Không Làm Thế Thân

Chương 17

Nguyễn Tri Vi không thể tin được những gì mà mình đã nghe, cô mở to mắt.

Mặc dù trước đây Thẩm Yến rất hay nói những lời thô tục, nhưng khi yêu nhau nó được xem là tình thú, như  trong tình huống bây giờ không khác gì là đang cưỡng hiếp cả.    

Cô đỏ bừng mặt mắng: “Đồ khốn nạn!”

“Lần trước thì mắng là tên lưu manh, đến lần này lại mắng là đồ khốn, vậy cũng tốt, từ ngữ chửi bậy của em ngày càng nhiều ra nhỉ. Hay để anh dạy cho em thêm vài câu nữa nhé, vậy gọi một tiếng anh Yến, chút nữa em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đấy.”  Giọng điệu của Thẩm Yến không có chút ý đùa giỡn nào.   

Anh đúng là đã bị Nguyễn Tri Vi chọc đến tức điên rồi, bình thường anh không hay làm khó xử con gái như này, nhưng có đôi khi nếu anh không làm khó cô thì chắc chắn sẽ bị cô làm khó.  

Vậy nên, tất nhiên anh sẽ chọn cách phải làm khó cô rồi.

“Tôi không muốn “làm” với anh,” Nguyễn Tri Vi vừa mới trải qua một giấc mơ đau đớn đến vậy, chỉ muốn tránh xa Thẩm Yến càng xa càng tốt: “Anh tránh xa tôi ra đi!”

Thẩm Yến mặt tối sầm lại, em lại từ chối nữa rồi. Hai ngày nay, Nguyễn Tri Vi nói lời từ chối, so với hai năm qua cộng lại còn nhiều hơn.   

Anh dùng một tay ôm cô vào lòng, cúi xuống làm loạn trước người cô, bộ đồ ngủ của Nguyễn Tri Vi rất mỏng, hai dây vai mỏng manh làm lộ ra xương quai xanh xinh đẹp của cô, khiến người ta chỉ muốn “phá hủy”. 

Anh thậm chí còn không thèm cởi quần áo của cô cách tử tế, dùng ngón trỏ giật mạnh một cái, bộ đồ ngủ đã bị đứt ra. 

“Thẩm Yến!”

Thẩm Yến khịt mũi , coi thường lời mắng chửi của cô: “Kêu nữa đi, anh thích rất nghe.”

Dây áo ngủ của cô bị đứt, bộ đồ ngủ giờ đây xộc xệch, quần áo không che thân, chỗ kín chỗ hở, để lộ cảnh xuân ra ngoài, Thẩm Yến không hôn lên môi cô mà nhẹ nhàng cẩn thận nhấm nháp từ cổ cô trở xuống. 

Sức lực của một người phụ nữ không thể so bì với sức của một người đàn ông, cô không thể đủ sức chống lại Thẩm Yến. Điều này cô đã hiểu quá rõ qua những lần trước.   

Nguyễn Tri Vi không giãy giụa nữa, cô bình tĩnh nói nhỏ: “Ngoài việc cưỡng bức tôi, anh còn có thể làm được cái gì nữa?”

Chỉ vì một câu nói này đã khiến hành động của Thẩm Yến dừng lại, không làm gì  tiếp theo. 

Thẩm Yến không nói ra được trong lòng mình hiện đang là loại cảm xúc gì, cảm giác nhức nhối tựa như đang đau đớn.   

Một Nguyễn Tri Vi bướng bỉnh và không nghe lời như vậy đã khơi dậy ham muốn chinh phục trong người anh ta bùng cháy. Anh muốn nhìn thấy Nguyễn Tri ngửa cổ lên và đong đưa theo từng tiết tấu của mình, muốn dùng sự hòa hợp của cơ thể để nói với Nguyễn Tri Vi biết, em xem, rõ rằng em vẫn yêu anh, vậy cần gì cứ mãi muốn rời đi như thế.  

Nhưng thấy Nguyễn Tri Vi kháng cự mãi, anh ta đột nhiên không muốn tiếp tục.

Không cần thiết.

Anh đứng dậy rồi đóng cửa rời đi, chỉ để lại một câu: “Bố đây cũng chả thèm.”

Sau khi rời khỏi phòng ngủ của Nguyễn Tri Vi, Thẩm Yến đi ra ban công hút thuốc.

