Khu Vườn Của Tôi

Chương 11: Nữ chăn cừu

Edit: My

Beta: Trúc Linh

Đêm hôm đó, khi đang ngồi trên xe trên đường về thôn Huệ Lâm, Mộ Vân Sơn chỉnh sửa xong câu chuyện mình làm như thế nào chui vào chụp lén Chung Côn Luân, dùng tài khoản phủ bụi hơn nửa năm của mình đăng ảnh đẹp của Chung Côn Luân lên.

Dưới ánh đèn màu da cam, Chung Côn Luân mang theo bệnh khí nằm ngửa trên xích đu ở phòng bếp, một con mèo béo hoa văn màu cam trắng đan xen nằm chơi giữa bụng của anh, lộ ra khuôn mặt ngốc mặc cho anh vuốt ve. Tư thế nằm ngửa của Chung Côn Luân lộ ra dáng cao chân dài, ghế đu dài vừa khiến người ta cảm giác anh còn đang bị thương. Bối cảnh là một loạt bộ đồ ăn của Chung Côn Luân được treo trên tường gạch men màu trà sữa, bao gồm nồi sữa, chảo, muỗng canh, muỗng mì, cốc chia độ,... và đủ loại ly cối.

Từ góc độ này, không thấy rõ mặt Chung Côn Luân, nhưng làn da đẹp và cái cằm lộ ra đường cong hoàn mỹ trời sinh quyến rũ.

Ảnh chụp được đăng không bao lâu, các em gái tập hợp thành đoàn gào thét quỳ liếm dưới bài post chụp ảnh con mèo.

Nhưng chưa tới mấy giây đồng hồ trôi qua, châm chọc kì quái xuất hiện: “Quả nhiên Chung Côn Luân vừa có chuyện thì cô sẽ xuất hiện cọ nhiệt, đừng tưởng rằng Côn Luân chúng tôi giúp cô tẩy trắng, nói cô không giả bệnh thì cô vô tội, đồ tiện nhân ích kỉ!”

“Lại cọ nhiệt!”

“Cô gái này thật sự không biết xấu hổ mà, Côn Luân chúng tôi chưa hề cũng chưa bao giờ yêu cô, không biết xấu hổ vẫn luôn quấn lấy người ta, đau lòng Côn Luân của tôi.”

Lại có người nói: “Ôi chao! Trong phòng bếp đều là đồ dùng nhà bếp hàng hiệu, sang trọng!”

”Bàn ăn dài ba mét, chất liệu sang trọng!”

“Áo ngủ mở ba cúc, hơi lộ cơ bụng, chú ý góc độ!”

“Mèo nông thôn Trung Quốc thuần chủng hai màu lông ngắn tai thẳng, sang trọng!”

Đây là tỉ mỉ kì quái.

“Tấm ảnh này chụp quá hoàn mỹ, Côn Luân của tôi quả nhiên không bị hủy dung, tin chắc rằng không bao lâu sẽ xuất hiện trở lại.” Cũng có cô gái si mê đối với ảnh đẹp tin tưởng không nghi ngờ, vui đến phát khóc.

“Lúc này muốn biết tin tức của Chung Côn Luân, quả nhiên vẫn là nhờ Mộ Vân Sơn.”

Mộ Vân Sơn thấy mấy bình luận dưới bài post, nhún vai, cảm thấy thật sự là khó tin.

