Khu Vườn Của Tôi

Chương 18: Nữ hoàng Thụy Điển

Edit: My

Beta: Trúc Linh

Khi Chung Côn Luân tỉnh dậy, mở mắt ra đã thấy Mộ Vân Sơn ,gương mặt phóng đại đứng trước mặt mình, anh hoảng sợ: “Sao cô lại ở đây? Cô muốn làm gì? Bảo vệ đâu rồi?”

“Bảo vệ cái gì...” Mộ Vân Sơn ngồi bên cạnh đợi anh tỉnh, ngáp không biết mấy cái. Tên ngốc này sốt cao tới 40 độ ngủ ngon lành đến sáng ngày hôm sau, đúng tám giờ thức dậy - giống như khi đó sốt 40 độ đối với anh không tồn tại : “Không có bảo vệ, chỉ có tôi.” Mộ Vân Sơn nói: “Anh sốt rồi, anh Trư đưa anh đến bệnh viện, nghe nói y tá trên xe cấp cứu là fan của anh, đầu tiên đăng tin tức lên mạng, kết quả bên ngoài bệnh viện đông nghịt fan của anh đang cầu phúc cho anh, làm như hai ngày nữa anh sẽ chết.”

“Tôi sốt sao?” Chung Côn Luân vẻ mặt ngỡ ngàng, quả nhiên anh đã choáng váng rồi: “Làm sao cô biết tôi sốt cao? Anh Trư đâu rồi? Tôi làm sao...” Anh hết nhìn đông rồi lại nhìn tây căn phòng - đây căn bản không phải là bệnh viện! Chỗ này... cái ghế rách bàn rách quen thuộc này, cái tường vỡ cái cửa sổ nát này, đây là nhà cũ ở thôn Huệ Lâm! Anh hét lên: “Sao tôi lại ở chỗ này?”

“Anh Trư gọi điện thoại cho anh nhưng không ai nghe máy, anh ấy đi qua tìm anh, anh đã sốt đến mức choáng váng rồi.” Mộ Vân Sơn mặt không chút thay đổi nói: “Anh ấy đưa anh đến bệnh viện, trước cửa bệnh viện đã tụ tập năm sáu mươi fan của anh, khi anh đi vào phòng, ngay cả y tá phòng bệnh cũng là fan của anh, nữ bác sĩ cũng vậy, các cô ấy còn lén lút mang bạn thân đến thăm anh... chưa đến ba tiếng tôi và anh Trư đã bắt được năm người rình mò ở cửa phòng bệnh VIP rồi.”

“Tôi ở đoàn làm phim chưa từng thấy chuyện khoa trương như vậy.” Chung Côn Luân kinh hãi: “Chẳng lẽ gần đây tôi hot rồi?”

“Không có, anh suy nghĩ nhiều rồi. Tôi đoán đại khái là anh thường xuyên chết, trong phim ba ngày chết lớn một ngày chết nhỏ, gần đây nhất ngã vào hồ băng, lại đột nhiên được xe cứu thương đưa vào bệnh viện.” Mộ Vân Sơn nói: “Cho nên bọn họ không rõ chân tướng cộng thêm tràn ngập tấm lòng thánh mẫu cảm thấy có khả năng lần này anh quá nghiêm trọng sắp chết, muốn gặp anh lần cuối...”

“Cô cũng không phải giống các cô ấy sao.” Chung Côn Luân cảnh giác nói: “Vì sao tôi lại ở chỗ của cô?” Anh ngồi dậy, cả người mồ hôi ẩm ướt, nhưng không hẳn là khó chịu, ngược lại những chiếc bàn ghế cũ tường nứt quen thuộc kia càng làm cho anh khó chịu.

“Đây là ‘nhà của anh’.” Mộ Vân Sơn nói: “Còn nữa, không phải là tôi rình trộm anh, tôi là thành thật muốn đi khám bệnh, ai biết anh cũng đi? Tôi có hẹn trước rồi, là anh nửa đường chen ngang, số hẹn trước có thể chứng minh trong sạch cho tôi.”

