Khu Vườn Của Tôi

Chương 9: Người làm vườn cần cù vất vả

Edit: Thanh Dương

Beta:Trúc Linh

Vào ngày thứ ba sau khi Chung Côn Luân bị thương, anh từ thành phố F về thành phố B bắt đầu quá trình về Thính Bích Cư ở núi Minh Phú. Anh Chu cũng không nhắc tới việc Mộ Vân Sơn muốn ly hôn với anh, anh ta cho rằng lúc này không phải thời điểm tốt để ly hôn. Mà Mộ Vân Sơn lại trở nên ngoan ngoãn lễ phép như thế, quả thực giống thay đổi người khác, anh Chu cũng loáng thoáng cảm thấy giống như có gì đó không đúng.

Sau khi Mộ Vân Sơn "nói chuyện bí mật" với anh Chu, đã bị anh ta hoả tốc đưa về thành phố B, khi cô bị đưa đi, thậm chí Chung Côn Luân còn chưa tỉnh. Cô quay về thành phố B vào chiều thứ bảy, khi về đến nhà thì phát hiện Cao Lãnh lại giữ lời hứa, đang làm cỏ trong sân.

Anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản màu nâu nhạt và caro màu vàng nhạt, xắn tay áo, cầm một máy cắt cỏ. Dáng vẻ cắt cỏ nhìn rất điêu luyện, rất có phong cách nông thôn, như thể vị thiếu gia cao quý đang chơi trong sân nhà mình vậy.

“Cao Lãnh!” Cô hét to: “Anh lấy máy cắt cỏ ở đâu ra vậy?”

“Mượn nhà đối diện.” Cao Lãnh chỉ hướng sân gôn: “Hàng xóm rất tốt.” Anh ấy dừng việc trong tay: “Chung Côn Luân bị hủy dung rồi sao?”

Mẹ nó! Anh ấy tích cực cắt cỏ ở nhà tôi như vậy, không phải là muốn biết ngôi sao lớn có hủy dung hay không chứ gì?

Cô do dự một lát, không thể biết liệu vẻ ngoài của Chung Côn Luân có bị hủy hay không.

Cao Lãnh cong khóe miệng: “Bị hủy dung thật sao?”

Mộ Vân Sơn thành thật nói: “Tôi không nhìn thấy.”

Cao Lãnh ngạc nhiên nhìn cô: “Cô bay hơn hai nghìn ki-lô-mét đến đó mà không nhìn thấy gì cả à?”

“Anh ta băng bó từ đầu đến chân như xác ướp, có quỷ mới thấy được có hủy dung hay không…” Mộ Vân Sơn không kiên nhẫn nói: “Anh đúng là rất nhàm chán, Chung Côn Luân có hủy dung hay không cũng đâu liên quan gì tới anh? Anh cũng không xem phim truyền hình của anh ta.”

“Tại tôi tò mò.” Cao Lãnh nói.

Mộ Vân Sơn trợn trắng mắt nhìn anh ấy, không nói gì thêm, nhìn cỏ dại gần như đều bị cắt đứt tận gốc trong sân, thở dài: “Chỗ của tôi không phải bãi cỏ sân gôn, anh để lại gốc cỏ, trận mưa tiếp theo sẽ khiến cỏ mọc đầy sân, như vậy cũng vô dụng.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Cao Lãnh sờ máy cắt cỏ trong tay, giống như không nỡ rời xa, cảm thấy rất thú vị: “Ông Hầu ở đối diện làm như vậy.”

“Chỗ của ông ấy là cỏ đặc biệt, trong sân của tôi là cỏ dại, hoàn toàn không giống nhau!” Mộ Vân Sơn không thể tưởng tượng: “Giống như Chung Côn Luân và Từ Trĩ Chi, đó vốn là hai người hoàn toàn khác nhau!”

Cao Lãnh suy nghĩ, chấp nhận điều đó: “Nói có lí.”

“Vì cứu cái sân bị anh tàn phá, nhổ gốc cỏ đi!” Mộ Vân Sơn buông ba lô, từ trong phòng tìm ra một đôi đũa sắt, đó là chủ nhà để lại trong ngăn kéo, chúng trông rất đẹp, được chạm khắc với một đường hoa văn phong cảnh, trông rất thời trang và nghệ thuật. Cô đưa cho Cao Lãnh một cái: "Anh đào đi!"

