Khu Vườn Của Tôi

Chương 19: Rosemary

Edit: My

Beta: Trúc Linh

Mộ Vân Sơn xin nghỉ bệnh ba ngày, Dương Mục thay cô làm ba ngày.

Nếu như không phải Chung Côn Luân đột nhiên được đưa vào nhà mình, có thể ngày hôm sau cô sẽ đi làm lại, sẽ không để Dương Mục thay cô đi làm. Chuyện mình có thể làm, xưa nay Mộ Vân Sơn không thích làm phiền người khác, dù cho Dương Mục cũng không ngại, cô cũng sẽ cảm thấy bản thân đặc biệt không phải là người.

Đây là khoảng thời gian nghỉ phép của Dương Mục, cô không nên để một người vốn có kế hoạch đi du lịch vui vẻ chạy đến đi làm thay mình, huống hồ cô chỉ bị thương ở đầu gối, cũng không phải bị thương ở miệng.

Nhưng cái loại hàng hố như Chung Côn Luân vào ở, cô không những phải giúp anh giữ bí mật, còn phải nấu cơm cho anh. Mộ Vân Sơn rất buồn bực, căn nhà cổ của nhà họ Chung này không có phòng bếp hiện đại, còn có một cái bếp đất cũ, còn là loại phải đốt củi kia - ngày nay tất cả hoa cỏ cây cối trong vườn hoa đều thuộc quyền quản lý của thành phố, cô lấy đâu ra củi để nấu cơm?

Chẳng lẽ một ngày ba bữa phải gọi đồ ăn ngoài? Fan của Chung Côn Luân nhiều như vậy, cơ hội bại lộ một ngày ba lần, nói không chừng mấy ngày thì bị người ta phát hiện.

Cho nên Mộ Vân Sơn rất phiền não, ngay cả Chung Côn Luân nhìn thế nào cũng không vừa mắt, kết quả là cuối cùng Chung Côn Luân một ngày ăn ba bữa mì tôm- hương vị vẫn là giống nhau.

Đương nhiên, ngay từ bữa thứ hai Chung Côn Luân bắt đầu tuyệt thực kháng nghị, đòi ăn trái cây, sashimi, tôm hùm hoặc cá biển thanh đạm - Mộ Vân Sơn có cầu tất ứng, ác ý đưa cho anh trái cây, mù tạt, khoai tây chiên vị tôm hùm.

Ngoài dự kiến của cô, thế mà Chung Côn Luân không nhảy ra tranh cãi với cô, ngược lại yên lặng nhốt ở trong phòng.

Đang đọc sách sao?

Với sự hiểu biết của cô về ngôi sao này từ năm 15 tuổi, điều đó là không có khả năng.

Mộ Vân Sơn cố ý đi ngang cửa sổ phòng Chung Côn Luân xem một chút, thấy Chung Côn Luân mở ra một đống khoai tây chiên bày trên giường, đối diện trực tiếp với camera điện thoại phát trực tiếp, biểu cảm hạnh phúc đắm chìm trong đống khoai tây chiên, vui vẻ muốn chết. ‘Đẹp trai thứ hai thế giới’ không có tiền đồ ngồi chồm hổm bên cạnh gói khoai tây chiên vị tôm hùm kêu meo meo, Chung Côn Luân một bên vừa nắm cổ nó đề phòng nó ăn vụng, một bên trịnh trọng giải thích vì sao mèo không thể ăn khoai tây chiên.

Cmn! Bà đây trăm phương ngàn kế yểm trợ giúp anh, ngay cả đồ ăn bên ngoài cũng không dám gọi, người bệnh thần kinh như anh tự mình phát trực tiếp làm lộ chuyện bản thân không ở bệnh viện - Mộ Vân Sơn hít vào một ngụm khí lạnh, vội vàng mở điện thoại ra xem trực tiếp của Chung Côn Luân.

