Kim Ti Ngọc

Chương 16: Ve sầu lột xác
Trước kia Lục Đình Trấn thích nhất chạm vào mái tóc của cô, vừa dài vừa dày, mây cũng không thể mềm hơn thế.

Cô đã có mái tóc dài từ khi còn nhỏ, ban đầu cô thắt hai bím tóc nhỏ, với hai chiếc nơ rẻ tiền. Sau đó, Lục Đình Trấn tặng cô một sợi dây buộc tóc, kẹp tóc vàng nạm ngọc trai. Trên showbiz Paris, người mẫu tạo dáng đi một vòng, vài ngày sau, đồ trang sức giống hệt nhau được đưa đến bàn trang điểm của Chương Chi Vi, cô không cần phải tự mình chọn những thứ này. Lục Đình Trấn thuê người có chuyên môn để mua những thứ này cho cô.

Ngày Chương Chi Vi trưởng thành, Lục Đình Trấn tặng cô một chiếc vương miện Bucciati, khảm kim cương bạch kim, vàng loại nặng tạo ra phong cách mỏng dệt ren, vô cùng tinh xảo.

Nhưng tất cả các loại đồ trang sức này đều không bằng mái tóc dày của cô.

Lục Đình Trấn thích mái tóc dài của cô, không cho cô nhuộm, tất cả đều giữ lại, thường xuyên cắt tỉa, nuôi dưỡng.

Mà bây giờ, Chương Chi Vi không chút do dự cắt đi mái tóc dài xinh đẹp.

Người cắt tóc cũng có thể ghét, cắt không có tí thẩm mỹ nào, tóc đứt không hề đẹp, giống như hoa hồng vốn mọc trong mảnh đất màu mỡ, bị người đời bẻ gãy thân cây, lại bị kéo một lớp ngoaid.

Lục Đình Trấn vuốt ve vị trí tóc đứt của cô, mái tóc mềm mại không còn nữa, chỉ trống rỗng, hỏi: "Có đau không?"

Chương Chi Vi nói: "Cắt tóc không đau."

"Tôi hỏi con có đau lòng không?" Lục Đình Trấn nói: "Nuôi tóc nhiều năm như vậy, nói cắt là cắt?"

Thấy Chương Chi Vi trầm mặc không nói gì, Lục Đình Trấn lại thở dài. Anh tới gần Chương Chi Vi, mái tóc ngắn không mềm mại như mái tóc dài, trên khuôn mặt cô không còn thần thái như lúc trước, càng giống như một đóa hoa bị bẻ gãy thân cắm vào bình thủy tinh, đẹp thì đẹp, nhưng linh hồn đã sớm không còn.

Lục Đình Trấn xoa hai má cô, cô không để ý tới, rũ mi xuống, mặc cho anh xoa.

Lục Đình Trấn cúi đầu, anh hôn lên môi cô, khoảng cách gần như vậy, nếu như là trước đó, giờ phút này cô đã vui vẻ nhảy lên chủ động chạm vào anh.

Trong lòng Lục Đình Trấn, cô thủy chung giống như một con sói con, có dã tính, cũng trung thành với anh, chỉ cần anh dang tay ra, cô liền không chút do dự nhào vào trong ngực anh vừa hôn vừa dụi.

Chương Chi Vi thủy chung không che giấu tình yêu của cô, thẳng thắn lại sáng sủa. Nhưng Lục Đình Trấn lại không thể.

Anh nhìn thấy môi Chương Chi Vi hơi khô, như hoa trắng trong bình cổ trong suốt, cô không hề phản ứng, đại khái không muốn thân cận với anh.

Lục Đình Trấn không hôn nữa, buông tay ra.

Xúc cảm giữa ngón tay vẫn còn, cô lạnh như băng.

"Ngủ đi." Lục Đình Trấn nói: "Ngày mai chúng ta sẽ về nhà."

Đầu gối Chương Chi Vi bị thương, Lục Đình Trấn để cô ngủ một mình trên giường lớn. Đây là phòng ngủ, không gian rộng lớn, Lục Đình Trấn ngủ ở bên ngoài sofa, không chạm vào cô. Chương Chi Vi biết bản tính của anh, cho dù có làm chuyện dơ bẩn đến đâu, bề ngoài vẫn phải làm ra dáng vẻ lịch sự.