“Cái quỷ gì...” Chung Cô Luân cau mày: “Anh Trư đâu?” Anh định xuống giường: “Tôi muốn về khách sạn, không muốn ở chỗ này.”

Mộ Vân Sơn ngăn anh lại: “Khách sạn và bệnh viện đều bị fan của anh bao quanh, bốn giờ sáng anh Trư bí mật dùng xe cứu thương chuyển anh đi, hiện tại không ai biết anh ở chỗ này, đừng có chạy lung tung, anh Trư bảo tôi coi chừng anh. Còn có -” Cô ôm một chồng sách lớn đi qua, đẩy vào ngực Chung Côn Luân: “Ừm! Anh Trư bảo anh thành thật ở chỗ này dưỡng thương, đọc sách, hai tháng sau tham gia cuộc thi gì đó.”

Chung Côn Luân nhíu lông mày: “Đọc sách cái gì? Tôi không muốn đọc sách! Tôi muốn về nhà!”

“Nghe nói ở Bích Cư, đã có fan quay lại đường đi vào.” Mộ Vân Sơn thở dài, con đường kia vẫn là chính cô trăm cay nghìn đắng mà tìm ra được: “Bây giờ bên dịch vụ quản lý nhà đất đang chỉnh sửa cải tạo lại vườn hoa, chủ doanh nghiệp khác đang khiếu nại anh, nói anh quấy rầy cuộc sống người khác, còn có người treo băng rôn nói muốn đuổi anh đi, bọn họ không muốn sống chung với minh tinh, bảo anh dọn đi.”

Vẻ mặt Chung Côn Luân khiếp sợ - từ trước đến nay anh chưa từng nghĩ tới còn có người ‘không muốn sống chung với minh tinh’, từ nhỏ đến lớn anh đều được người gặp người thích, anh đẹp trai như vậy, lại có người muốn đuổi anh đi?

“Cho nên đừng làm rộn nữa, đọc sách cho tốt, thi thố cho giỏi. Tôi đi ngủ, nước ấm ở đó.” Mộ Vân Sơn ngáp một cái, chỉ vào bình nước nóng ở góc tường: “Đừng chạy lung tung, mèo của anh ở đó.” Cô vừa chỉ vào góc tường khác, lập tức ánh mắt mông lung, đi vào căn phòng cách vách.

Chung Côn Luân theo bản năng nhìn ấm đun nước, lại nhìn góc tường, ‘trai đẹp đứng thứ hai thế giới’ của anh đang co quắp ngủ góc tường, ngay cả một miếng vải lót dưới người cũng không có, nó trực tiếp nằm ngủ trên mặt đất! Người phụ nữ đáng ghét này, thế mà ngay cả một cái khăn đệm cho nó cũng không có, quả nhiên là tâm lý biến thái.

Có điều mèo của anh cũng ở đây. Chung Côn Luân con mèo quýt của mình nằm cuộn trên mặt đất thành một cái bánh, bất tri bất giác, trong lòng ấm một chút, nhìn thấy đồ vật quen thuộc xung quanh, cũng từ từ không thấy đáng sợ. Xem xét bên ngoài cửa sổ, cỏ dại quen thuộc bên ngoài đã được dọn dẹp, không còn gì cả, trong sân được bao phủ bởi một lớp bùn đã được nước mưa rửa sạch, trên tường cũng không có những bức tranh đáng sợ của Chung Thư Tam, trên cửa sổ đặt một chậu hành.

Căn phòng này là phòng ngủ lúc nhỏ của anh, nhưng đa số đồ vật không còn, ngay cả giường cũng là giường mới, trong căn phòng này chỉ có bốn bức tường, ngoại trừ giường, cũng chỉ có ấm nấu nước nóng đối diện góc tường - cái ấm nấu nước nóng kia cũng đặt dưới đất, ngay cả cái bàn cũng không có.

