Khu Vườn Của Tôi

Chương 15: Đôi mắt của anh

Edit: Thanh Dương

Beta: Trúc Linh

Mưa to tầm tã, nước bùn trên mặt đất uốn lượn thành sông, Chung Côn Luân ngó trái ngó phải, nhưng khu vực xung quanh trống trải, không có vật che đậy. Thứ duy nhất có thể sử dụng để tới gần nhà ở là cây kim ngân cao. Chung Côn Luân do dự một lát, nửa ngồi xổm nửa bò, từ sân sau đi tới gần cây kim ngân, ngồi xổm trên đống giấy tờ lộn xộn, nhìn vào trong phòng.

Anh nhất định phải thấy rõ người bên trong là ai?

Đó là một thanh niên có khuôn mặt lạnh lùng, tư thế cao quý, giống như công tử nhà giàu. Mộ Vân Sơn ngồi trên ghế, đầu gối một chân sưng phồng như bánh bao, thanh niên đối diện đang nói chuyện gì với cô bằng vẻ mặt không hài lòng.

Người kia là ai? Chung Côn Luân càng xem càng tức giận, đây là thần tượng mới của Mộ Vân Sơn sao? Mới người vừa mới ra mắt? Hay là bạn trai mới… của cô. Cô tìm bạn trai mới? Trời ạ!

Anh chợt nhớ ra — bọn họ còn chưa ly hôn!

Chung Côn Luân không thể tin nhìn chằm chằm Mộ Vân Sơn như bị sét đánh — bọn họ còn chưa ly hôn! Cô … cô — anh anh —

Nhiều năm trôi qua sau khi bố anh biến thành bộ dạng dọa người kia, mẹ anh cũng không ly hôn, bà không oán giận, không căm hận, vẫn yêu ông ấy như ngày đầu… mãi cho đến khi Chung Thư Tam tự sát. Mẹ anh cũng không yêu thêm bất kì ai nữa, tình yêu của bà chỉ có một lần, chỉ yêu một người. Trong kinh nghiệm sống nông cạn của Chung Côn Luân, hôn nhân là thần thánh, tình yêu là vĩnh hằng, mẹ anh đã trải qua như vậy, anh cũng sẽ trải qua như thế.

Cho nên tình yêu không giống như thứ mà Mộ Vân Sơn đang trải qua!

Lúc này thanh niên giàu có đang nói chuyện trong phòng là Cao Lãnh.

Vừa rồi khi trời mưa to, Mộ Vân Sơn khập khiễng chạy ra đào hành, bị mưa xối đến đầu óc choáng váng, nhìn không rõ, đột nhiên có người che dù cho cô.

Cao Lãnh dầm mưa chạy chiếc xe Little Sheep tới, còn mang theo một chiếc dù lớn, lúc tới còn nhướng mày lạnh lùng: “Tôi sợ mưa quá lớn, phía sau nhà có núi, lỡ may xuất hiện sạt lỡ đất, cô bị chôn sống cũng không có ai biết.”

Người khuyết tật - Mộ Vân Sơn được cứu rụt cổ, cảm động đến rơi nước mắt: “Tôi cảm động muốn chết.”

Cao Lãnh bày ra vẻ mặt “Tôi biết sẽ như vậy mà.” lạnh lùng nhìn Mộ Vân Sơn, đỡ cô vào phòng: “Tôi nhớ rõ tuần trước đã bảo cô đi khám bác sĩ?”

Mộ Vân Sơn cười gượng, cuối tuần, cô đang làm gì? Cuối tuần rất quý giá, cô trồng hành trong sân! Hai cân hành rất nhiều, còn có rễ, bên ngoài có một khoảng sân lớn như vậy không trồng thì rất đáng tiếc. Cô chột dạ giải thích: “Cuối tuần, trong bệnh viện rất đông người.”

“Cô có thể xin nghỉ để đi khám.” Cao Lãnh không chớp mắt nói.

“Chị Mục Mục xin nghỉ, tôi không thể xin.” Mộ Vân Sơn yếu ớt nói: “Không đủ người.”

“Dương Mục xin nghỉ, không đủ người, cho nên cô không thể xin nghỉ đi khám bác sĩ, nhưng có thể xin nghỉ đi thăm Chung Côn Luân?” Cao Lãnh giật giật lông mày: “Cô còn trộm mèo của hắn?”