Không ai phát hiện ra da Chung Côn Luân là cô Photoshop, đường cong thắt lưng là cô kéo dài, màu áo ngủ cô đã chỉnh rồi, ngay cả con mèo mập kia thành gầy cũng là cô chỉnh? Bằng không một người rơi xuống hồ băng thủng một lỗ lớn, chỉ nghỉ ngơi như vậy một tuần lễ, thì có thể biến thành một thân thể hoàn mỹ không một tì vết, làn da không ẩm ướt, khí sắc hoàn mỹ? Khắp cả người Chung Côn Luân đều là dán băng dán, chính là loại miếng dán giả màu da chuyên chuyên dùng trong y tế dán lên vết thương, nhìn từ xa vẫn ổn, nhìn gần giống như toàn thân đánh đầy miếng vá. Người này vốn dĩ lười, trên bụng căn bản không có cơ bụng, sau khi bị thương gầy mấy cân, vậy lại càng không có - một ít cơ bụng dưới lớp áo ngủ kia là Mộ Vân Sơn vẽ giúp anh. Còn con mèo béo kia, con mèo kia dáng người không lớn, nhưng rất mập, vì để nó bình thường một chút, Mộ Vân Sơn kéo dẹp cái bụng béo của nó.

Những dấu vết này rõ ràng như thế mà không người nào nghi ngờ - có thể thấy rốt cuộc kính lúp fan Chung Côn Luân dày như thế nào.

Đồ thị kế hoạch cứu nước lâu dài của anh Trư thể hiện ra một chút thành công, thông báo văn kiện hoặc phát ngôn chính thức cái gì, đều là càng che càng lộ, hiệu quả quả thực không làm tốt bằng loại tin đồ thâm niên như Mộ Vân Sơn, sau khi ảnh được đăng, ngay cả đoàn làm phim trước đó hại đại hiệp tai nạn rơi xuống hồ băng vốn đang vô vọng cũng dè dặt đến hỏi Chung Côn Luân rốt cuộc khi nào có thể trở lại đóng quay phim? Tin tức “Chung Côn Luân chưa hủy dung” cũng ở quanh quẩn vị trí 20 30 hotsearch.

Nhưng Mộ Vân Sơn cũng không tiếp tục quan tâm những cái này, cô được thăng chức chức vụ “trợ lý điều phối viên hỗ trợ điền biểu mẫu” ở trung tâm phục vụ - có lẽ giám đốc phát hiện giọng nói của cô nói rõ ràng, lại luôn toát ra vẻ rụt rè mềm mại, cho nên thăng chức cho cô lên làm nhân viên trực điện thoại tư vấn ở trung tâm phục vụ.

Cho nên cô cũng không cần mỗi ngày đứng bên cạnh máy điền bảng biểu đến mức sưng chân, thoi thóp trông cậy vào con xe điện của Cao Lãnh.

Hai tuần gần đây Cao Lãnh không xuất hiện ở cửa sổ trung tâm phục vụ - nghe nói - nghe nói đồn công an bọn họ có kì nghỉ ba tháng, tuần tra ban đêm trong khu vực quản lý từ 1 giờ sáng đến 3 giờ sáng mỗi đêm để giảm tỷ lệ tội phạm và tăng tỷ lệ cảnh báo. Bởi vì đến tối thứ năm là đến lượt tuần tra của Cao Lãnh, nên đến thứ sáu người đến không phải là Cao Lãnh.

Mộ Vân Sơn cảm thấy hơi kì lạ - việc cảnh sát nhân dân nghỉ ngơi hay không có liên quan gì đến việc phần tử tội phạm phạm tội hay không? Chẳng lẽ bác sĩ bệnh viện nghỉ không làm việc, bệnh nhân sẽ không mắc bệnh sao? Chẳng lẽ cảnh sát nhân dân nghỉ ngơi, phần tử tội phạm cực kì nguy hiểm sẽ nghe tiếng sợ mất mật không trộm cắp không cướp bóc sao? Đại khái là tư tưởng giác ngộ của cô quá thấp, nói tóm lại.. đại khái có lẽ là... nếu như người tuần tra nửa đêm không phải là bạn của cô, cô không chỉ không tức giận bất bình như vậy, sẽ còn vỗ tay bảo hay lắm.

Nhưng cả người Cao Lãnh từ trên xuống dưới ngoại trừ khí chất tổng giám đốc bá đạo ra thì không có chút đáng tin cậy nào, cô thật sự không nghĩ ra được kiểu người thích hóng drama như anh ấy đối mặt với phần tử tội phạm có thể làm gì được?

