Khu Vườn Của Tôi

Chương 12: Hoa bạc hà mèo

Edit: Trúc Linh

Sang cuối tuần thứ hai khi Chung Côn Luân bị ‘hủy dung’, chính bản thân anh đã phát sóng trực tiếp, lộ mặt ở trên màn hình. Mặc dù không tính là bị hủy dung nhưng phía bên phải trên mí mắt hình như có để lại một vết sẹo dài. Vết sẹo này làm anh có phần khí chất thần bí bao phủ lấy cơ thể— Với tiền đề là không biết đây chính là sự cố do bị ngã ở hồ băng, nghĩ lầm do anh ra tay cứu mỹ nhân hoặc diễn bộ thâm tình ngược luyến hay nội hàm khắc sâu thân thế bi thảm nào đó cũng được.

Anh Chu còn đang đau đầu về việc đi tìm viện thẩm mỹ nào tốt nhất để xóa vết sẹo kia thì vị thiếu gia này đã tự mình mở phát sóng trực tiếp để lộ ra luôn. May mắn thay tâm của anh Chu đã tàn, theo thói quen giả vờ đã chết nên kéo dài hơi thở đi xem thiếu gia này làm sao.

Thấy tạo hình mới của Chung Côn Luân, toàn bộ đoàn phim do dự hai ngày, nơm nớp lo sợ mà đăng tin— Bọn họ cảm thấy hiện tại Chung Côn Luân tương đối thích hợp với vị đại giệp làm giáo chủ tà giáo, không biết Chung thiếu có đồng ý không?

Anh Chu giận tím mặt vai diễn giáo chủ tà giáo đó là nam hai nên tất nhiên suất diễn không giống như nam chính. Có điều giáo chủ tà giáo khi cải trang vi hành có một đoạn tình với một vị muội muội, cuối cùng vì tình phản chiến, bán đứng chính tổ chức của mình, mưu đồ tẩy trắng thân phận để xứng với muội muội từ đó song túc song phi— Cuối cùng bị muội muội tốt đâm một nhát kiếm mà chết. Kịch bản này tất nhiên hợp với Chung Côn Luân vì thế Chung Côn Luân vui vẻ tiếp nhận không chút để ý bản thân đã từ nam chính thành nam hai. anh Chu vì điều này nên chán nản, tắt di động, suốt hai ngày đó đối xử rất hờ hững với Chung Côn Luân, đến chùa miếu ăn chay dâng hương, xem như tinh lọc thể xác và tinh thần.

Được thả tự do, Chung Côn Luân lười biếng nằm ở trong nhà. ‘Người đẹp trai thứ hai thế giới’ đã mập lên hai cân, so với anh thì còn mê chơi di động hơn nhiều, chỉ cần Chung Côn Luân cầm di động ra thì ‘người đẹp trai thứ hai thế giới’ sẽ nhào lên thứ đồ kia, có ý muốn đưa nó về ổ mèo. Làm hại gần đây chiến tích chơi trò chơi trên di động của Chung Côn Luân xuống dốc không phanh, bại liên tiếp mười mấy trận, bị hệ thống phán định vì các loại ác ý treo máy còn bị đồng đội khiếu nại, bị quân địch đánh tan tác… Cuối cùng đạt được lệnh cấm một trăm giờ lên thành tích.

Không thể chơi di động đứng đầu mười điều nhân sinh không đáng giá nhất, Chung Côn Luân nghĩ tới nghĩ lui đành gọi cho anh Chu nhưng điện thoại của anh Chu lại không tiếp, vì thế đành gọi cho thú y. Bác sĩ thú y họ Trần từ chối vì con mèo chơi di động mà đến khám bệnh tại nhà cho Chung Côn Luân, nhưng ông nói cho anh biết: Có thể tìm mấy đồ vật hấp dẫn lực chú ý của con mèo đi.

Khi ấy Từ Trĩ Chi gọi điện cho Chung Côn Luân hỏi thăm tình hình thì trong điện thoại truyền đến tiếng ‘meo… meo…’. Hai tiếng mềm nhẹ mặc dù là người luôn bình tĩnh như cậu ấy thì cũng phải sửng sốt hồi lâu.

“Côn Luân?” Từ Trĩ Chi hỏi.

Một hồi lâu sau, điện thoại bên kia phát ra tiếng lách cách, giống như điện thoại bị xoay vòng một cái, lúc này mới nghe thấy tiếng Chung Côn Luân thở hổn hển: “Có chuyện gì?”

“Cơ thể đã khỏe hơn chưa?” Từ Trĩ Chi dịu dàng hỏi: “Tôi ở nước ngoài đóng phim nên không thể về thăm cậu được, hôm nay mới có cơ hội lén gọi điện thoại xem sao, sao rồi tình huống vẫn ổn chứ?”

“Tình huống vẫn ổn là như thế nào?” Chung Côn Luân không thể hiểu được.

“Đôi mắt.” Từ Trĩ Chi hỏi: “Thị lực thế nào?”