Hút hết điếu này tới điếu khác, điếu trước vừa tắt liền châm lửa mà hút tiếp điếu mới, khói bốc lên bao trùm cả không gian rồi dần dần tản ra và biến mất hẳn.   

Nguyễn Tri Vi vẫn giữ thái độ cương quyết như vậy, giờ anh có tiếp tục giữ cô lại trong biệt thự cũng chẳng còn gì thú vị.  

Chia tay như cách cô ấy mong muốn?

Thẩm Yến trong vô thức gạt bỏ ngay suy nghĩ ấy, anh cũng không biết bản thân mình có yêu Nguyễn Tri Vi hay không, nhưng đã hai năm rồi, anh ta sớm đã quen với việc khi có cô ở bên cạnh.     

Anh luôn chắc chắn rằng Nguyễn Tri Vi yêu anh rất nhiều. Cô đã thích anh nhiều đến thế, lâu như vậy, không thể nói là không thích, chẳng qua đó chỉ là những lời nói dối trong lúc nhất thời hờn dỗi của cô mà thôi.

Thôi vậy! Thẩm Yến dập tắt điếu thuốc cuối cùng trong bao, ánh lửa lập lòe rồi dần biến mất trong màn đêm, chỉ còn lại tia sáng phía sau cửa kính phản chiếu rõ khuôn mặt anh.    

Anh nghĩ, có thể giống như những gì Quách Kỳ đã nói trước đây. Anh đã đối xử với Nguyễn Tri Vi quá tệ, nên giờ đến bước đường cùng rồi cô ấy mới đòi bỏ đi. Không sao, lát nữa cô ấy bình tĩnh lại sẽ không có vấn đề gì nữa, đến lúc đó anh dỗ dành thêm một chút, Nguyễn Tri Vi chắc hẳn sẽ lại như trước. 

Cô thích anh như vậy, sao có thể bỏ anh mà đi chứ?  

-

Đêm qua bởi vì bị Thẩm Yến giày vò như vậy, cô ngủ không ngon giấc, đến ngày hôm sau khi mặt trời lên tới đỉnh núi Nguyễn Tri Vi mới tỉnh lại.

Ánh mặt trời xuyên qua khe hở của tấm rèm dày nặng chiếu vào phòng, hắt từng điểm sáng ti li lên mặt cô, Nguyễn Tri Vi dụi mắt rồi bật người tỉnh giấc, biết ngay là đã mình dậy muộn.

Cô ngồi dậy mang dép, đi một vòng quanh trong nhà, phát hiện Thẩm Yến đã không còn ở đây, trong bếp chỉ có dì giúp việc đang nấu cơm cho cô, tràn ngập mùi thức ăn thơm ngon, còn có tiếng dao thớt “leng keng leng keng” va vào nhau làm không gian tràn đầy sức sống. 

Cô vốn muốn đi ra ngoài xem Thẩm Yến có ở trong sân vườn cạnh biệt thự hay không, mới đi tới cửa đẩy khóa để mở, cô mới nhận ra mình không thể mở được cửa.

Cửa đã bị Thẩm Yến khóa trái.

Dì giúp việc nghe thấy tiếng động từ trong bếp vội vàng đi ra, vừa lấy tạp dề lau nước ướt trên tay, vừa nói: “Vi Vi, cậu Yến gần đây bảo con ở nhà bình tĩnh, không được ra ngoài, cậu ấy khóa chặt cửa ra vào lẫn cửa sổ luôn rồi, dì cũng sẽ chuyển đến phòng dành cho khách trong biệt thự. Dì đã mua tất cả nguyên liệu và mọi thứ đều ở trong tủ lạnh. Ngòai cậu Yến ra, chúng ta đều không thể ra ngoài.”

Cái gì? Đóng kín cửa ra vào lẫn cửa sổ luôn sao?

Cơn buồn ngủ của Nguyễn Tri Vi lập tức không trong giây lát tan biến sạch, cô không thể tin được, chạy thật nhanh vào phòng khách, phát hiện cửa sổ thật sự đã bị một tấm lưới sắt bên ngoài chắn lại, cũng chẳng biết lưới sắt ấy đã được lắp vào từ bao giờ. 

Hôm qua rõ ràng không có lưới sắt nào, có vẻ như Thẩm Yến đã lắp nó vào sáng nay trong khi cô còn đang ngủ. 

Anh tính làm gì? Định nuôi chim hoàng yến trong nhà sao?