Sau khi thăng chức làm trợ lý điều phối viên, cô không còn là trợ lý giám lẻ loi trơ trọi nữa, bắt đầu có lại sinh vật gọi là ‘đồng nghiệp’. Loài sinh vật này với loại sinh vật ‘bạn trên mạng’ trước kia cô quen biết hoàn toàn không nhau, ví dụ như đồng nghiệp của cô là một bác gái bốn mươi lăm tuổi, tên là Nguyễn Anh, là fan mama của Chung Côn Luân - chính là kiểu tình mẹ bao la kia - nhưng cô ấy cũng không hiểu vòng fan, cũng không lên mạng, cho nên hoàn toàn không biết ba chữ ‘Mộ Vân Sơn’ đại diện cho gió tanh mưa máu trong vòng fan Chung Côn Luân.

Nhưng tiếp tuyến viên trước cô là một em gái hai mươi tuổi, nhỏ tuổi hơn cô, vừa nhìn thấy cô là hai mắt sáng ngời - Mộ Vân Sơn biết em gái này - em gái này tên là Trịnh Châu Châu Quyến, đây là tên thật không phải nickname, cô ấy là fan Từ Trĩ Chi, đồng thời không tới mấy ngày sau khi Mộ Vân Sơn đi làm liền nhận ra tìm cô ký tên.

Người cộng tác của Trịnh Châu Châu Quyến tên là Dương Mục.

Nếu như nói Nguyễn Anh bình thường không có gì để nói, Trịnh Châu Châu Quyến có thể chỉ là hit thiếu nét, như vậy Dương Mục thật sự là một cô gái có chuyện cũ.

Năm nay cô ấy ba mươi lăm tuổi, dáng người thướt tha cao gầy, làn da trắng nõn, giọng nói nhẹ nhàng, cực kỳ có khí chất. Chỉ nhìn bản chất đơn thuần của con người, bất luận như thế nào cũng không thể tin được cô ấy là nhân viên trực điện thoại.

Dương Mục nhìn giống như một tiểu thư duyên dáng xuất thân từ một gia đình quyền quý, hoặc là thiếu phu nhân được nuôi dưỡng ở nhà giàu.

Quả thực cô ấy xuất thân từ một gia đình tốt, nghe nói cha mẹ đều là giáo sư đại học, là dòng dõi thư hương. Cô ấy là người thành phố B, lúc đi học cha mẹ mua cho một căn nhà ở trung tâm thành phố, có thể nói là một bạch phú mỹ tiền đồ vô lượng có giai cấp. Nhưng khi Dương Mục ở đại học cảm mến với một anh chàng Phượng hoàng cùng lớp ( đề cập đến những người (nam giới) xuất thân từ gia đình nghèo khó (đặc biệt là sinh ở vùng nông thôn) đã bỏ nhiều công sức để đi học, sau đó thì ở lại thành phố làm việc), nam sinh kia chịu khó, có kỷ luật, si tình, rất đẹp trai, Dương Mục và anh ta liều chết yêu đương, bất kể cha mẹ phản đối như thế nào cũng không chịu chia tay, cuối cùng cha mẹ đoạn tuyệt. Bọn họ vừa tốt nghiệp thì kết hôn, Dương Mục bán nhà, dọn vào ở phòng trọ của bạn trai, số tiền mua nhà coi như là quỹ lập nghiệp của nhà trai, sau đó nhà trai cũng hoàn toàn không chịu thua kém, dựa vào bản thân mở một công ty không lớn không nhỏ, trở thành cuộc sống của giai cấp trung lưu.

Chuyện này giống như một câu chuyện cổ tích về tình yêu, cũng không có cái gì là xấu.(Ứng dụng TᎽT)

Nhưng thực tế và cổ tích, luôn hoàn toàn trái ngược nhau.