Ống kính quay đến một bức tường trắng xóa mang hơi thở cổ xưa, có bóng của một bức tranh trên tường, may mắn không quay bên ngoài cửa sổ. Chung Côn Luân đổ khoai tây chiên lên giường, chỉ quay cái chăn đệm màu trắng, không quay tới bên dưới là chiếc giường đơn học sinh, anh phát trực tiếp ăn khoai tây chiên, vẫn còn giữ lại một chút trí thông minh, không hề nói mình ở đâu.

Mưa đạn họa phong của phát trực tiếp như thế này:

“A a a! Côn Luân ăn khoai tây chiên cũng rất đẹp trai!”

“Không sợ mập sao? Hâm mộ thể chất ăn không mập!”

“Ai nói Côn Luân chúng tôi hủy dung, da trắng đẹp đẽ khí chất tốt, nhìn còn đẹp trai hơn hồi trước!”

“Chung Ngoan Cường không phải anh mắc bệnh nan y sao? Đây là phòng bệnh nào? Sao giống lò hỏa thiêu thế?”

“A a a mèo con thật đáng yêu!”

“Tôi nhìn thấy sách! Góc giường có một quyển sách, Côn Luân của chúng ta bị bệnh cũng không quên đọc sách! Thật sự là rất cố gắng!”

“Chỉ có tôi thấy có người sao? Có người đứng ngoài cửa sổ Côn Luân!”

“Phía trước làm gì có cửa sổ?”

“Phía trước làm gì có cửa sổ +1”

“Trong mắt mèo con phản chiếu có người ngoài cửa sổ - ngoài cửa sổ có người-”

“A a a, tôi cũng thấy, thật đáng sợ!”

Mộ Vân Sơn bị dọa đến mức trốn đi bên ngoài tường, suýt chút nữa quên mất tình yêu chân thành sẽ để con người tiến hóa thành chức năng đặc dị.

“Bóng người kia không thấy rồi.”

“Côn Luân, anh ở với ai vậy?”

Chung Côn Luân ăn xong vài miếng khoai tây chiên, nhìn thẳng camera, ánh mắt mang theo sắc bén, lại liếm ngón tay thon dài - bộ dạng kia vừa trêu chọc vừa tàn bạo vừa Mary Sue, dụ fan thét chói tai. Anh nói: “Tôi ở nhà riêng an dưỡng, mọi người thấy đấy, tôi rất khỏe. Tháng sau tôi sẽ cùng Từ Trĩ tham gia một cuộc thi phổ cập kiến thức khoa học, đến lúc đó mọi người ủng hộ nhiều hơn nha! Buổi phát sóng trực tiếp hôm nay phải kết thúc rồi.”

“Tất nhiên rồi!”(Ứng dụng TᎽT)

“Nam thần ngày càng có thực lực!”

“Nhất định nhất định! Chăm sóc tốt cơ thể!”

Buổi phát sóng trực tiếp kết thúc mỹ mãn, anh rất hài lòng, cắn một miếng khoai tây chiên quay đầu lại, thấy Mộ Vân Sơn u ám đứng ở cửa, dọa anh giật nảy mình.

“Cô muốn làm gì?”

Mộ Vân Sơn chỉ vào vụn khoai tây chiên đầy giường, nhíu mày: “Anh thích ngủ cùng khoai tây chiên?”

“Giúp tôi mua một cái giường mới!” Chung Côn Luân nói một cách tự nhiên: “Cái giường này đã chụp ảnh rồi, không thể dùng nữa.” Anh tự hạ thấp địa vị nằm cái giường xanh sọc trắng giống như đồng phục bệnh viện, không làm Mộ Vân Sơn thất vọng, nhìn phẩm vị của cô này!

“Không có tiền.” Mộ Vân Sơn hừ một tiếng, tiền của cô có thể tiết kiệm đều để chuẩn bị trả lại cho chủ nợ trước mặt này! Anh Trư đúng là có gửi cho cô một khoản tiền, để cô chăm sóc Chung Côn Luân, chẳng qua kế hoạch của cô cũng là tiết kiệm khoản tiền kia, để trả nợ.