Duy nhất cái chậu hành đặt bên canh, là loại ly bình thường.

Ánh mặt trời chiếu xuống hành lá xanh tươi, ly thủy tinh đặt trên bệ cửa sổ, có một loại cảm giác... đẹp mắt.(Ứng dụng TᎽT)

Anh loáng thoáng cảm thấy căn phòng cũ này cũng không khó coi.

Mộ Vân Sơn ngủ ở phòng ngủ chính, đó là căn phòng của bố mẹ anh. Chung Côn Luân xuống giường, lén lút nhìn sát vách - hồi bé anh không dám đến căn phòng kia. Chung Thư Tam vẽ tranh ở bên trong, mỗi lần anh đi ngang cửa, đều thấy bên trong nhuốm đầy máu, bố anh vẽ đủ loại tranh máu trên mặt đất, trên tường, trên giường, đầu người, thân người, nội tạng... Các kiểu đầu quái dị, đầu thú, nét vẽ, màu sắc khó hiểu... Có đôi khi bố anh cắt cổ tay, vẩy máu khắp nơi, mỗi lần Chung Côn Luân đều không phân biệt được trên tường trên đất đâu là thuốc màu đâu là máu. Cuối cùng cha anh chết vì cắt cổ tay chảy máu quá quá nhiều.

Mẹ anh nói bố anh là họa sĩ.

Nhưng vẫn không có ai thưởng thức được.

Năm đó anh không thưởng thức được, bị dọa đến mức mất hồn mất vía, mẹ anh nói đó là bởi vì anh còn nhỏ.

Bây giờ anh trưởng thành, nhớ lại vẫn như cũ không thưởng thức được.

Nhưng bây giờ cái căn phòng kinh khủng kia không có cái gì, trên tường sạch sẽ, trong căn phòng lớn chỉ có một chiếc giường học sinh, một cái tủ quần áo đơn giản, một cái bàn bình thường. Mộ Vân Sơn đại khái là mệt muốn chết, nhào vào giường thì ngủ luôn, không đắp chăn, chăn cô đè dưới người, Chung Côn Luân nhìn một lúc, có thể là nữ ma đầu ở chỗ này, bầu không khí cũng không giống nhau, anh thế mà cũng không nhớ căn phòng năm đó như thế nào.

Anh lại rón rén chạy trốn từ cửa phòng Mộ Vân Sơn.

Điện thoại di động của anh đang sạc pin trong phòng, Chung Côn Luân xem chút tin tức. Anh Trư gửi cho anh mười bảy mười tám tin nhắn, hơn nửa là đang mắng anh, có nội dung chỉ có mấy cái.

Một là gần đây anh ấy bận rộn xử lý các loại tin nhảm của Chung Côn Luân như ‘hủy dung’, ‘bệnh tình nguy kịch’,... không rảnh quản anh, bảo anh an phận thủ thường.

Hai là fan của anh trước đây chưa từng chú ý đến anh, từng người hóa thành thám tử, bảo anh trốn cho kĩ, đừng để lộ ra dấu vết.

Ba là đọc sách cho tốt, cần phải biểu hiện cho tốt trong chương trình ‘Bạn hỏi tôi biết’, khôi phục hình tượng của mình.

Đọc sách?

Chung Côn Luân dời ánh mắt về đống sách mà Mộ Vân Sơn ném cho anh trên giường.

“Bách khoa toàn thư khoa học dành cho trẻ em”, “Lược sử vạn vật dành cho trẻ em”, “Mười vạn câu hỏi vì sao”, “Toàn tập thơ Đường Tống”,

”Luận ngữ”, “Đạo đức kinh”, “Năm ngàn năm Trung Hoa”, “Tư trị thông giám”,...

Chung Côn Luân trợn mắt hốc mồm.

Đây đều là cái gì...

Lật lật sách trên giường, một đống lớn đổ ụp xuống, lộ ra một cuốn cuối “Luyện thi nước rút luyện thơ cổ trăm câu đỗ đạt”.

Chương kế tiếp