“Ồ…” Chung Côn Luân híp con mắt trái lại, dùng mặt phải nhìn ‘người đẹp trai thứ hai thế giới’ nói: “Tôi không biết, có lẽ vẫn ổn, không phát sốt cũng không nhiễm trùng.”(Ứng dụng TᎽT)

“Hai mắt của mình như thế nào sao không biết được?” Từ Trĩ Chi dở khóc dở cười: “Hóa ra thị lực của mình như thế nào cậu cũng không biết à? Hiện tại thì sao? Có gì khác so với trước không?”

“Thực ra tôi cũng không biết hiện tại có nhìn được rõ ràng hay không.” Chung Côn Luân chẳng hề hà để ý nói: “Có lẽ là không có gì khác.”

“Khác biệt rất lớn đó.” Từ Trĩ Chi không có cách nào để đả thông anh: “Tôi chưa bao giờ thấy người như cậu… Ai da… Có chuyện này không biết cậu có thấy hứng thú hay không? Có một tiết mục lớn về văn hóa, thuộc loại hình hỏi đáp hiểu biết bách khoa, tổ tiết mục muốn mời rất nhiều minh tinh đến, phân kỳ ra để tham gia tiết mục, thông qua khảo sát trí thông minh và hơi hướng đọc của xã hội…”

“Cái gì mà hơi hướng đọc?” Chung Côn Luân hỏi.

“Là cổ vũ xã hội đọc thêm nhiều sách báo có ích…”

“Gần đây tôi có đọc một quyển sách tên là ‘Cổ tuyệt độc y ở cổ đại’, quyển sách kia rất có ích.” Chung Côn Luân vui vẻ phấn chấn nói: “Rất đẹp nữa, hóa ra cà chua xào với tôm là kịch độc, trước đây tôi còn không biết đấy.”

Gân xanh trên trán Từ Tri Chi nhảy nhảy: “Cà chua xào tôm là món ăn truyền thống chứ không phải là kịch độc, đó chỉ là lời đồn… Cho nên mới nói… Mở rộng hưởng ứng đọc rất có ý nghĩa. Bọn họ mời tôi tham gia tổ văn hóa cổ điển sau đó hy vọng tôi sẽ lựa chọn bạn tốt để tham gia cùng nhau, tôi…” Cậu ấy hít sâu một hơi: “Bạn tốt nhất của tôi chỉ có cậu mà thôi.”

“Được thôi.” Chung Côn Luân đồng ý không chút suy nghĩ.

“Cậu không muốn thương lượng với anh Chu một chút sao?” Từ Trĩ Chi thật muốn rơi nước mắt đồng tình với anh Chu một phen: “Tớ muốn tham gia tổ văn hóa cổ điển, nếu như làm tốt thì có khả năng sẽ tham gia số tiếp theo.”

“Vì giúp bạn bè mà không tiếc cả mạng sống.” Chung Côn Luân nói: “Cậu muốn tôi đi thì tôi sẽ đi.”

Từ Trĩ Chi tạm dừng một chút, thở dài: “Tên của tiết mục còn chưa nghĩ xong, đợi bọn họ thảo luận xong thì tôi sẽ bảo tổ tiết mục đưa hợp đồng cho anh Chu, đây là hoạt động công ích nên giá cả sẽ không cao, phải xem khả năng của cậu nữa. Từ bây giờ cậu phải ôn tập cho tốt, cậu… Cũng tìm thầy giáo hay cô giáo để dạy một chút đi, đừng để bị đào thải quá nhanh.”

“Không thành vấn đề!” Chung Côn Luân tràn đầy niềm tin: “Ngày nào tôi cũng đọc sách đó!”

Phải ngày nào cậu cũng đọc ‘Cổ tuyệt độc y ở cổ đại’ mà. Từ Trĩ Chi nói vài câu với anh xong thì cúp máu, cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng vì người đồng đội heo này.

Nhưng nếu bảo cậu ấy đi tìm một người cười bên ngoài nhưng bên trong không cười thì cậu ấy không làm được, cũng không muốn tìm.

Chung Côn Luân dù không học vấn không nghề nghiệp nhưng… Là một người thẳng thắn chân thành.

‘Cổ tuyệt độc y ở cổ đại’ cũng là văn võng đứng đầu, Chung Côn Luân đọc nó cũng không thấy kỳ quái, bởi vì có trăm triệu lượt đọc lên tới mấy vạn, khu bình luận xem như là chật kín, nội dung chính là có một độc y giả mạo ngự y nửa đêm nói chuyện về nhân sinh với công chúa ở Ngự Hoa viên, phát hiện cây lá quạt bị đốt là kịch độc mà bọn thích khách đem vào trong cung.