Tôi không có phát điên vì tình yêu cũng không trộm mèo của hắn… À, tôi đã phát điên. Mộ Vân Sơn nhìn vẻ mặt “Cô không cần giải thích, tôi biết tất cả” của Cao Lãnh, ngừng một chút, hết hi vọng giải thích cho mình — dù sao toàn thế giới đều cảm thấy nàng “nên”… ừm… cô làm tất cả vì Chung Côn Luân làm. Cô yếu ớt nói: “Không phải như thế…”

“Mê muội mất hết lý trí, cho nên cô đau đầu gối cũng do gieo gió gặt bão.” Cao Lãnh nói.

Chơi… Mê muội mất cả lý trí? Mộ Vân Sơn bị cách dùng từ của Cao Lãnh làm sợ hãi.

Mà vừa mới ẩn núp ngoài cửa sổ, chỉ nghe được “Dương Mục xin nghỉ, người không đủ, cho nên cô không thể xin nghỉ đi khám bác sĩ, nhưng có thể xin nghỉ đi thăm Chung Côn Luân? Cô còn trộm mèo của hắn?” Chung Côn Luân bị nội dung tiếp theo làm nát tam quan — trong cuộc đời 21 năm của hắn, lịch sử bị người ta nói ra nói vào cũng không ít nhưng đây là lần đầu tiên bị người ta nói là “Mê muội đến mức mất hết ý chí”.

Người đàn ông này chẳng những đột nhập vào nhà cũ của anh, mà còn tỏ ra rất quen thuộc với người hâm mộ của anh, trộm mèo của anh, còn… mắng người? Người hâm mộ của anh tới thăm anh thì có gì sai? Trước đây cô vẫn luôn như vậy, nhưng trước đây cô hiền lành và ngoan ngoãn, dù ở trong bụi cỏ cũng cũng trang điểm, mặc váy nhưng bây giờ cô hung dữ, lười biếng, để mặt mộc thì thôi lại dám mặc bộ đồ quái dị như quần tây và áo thun hoa trước mặt anh.

“Mặc dù tôi rất cảm động khi anh vẫn đến gặp tôi trong cơn mưa lớn như vậy, nhưng anh có biết cách nói của anh khiến tôi cảm thấy khó chịu không? Mộ Vân Sơn nói một cách “khéo léo”: “Nếu anh có thời gian rảnh rỗi thì đi thăm cô gái khác, nói không chừng đã thoát khỏi kiếp độc thân, bắt đầu cuộc sống mới.”

“Tôi vẫn luôn theo đuổi cô.” Cao Lãnh nói: “Cô không nhận ra sao?”

Hả? Mộ Vân Sơn bỗng nhiên quay đầu, sợ ngây người: “Anh vừa nói cái gì, anh lặp lại lần nữa đi?”

Cao Lãnh cắm đôi tay trong túi, dùng giọng điệu bình tĩnh như đang nói: “Tôi có thể lo cho cô tất cả bữa ăn trong quãng đời còn lại” nói: “Tôi vẫn luôn theo đuổi cô.”

Hả? Trước khi anh ấy nói chuyện có phải nên coi lương tâm của mình hay không? Có người theo đuổi bạn gái… kiêu ngạo mắt cao hơn đầu ngồi chờ tạ ơn sao? Mộ Vân Sơn hít ngược một hơi, trong đầu kêu ong ong, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa sổ truyền đến một giọng nói, kẽo kẹt như ma quỷ trong đêm mưa.

Cao Lãnh cùng Mộ Vân Sơn quay đầu lại nhìn — cửa kính vỡ bị người dùng lực kéo ra, một người có khuôn mặt bù xù lấm lem bùn đất từ bên ngoài chui vào. Mộ Vân Sơn hét lên một tiếng, lùi lại một bước trốn đến sau bàn, chưa hoàn hồn nhìn thứ đồ kia. Cao Lãnh cũng hoảng sợ, sau khi nói gì đó, anh ấy mới nhận ra đó là người sống.

Người nọ lau mặt, phẫn nộ chỉ vào Cao Lãnh: “Chúng tôi còn chưa ly hôn! Anh là ai? Sao anh có thể tùy tiện theo đuổi phụ nữ có chồng? Đêm hôm khuya khoắt, anh chạy đến trong nhà… người hâm mộ… của tôi làm gì?”

Cao Lãnh nhận ra vị này là tiểu sinh lưu lượng bình hoa - Chung Côn Luân, anh ấy ngạc nhiên lại tò mò nhìn sinh vật trong truyền thuyết này, người này chỉ có thể được nhìn thấy trong những bộ phim giả tưởng ngọt ngào ngớ ngẩn, và thường xuất hiện với tiếng hét của hàng ngàn người hâm mộ cùng ánh đèn — tạo hình giống ma nước này… thì chưa từng gặp qua.

