Khu Vườn Của Tôi

Chương 16: Chuyện không có thật

Edit: Thanh Dương

Beta: Trúc Linh

Ngoài cửa sổ, tiếng sấm sét nổ vang ầm ầm, mưa to cũng không thèm để ý trong phòng, Trương Tam có thù oán gì với Lý Tứ, chỉ biết mưa rơi càng lúc càng lớn.

“Cao Dư Hàn?” Chung Côn Luân nghi ngờ nhìn anh ấy từ trên xuống dưới, ngay sau đó chỉ vào mũi Mộ Vân Sơn: “Người này… là người hâm mộ của tôi…, mặc kệ cô ấy có phiền phức thế nào, làm một người đàn ông, hơn nửa đêm đột nhập vào phòng cô gái như thế đều là có ý đồ xấu.”

Cao Lãnh bình tĩnh nói: “Hôm nay mưa to, tôi đang theo đuổi cô ấy, lo lắng cô ấy gặp cảnh sạt lở, đất đá trôi.” Ngừng một chút, hắn cũng nhìn Chung Côn Luân từ trên xuống dưới: “Làm một người đàn ông, hơn nửa đêm đột nhập vào phòng cô gái như thế đều là có ý đồ xấu?”

Chung Côn Luân sửng sốt một chút, ngay sau đó hừ một tiếng: “Tôi là chủ nhà! Tôi tới… kiểm tra nhà cửa.” Anh lập tức bị lý do của mình thuyết phục, vênh váo tự đắc trừng mắt nhìn Cao Lãnh: “Mưa lớn như vậy, nhà cũ nhà họ Chung có khả năng không chắc chắc, tôi tới kiểm tra một chút!”

“Phải không?” Cao Lãnh cười như không cười.

“Tôi đã tự mình tới kiểm tra phòng ở, anh có thể đi rồi.” Chung Côn Luân ngạo nghễ nói: “Chúng tôi còn chưa ly hôn, trước khi anh theo đuổi cô ấy, có phải nên hỏi rõ ràng hay không, chúng tôi còn chưa ly hôn. Cho dù anh muốn theo đuổi cô, cũng phải chờ đến sau khi chúng tôi ly hôn, hiện tại không cho phép anh theo đuổi cô ấy.”

Không biết anh học loại kiêu ngạo này từ kịch bản nào, nếu phối hợp lễ phục của bạch mã vương tử với bối cảnh Học viện hoa tường vi, hoặc giám đốc văn phòng bá đạo hoặc biệt thự cao như dãy núi Himalayas, có lẽ… còn có thể miễn cưỡng nghe.

Nhưng lời nói từ miệng của một con quỷ nước thậm chí không thể nhìn rõ khuôn mặt của mình lại mang đến hiệu quả thật sư khả quan.

“Tôi có thể cảm nhận được tinh thần thích giúp đỡ mọi người của hai người.” Mặt Mộ Vân Sơn không chút thay đổi chỉ cổng lớn: “Hiện tại, hai người đã kiểm tra căn nhà, cũng không có sạt lở đất, cho nên hai người đều có thể cút.” Cô không hề áy náy nói ra từ “cút”: “Tôi đã gọi xe giúp hai người, một chiếc sẽ tới cửa thôn vào 10 phút nữa tới cửa thôn, một khác tới vào lúc 13 phút nữa, bây giờ hai người chạy ra chờ là vừa. Tạm biệt.”

Cao Lãnh cùng Chung Côn Luân quay đầu lại nhìn sắc mặt tái nhợt của Mộ Vân Sơn, lần thứ hai, Chung Côn Luân nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của cô, lập tức nổi giận: “Hôm nay, cô ăn thuốc súng à? Tôi…”(Ứng dụng TᎽT)

“Tôi yêu anh rất nhiều, anh thấy đấy, tôi thậm chí còn gọi một chiếc xe đặc biệt cho anh.” Mộ Vân Sơn không chớp mắt nói: “Còn anh —” cô liếc nhìn Cao Lãnh: “Anh là một người tốt như vậy, nhưng nó không dành cho tôi , cảm ơn lòng tốt của anh. Tôi cũng giúp anh gọi một chiếc xe đặc biệt.”