Chàng trai chăm chỉ kia họ Hồng, tên là Hồng Bách Tính. Anh ta xuất thân từ thôn họ Hồng ở một huyện hẻo lánh của một tỉnh xa xôi nào đó, từ nhỏ đến lớn thành tích của Hồng Bách Tính đều xuất sắc, chưa từng nghịch ngợm gây chuyện, vẫn luôn là niềm hy vọng của cả thôn. Thôn họ Hồng cũng không giàu có, cha Hồng Bách Tính mất sớm, thu nhập làm ruộng của mẹ ít ỏi, vì vậy cậu học sinh xuất sắc được già trẻ toàn thôn nuôi lớn, trên đường học hành tiến bộ của anh ta, người già thân thiết ở thôn đều bỏ tâm huyết có thể bỏ ra.

Hồng Bách Tính quả thực là người có ơn tất báo, cần cù chăm chỉ. Anh ta cũng là đứa con vâng lời răm rắp - không chỉ là đối với mẹ, mà đối tất cả người thôn Hồng gia đều là người thân, bậc cha chú của anh ta.

Cho nên khi anh ta có chút thành công, anh ta liền đưa mẹ đến sống cùng mình, lại thay phiên mời phụ lão hương thân đến thành phố B hưởng thụ một chút cuộc sống sung sướng. Tất cả yêu cầu của thôn Hồng gia, Hồng Bách Tính đều đáp ứng, tận tâm tận lực.

Trong mắt mẹ Hồng Bách Tính và người thân, Hồng Bách Tính tự mang kim quang, là niềm kiêu hãnh của cả thôn, hoàn mỹ vô khuyết.

Mà Dương Mục... cô ấy chỉ là yêu chàng trai cầu tiến, cần cù chăm chỉ, thông minh tuấn tú, không phải là vị thần của thôn Hồng gia. Cô ấy không thể chống đỡ được cái thân phận ‘vị thần’ kia, trong mắt của mẹ Hồng Bách Tính, con của bà ấy ưu tú như thế, con dâu thế mà không chịu giặt áo quần nấu cơm quét nhà, không chăm sóc hầu hạ Hồng Bách Tính ăn cơm mặc quần áo thật tốt, thậm chí là con của bà ấy phải gọt táo cho cô ấy! Cho dù có thể nhịn nhưng không thể nhẫn nhục! Loại phụ nữ này, làm sao mà xứng với con của bà ấy! Làm vợ, Hồng Bách Tính nói cái gì thì là cái đó, tiền là con trai bà ấy kiếm được, người là con trai bà ấy cưới về, cô ấy sao có thể không an phận thủ mình? Lại có khi không nghe lời Hồng Bách Tính? Nhất định phải giáo huấn!

Im lặng triển khai đại chiến mẹ chồng nàng dâu, Dương Mục không biết phải làm cách nào để đáp trả Thánh Quang của mẹ chồng bao phủ, bại binh như núi đổ. Mỗi lần như vậy thể xác và tinh thần cô ấy luôn mệt mỏi, hi vọng Hồng Bách Tính có thể đưa cô đi ra ngoài một chút, khi đi giải sầu, Hồng Bách Tính luôn đưa cô về ngôi làng miền núi mà anh ta lớn lên, tràn đầy hồi ức đắng cay, kể về mỗi kì thi mà anh ta đã trải qua hồi nhỏ... mà đối mặt với Dương Mục, là mấy trăm bà nội, mỗi một người không thể đắc tội, mỗi một người đều muốn cô hiếu thuận nghe lời, mỗi một người đều phải cẩn thận hầu hạ, bọn họ đều là ân nhân của Hồng Bách Tính, chồng của cô ấy thiếu nợ ân tình của người khác vĩnh viễn không trả hết.

Sau khi Dương Mục sinh con gái, không biết Hồng Bách Tính nghe nói cái gì mà đánh cô ấy, sau đó ngoại tình, làm cô gái khác mang thai.