“Cô sẽ không tham ô phí điều dưỡng chứ?” Chung Côn Luân nổi giận: “Ba bữa cơm cũng không có, chăn mền cũng không có, cần cô làm gì chứ!”

Mộ Vân Sơn không để ý đến anh, thả một cái chổi và một cái hốt rác ở cửa: “Dọn sạch phòng của anh đi, không cần đổi chăn mền.”

“Cái chăn mền này không thể ngủ được! Tất cả là dầu!” Chung Côn Luân trừng to mắt: “Cũng dính khoai tây chiên rồi!”

“Không ai bảo anh đổ khoai tây chiên lên giường cả!” Mộ Vân Sơn nói: “Ai đổ người nấy chịu trách nhiệm, chăn mền vô tội. Quét sạch cột túi rác rồi đưa cho tôi, không thì buổi tối gián và kiến đến tìm anh, tôi cũng không chịu trách nhiệm.”

Cả đời Chung Côn Luân chưa từng quét dọn, ánh mắt thấy Mộ Vân Sơn như thấy quỷ: “Tôi muốn tìm trợ lý của tôi! Tôi có bốn người giúp việc! Cô gọi điện thoại cho Tiểu Văn và Tiểu Thu, để bọn họ đến!”

“Tiểu Văn và Tiểu Thu của anh đang chuẩn bị cho liên hoan phim thành phố Thu Anh, Tiểu Đới và Tiểu Quân một người nghỉ phép một người kết hôn.” Mộ Vân Sơn mặt lãnh khốc vô tình: “Anh vẫn là không nên quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của người khác.”

Anh Trư cố ý không mang trợ lý đến, chính là khó khăn lắm mới giấu được Chung Côn Luân ở chỗ này, không muốn sinh thêm rắc rối, càng ít người biết càng yên tĩnh. Mộ Vân Sơn mặc dù cũng chẳng ra sao cả, nhưng tốt xấu gì Chung Côn Luân không thích cô, giữa bọn họ sẽ chẳng xảy ra chuyện gì, xem như fan cứng nhiều năm, Mộ Vân Sơn khẳng định tận tâm tận lực với Chung Côn Luân.

Đó là suy nghĩ cá nhân của anh Trư.

Chung Côn Luân nhìn Mộ Vân Sơn với ánh mắt như gió thu quét lá rụng, cảm thấy đều là mờ mịt, làm sao cô lại trở thành như vậy? Anh theo bản năng sờ lên vết sẹo mờ trên lông mày, đột nhiên ủy khuất.

Mộ Vân Sơn hoàn toàn không muốn biết anh ủy khuất vì cái gì, chỉ vào đống sách ở góc tường: “Học cho tốt.”

“Ban đêm tôi muốn luyện giọng.” Chung Côn Luân vừa tức giận, vừa ủy khuất, đơn giản anh không biết phải dùng biểu cảm gì đối mặt với Mộ Vân Sơn - người này đã từng thích anh như vậy, bây giờ lại chán ghét anh như vậy.

Không phải là trên lông mày có thêm một vết sẹo sao?

“Luyện giọng?” Mộ Vân Sơn ngừng lại một chút, luyện giọng cũng coi như là chuyện đúng đắn đi? Chung Côn Luân miễn cưỡng cũng là như là xuất thân từ ‘ca sĩ’, chẳng qua ‘ca sĩ’ này thực sự... cô khó nói nên lời nhìn Chung Côn Luân một cái, vẻ mặt khó có được mềm mại thở dài: “Vậy anh nhớ đóng chặt cửa sổ, nhỏ giọng một chút.”

“Chỗ cô không có nhạc đệm, không có piano, không có cái gì cả.” Chung Côn Luân càng nói càng ủy khuất, nhìn thấy tứ phía tường nứt, cảm thấy mình còn đáng thương hơn giá đỗ: “Tôi làm sao mà luyện giọng?”