Anh sẽ không làm ra chuyện vô nhân phẩm như vậy.

Chương Chi Vi quay đầu ngủ, cô rất mệt mỏi, ngay cả giấc mơ cũng là một mảng đen, người giống như con ruồi không đầu bay loạn, cô và Gà Đen đỡ nhau, lảo đảo chạy trốn trong bóng tối nồng đậm, thật vất vả mới sắp nhìn thấy ánh sáng, đã thấy Lục Đình Trấn cầm một khẩu súng trong tay, không chút do dự bóp cò về phía Gà Đen.

"——!"

Máu bắn tung tóe lên người Chương Chi Vi, cô thét chói tai ngồi dậy, mồ hôi lạnh chảy ra, vết thương chưa khép lại trên đầu gối bị nứt ra, đau đến mức cô hít vào hơi lạnh, cuộn mình ngồi dậy, Chương Chi Vi nhìn thấy người đàn ông chỉ mặc đồ ngủ.

Sáng sớm, Lục Đình Trấn tắm rửa, mái tóc xoăn màu đen còn chưa khô, đang lau tóc, trên cổ choàng một cái khăn, anh cúi người nhìn Chương Chi Vi: "Mơ thấy cái gì sao?"

Chương Chi Vi nói: "Con muốn gặp anh Gà Đen."

Lục Đình Trấn không đồng ý: "Cậu ta còn sống."

"Chú đánh anh ấy sao?"

"Tôi vẫn ở đây mà."

Chương Chi Vi không hỏi ra cái gì, Lục Đình Trấn sai người đem bữa sáng đưa đến phòng để cho cô chậm rãi ăn.

Lục Đình Trấn cũng không hạn chế Chương Chi Vi, cô vẫn có thể dựa theo ý nguyện tự do ra vào bất cứ nơi nào, Lục Đình Trấn không cưỡng cầu, chỉ là Chương Chi Vi không có tâm tư ra ngoài chơi nữa. Tối hôm qua bôn ba mệt nhọc, lại thêm chuyện trong lòng, Chương Chi Vi khẩu vị không tốt, cô dùng dao cắt trứng chiên, cắt một miếng, từng miếng rồi từng miếng, cắt đến mỏng dính nhưng vẫn không đưa vào miệng.

Lục Đình Trấn bình tĩnh nhìn Chương Chi Vi tra tấn bữa sáng đáng thương của cô như vậy, nói: "Tối hôm qua Mạnh Bội San gọi điện thoại, nói cô ấy rất nhớ con, hỏi tôi bao giờ trở về Hồng Kông."

Chương Chi Vi buông dao nĩa xuống.

Dao nĩa lấp lánh tiếp xúc với đĩa sứ âm thanh dễ chịu trong trẻo, cô nhìn Lục Đình Trấn: "Chú trả lời cô ấy thế nào vậy?"

"Tôi nói con bị bệnh, trở về chậm một ngày."

Lục Đình Trấn cắt một miếng thịt dê nhỏ, anh là người có khẩu vị ngon nhất trong tất cả những người quen biết của Chương Chi Vi, buổi sáng cũng phải ăn thịt, có lẽ cũng bởi vậy anh mới có tinh lực dồi dào như thế. Động vật hoang dã mới ăn thịt, cứng rắn, không cho phép người khác động vào.

"Cô ấy có nói gì không?"

"Cô ấy rất quan tâm đến con, bảo con bao giờ dậy thì gọi lại." Lục Đình Trấn chậm rãi nhai nuốt, ăn cả miếng thịt: "Gọi điện thoại cho cô ấy đi, đừng để cô ấy lo lắng."

Anh cái gì cũng không nói, lại giống như cái gì cũng nói.

Nhắc nhở Chương Chi Vi, con không một mình, đừng quên bạn bè của con trên đảo Hồng Kông, giáo viên và bạn cùng lớp của con.