Cao Lãnh nhìn chiếc đũa sắt trong tay: “Ôi trời!” Anh ấy nhướng mày, không nói nhiều, cùng Mộ Vân Sơn ngồi xổm trong sân, đào rễ cỏ như đào cà rốt.

Không đào thì không biết, nhưng khi đào rồi, anh ấy mới biết thì ra rễ cỏ ba lá khi đào ra lại giống củ cải trong suốt, trông rất ngon miệng.

Sân nhà cũ của nhà họ Chung khô ráo, lẫn lộn rất nhiều sỏi đá, rễ cỏ mảnh và dài, chui vào tầng đất khô cứng đến độ sâu không xác định, rõ ràng là đào rễ cỏ lên khá mệt nhưng Cao Lãnh lại chơi rất vui.

Cô thực sự rất thú vị.

Cao Lãnh nghĩ thầm.

Hai ngày cuối tuần trôi qua.

Sân trước và sân sau của ngôi nhà cổ đều được dọn sạch cỏ dại, chỉ còn lại một số cây cỏ đã được trồng trong sân.

Một cây “Mông lung chu đế” trồng dưới cửa sổ phòng ngủ chính, nó vốn là một cây bụi, được cho là nở những bông hoa màu vàng nhạt dọc theo bức tường, có mùi thơm như vải thiều và như những bông hồng lâu năm. Nhưng nhiều năm qua, cây nguyệt quý này bị suy yếu do ở trong hoàn cảnh thiếu dinh dưỡng, thiếu nước, không có người chăm sóc, hiện giờ chỉ còn một nhánh bên gầy guộc, hoa đã bị cháy đen, chết héo.

Cây còn lại thì hoàn toàn ngược lại, một cây kim ngân hay còn gọi là cây kim ngân hoa đã leo từ sân sau lên mái nhà. Những bông hoa kim ngân mùa này đã héo khô, để lại một nhánh mọc điên cuồng trên mái nhà, gần như nhấn chìm những mái ngói tráng men nguyên thủy, giống như một tổ chim trên đầu ngôi nhà cổ hơn ba trăm năm cuối đời nhà Thanh này.

Tuy nhiên, Cao Lãnh cùng Mộ Vân Sơn vất vả cần cù lao động cũng có thu hoạch ngoài ý muốn — bọn họ phát hiện con đường rải sỏi ngoằn ngoèo trong đất ở giữa sân, dường như chủ nhân ban đầu của ngôi nhà không hề thu mình và quái đản như trong tưởng tượng, và đã từng khá thú vị, tràn đầy tình yêu và dự đoán cho cuộc sống.

Mộ Vân Sơn đào cỏ ở nhà, Chung Côn Luân ở trong nhà của mình ở Thính Bích Cư ở núi Minh Phú thì cuộc sống của anh không u ám như người ngoài tưởng tượng.

Sau khi tin tức “Chung Côn Luân té xuống hồ băng, bị thương nặng hủy dung” tuôn ra, vô số kể quần chúng ăn dưa đưa ra các loại suy đoán Chung Côn Luân bị hủy thành dạng gì, là chỉ còn một con mắt? Hay cái mũi bị cắt thành hai nửa? Công ty quản lý đã đưa ra lời giải thích bác bỏ tin đồn, nói đôi mắt Chung Côn Luân chỉ bị thương yêu cầu nghỉ ngơi. Nhưng giải thích như vậy lại bị hiểu ngược lại, “chỉ có đôi mắt” bị thương nghĩa là rất có thể đôi mắt bị thương nặng mà những chỗ khác bị thương nhẹ hơn đôi mắt một chút…

Mà đoàn thể người hâm mộ khắp nơi thương tiếc, đau lòng cùng tuyệt vọng, rất nhiều người đều đang chờ xem tình hình, cân nhắc có nên thông cảm thêm một người thích hợp hay không.

Tuy nhiên Chung Côn Luân không nhận ra mí mắt bên phải của mình đã bị cắt ra và khâu lại. Anh có tự tin đầy bí ẩn nên không hề tồn tại những chuyện hoang mang, mất mát, buồn bã, mà người hâm mộ tưởng tượng...