Chung Côn Luân rất thích áng văn của tác giả này, áng văn của tác giả này gọi là ‘Lại nhớ đem đèn ở hồng lâu’, anh thường xuyên donate cho tác giả. Hôm nay anh đọc xong rồi muốn đi donate thì đột nhiên thấy bình luận mới nhất của ‘Cổ tuyệt độc y ở cổ đại’, tài khoản có tên ‘Chi Chi’. Cái tên ‘Chi Chi’ này nói “Cà chua xào tôm không phải là kịch độc mà một mâm cà chua có chứa vitamin C khi nấu chung với tôm không có khả năng tạo ra độc thạch tín, lời đồn không phù hợp với hiểu biết cho nên đừng tin tầm bậy. Đọc sách nhiều vào.”

Chung Côn Luân trơ mắt nhìn nick tên ‘Chi Chi’ này bị fans của ‘Lại nhớ đêm đèn ở hồng lâu’ véo như một con chuột, bèn nghĩ tới— Hình như là Từ Trĩ Chi.

Nháy mắt anh cảm thấy như có thầy giáo đang theo dõi từ xa, bắt đầu từ khi mười lăm tuổi đã không đụng đến sách giáo khoa cũng không hiểu sao Chung Côn Luân cứ thấy như có con mắt của thầy đang dán chặt sau lưng mình khiến cho lông tơ dựng đứng lên.

Từ Trĩ Chi rất nghiêm túc.

Có lẽ cậu ấy muốn làm thật tốt ở trong trò chơi kia?


Chung Côn Luân uể oải nghĩ— Hay là bồi thêm ba trăm bài thơ nhà Đường?

Mà trong nháy mắt anh đang tự hỏi đó, một bóng đen bay qua ‘lách cách’ một tiếng, điện thoại của Chung Côn Luân văng ra ngoài, hình bóng chợt lóe lên đi tới. Không đến hai mươi giây, ‘người đẹp trai thứ hai thế giới’ đã ngậm lấy di động của anh, thoải mái bò lên cây đại thụ ‘hơi huyền’ ở trong hoa viên.

“Mau xuống dưới!” Chung Côn Luân thở hổn hển đuổi tới dưới tàng cây: “Mau xuống dưới nhanh lên!”

‘Người đẹp trai thứ hai thế giới’ nhàn nhã ngồi xuống trên cây, cái đuôi lắc lư qua lại, giống như con báo đốm mới bắt được một con linh dương.

Móng vuốt của nó khẩy đi khẩy lại trên màn hình, trong lúc vô ý đã bấm xong một dãy số.

Mộ Vân Sơn đang đi làm thì nhận được điện thoại.

Chung Côn Luân gọi điện cho cô, trong điện thoại lại chỉ có tiếng kêu ‘Meo… Meo…”

Tự hỏi vài giây và căn cứ vào sự hiểu biết với Chung Côn Luân. Hơn nữa, lần trước thấy anh nằm quất lên bụng con mèo thì Mộ Vân Sơn đã đoán ra được chuyện gì đang xảy ra.

Cứ lặp đi lặp lại mười mấy tiếng mèo kêu như thế nên cơ bản Mộ Vân Sơn không có cách nào để tập trung làm việc được cả, tức giận xin nghỉ rồi hái một cành cây từ trong hoa viên của đơn vị sau đó nổi giận đùng đùng đi về núi Minh Phú.

Sắc trời đã tối, Chung Côn Luân tuyệt vọng ngồi dưới tán cây tuyệt vọng nhìn điện thoại của mình— À không— Phải là con mèo và điện thoại bò càng lúc càng cao, di động vẫn luôn sáng lên, rất nhanh đã bị chơi đến mức hết pin. Anh vừa không muốn điện thoại rơi xuống vừa không muốn con mèo rơi xuống, sau khi suy nghĩ nửa ngày lấy hết can đảm quyết định bắt đầu leo cây.

Bảy giờ ba mươi phút tối, chỉ nghe thấy cửa của ‘Hơi huyền’ bị người ta dùng chân đá văng, người tới mang theo tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng, Mộ Vân Sơn bất thình lình xuất hiện ở cổng lớn.

Đại não của Chung Côn Luân trống rỗng— Sao nữ ma đầu lại tới thế?

Lại thấy vẻ mặt của Mộ Vân Sơn không kiên nhẫn lấy ra một cây cỏ, lắc lắc với con mèo rồi xoa nhẹ.

Con mèo trên cây nhảy xuống nhanh như chớp, trong miệng vẫn đang ngậm điện thoại của Chung Côn Luân, lập tức buông nó ra, vẻ mặt hạnh phúc vọt vào cây cỏ xanh tím của Mộ Vân Sơn.

Quay cuồng, cọ xát, ôm gặm, nằm gặm, nhảy bên trái, nhảy bên phải…

‘Người đẹp trai thứ hai thế giới cứ xoay quanh cái cỏ xanh tím kia, rất si mê nó.

Chung Côn Luân nhìn đến ngây người: “Đó là cái gì?”

Mộ Vân Sơn vẫn dùng gương mặt lạnh nhạt nói: “Hoa bạc hà mèo.”

Không phải con mèo nào cũng như vậy, chẳng qua tiểu thuyết… Có nói có con mèo không thích bạc hà… Cũng không nhất định cứ mỗi lần thấy là sẽ điên cuồng…

Chương kế tiếp