“Chung Côn Luân? Anh đang đóng phim sao?” Cao Lãnh hỏi.

“Tôi không đóng phim!” Chung Côn Luân phẫn nộ nói: “Ở đây là nhà tôi! Tôi là chủ nhà! Trời mưa lớn như vậy, chẳng lẽ chỉ có anh được phép vào mà không cho tôi vào?” Ngừng lại một chút, anh cũng cảm thấy mình nói không đúng chỗ nào, vì thế hùng hổ nói thêm một câu: “Anh là ai?”

“Tôi họ Cao.” Cao Lãnhbình tĩnh đối mặt thần tượng minh tinh đẹp trai: “Tên thật là Cao Dư Hàn, người bình thường gọi tôi là Cao Lãnh, rất vui được gặp anh.”

Kiểu này… giống phong cách tiếp khách của giám đốc bá đạo… Mộ Vân Sơn sợ ngây người, cô chớp mắt, khoan đã — Cao Lãnh vừa nói gì?

Anh ấy nói tên thật là Cao Dư Hàn — nói cách khác hắn không phải tên Cao Lãnh — Cao Lãnh chỉ là biệt danh? Cho nên người đàn ông vừa rồi nói vẫn luôn theo đuổi cô đều không nói tên thật với cô — mà nói cho một người đàn ông mà hắn gặp lần đầu tiên?

Trời ạ! Khi anh ấy nói vẫn luôn theo đuổi cô thật sự có nhìn lương tâm không?

Còn có Chung Côn Luân — nửa đêm chui cửa sổ tới tự xưng là chủ nhà — là ai giả mạo đúng không? Vì sao anh lại ở chỗ này? Đây là nhà anh? Anh là chủ nhà?

Anh là chủ nhà?

Mộ Vân Sơn hoảng sợ nhìn hai người đàn ông trước mắt, đây là chuyện gì? Đêm mưa to, hai tên khốn khó chịu có thể ra khỏi nhà tôi không?

Chương 16: Chuyện không có thật

Edit: Thanh Dương

Beta: Trúc Linh

Ngoài cửa sổ, tiếng sấm sét nổ vang ầm ầm, mưa to cũng không thèm để ý trong phòng, Trương Tam có thù oán gì với Lý Tứ, chỉ biết mưa rơi càng lúc càng lớn.

“Cao Dư Hàn?” Chung Côn Luân nghi ngờ nhìn anh ấy từ trên xuống dưới, ngay sau đó chỉ vào mũi Mộ Vân Sơn: “Người này… là người hâm mộ của tôi…, mặc kệ cô ấy có phiền phức thế nào, làm một người đàn ông, hơn nửa đêm đột nhập vào phòng cô gái như thế đều là có ý đồ xấu.”

Cao Lãnh bình tĩnh nói: “Hôm nay mưa to, tôi đang theo đuổi cô ấy, lo lắng cô ấy gặp cảnh sạt lở, đất đá trôi.” Ngừng một chút, hắn cũng nhìn Chung Côn Luân từ trên xuống dưới: “Làm một người đàn ông, hơn nửa đêm đột nhập vào phòng cô gái như thế đều là có ý đồ xấu?”

Chung Côn Luân sửng sốt một chút, ngay sau đó hừ một tiếng: “Tôi là chủ nhà! Tôi tới… kiểm tra nhà cửa.” Anh lập tức bị lý do của mình thuyết phục, vênh váo tự đắc trừng mắt nhìn Cao Lãnh: “Mưa lớn như vậy, nhà cũ nhà họ Chung có khả năng không chắc chắc, tôi tới kiểm tra một chút!”

“Phải không?” Cao Lãnh cười như không cười.

“Tôi đã tự mình tới kiểm tra phòng ở, anh có thể đi rồi.” Chung Côn Luân ngạo nghễ nói: “Chúng tôi còn chưa ly hôn, trước khi anh theo đuổi cô ấy, có phải nên hỏi rõ ràng hay không, chúng tôi còn chưa ly hôn. Cho dù anh muốn theo đuổi cô, cũng phải chờ đến sau khi chúng tôi ly hôn, hiện tại không cho phép anh theo đuổi cô ấy.”

Không biết anh học loại kiêu ngạo này từ kịch bản nào, nếu phối hợp lễ phục của bạch mã vương tử với bối cảnh Học viện hoa tường vi, hoặc giám đốc văn phòng bá đạo hoặc biệt thự cao như dãy núi Himalayas, có lẽ… còn có thể miễn cưỡng nghe.