Cuối câu chuyện là Dương Mục ly hôn, tự mình nuôi sống con gái.

Cô ấy không tìm công việc lương cao hơn trước, bởi vì sát vách trung tâm phục vụ có một nhà trẻ không tồi, cho nên cô ấy làm việc ở đây. Cô ấy cũng không nói thế nào, cũng không nổi giận bao giờ, bất luận thế nào khi thấy cô ấy, cô ấy cũng luôn ở tư thái đoan trang, xinh đẹp mà bình tĩnh.

Mộ Vân Sơn nghe câu chuyện cũ của cô ấy, lại nhìn thấy bản thân lúc ấy, thật lòng cảm thấy... có lẽ trong câu chuyện cũ, Dương Mục là bia đỡ đạn BE, nhưng trong cuộc sống, cô ấy thật sự là một người kiên cường.

Có can đảm đối diện với cuộc sống ảm đạm, bước qua chông gai, dục hỏa trùng sinh.

Mộ Vân Sơn cực kì kính sợ Dương Mục, cực kì muốn làm bạn với vị tiền bối dục hỏa trùng sinh, nhưng ở trước mặt dung mạo xinh đẹp của Dương Mục, cô tự ti mặc cảm, ngo ngheo muốn động mà không tới.

“...Người kia lại tới rồi.” Bên trong quầy phục vụ, Nguyễn Anh đá Mộ Vân Sơn một cái, khẽ nói: “Cô nhìn đi... là người đó.”

“Hả?” Mộ Vân Sơn kịp phản ứng lại, ‘người kia’ rất nổi tiếng ở trung tâm phục vụ này, chính là chồng cũ của Dương Mục, Hồng Bách Tính.

Bề ngoài của Hồng Bách Tính không phải là mặt người dạ thú, anh ta hơn ba mươi tuổi, sự nghiệp thành công, diện mạo vẫn đẹp trai như trước, dáng người cao, lờ mờ có thể thấy được phong thái hồi thiếu niên - khi đó Dương Mục yêu anh ta không phải không có lý do - bộ dạng giáo thảo này trên cơ bản không thể nghi ngờ. Anh ta mặc một bộ âu phục chỉnh tề đoan chính, thắt cà vạt màu tím, áo mũ chỉnh tề đi tới trung tâm phục vụ.

Anh ta đi tới bàn trưng cầu ý kiến.

Nguyễn Anh rất khéo léo hợp lý làm như không thấy.

Mộ Vân Sơn vẫn là người mới, không dám xem thường nhân dân, đứng lên miễn cưỡng mỉm cười: “Chào anh.”

“Dương Mục có ở đây không?” Hồng Bách Tính hỏi.

“Không ạ, anh là ai ạ? Có chuyện gì sao?” Mộ Vân Sơn hỏi.

“Tôi là chồng cô ấy.” Hồng Bách Tính nói, lập tức đặt một túi đồ lớn đặt trên bàn trưng cầu ý kiến: “Tôi mang ít đồ cho cô ấy, nếu như cô ấy đến, giúp tôi đưa cho cô ấy.”

“Chúng tôi không thể nhận quà từ anh.” Mộ Vân Sơn đẩy túi ra: “Trên đầu có máy giám sát, anh như thế này sẽ khiến lãnh đạo cho rằng tôi nhận hối lộ! Vẫn là tự anh đưa cho chị ấy đi... nếu như là chồng chị ấy, mang về nhà cho chị ấy là được rồi, chẳng lẽ anh phải đi công tác không về nhà sao?”

Sắc mặt Hồng Bách Tính trắng bạch, Mộ Vân Sơn ngoan ngoãn, có vẻ như lời mới nói đều là hiểu lầm, cô là một gốc rau xanh trong sạch vô tội cái gì cũng không biết.

Nguyễn Anh ngồi một bên cười: “Về đi! Hôm nay cô ấy có không ở đây.”