Cao Lãnh được phát một tấm thẻ người tốt thì ngơ ngác, anh ấy ngạc nhiên nhìn Mộ Vân Sơn, như vậy không biết là trước nay mình chưa từng bị từng bị từ chối hay phát hiện Chung Côn Luân cũng được đối xử giống mình: “Cô thật sự rất thú vị…” Anh ấy lẩm bẩm.

"Mộ Vân Sơn, cô là đồ tâm thần!” Chung Côn Luân nổi giận: “Cô dựa vào cái gì đối xử với tôi như vậy? Chỉ vì trên mặt tôi có thêm một vết sẹo sao? Cô là một người phụ nữ nông cạn không có đầu óc! Cô chỉ biết nhìn mặt người ta!”

Ngoài gương mặt ra, anh còn có cái gì đáng giá xem? Mộ Vân Sơn nhìn anh một cách kì lạ, nghĩ đến chuyện còn chưa hoàn thành việc đã đồng ý anh Chu, người này còn chưa có trạng thái hoàn hảo để trở lại làm việc cho nên lúc này không thể có lỗi với anh. Vì thế cô trả lời: “Làm gì có, tấm lòng của anh đẹp hơn mặt nhiều. Xe còn có chín phút nữa đến cửa thôn.”

“Cô —” Chung Côn Luân rất tức giận: “Mộ Vân Sơn, cô nhớ kỹ cho tôi!” Anh đột nhiên chỉ vào mũi cô: “Tôi nhất định sẽ đẹp hơn lúc trước! Diễn xuất ngày càng tốt hơn! Tuyệt đối sẽ không làm cô khinh thường tôi! Tôi sẽ nổi tiếng hơn lúc không có vết sẹo! Tôi sẽ làm cô hối hận vì hôm nay đã đối xử với tôi như vậy!” Nói xong, anh quay đầu đi, đá cửa thật mạnh.

Đồ phụ nữ độc ác! Đồ người bệnh tâm thần đáng chết lại còn dám kêu anh cút! Dám đối xử với anh như vậy! Còn gọi xe bảo anh lập tức đi! Cô quên mất trước kia làm thế nào cầu anh liếc nhìn cô nhiều một cái sao? Có bản lĩnh cô đừng thuê nhà tôi để ở! Nghĩ đến Mộ Vân Sơn còn ở nhà cũ của mình, Chung Côn Luân bình tĩnh lại, nhanh chóng chạy ra cửa thôn.

Vừa dầm mưa chạy, vừa gọi điện thoại cho anh Chu — anh không cần ngồi xe mà Mộ Vân Sơn gọi!

“Anh Chu!”

Cuối cùng, anh Chu cũng bắt máy, trong mưa to, Chung Côn Luân hô to: “Lần trước anh nói bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ kia, anh ta còn ở đó không? Bây giờ tôi phải làm giải phẫu loại bỏ sẹo, còn nữa, giúp tôi mua mấy chục hộp mặt nạ tốt nhất! Cho xe bảo mẫu tới, tôi…”

“Rốt cuộc cậu đang ở đâu?” Giọng anh Chu rất tức giận: “Lúc nãy, tôi gọi 13 cuộc, cậu cũng không thèm bắt máy?”

Chung Côn Luân sửng sốt một chút: “Cái gì?”

“Tạm thời đừng về nghe bích cư.” Anh Chu nói: “Khi cậu ra ngoài, có người hâm mộ đang ở bên ngoài Thính Bích Cư thấy, bọn họ chui vào từ… lỗ chó mà cậu ra ngoài, vòng qua khu bảo vệ, xông vào nhà cậu!”