Một tuần trôi qua, Mộ Vân Sơn được anh Chu thúc giục, chậm rì rì đi tới Bích Cư thể hiện “tình yêu nồng nhiệt”, khi bắt đầu chuẩn bị “chụp lén” Chung Côn Luân — anh đang ôm mèo, ăn khoai lát.(Ứng dụng TᎽT)

Thật ra chỗ ở của Chung Côn Luân cũng không phải bí mật, sau khi anh bị thương, dưới chân núi Minh Phú, bao gồm xung quanh Thính Bích Cư đều trong tối ngoài sáng che kín phóng viên cùng nhiếp ảnh muốn phỏng vấn. Nhưng quản lí bất động sản của Thính Bích Cư rất tinh vi, họ đã ngăn chặn hầu hết các nhà báo, anh Chu thỉnh vệ sĩ chuyên nghiệp cũng bắt được một ít. Thế nên tình huống đưa tin về Chung Côn Luân trở thành một việc khó khăn.

Nhưng dưới chân núi Minh Phú, nhóm phóng viên nằm vùng phát hiện một bóng người quen thuộckhi người kia đi vào cửa Thính Bích Cư bảo vệ cửa đột nhiên hắt xì, cúi đầu lau nước mũi — khi người kia tiến vào con đường trong khu nhỏ, bảo vệ tuần tra vừa lúc đổi ca trực, ở chỗ canh gác bàn giao công việc — khi người kia biến mất giữa cây cối ở Thính Bích Cư, đám bảo tiêu mà Chung Côn Luân mời vừa mới từ WC nam ra ngoài.

Nhóm phóng viên nhìn nhau, có một người yếu ớt nói: “Người đó… Người đó giống Mộ Vân Sơn.”

Nhóm phóng viên đồng thời gật đầu, kính nể nhìn Thính Bích Cư.

Không hổ danh là fans có trình độ chiến đấu lão làng, bậc thầy paparazzi trong làng giả dạng nữ giới.

Bội phục bội phục.

Mộ Vân Sơn ngáp một cái, được đội bảo vệ mà anh Chu sắp xếp hộ tống, lập tức đưa vào gần “Hơi huyền”. Cô không hề hứng thú bò vào một chỗ lùm cây trong nhà Chung Côn Luân, ngồi xổm ở góc độ này, có thể thấy toàn cảnh phòng bếp “Hơi huyền”.

Phòng bếp của nhà Chung Côn Luân có màu vàng nhạt, bếp và phòng tắm đều màu gỗ, sàn lát gỗ và gạch vỡ nhỏ kiểu cổ, trông ấm áp và sáng sủa. Cô đã từng không ngừng một lần tưởng tượng ra cảnh mình làm bánh mì cùng mứt trái cây ở trong đó, khi Chung Côn Luân tỉnh dậy, cô bưng bánh mì mới vừa nướng xong phủ đầy mứt mà cô làm đến cho anh — tình cảnh tựa như giấc mơ.

Đầu gối Mộ Vân Sơn lại đau vào thứ sáu, đau đến muốn chết, thứ bảy vốn định ngủ một giấc, kết quả 6 giờ sáng thứ bảy đã bị anh Chu gọi điện đánh thức, nói tình trạng Chung Côn Luân đã tốt hơn, bảo cô tới thể hiện tình yêu. Cô buồn ngủ đến mức mờ mắt, bắt ba chuyến xe buýt để đến chân núi Minh Phú, hai lần suýt ngủ gật trên xe.

Khéo léo chui vào góc cố định của mình, cô thấy Chung Côn Luân đang ôm mèo, đôi chân dài gác trên bàn cơm tại phòng bếp, trên bàn là một túi khoai tây lát, hắn một bên ăn khoai, một bên lấy khoai lát đút cho mèo.

Khuôn mặt của Chung Côn Luân… vẫn như vậy…

Mộ Vân Sơn nhìn anh một chút, ngáp một cái, ghé vào trên tảng đá trong lùm cây, trực tiếp ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, cô đột nhiên bừng tỉnh, từ lùm cây ngồi dậy.

Ánh sao sáng ngời.

Đã là đêm khuya rồi.

Điều khiến cô tỉnh giấc là một người đàn ông mặc đồ đen đang đứng trước mặt cô, tay cầm một cây gậy, từ xa đối mặt với cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mộ, Vân, Sơn! Tôi nhìn thấy cô rồi — cô, ra, đây, cho, tôi!"

Chương kế tiếp