Nhưng lời nói từ miệng của một con quỷ nước thậm chí không thể nhìn rõ khuôn mặt của mình lại mang đến hiệu quả thật sư khả quan.

“Tôi có thể cảm nhận được tinh thần thích giúp đỡ mọi người của hai người.” Mặt Mộ Vân Sơn không chút thay đổi chỉ cổng lớn: “Hiện tại, hai người đã kiểm tra căn nhà, cũng không có sạt lở đất, cho nên hai người đều có thể cút.” Cô không hề áy náy nói ra từ “cút”: “Tôi đã gọi xe giúp hai người, một chiếc sẽ tới cửa thôn vào 10 phút nữa tới cửa thôn, một khác tới vào lúc 13 phút nữa, bây giờ hai người chạy ra chờ là vừa. Tạm biệt.”

Cao Lãnh cùng Chung Côn Luân quay đầu lại nhìn sắc mặt tái nhợt của Mộ Vân Sơn, lần thứ hai, Chung Côn Luân nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của cô, lập tức nổi giận: “Hôm nay, cô ăn thuốc súng à? Tôi…”(Ứng dụng TᎽT)

“Tôi yêu anh rất nhiều, anh thấy đấy, tôi thậm chí còn gọi một chiếc xe đặc biệt cho anh.” Mộ Vân Sơn không chớp mắt nói: “Còn anh —” cô liếc nhìn Cao Lãnh: “Anh là một người tốt như vậy, nhưng nó không dành cho tôi , cảm ơn lòng tốt của anh. Tôi cũng giúp anh gọi một chiếc xe đặc biệt.”

Cao Lãnh được phát một tấm thẻ người tốt thì ngơ ngác, anh ấy ngạc nhiên nhìn Mộ Vân Sơn, như vậy không biết là trước nay mình chưa từng bị từng bị từ chối hay phát hiện Chung Côn Luân cũng được đối xử giống mình: “Cô thật sự rất thú vị…” Anh ấy lẩm bẩm.

"Mộ Vân Sơn, cô là đồ tâm thần!” Chung Côn Luân nổi giận: “Cô dựa vào cái gì đối xử với tôi như vậy? Chỉ vì trên mặt tôi có thêm một vết sẹo sao? Cô là một người phụ nữ nông cạn không có đầu óc! Cô chỉ biết nhìn mặt người ta!”

Ngoài gương mặt ra, anh còn có cái gì đáng giá xem? Mộ Vân Sơn nhìn anh một cách kì lạ, nghĩ đến chuyện còn chưa hoàn thành việc đã đồng ý anh Chu, người này còn chưa có trạng thái hoàn hảo để trở lại làm việc cho nên lúc này không thể có lỗi với anh. Vì thế cô trả lời: “Làm gì có, tấm lòng của anh đẹp hơn mặt nhiều. Xe còn có chín phút nữa đến cửa thôn.”

“Cô —” Chung Côn Luân rất tức giận: “Mộ Vân Sơn, cô nhớ kỹ cho tôi!” Anh đột nhiên chỉ vào mũi cô: “Tôi nhất định sẽ đẹp hơn lúc trước! Diễn xuất ngày càng tốt hơn! Tuyệt đối sẽ không làm cô khinh thường tôi! Tôi sẽ nổi tiếng hơn lúc không có vết sẹo! Tôi sẽ làm cô hối hận vì hôm nay đã đối xử với tôi như vậy!” Nói xong, anh quay đầu đi, đá cửa thật mạnh.

Đồ phụ nữ độc ác! Đồ người bệnh tâm thần đáng chết lại còn dám kêu anh cút! Dám đối xử với anh như vậy! Còn gọi xe bảo anh lập tức đi! Cô quên mất trước kia làm thế nào cầu anh liếc nhìn cô nhiều một cái sao? Có bản lĩnh cô đừng thuê nhà tôi để ở! Nghĩ đến Mộ Vân Sơn còn ở nhà cũ của mình, Chung Côn Luân bình tĩnh lại, nhanh chóng chạy ra cửa thôn.

Vừa dầm mưa chạy, vừa gọi điện thoại cho anh Chu — anh không cần ngồi xe mà Mộ Vân Sơn gọi!

“Anh Chu!”

Cuối cùng, anh Chu cũng bắt máy, trong mưa to, Chung Côn Luân hô to: “Lần trước anh nói bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ kia, anh ta còn ở đó không? Bây giờ tôi phải làm giải phẫu loại bỏ sẹo, còn nữa, giúp tôi mua mấy chục hộp mặt nạ tốt nhất! Cho xe bảo mẫu tới, tôi…”

“Rốt cuộc cậu đang ở đâu?” Giọng anh Chu rất tức giận: “Lúc nãy, tôi gọi 13 cuộc, cậu cũng không thèm bắt máy?”