“Anh biết đánh đàn piano sao?” Mộ Vân Sơn ngạc nhiên nhìn anh: “Anh không biết đánh, cần piano làm gì?” Ban đầu cô có mấy lời muốn nói, nhưng nhìn thấy Chung Côn Luân còn ủy khuất: “Chi bằng anh cái kia... ca hát giống như đọc diễn văn... căn bản không quan tâm lời bài hát chỉ quan tâm dáng vẻ ca hát của bản thân có ‘kĩ năng hát’ không.. còn cần nhạc đệm cái gì? Không phải anh làm mẫu tốt để hát sao?”

Chung Côn Luân quả thực là sợ ngây người.

Cái gì là ‘ca hát giống như đọc diễn văn, căn bản không quan tâm lời bài hát chỉ quan tâm dáng vẻ lúc hát của bản thân có đẹp hay không’, anh là người từng nhận giải ca sỹ mới xuất sắc nhất, bất kể lượng tiêu thụ internet, chỉ riêng là lượng tiêu thụ đĩa nhạc cũng có thể vượt qua ca sĩ chân chính mười vạn, bình luận này của Mộ Vân Sơn quả thực là quá ác độc!

“Cô...” anh chỉ mũi của cô, một hơi thở tức ở ngực: “Cô nói cái gì?”

“Tôi nói - anh ca hát với nhạc thiếu nhi cũng không khác lắm, khi hát không phải dùng tâm tư để chú trọng hát thế nào, chính là dùng ở chỗ ‘tư thế nào bản thân sẽ đẹp hơn’...” Mộ Vân Sơn đã xem Chung Côn Luân từ khi xuất đạo đến nay hầu như mỗi buổi biểu diễn, trong nhà cất giữ tất cả các đĩa nhạc của anh, đối với kĩ năng ca hát của anh có thể vô cùng hiểu rõ, thuận miệng bình luận: “Cho nên nói anh luyện giọng thì cần gì trang bị cao cấp? Anh chỉ là đang trêu chọc các em gái, cũng không phải đang hát.”

Chung Côn Luân vẫn tự nhận là ca thần trong nháy mắt bị vạn tiễn xuyên tâm, vô cùng tức giận: “Cô đi đi! Cô đi ra ngoài!” Anh bỗng nhiên đẩy Mộ Vân Sơn ra cửa phòng, đùng một tiếng đóng cửa lại.

Anh sợ một giây sau, anh sẽ nện một quyền lên mặt Mộ Vân Sơn.

Từ xưa đến nay chưa có ai nói anh như vậy.

Cho dù là tạp chí hoặc bài post ác độc nhất, cũng là thảo luận anh có scandal không, có việc xấu hay không, lại diễn cái gì phim máu chó não tàn, có lục đục với ai hay không. Từ xưa đến nay chưa từng có ai nói anh hát không hay, anh xuất đạo từ nhóm “Bạc hà và hoa nhài”, bọn anh vốn dĩ là ca sĩ, Chung Côn Luân trên sân khấu tỏa ra mị lực vì tổ hợp ngây ngô này hấp dẫn đông đảo fan. Anh là một trong những hát chính, mặc dù hát chính bọn họ không chỉ có một người, nhưng trong những hát chính, Chung Côn Luân vẫn luôn tự nhận là ca thần.

Fan của anh cũng rất hiểu ý, buổi biểu diễn nào cũng đông nghịt, lượng tiêu thụ đĩa nhạc nhất kị tuyệt trần, nháy mắt giết chết rất đông minh tinh truyền hình.

Đột nhiên có một ngày có người hững hờ nói - anh không phải đang hát, anh chỉ là đang tán tỉnh em gái.

Cả người Chung Côn Luân phát run, anh không phân biệt được bản thân tức giận hay là như thế nào, đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi - chuyện anh hết lòng tin tưởng như vậy, bị người khác thuận miệng phủ nhận.

Anh đẹp trai như vậy, bây giờ ngay cả người từng yêu anh nhất cũng không chinh phục được nữa sao.

Anh không hiểu được.