Chương Chi Vi một lần nữa cầm lấy cái nĩa, cô ăn một ít đồ bị mình cắt thành từng miếng nhỏ, buông xuống, đi lấy khăn ăn: "Con ăn no rồi."

Lục Đình Trấn nhìn bộ dáng gần như tự ngược đãi của cô: "Đúng rồi." Anh mỉm cười: "Có một điều, quên chưa nói chuyện với con."

Chương Chi Vi cầm khăn ăn, lau ngón tay: "Chuyện gì ạ?"

"Nghĩ đến sau này con đến Malaysia học tập, một thân một mình, không có ai chiếu cố." Lục Đình Trấn nói: "Tôi cố ý thuê cho con một người giúp việc, lo vấn đề cơm áo gạo tiền của con."

Chương Chi Vi nhíu mày: "Con không cần."

Bây giờ cô không còn muốn suy nghĩ về việc học tập hay sự nghiệp ...

Tất cả cũng không quan trọng bằng sinh mệnh của Gà Đen.

Chương Chi Vi vứt bỏ khăn ăn, đứng dậy, mũi chân đụng phải ghế, phát ra một tiếng nặng nề.

"Con sẽ cần đấy." Lục Đình Trấn chắc chắn nói: "Nhìn đi."

Cô nghĩ sao?

Chương Chi Vi không nghĩ tới anh lại tìm được ở Macau, sửng sốt hai giây, nghe thấy Lục Đình Trấn vỗ tay, thanh thúy một tiếng, một tiếng bước chân vang lên, có người mở cửa đi ra ngoài, một lát sau, tiếng bước chân hỗn loạn.

Ba người đàn ông dẫn một người phụ nữ vào, cung kính: "Anh Trấn."

Hai mắt của Chương Chi co rút lại, giọng nói hơi khô: "Chị Ngọc Quỳnh."

Đêm qua ôn nhu nấu mì nấu ăn cho hai người bọn họ, Hoa Ngọc Quỳnh hôm nay mặc một cái váy đỏ, vốn xinh đẹp lại càng xinh đẹp, nhìn lại có chút mệt mỏi, trang điểm cũng nhạt, son môi chỉ còn lại một nửa.

Lục Đình Trấn không nhìn cô, tư thái của anh rất thả lỏng, nhìn Chương Chi Vi: "Để cô ấy làm giúp việc cho con, có thích hay không?"

Chương Chi Vi tức giận nhìn anh: "Chú làm sao có thể ——"

"Xem ra là không thích." Lục Đình Trấn thở dài, nghiêng mặt, phân phó: "Đưa cô ấy đi, đưa đến cho ông Trương."

Chương Chi Vi không biết "ông Trương" trong miệng anh là ai, nhưng sau khi cái tên này xuất hiện, cô nhìn thấy gương mặt Hoa Ngọc Quỳnh mất hết huyết sắc.

"Chờ một chút!" Chương Chi Vi nói: "Ở lại, con rất thích cô ấy."

Lục Đình Trấn nhìn thức ăn trên bàn, nhìn bữa sáng gần như chưa động vào của Chương Chi Vi: "Ngọc Quỳnh, cô nhìn tiểu thư không chịu ăn rau xanh, xem ra là đầu bếp làm không tốt, cô đi tìm người, để cho bọn họ làm một phần khác đưa tới đây."

Từ sau khi bước vào, Hoa Ngọc Quỳnh một câu cũng không nói, sau khi nghe được mệnh lệnh, cô ấy mới cất lên giọng nói khô khốc, tập tễnh rời đi.

Chương Chi Vi rốt cục ngồi trở lại bàn ăn sáng, cô nhìn bóng dáng Hoa Ngọc Quỳnh rời đi, trong đầu liều mạng hồi tưởng lại, cô ấy có bị thương hay không, tại sao lại thành ra thế này...

Rất nhanh, cô ấy một lần nữa bưng rau xanh lên, đặt ở trước mặt Chương Chi Vi. Cũng may, Chương Chi Vi nhìn thấy đôi tay và cánh tay dưới áo Hoa Ngọc Quỳnh sạch sẽ, không có dấu vết xấu. Hoa Ngọc Quỳnh vẫn dịu dàng như đêm qua, mời cô ăn sáng.

