Khu Vườn Của Tôi

Chương 8: Hermione nhân từ

Edit: Thanh Dương

Beta:Trúc Linh

Khi Chung Côn Luân làm phẫu thuật xong, đôi mắt anh vẫn quấn băng vải, bởi vì gây tê còn chưa hết nên không biết tình huống thế nào.

Có mảnh băng nhỏ cắt vào mí mắt anh, có một bộ phận cắt vào mắt.Chỉ là vết thương ở mắt không sâu, có thể tự lành. So với vết thương ở mắt, những vết xước khác trên người tuy nhiều nhưng cũng không nguy hiểm, có thể xem nhẹ. Nhưng anh Chu vì cứu lại gương mặt đẹp của Chung Côn Luân đã yêu cầu mọi vết thương phải lấy tiêu chuẩn đẹp nhất để phẫu thuật thẩm mĩ, lúc này mới khiến Chung Côn Luân cần gây tê toàn thân, mới yêu cầu Mộ Vân Sơn bay tới ký tên.

Mộ Vân Sơn lặng lẽ ngồi bên giường bệnh, cố gắng biến mình thành không khí.

Anh Chu chọn phòng bệnh vip tốt nhất của bệnh viện hàng đầu ở thành phố F cho Chung Côn Luân ở tạm, lúc này anh ta đóng cửa phòng bệnh lại, kéo ghế ngồi trước mặt Mộ Vân Sơn.

“Cô Mộ.” Anh Chu nói: “Đã lâu không gặp.”

Thật ra chúng ta cũng không quen thuộc như vậy, cho dù năm đó vội vàng tổ chức hôn lễ với Chung Côn Luân, nhưng bởi vì anh Chu rất chán ghét cô mà từ đầu tới đuôi gần như không xuất hiện, vẫn luôn ở phía sau màn chỉ đạo mọi thứ. Mộ Vân Sơn chửi thầm trong lòng, trên mặt cố mỉm cười: “Chào anh Chu.”

“Tôi nhận được thư mà cô Mộ để lại ở bệnh viện Maria.” Anh Chu đi thẳng vào vấn đề nói: “Tôi rất vui vì cô Mộ đã khỏi bệnh, chúng tôi đều rất vui. Bởi vì Côn Luân không sẵn lòng cho cuộc hôn nhân này… Tôi vốn vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện với cô Mộ, nhưng vẫn luôn không có cơ hội.”

Làm khó anh ta phải uyển chuyển như vậy. Mộ Vân Sơn nghĩ đến quá khứ của mình, rất đồng tình nhìn anh Chu: “Tôi thật lòng muốn li hôn với Chung tiên sinh, việc xảy ra trong quá khứ đều là lỗi của tôi, tôi không nên ích kỷ, tùy tiện quấy rầy cuộc sống của người khác.”

“Tôi tin tưởng khó khăn sẽ làm người trưởng thành.” Anh Chu có chút vui mừng: “Cô Mộ còn trẻ, hoàn toàn có năng lực theo đuổi hạnh phúc của mình, tôi tin rằng Côn Luân không phải người mà cô chờ đợi.”

Mộ Vân Sơn liên tục gật đầu, phụ hoạ theo, trong lòng nghĩ: "Thật ra tôi cũng không chờ ai, tôi cảm thấy độc thân khá tốt. Cuộc sống ngắn ngủi như vậy, nói không chừng lúc nào đó sẽ u não, cần gì phải “chờ” ai đi vào cuộc sống của tôi, sau đó tất bật xung quanh hắn? Hiển nhiên trong đó rắc rối nhiều hơn niềm vui.

“Nhận được giấy thỏa thuận ly hôn, tôi thật sự rất vui mừng.” Anh Chu nói: “Chúng ta đều thật lòng suy nghĩ cho Côn Luân, hy vọng sự nghiệp của cậu ấy có thể nâng cao một bước.”

Cho nên anh ta nói vòng vo như vậy, rốt cuộc muốn nói gì? Bà đây đã ký thỏa thuận, anh ta còn muốn thế nào? Mộ Vân Sơn mờ mịt nhìn anh Chu, chẳng lẽ còn muốn tôi đưa tiền bồi thường thanh xuân hoặc danh tiết sao? Muốn moi tiền từ một người có mức lương hàng tháng là 1.900 nhân dân tệ quả là một thử thách của trí tưởng tượng! Có lòng bồi thường nhưng không thể làm, xin hãy nhìn đôi mắt chân thành của tôi.