Nguyễn Tri Vi cố gắng trấn tĩnh lại bản thân, cô muốn liên lạc với Hướng Cẩm Thu, chợt nhớ ra trong hành lý có để một chiếc laptop, chạy vội lên lục tung chiếc vali trong phòng khách tìm nó, nhưng tìm mãi chẳng thấy đâu cô hỏi dì giúp việc: “Dì ơi, dì có thấy laptop của con đâu không?” 

Hình như dì đã biết trước cô sẽ hỏi câu này, liền đáp: “Tôi thấy sáng nay cậu Yến đã mang laptop của con đi rồi. À Đúng rồi Vi Vi, cậu Yến trước khi đi đã mua cho con rất nhiều sách, cậu ấy nói sợ con nhàn rỗi sinh ra buồn chán, con mau xem thử chúng đi.” (Ứng dụng T Y T)

Chẳng lẽ sáng nay cô ngủ lâu đến thế sao, lâu đến mức chỉ trong một buổi sáng Thẩm Yến có thể làm được nhiều việc như vậy. 

Nguyễn Tri Vi nghe tiếng dì giúp việc chỉ liền quay lại nhìn theo, cô thấy cả những cuốn sách mà Thẩm Yến mua cho mình, anh ấy dường như đã mang tất cả những cuốn sách trong khu sách lịch sử của thư viện về, từng chồng trên bàn, chất cao ngất. 

Nhiều cuốn sách trong số này đã được cô ấy đọc qua. Ngoài sách lịch sử, anh ấy còn mua một đống sách như , , và linh tinh một số sách khác nữa.

Nguyễn Tri Vi quả nhiên bị Thẩm Yến chọc cho tức đến hóa cười, cô tiện tay lấy một quyển rồi mở ra xem thử, lật qua loa vài tờ, rồi nói: “Mấy quyển sách này chắc hẳn là Thẩm Yến mua cho chính mình đọc rồi.”

Dì nào dám nói tiếp, chỉ có thể ngượng ngùng mà nói: “Nhìn xem, cả hai cô cậu đều có thể đọc được hết cả mà.”

“Dì, anh ta có nói khi nào sẽ về không ạ?” Nguyễn Tri Vi lại hỏi.

Dì giúp việc ngẫm nghĩ: “Cậu Yến nói, hy vọng cô nhà nghỉ ngơi trước, bình tĩnh lại, khi nào khỏe hơn cậu ấy sẽ về.” 

Nguyễn Tri Vi thật sự không biết nói gì nữa, cô càng thêm chán ghét hành động đó của Thẩm Yến.

Không còn cách nào, Nguyễn Tri Vi không thể ra ngoài, cũng chẳng liên lạc được với ai bên ngoài, đặc biệt dì giúp việc rất kín miệng, cô lại phải rơi vào thế khó nữa rồi.   

Cô nhớ đến khi ở bên Thẩm Yến, anh luôn hy vọng cô có thể ngoan ngoãn ở trong nhà, không muốn cô dấn thân vào sự nghiệp, lúc ấy còn nhướng mày hỏi cô có muốn làm “công chúa trong tòa tháp ngà” của anh không, nhưng cô lại kiên quyết từ chối nên anh cũng không nhắc đến nữa.   

Nhưng bây giờ, cô có khác gì nàng công chúa trong tòa tháp ngà mà anh đã nói đâu chứ. Anh vì cô mà dựng lên một tòa tháp ngà, khiến cho cô ra không được mà người khác muốn vào cũng không xong.    

Ở trong nhà thật sự quá nhàm chán, không có việc gì để làm, cô đành phải mở ra một quyển lịch sử ra xem giết thời gian, cuốn sách này viết về một số lịch sử dã sử của các nhà thơ cổ đại Trung Quốc, cô đọc một hồi và tình cờ thấy câu chuyện xưa về Ngư Huyền Cơ.   

Ngư Huyền Cơ hay còn gọi là Ngư Ấu Vi, cô ấy sinh ra vào cuối thời Đường, được nhiều người biết đến là người tài hoa xuất chúng, văn chương hơn người, là học trò của Ôn Đình Quân. Khi còn bé, cô ấy đã sớm đem lòng nhớ thướng Ôn Đình Quân, ông cũng biết tâm tình đó của cô thiếu nữ nóng bỏng nhiệt huyết nhưng ông lại nhất quyết chối từ.   

Sau đó, ông tự mình gả Ngư Huyền Cơ cho một người bạn của mình làm thiếp.