Lục Đình Trấn nhìn tất cả.

Chương Chi Vi không do dự, cô cúi đầu ăn, không chống cự với anh nữa.

Nhìn xem, chống cự cũng vô dụng, Lục Đình Trấn biết làm thế nào có thể làm cho cô thuận theo. Anh sẽ không bao giờ bạo lực với cô, cũng không sử dụng những ngôn ngữ nhục nhã đó. Chương Chi Vi là một tay anh nuôi lớn, hai người đối với nhau đều hiểu rõ như lòng bàn tay. Tựa như Lục Đình Trấn biết Chương Chi Vi sẽ lên kế hoạch chạy trốn như thế nào, vì sao lại thay đổi kế hoạch. Cũng giống như Chương Chi Vi, biết cách làm cho Lục Đình Trấn không thoải mái.

Cô không cần hét to, cuồng loạn, chỉ cần coi thường Lục Đình Trấn, không đưa ra phản ứng anh muốn, là có thể làm cho anh không vui.

Chương Chi Vi gọi điện thoại cho Mạnh Bội San, đối phương rất khẩn trương, ríu rít vui vẻ nói chuyện không ngừng. Chương Chi Vi nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô ấy, trong lòng chua xót, nhẫn nại, như không có biết nói gì với cô ấy.

Chương Chi Vi không biết Lục Đình Trấn có giữ bí mật với ông chủ Lục và lục Thái thái hay không, hai người bọn họ sai người giúp việc mang lễ vật cùng nhân sâm linh chi bồi bổ cho cô, truyền lời bảo cô dưỡng bệnh thật tốt, chờ bệnh khỏi, lại trở về nói chuyện với họ.

Chương Chi Vi hiện tại không thể xác định đây là hư tình giả ý hay là chân tình, cô không thể phân biệt được.

Buổi chiều, khi không có người khác, Hoa Ngọc Quỳnh mới nói với Chương Chi Vi, khi Chương Chi Vi và Gà Đen bỏ chạy, Hoa Ngọc Quỳnh đã trải qua điều gì.

Cô ấy làm việc đến nửa đêm thì bị người của Lục Đình Trấn dẫn đi, "khách" đương nhiên là không hài lòng, nhưng làm sao có thể so sánh được với Lục tiên sinh, nên xách quần xám xịt rời đi. Người của Lục Đình Trấn đối với Hoa Ngọc Quỳnh rất khách khí, để cho cô ấy tắm rửa mặc quần áo, lúc ăn cơm cũng cho cô ấy một phần.

Hoa Ngọc Quỳnh cũng không nhìn thấy Gà Đen.

Nhắc tới Gà Đen, trên gương mặt xinh đẹp của cô ấy hiện lên một chút u sầu nhàn nhạt, vẫn chủ động an ủi Chương Chi Vi: "Không sao đâu, anh Gà Đen là người có nghĩa khí, Lục tiên sinh cũng hiểu rõ tình nghĩa, sẽ không có việc gì."

Chương Chi Vi không thể nói với cô về điều thiệt điều tốt trong đó. Ban đêm, Hoa Ngọc Quỳnh rời đi, Lục Đình Trấn vẫn ngủ trên sofa ở bên ngoài, để Chương Chi Vi ngủ một mình. Vô luận Chương Chi Vi nói như thế nào, Lục Đình Trấn cũng không chịu cho cô gặp Gà Đen.

Kẻ phản bội.

Không ai thích một cấp dưới như vậy.

Chương Chi Vi cật lực muốn nói rõ với anh, từ sau khi đi theo Lục Đình Trấn, Gà Đen chưa từng làm chuyện phản bội anh.

Lục Đình Trấn cầm một cái bật lửa bằng bạc: "Dựa vào lời nói của cậu ta một lần, con làm sao biết cậu ta chưa từng phản bội lần nữa?"

Chương Chi Vi há miệng: "Con..."

"Vậy tiếp theo..." Lục Đình Trấn đem bật lửa đặt ngược trên bàn, hỏi: "Có phải con muốn nói A Man cũng như vậy, đã lâu không phản bội nữa?"

