫn luôn yêu thầm anh, em yên lặng chờ đợi anh, vẫn luôn tha thứ những lần vô tâm hay bạc bẽo mà anh đã đối với em hết lần này đến lần khác, nhưng cũng chính em là người đã tự tiêu hóa hết những cảm xúc tiêu cực đó, anh có biết hay không hả…” 

Thẩm Yến cười nhạt nói: “Tôi đâu bắt cô yêu thầm tôi? Tôi ép cô thích tôi à? Tôi có cần cô phải yên lặng chờ đợi không? Tôi bắt cô tự mình chịu đựng những tiêu cực đó à? Chính cô là người muốn như vậy, tôi không hề bắt cô. Đáng đời!” 

… 

Trái tim Nguyễn Tri Vi đau đến mức phải tỉnh giấc. Cô ôm chặt lòng ngực và nhận ra đó chỉ là một giấc mơ. 

Cô đau lòng nghĩ, đến cả trong mơ cũng không được yên.

 Nguyễn Tri Vi ngước nhìn đồng hồ, cô mới ngủ chưa đến hai tiếng đã bị sự lạnh nhạt của Thẩm Yến trong giấc mơ đã đánh thức tỉnh. 

Thật ra trong hiện thực cô là một ngưởi rất lý trí, vì thế cô giấu rất nhiều chuyện ở trong lòng, không nói cũng không chất vấn. Cô luôn cuộn mình trong một không gian riêng, cố gắng tránh để bản thân rơi vào trạng thái kích động như cãi nhau hay giằng co.  

 Cô sẽ khắc chế tình cảm và ham muốn của bản thân, cho dù ở thế hạ phong, cô cũng không muốn lộ ra vẻ quá chật vật. 

Còn khi cô ở trong mơ, không sợ bản thân trở nên chật vật, cuối cùng cũng bộc lộ cảm xúc mà bao lâu nay đã cố che đậy, đều nói hết ra, Thẩm Yến quả nhiên đúng như cách cô tưởng tượng, từng lời nó thẳng thắn đến mức như gai đâm vào khiến cô không thể thở nổi.

 Nhưng Thẩm Yến nói rất đúng, lúc trước là do cô đáng đời, cho nên mới phải gánh chịu tất cả những điều này. 

Vậy thì, rốt cuộc làm sao mới có thể chia tay... Cô chịu đủ rồi. 

Cô đang nghĩ ngợi, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra. 

Nguyễn Tri Vi vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ, Thẩm Yến bước vào. 

Thẩm Yến rũ mắt xuống nhìn cô nằm co ro trên giường, Nguyễn Tri Vi lúc ngủ vẫn dịu dàng và ngoan ngoan như ngày trước, anh ngồi xuống ở mép giường, ngắm dáng vẻ yên tĩnh của cô khi ngủ say, lòng xôn xao có chút muốn hôn cô.   

Đầu lưỡi anh hiện tại đang rất đau, lúc uống nước cũng có thể cảm giác được đau đớn, nhưng bộ dạng của cô giờ phút này quá ngoan, anh không thể kiềm được mà muốn hôn cô. Khi môi anh sắp chạm vào môi cô, Nguyễn Tri Vi bỗng dưng mở mắt, nói với anh bằng giọng điệu khiêu khích: “Anh không sợ lại bị cắn lưỡi nữa sao?” 

Thẩm Yến khựng lại. 

Anh nói với cô với giọng đầy ẩn ý: “Em giả vờ ngủ đấy à? Bây giờ là đang uy hiếp tôi?” 

“Không có, tôi chỉ là đang nói sự thật.” Nguyễn Tri Vi bình tĩnh đáp. 

Bây giờ cô luôn thích dùng giọng điệu như vậy, nói những lời sắc bén một cách thờ ơ. 

“Vậy em tin là...,” Thẩm Yến hạ thấp giọng, điệu bộ dần dần trở nên gay gắt hơn: “Không chỉ có thể hôn em, còn có thể “ăn” em được nữa. Làm một nháy không phải ngoan ngay à, hửm? 

Chương kế tiếp