“Bây giờ, tình huống như thế nào?” Sắc mặt Chung Côn Luân khó coi, tuy Mộ Vân Sơn thường xuyên vào lùm cây ngoài nhà anh, nhưng chưa bao giờ dám xông vào nhà — trừ bỏ hôm nay Mộ Vân Sơn bị thần kinh.

“Bọn họ chụp một ít ảnh chụp cùng video đăng lên mạng, bị bảo vệ phát hiện, sau đó bảo vệ làm hai người hâm mộ của cậu bị thương.” Giọng anh Chu rất mệt mỏi: “Cũng không biết ai báo cảnh sát, bây giờ nghe bích cư rất loạn, một đống phóng viên vào trong. Tạm thời đừng trở về, tôi đặt phòng ở XL Fen cho cậu, cậu tới đó tránh, chờ xử lý xong mọi chuyện rồi về.”

“Ồ…” Chung Côn Luân ngơ ngác, anh đi tới cửa thôn, tự động lên xe mà Mộ Vân Sơn gọi, hít sâu một hơi, nói với tài xế: “Đến khách sạn XL Fen.”

Đó là khách sạn tốt nhất thành phố B, tài xế không nhận ra người dính bùn toàn thân này là Chung Côn Luân nên rất kinh ngạc — những người ở thôn Huệ Lâm không phải người già thì là người lười nhưng lại còn có người có thể đi khách sạn XL Fen, xem ra cũng giàu có.

Không phải ăn trộm chứ?

Chung Côn Luân đi khỏi, Mộ Vân Sơn liền nhìn chằm chằm Cao Lãnh.

Cô nói: “Anh Cao Dư Hàn, xe của anh còn mười hai phút nữa sẽ đến.”

Cao Lãnh nhún vai, nói: “Cảm ơn.” Anh ấy chống dù mình mang đến, chậm rãi đi vào trong mưa to.

Mộ Vân Sơn đóng cửa lại, ngẩng đầu nhìn đèn vàng trong phòng cũ tối tăm, chậm rãi… thở dài.

Cô cho rằng mình chỉ cần một cuộc sống bình lặng đơn giản, hy vọng có người thật lòng quan tâm mình, nhưng không phải kiểu... trêu chọc chó mèo... hay tự cho mình là đúng. Mặc kệ Cao Lãnh hay Chung Côn Luân có ý thế nào, cô rất biết ơn vì họ đã đến vào một đêm mưa và khiến ngôi nhà của cô trở nên sống động, nhưng...

Nhưng mà…

Tốt hơn là đừng tới.

Một tiếng meo meo vang lên, một con mèo màu vàng cam ấm áp tới cạnh chân cô, ngẩng đầu nhìn cô.

Cô vô tình ngồi xổm xuống, đôi mắt con mèo này có màu xanh nhạt, sạch sẽ trong veo.

Sờ đầu mèo, cô nghĩ, con mèo này thật may mắn, nó là mèo của Chung Côn Luân.

Năm phút sau, Mộ Vân Sơn đang nằm trên giường vuốt râu mèo chợt tỉnh ngộ — trời ạ, vì sao Chung Côn Luân dầm mưa chạy tới nhà cũ của anh tìm cô, không tiếc bại lộ thân phận chủ nhà của mình — anh tới tìm mèo! Cô đau đầu giơ con mèo lên, phải trả nó lại.

Lại qua năm phút, bởi vì đầu gối đau mà suy nghĩ chậm chạp, Mộ Vân Sơn cuối cùng biết “chủ nhà thiên thần luôn giảm tiền thuê nhà” là Chung Côn Luân.

Sau đó, cô mất ngủ — tuy cô suy nghĩ cả đêm, cũng không hiểu rõ đây là logic gì. Chung Côn Luân hận không thể phủi sạch tất cả quan hệ với cô, rất vui mừng chờ tới ngày ly hôn, anh lại lén lút cho cô thuê nhà cũ giá rẻ làm gì?

Làm việc tốt mỗi ngày.

Cứu giúp… người nghèo khổ?

Chương kế tiếp