Chương Chi Vi nói: "Chú không tin."

"Vi Vi." Lục Đình Trấn nói: "Bây giờ vẫn còn giữ bia mộ của A Man đã là một sự nhượng bộ rất lớn."

Chương Chi Vi không còn lời nào để nói, cô uống hết cốc nước có ga ở trên bàn, nhìn bầu trời xanh ban ngày ngoài cửa sổ thủy tinh.

Cô vẫn theo Lục Đình Trấn trở về Hồng Kông.

Trong chuyến đi, Lục Đình Trấn nói chuyện phiếm với cô, nhắc tới ý tưởng của Hồ tiên sinh, đối phương muốn xây dựng một cây cầu, bắt đầu từ phía tây Đồn Môn của thành phố Cảng, mãi cho đến đảo Nội Linh, một đoạn khác nối liền đảo Kỳ Áo của Chu Hải, tên là cầu Nội Linh Dương.

Thống đốc thành phố Cảng không nhiệt tình với việc này, cũng không muốn xây cầu, theo quan điểm của Lục Đình Trấn, ít nhất trước mắt mười năm, thậm chí hai mươi năm, đều rất khó thực hiện. Chương Chi Vi cuối cùng cũng có phản ứng: "Nếu cây cầu được xây dựng, chúng ta có thể lái xe trực tiếp từ thành phố Cảng đến Chu Hải không?"

Lục Đình Trấn cười: "Có thể."

"Bất quá." Lục Đình Trấn cầm cổ tay cô, tay cô lạnh lẽo: "Chờ khi cầu được xây, chúng ta có thể mang theo con cùng đến."

Chương Chi Vi làm ngơ, không hề phản ứng.

Lục Đình Trấn đợi vài phút không thấy cô trả lời, nghiêng người nhìn, chỉ nhìn thấy gương mặt trầm mặc im lặng của cô, cô không chịu nói chuyện với anh, giống như là nhốt mình trong một cái hộp.

Lúc trước cũng không như vậy.

Lần đầu tiên, Chương Chi Vi thậm chí không thèm để ý có cần biện pháp bảo hộ hay không, cười hôn lên mặt Lục Đình Trấn, mắt trông mong anh, kiên định nói mang thai liền sinh ra, cô thích có con, cũng nguyện ý cùng Lục Đình Trấn thai nghén.

Còn bây giờ thì sao?

Chương Chi Vi chậm rãi rút tay ra, trong tay Lục Đình Trấn trống rỗng.

Cô thậm chí không chịu tiếp xúc với cơ thể, quay mặt đi, lặng lẽ biểu đạt sự không hài lòng của cô.

Về đến nhà, bà Trần tự nhiên phát giác không khí giữa hai người không đúng. Trong nhà phòng nhiều, Lục Đình Trấn tạm thời để Hoa Ngọc Quỳnh ở trong phòng người giúp việc khác, còn có nửa năm, cũng đủ để Hoa Ngọc Quỳnh học nấu ăn cùng cách chăm sóc tốt Chương Chi Vi. Lúc đầu bà Trần có cảnh giác với Hoa Ngọc Quỳnh, sau khi biết cô ấy là người Lục Đình Trấn thuê, tương lai cùng Chương Chi Vi đi du học, mới thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận dạy dỗ cô ấy. Chương Chi Vi và Lục Đình Trấn một lần nữa khôi phục lại cảnh nước giếng không phạm nước sông, đối phương không ép buộc cô, cũng không cho cô gặp Gà Đen, đoạn tuyệt tất cả tin tức giữa cô và Gà Đen. Chương Chi Vi ngay cả đối phương chết hay sống, tình huống như thế nào cũng không biết, cho dù có bạn tốt là Mạnh Bội San đến thăm, cô cũng khó có thể lấy lại tinh thần.

Nên nói thế nào đây?

Cha nuôi của cô đối với Lục gia có nghĩa cũng có nợ nần, cô muốn đi, Lục Đình Trấn lại không chịu. Càng không có khả năng giả vờ cái gì cũng không biết, trước kia cùng anh ở chung... Chương Chi Vi có thể lừa gạt mình là Lục Đình Trấn yêu cô, nhưng không cách nào thôi miên Lục Đình Trấn sẽ buông tha cho A Man và Gà Đen.