“Trong này là một ít trái cây, tôi nghe nói gần đây thân thể cô ấy không tốt, đưa cho cô ấy chút trái cây.” Hồng Bách Tính nói: “Cũng không phải là cái gì không thể thấy, có thể mở ra.” Anh ta mở cái túi ra trước mặt mọi người, bên trong là mười bảy mười tám loại trái cây nhập khẩu: “Nếu như cô ấy thật sự không ở đây, vậy mọi người ăn đi.”

Mộ Vân Sơn còn chưa nghĩ ra cách gì đáp trả, Nguyễn Anh nói: “Ôi đi xa như thế đưa trái cây, để tôi xem một chút, ở đây Dương Mục còn để một lá thư.” Cô ấy kéo từ trong ngăn kéo ra một phong bì màu trắng: “Cô ấy biết là anh nhiệt tình, như chỗ chúng tôi có quy định không thể nhận, đây là tiền mà cô ấy đã cất kỹ.” Nguyễn Anh rút ba trăm tệ từ trong phong bì ra, nhét vào trước mặt Hồng Bách Tính: “Cầm đi đi! Đưa tiền coi như là không phải tặng quà, đồ cô ấy mua, cuối cùng sẽ ăn, yên tâm đi!”

Sắc mặt Hồng Bách Tính lúc đỏ lúc trắng, nắm chặt nắm đấm, xoay người rời đi.

Mộ Vân Sơn và Nguyễn Anh dựa vào trong bàn trưng cầu ý kiến cười trộm, mãi cho đến khi Hồng Bách Tính thực sự đi rồi, mới cứu được cơ thể thiếu chút cười chết.

“Chị Anh, vẫn là chị lợi hại!” Mộ Vân Sơn khẽ nói.

“Súc sinh này thường xuyên đến, chị còn không hiểu những tên đàn ông này, khi là vợ thì sợ có vợ quá giỏi có áp lực, đi ra ngoài tìm tiểu tam tìm cảm giác tồn tại, quay đầu thấy vợ bỏ đi, hối hận - có trời mới biết hối hận cái gì - “ Nguyễn Anh nói: “Mỗi ngày đến trung tâm xin tái hợp, ai để ý đến kiểu người não tàn như hắn, tôi nói Mục Mục nên sớm gả cho người khác, để anh ta chết đi cái suy nghĩ này, cũng đỡ cho chúng ta mỗi ngày thấy người này tổn thương con mắt.”

“Anh ta từng đánh chị Mục sao?” Mộ Vân Sơn khẽ hỏi.

“Nghe kể là từng đánh, xưa nay Mục Mục không nói những thứ này. thật ra trước giờ Mục Mục chưa từng nói xấu hắn nửa câu, người ta có gia giáo, trình độ cao, ai giống anh ta...” Nguyễn Anh cực kì căm ghét Hồng Bách Tính.

Mộ Vân Sơn nhớ lại dáng vẻ của người đàn ông kia, lại nghĩ đến tin đồn, Hồng Bách Tính không hề giống người đàn ông sẽ đánh vợ, ngoại tình trong hôn nhân, nhưng trên đời này con người muôn hình muôn vẻ, phần lớn mọi người thấy áo giáp của anh ta, không thấy mặt anh ta.

Cũng giống như cô... cũng là không giống ‘trong truyền thuyết’.

Trên đời này không nhiều người có áo giáp và khuôn mặt thật khác nhau, Chung Côn Luân có thể tính là một trong số đó. Mộ Vân Sơn nhìn bài post kia đăng mấy ảnh mình chụp, bình luận đã mười mấy nghìn, Chung Côn Luân vốn dĩ không phải là kiểu tiêu biểu trong ngoài như một... anh căn bản không có ‘bề ngoài’, chỉ có ‘bên trong’.

Anh là người không có áo giáp.

Mộ Vân Sơn thở dài, nói ngắn gọn... là đồ ngốc.

Chương kế tiếp