“Nhưng hiện tại xuất hiện một vấn đề.” Cuối cùng anh Chu cũng nói đến điểm mấu chốt: “Chúng ta vốn có thể tuyên bố một lời giải thích, nói Côn Luân giúp đỡ cô Mộ chữa khỏi bệnh, bởi vì tâm nguyện viên mãn, hơn nữa cô nhận ra sai lầm nên cùng Côn Luân ly hôn trong hoà bình. Cô cũng biết, trong tiết mục ‘Tiệc trà cầu vồng’ vừa qua, Côn Luân đã giúp cô tẩy trắng danh tiếng, nói cô không giả bệnh lừa kết hôn.Cô có thể thông báo lời cảm ơn, nói Côn Luân rất tốt với cô, tuy giữa hai người không có tình cảm, nhưng Côn Luân luôn yên lặng giúp cô trị liệu cho đến khi cô khỏi hẳn. Cô rất cảm động, biết chuyện kết hôn này gây khó khăn cho Côn Luân nên chủ động chấm dứt việc hôn nhân. Tuy Côn Luân không yêu cô, nhưng cũng chưa từng vứt bỏ cô, vẫn luôn chờ đến khi cô nghĩ thông suốt.” Anh ta thở dài: “Ý tưởng ban đầu của tôi là như vậy, khả năng này không chu đáo lắm nhưng an toàn cho hai người.”

Mộ Vân Sơn yên lặng nghe, liên tục gật đầu.

Được rồi, thiếu nợ người khác không có gì báo đáp… Mặc dù Chung Côn Luân - người “yên lặng ở bên cạnh cô trị liệu cho đến khi khỏi hẳn” không biết ở đâu, vốn không phù hợp hình tượng của anh, nhưng trong chuyện ép hôn này, cô đứng ở phía người làm sai, Chung Côn Luân là người bị hại, dù anh yêu cầu bồi thường thế nào cũng đúng. Cô có thể tiếp thu, huống chi Chung Côn Luân thật sự hiền lành hào phóng, không để cô nhảy xuống biển chết đuối, còn chi trả chi phí thuốc men rất lớn, cũng là người tốt như thiên thần.

“Nhưng bây giờ Côn Luân đã xảy ra chuyện.” Anh Chu xoa giữa mày: “Nếu hiện tại tuyên bố hai người muốn ly hôn, có khả năng dư luận trên mạng sẽ đi theo hướng bất lợi.” Anh ta nói thẳng không e dè: “Ví dụ như nói bởi vì Côn Luân có khả năng hủy dung, cho nên cô rời khỏi cậu ấy. Nói khó nghe một chút là nếu cậu ấy có khả năng không nổi tiếng, cô sẽ vứt bỏ cậu ấy.”

Mộ Vân Sơn mở to hai mắt nhìn — cái gì?

“Cho nên bây giờ hai người không thể tuyên bố ly hôn.” Anh Chu nói: “Tôi không thể làm hình tượng của Côn Luân biến thành một kẻ đáng thương đột nhiên bị người phụ nữ vứt bỏ, vết thương của cậu ấy còn không xác định có thể ảnh hưởng đến gương mặt của cậu ấy hay không, cho dù sự nghiệp của cậu ấy có khả năng đã chịu ảnh hưởng, cũng không thể bắt đầu bằng chủ đề 'Tôi bị hủy dung, không còn nổi tiếng nên bị fans vứt bỏ’.”

Tôi… Tôi tôi tôi… Tôi chỉ vì tốt cho mọi người mới đưa ra ý ly hôn, kết quả lập tức biến thành người bội tình bạc nghĩa… Mộ Vân Sơn đen mặt, quả nhiên tài năng kia khiến mình không có thảm nhất chỉ có thảm hại hơn vẫn còn: “Không không không, tôi hoàn toàn không có ý này.”

“Hai người chẳng những không thể tuyên bố ly hôn, cô còn phải tiếp tục ở bên cạnh cậu ấy, theo đuổi và yêu cậu ấy điên cuồng hơn trước, còn phải dùng hết sức lực để chứng tỏ Côn Lôn rất quyến rũ, tốt nhất giống như trước tung ra một ít tin tức râu ria, chứng minh mặc dù cậu ấy bị thương thành dạng gì, cô vẫn yêu cậu ấy như lúc ban đầu.” Anh Chu nghiêm túc nói. “Dư luận là thứ có thể chế tạo theo hoàn cảnh, một khi hình thành bầu không khí fans không rời không bỏ, tin tưởng cậu ấy, cổ vũ cậu ấy tích cực hướng về phía trước, đối Côn Luân là một chuyện tốt. Cô là người có tính đại biểu nhất trong fanclub của Côn Luân. Chúng ta muốn tránh những lời đồn cậu ấy hủy dung khó coi, không có tiền đồ như vậy xuất hiện.”