Một đao của Mộ Vân Sơn đâm Chung Côn Luân không cảm giác chút nào, cô bị anh đóng sập cửa, thiếu chút nữa bị dập mũi, cũng giật nảy mình. Bình thường đẹp trai nhất đời cũng rất lười, hiếm khi thấy dáng vẻ tức giận, còn đầy kì lạ. Mộ Vân Sơn vuốt vuốt cái mũi, cũng bắt đầu suy nghĩ nên chuẩn bị gì cho buổi tối, ăn khoai tây chiên cái gì, cũng không phải là chuyện.

Ngay lúc này, có người gọi điện tới.

Mộ Vân Sơn thấy ghi tên “Cao Dư Lãnh” trong điện thoại, nhún vai: “Alo?”

Âm thanh trong trẻo của Cao Lãnh truyền đến: “Đói không?”

“Không đói.” Cô vừa ăn mì tôm, không giống vị được chiều chuộng trong phòng kia: “Có chuyện gì?”

“Đi dạo không? Xem phim?” Cao Lãnh nói rất nghiêm túc.

“Không hẹn.” Mộ Vân Sơn nói: “Tôi đã nói rồi, chúng ta không hợp.”

“Cô rất thú vị.” Cao Lãnh nói.

“Anh Cao Dư Hàn, nếu như anh vì chuyện kết hôn là điều kiện tiên quyết theo đuổi con gái, không nên lấy “cô thật thú vị” làm điểm xuất phát.” Mộ Vân Sơn nói: “Anh như vậy khiến người khác có cảm giác trêu mèo chọc chó, anh cũng rất thú vị.”

Cao Lãnh nói: “Tôi chưa từng theo đuổi người khác.”

“Tôi biết.” Mộ Vân Sơn thở dài: “Tôi rất vinh hạnh, chẳng qua chúng ta không hợp.”

Cao Lãnh ngừng lại một chút, dường như muốn nói cái gì, cuối cùng anh ấy nói: “Được rồi, đầu gối của cô ổn chưa?”

“Bác sĩ nói bản thân nó ổn rồi.” Mộ Vân Sơn nói: “Cảm ơn đã quan tâm.”

“Được, tạm biệt.” Cao Lãnh rất dứt khoát.

Người này tuy cũng là chẳng biết tại sao, nhưng cũng không đáng ghét. Mộ Vân Sơn đi đến nhà bếp không có củi, vừa đi vừa nghĩ, nếu như mình không bị bệnh, chưa từng ‘yêu’ Chung Côn Luân, không nghi ngờ chuyện tình cảm này chỉ là rối loạn thần kinh, nói không chừng cũng sẽ cảm thấy Cao Lãnh ‘anh thật thú vị’.

Sau đó nói không chừng hai người “anh thật thú vị” sẽ có tình cảm sống với nhau cả đời.

Đáng tiếc là suy nghĩ của cô với Cao Lãnh không giống nhau.

Còn chưa đi tới nhà bếp, đã nghe Chung Côn Luân hát.

“... Anh không hề biết em thơm như vậy, thỏa mãn tất cả mộng tưởng của anh, anh muốn đi cùng em, rời xa tất cả đau thương, buông hết tất cả trói buộc, đi tới nơi xa không biết, chống lại tất cả quá khứ...”

CMN! Cô đạp vào phòng bếp, lại là loại bài hát này, trong lòng rất ghét bỏ.

Người mắc bệnh tự kỉ trên thế giới này ngày càng nhiều, nói không chừng có liên quan đến bài hát này, hở tí là người khác phản bội buông bỏ tất cả trói buộc tuổi mười sáu mười bảy xông về phía tình yêu -

Bởi vì cô tin tưởng loại bài hát này, cảm thấy bản thân thật vĩ đại, mới làm ra chuyện liều lĩnh ngu xuẩn là bức hôn Chung Côn Luân đang biểu diễn trên sân khấu.

Kết quả là bởi vì cô bị bệnh tâm thần.

Nói về thế gian bao nhiêu anh hùng.

Đều là chuyện cũ nghĩ lại mà sợ.

Chương kế tiếp