Chung Côn Luân sửng sốt một chút: “Cái gì?”

“Tạm thời đừng về nghe bích cư.” Anh Chu nói: “Khi cậu ra ngoài, có người hâm mộ đang ở bên ngoài Thính Bích Cư thấy, bọn họ chui vào từ… lỗ chó mà cậu ra ngoài, vòng qua khu bảo vệ, xông vào nhà cậu!”

“Bây giờ, tình huống như thế nào?” Sắc mặt Chung Côn Luân khó coi, tuy Mộ Vân Sơn thường xuyên vào lùm cây ngoài nhà anh, nhưng chưa bao giờ dám xông vào nhà — trừ bỏ hôm nay Mộ Vân Sơn bị thần kinh.

“Bọn họ chụp một ít ảnh chụp cùng video đăng lên mạng, bị bảo vệ phát hiện, sau đó bảo vệ làm hai người hâm mộ của cậu bị thương.” Giọng anh Chu rất mệt mỏi: “Cũng không biết ai báo cảnh sát, bây giờ nghe bích cư rất loạn, một đống phóng viên vào trong. Tạm thời đừng trở về, tôi đặt phòng ở XL Fen cho cậu, cậu tới đó tránh, chờ xử lý xong mọi chuyện rồi về.”

“Ồ…” Chung Côn Luân ngơ ngác, anh đi tới cửa thôn, tự động lên xe mà Mộ Vân Sơn gọi, hít sâu một hơi, nói với tài xế: “Đến khách sạn XL Fen.”

Đó là khách sạn tốt nhất thành phố B, tài xế không nhận ra người dính bùn toàn thân này là Chung Côn Luân nên rất kinh ngạc — những người ở thôn Huệ Lâm không phải người già thì là người lười nhưng lại còn có người có thể đi khách sạn XL Fen, xem ra cũng giàu có.

Không phải ăn trộm chứ?

Chung Côn Luân đi khỏi, Mộ Vân Sơn liền nhìn chằm chằm Cao Lãnh.

Cô nói: “Anh Cao Dư Hàn, xe của anh còn mười hai phút nữa sẽ đến.”

Cao Lãnh nhún vai, nói: “Cảm ơn.” Anh ấy chống dù mình mang đến, chậm rãi đi vào trong mưa to.

Mộ Vân Sơn đóng cửa lại, ngẩng đầu nhìn đèn vàng trong phòng cũ tối tăm, chậm rãi… thở dài.

Cô cho rằng mình chỉ cần một cuộc sống bình lặng đơn giản, hy vọng có người thật lòng quan tâm mình, nhưng không phải kiểu... trêu chọc chó mèo... hay tự cho mình là đúng. Mặc kệ Cao Lãnh hay Chung Côn Luân có ý thế nào, cô rất biết ơn vì họ đã đến vào một đêm mưa và khiến ngôi nhà của cô trở nên sống động, nhưng...

Nhưng mà…

Tốt hơn là đừng tới.

Một tiếng meo meo vang lên, một con mèo màu vàng cam ấm áp tới cạnh chân cô, ngẩng đầu nhìn cô.

Cô vô tình ngồi xổm xuống, đôi mắt con mèo này có màu xanh nhạt, sạch sẽ trong veo.

Sờ đầu mèo, cô nghĩ, con mèo này thật may mắn, nó là mèo của Chung Côn Luân.

Năm phút sau, Mộ Vân Sơn đang nằm trên giường vuốt râu mèo chợt tỉnh ngộ — trời ạ, vì sao Chung Côn Luân dầm mưa chạy tới nhà cũ của anh tìm cô, không tiếc bại lộ thân phận chủ nhà của mình — anh tới tìm mèo! Cô đau đầu giơ con mèo lên, phải trả nó lại.

Lại qua năm phút, bởi vì đầu gối đau mà suy nghĩ chậm chạp, Mộ Vân Sơn cuối cùng biết “chủ nhà thiên thần luôn giảm tiền thuê nhà” là Chung Côn Luân.

Sau đó, cô mất ngủ — tuy cô suy nghĩ cả đêm, cũng không hiểu rõ đây là logic gì. Chung Côn Luân hận không thể phủi sạch tất cả quan hệ với cô, rất vui mừng chờ tới ngày ly hôn, anh lại lén lút cho cô thuê nhà cũ giá rẻ làm gì?

Làm việc tốt mỗi ngày.

Cứu giúp… người nghèo khổ?

Chương kế tiếp