Mộ Vân Sơn líu lưỡi, vậy tại sao Chung Côn Luân lại đi theo con đường tiểu sinh lưu lượng có gương mặt đẹp thịnh hành, nếu đi theo con đường là một diễn viên có thực lực diễn xuất, cho dù trên mặt cắt một trăm vết sẹo cũng không sao? Anh nhìn các anh tự treo cổ ở trên nhan sắc, còn… còn muốn người khác chôn cùng mình. Tôi không thích nhiệm vụ kì lạ gây khó khăn cho người khác như vậy… Cô nhìn gương mặt nghiêm túc của anh Chu, ý thức được hắn không nói giỡn, thật sự lo lắng cho sự nghiệp của Chung Côn Luân, nuốt lại lời từ chối, khuôn mặt trắng bệch: “Tôi phải làm gì? Tôi đã… Trên pháp luật là kết hôn với anh Chung, bò tường nhìn lén gì đó, nửa đêm lẻn vào gì đó, đã không thể làm.”

“Cô còn lẻn vào nhà Côn Luân lúc nửa đêm?” Anh Chu sợ ngây người: “Cô có biết phạm pháp không?”

Mộ Vân Sơn hận không thể nuốt lại lời mình nói: “Tôi… Tôi tôi… Tôi biết khi đó hắn ở bên ngoài đóng phim,” ngừng lại một chút, cô che mặt: “Ai bảo anh ta không khóa cửa.”

Anh Chu bị việc Mộ Vân Sơn lẻn vào nhà Chung Côn Luân làm sợ hãi, ngây người một hồi lâu, thiếu chút nữa quên mình muốn nói gì, sau một lúc lâu mới nói: “Cô không thể ở cùng một chỗ với Côn Luân, không thể biến hôn nhân trên danh nghĩa thành sự thật, chúng ta muốn cho fans biết thân thể Côn Luân vẫn còn trinh tiết.”(Ứng dụng TᎽT)

Mộ Vân Sơn khó tả liếc mắt nhìn anh Chu, trinh tiết cái đầu anh! Ai cũng biết lần trước cô kết hôn xong đã nhảy xuống biển, không có quan hệ thân thể với Chung Côn Luân. Đây cũng là lí do rất nhiều fans của Chung Côn Luân có thể an ủi mình sau khi hắn “đã kết hôn”, nhưng từ trong miệng anh Chu nói ra sao lại muốn bị đánh như vậy?

“Nhưng cô vẫn có thể chụp lén, cô tuyên bố một lời giải thích, nói Côn Luân giúp cô, làm bạn cùng cô trị hết ung thư.” Anh Chu nói: “Cô cảm thấy mình sai ở chuyện bức hôn nên lập tức chủ động rời đi. Hiện tại Côn Luân đã xảy ra chuyện, cô muốn trở về chăm sóc cậu ấy, đương nhiên chúng tôi sẽ giả vờ ngăn cản cô, sau đó cô tiếp tục chụp lén, tuyên bố một ít ảnh chụp Côn Luân ở nhà dưỡng thương — nhớ kỹ, ảnh chụp nhất định phải đẹp! Muốn cho mọi người nhìn thấy cậu ấy vẫn đẹp, trạng thái rất tốt, rất nhanh chóng thì có thể tiếp tục công việc.”

Anh ta thật sự không suy nghĩ đổi nghề làm biên kịch? Mộ Vân Sơn nhìn anh Chu đang đắm chìm trong cốt truyện không thể tự kềm chế, thở dài: “Có thể, tôi có lỗi với anh ấy nên tôi có thể làm những việc này, nhưng anh xác định mọi việc nhất định sẽ phát triển giống như kế hoạch của anh sao? Lỡ như mọi người không phản ứng như vậy thì sao?”

“Tôi sẽ dẫn đường cho dư luận.” Anh Chu không nói hắn sẽ dẫn đường như thế nào: “Việc cô phải làm là tiếp tục điên cuồng yêu cậu ấy, thể hiện cho người khác xem, chụp nhiều ảnh đẹp của cậu ấy.”

“Được.” Mộ Vân Sơn yếu ớt lên tiếng.

“Chờ chuyện này kết thúc, khi tình thế không mất khống chế, cô có thể tuyên bố vì duy trì sự nghiệp của cậu ấy, nguyện ý li hôn với cậu ấy, sau đó xin lỗi.” Anh Chu nói: “Tôi biết cô sẽ khó chịu, nhưng chúng ta đều rất thích Côn Luân, chúng ta phải cùng nhau nỗ lực vì tương lai của cậu ấy.”

“Phải.” Mộ Vân Sơn nhìn thoáng qua ánh sáng cùng nốt chu sa bên cạnh mình, cảm nhận sâu sắc mình đã từng đào hố sâu động lòng người như vậy, giống như dù có tan xương nát thịt cũng không thể lấp đầy.

----------------------------------------

Lady Charlotte là tên một loại nguyệt quý.

Cao Đức không tên (tôi đổi thành Chước Đức), mông lung chu đế, Lady Charlotte cùng Hermione nhân từ đều là tên chủng loại nguyệt quý.

Chương kế tiếp