Ngày thứ hai trở về thành phố Cảng, Chương Chi Vi liền bị bệnh, lần này thật sự là ốm không dậy nổi. Mới đầu là ho khan, sau đó là đau đầu, cô ăn uống giảm mạnh, ăn cái gì nôn cái đấy, chỉ nguyện ý uống một ít nước đường bà Trần đun sôi, thứ này không thể bổ khí huyết, bà Trần nhìn thấy, đau lòng đến âm thầm rơi lệ.

Bà Trần không biết chuyện gì đã xảy ra ở Macau, chỉ thấy Chương Chi Vi và Lục Đình Trấn tức giận, lén đi hỏi Lục Đình Trấn, muốn anh đi dỗ dành, khuyên nhủ. Làm gì cũng không thể chà đạp cơ thể, phải tự trân trọng bản thân.

Lục Đình Trấn đi, cũng vô dụng, Chương Chi Vi không chịu nói chuyện với anh.

Chương Chi Vi không biết phải nói cái gì cho phải, bây giờ cô bệnh thành bộ dáng này, tự nhiên không thể đi học nữa. Lúc rảnh rỗi thì đọc sách, hoặc là cùng Hoa Ngọc Quỳnh nói chuyện phiếm. Mạnh Bội San đến thăm cô mỗi ngày sau giờ học, mang theo bài tập về nhà cho cô và một số cuốn sách, hoặc đồ chơi nhỏ khác. Sau tháng 1, thời tiết trở nên khô ráo và một vị khách bất ngờ đến thăm Chương Chi Vi.

Lục Đình Trấn không ở nhà, gần đây công việc bận rộn, số lần anh tới nơi này cũng giảm bớt. Bà Trần không nhận ra vị tiên sinh nho nhã lễ độ này, nghe anh ấy tự giới thiệu: "Tôi họ Hạ, tên Thành Minh, bà có thể nhắn với Chương tiểu thư một chút, tôi cùng cô ấy, còn có Lục tiên sinh cùng ăn cơm."

Bà Trần thành thật chuyển lời cho Chương Chi Vi, bà ấy bệnh tật mệt mỏi, nghe được tên anh càng đau đầu: "Không gặp đâu."

Hoa Ngọc Quỳnh đang đọc sách, nghe vậy, cô buông sách xuống, đứng lên, cùng bà Trần đi ra ngoài.

Chương Chi Vi nằm nghiêng, ăn súp cá hầm bổ dưỡng trên bàn thấp bên giường, vừa mới buông chén xuống, Hoa Ngọc Quỳnh cầm sách tiến vào, nói với Chương Chi Vi: "Vị Hạ tiên sinh kia bảo chị mang quyển sách này cho em, anh ta nói em hẳn là rất cần."

Chương Chi Vi không thấy rõ, hỏi: "Sách gì ạ?"

Hoa Ngọc Quỳnh nhìn bìa: "Ba mươi sáu kế."

Chương Chi Vi tức giận nở nụ cười: "Anh ta nhất định là tới trêu tức em... Ném cuốn sách vào thùng rác và đưa nó ra ngoài."

Hoa Ngọc Quỳnh tính cách dịu dàng, cô ấy cầm sách muốn rời đi, lại nghe Chương Chi Vi nói: "Chờ một chút, chị mang đến đây, em muốn xem trước."

Cuốn sách này không có gì ngạc nhiên, một cuốn sách mỏng, là dành cho học sinh trung học, hình minh họa nhìn rất bình thường. Chương Chi Vi nhíu mày, tùy ý lật mấy trang, đột nhiên dừng lại.

Trong sách có một kẹp sách hình dạng tinh xảo, giấy Tuyên Thành, mặt trên dùng bút lông mực vẽ nấm linh chi cùng hoa tử vi. Chương Chi Vi cầm lấy kẹp sách, rũ mắt xuống.

Một trang của kẹp sách này có bốn chữ tỏa ra mùi mực ——

"Ve sầu thoát xác."
Chương kế tiếp