Về sau, Ngư Huyền Cơ không còn trong sáng và thuần khiết nữa. Cô sa đọa, ăn chơi, sống cuộc sống phong lưu khắp chốn, mãi đến năm 26 tuổi cô quyết tâm sống hết mình cùng vẻ đẹp nhất của mình. Trước khi qua đời, câu nói cuối cùng cô để lại chỉ là: “ Cả đời này  u Vi ta có vô số nam nhân, nhưng người duy nhất ta yêu chỉ có Đình Quân.”

Câu chuyện này cũng không dài mấy nhưng Nguyễn Tri Vi đã xem rất lâu, cô đọc từng câu từng chữ, đọc đi đọc lại mà ngẫm nghĩ. Cuối cùng, cô khép quyển sách lại, im lặng một hồi lâu rồi mới nhẹ giọng nói ra ba chữ “Cô gái ngốc”.

Từ xưa đến nay, luôn có vô số cô gái vì tình mà quên mất bản thân, đánh mất chính mình, giống như Ngư Huyền Cơ, lại cũng giống cô. 

Cũng may mắn thay, bây giờ cô đã nhận ra, vẫn chưa quá muộn.

Sau khi Nguyễn Tri Vi đọc câu chuyện này, cô càng kiên quyết muốn rời khỏi Thẩm Yến càng sớm càng tốt. Cô muốn nhanh chóng gải quyết mớ hỗn độn này. Nếu cứ mãi dây dưa, cãi nhau với anh như bây giờ cũng cảm thấy tốn thời gian mà thôi.

Trước tiên cô cần phải ra được bên ngoài,… Cô muốn liên lạc với Hướng Cẩm Thu, không thể ngồi yên như thế này nữa.   

Nguyễn Tri Vi vòng vo mãi nhưng vẫn chưa tìm ra hướng giải quyết, đột nhiên, mắt cô dừng lại ngay một quyển sách có tựa đề

Những lời này, Thẩm Yến cũng đã từng nói qua với cô .

Một thời gian trước, cô đã ở nhà chuyên tâm trau dồi những kỹ năng diễn xuất, học cách sử dụng được nhiều cảm xúc và các ngữ điệu lên xuống khi nói chuyện một cách phong phú và đa dạng. Cô tập diễn ngay trong phòng ngủ, còn Thẩm Yến sẽ cầm laptop ở trên giường để làm việc. 

Thấy cô nghiêm túc luyện tập những lời thoại như vậy, Thẩm Yến cảm thấy buồn cười, ngước mắt nhìn lên và nói: “Vi Vi, những diễn xuất trong phim chỉ là một phần nhỏ, nhưng trong cuộc sống đâu đâu cũng là một vở diễn cần em phải nhập vai, điều quan trọng hơn hết em nên luyện khả năng diễn đó trong cuộc sống.”

Cô nhất thời không hiểu ý, quay đầu lại nhìn anh: “Đây là ý gì?”

Đôi mắt đào hoa của Thẩm Yến dường như ẩn chứa một con dã thú, có thể bất cứ lúc nào cũng có thể được thả ra, anh chậm rãi giải thích: “Em sẽ đeo một chiếc mặt nạ để sống với người khác, khéo léo dùng chiếc mặt nạ đó biểu diễn một cách chân thật nhất, khiến cho họ tin rằng mình chính là loại người như vậy. Chỉ có như thế, đến khi em tháo bỏ lớp mặt nạ đó xuống, họ sẽ kinh ngạc, ồ, hoặc chỉ có thể là kinh hãi.”  

Lúc ấy Nguyễn Tri Vi không mấy đồng tình với quan điểm của anh. Cô là người thật lòng và không thích sống giả dối như vậy. Nhưng giờ đây, Nguyễn Tri Vi đã hiểu.  

Thực ra, nó cũng chỉ một loại thủ đoạn mà thôi.

Con người ai rồi cũng phải lớn lên, cô không thể mãi chỉ là một Nguyễn Tri Vi khờ khạo, ngây thơ và mềm yếu, cô có lòng lương thiện, dịu dàng nhưng rồi cũng phải dần dần trở nên mạnh mẽ hơn.

Cô suy nghĩ hồi lâu, quyết định thử cái gọi là“đóng kịch trong cuộc sống”.

—— Dùng những gì Thẩm Yến đã dạy cho cô để đối phó với chính anh.

Chương kế tiếp