Kim Ti Ngọc

Chương 42: Đột biến bất ngờ
Lục Đình Trấn chờ Chương Chi Vi nói xong, anh không đáp lại.

Chương Chi Vi quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, từ trước đến nay cô vốn không may mắn, hôm nay cũng vậy, nói chuyện với đối phương đúng vào ngày thời tiết không tốt, ngoài cửa sổ sương mờ mù mịt.

Ngay cả khi luật kiểm soát ô nhiễm không khí đã được ban hành tận một thập kỷ trước để London có thể ít bị ô nhiễm khói bụi do nền công nghiệp gây ra, khí thải từ xe hơi ngày nay vẫn là một loại ô nhiễm quan trọng. Thông qua cửa sổ xe, Chương Chi Vi nhìn thấy rõ các bậc cha mẹ cầm biển hiệu đứng bên đường cùng với những đứa trẻ đeo mặt nạ phòng độc, cầm biểu ngữ trong tay để phản đối việc chì có trong xăng.

Chương Chi Vi lại cảm thấy mắt hơi cay, ước chừng là hôm qua sử dụng mắt quá độ.

Chiếc xe dừng lại ở phía trước một nhà hàng Trung Quốc.

Lúc xuống xe, Lục Đình Trấn đưa tay đỡ Chương Chi Vi, cô do dự vài giây vẫn không né tránh, đặt tay lên cánh tay của anh, mượn sức của anh.

Nơi này đích thực là điểm tâm buổi sáng Quảng Đông chính thống, Chương Chi Vi ăn rất chậm, nghe Lục Đình Trấn kể chuyện đã xảy ra hai năm nay.

"Sau khi trở về thành phố Cảng, Gà Đen sẽ kết hôn với Hoa Ngọc Quỳnh." Lục Đình Trấn nói: "Tôi sẽ tặng họ một căn nhà, sau này họ lớn tuổi cũng nên yên ổn cuộc sống."

Chương Chi Vi nói: "Tôi chưa chuẩn bị quà mừng."

"Tôi đã chuẩn bị thay phần em." Lục Đình Trấn nói: "Là một chiếc sofa xinh đẹp chúc mừng tổ ấm mới của họ."

Chương Chi Vi thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn chú."

Cô cho rằng đối phương sẽ nói: "Vô luận thế nào tôi vẫn là chú của em." Cô và Lục Đình Trấn đã quá hiểu rõ về nhau, quen thuộc đến mức cơ hồ có thể dự đoán được câu tiếp theo mà đối phương sẽ nói.

Nhưng Lục Đình Trấn vẫn không nói gì, chỉ giơ chén trà lên uống một hơi cạn sạch.

"Khi em đi, tôi đã suy nghĩ rất nhiều." Lục Đình Trấn nói: "Lúc đầu, tôi tưởng rằng em thực sự đã chết."

Chương Chi Vi lần này không cắt ngang lời anh, cũng không có ý lớn tiếng với anh.

"Khi đó tôi đã nghĩ, tôi thực sự có lỗi với em, em còn trẻ như vậy, còn cả tương lai phía trước." Lục Đình Trấn cầm ly: "Thẳng thắn mà nói, khi đó tôi rất hối hận vì không đáp ứng em ngay từ đầu —— tôi… Vi Vi, tôi vốn không nghĩ tới muốn lấy người khác làm vợ mình."

Chương Chi Vi không biết nên phản ứng như thế nào.

Lúc trước cô luôn ngóng trông đối phương nói một câu như vậy với mình, luôn bóng gió dò hỏi, cô thích đối phương đến mức dường như cả thế giới này chỉ còn một mình anh.

Nếu khi đó nghe được những lời này, cô nhất định sẽ vui mừng nhảy nhót, ôm anh mà hét lớn.

Chương Chi Vi chậm rãi ăn một miếng sủi cảo tôm trong suốt.

"Sau đó tôi biết em vẫn còn sống, tôi đã rất hạnh phúc." Lục Đình Trấn nói: "Tôi chưa bao giờ hạnh phúc như vậy. Sau đó tôi lại lo lắng về việc em đang ở bên ngoài một mình có ăn uống đầy đủ hay không, có ngủ ngon hay không. Tôi lo em bị đói, tôi sợ em bị bắt nạt."

Lo lắng đến nỗi mọc cả tóc bạc.

Chương Chi Vi nói: "Tôi đã gặp rất nhiều người tốt."

"Đúng vậy." Lục Đình Trấn mỉm cười: "Sau khi tìm được em, tôi mới phát hiện em giỏi hơn tôi tưởng rất nhiều."

Chương Chi Vi ăn hết sủi cảo tôm, nước canh ngọt, thịt tôm săn chắc. Cô nghe Lục Đình Trấn nói: "Nếu em không muốn làm Lục phu nhân, vậy sau này tôi cũng sẽ không lấy vợ nữa."

Lời hời hợt này lại khiến Chương Chi Vi sững sờ tại chỗ.

Chương Chi Vi hỏi: "Chú nói gì vậy?"

"Khi ở trên xe, em hỏi tôi lấy thân phận gì để trợ cấp tiền cho em." Lục Đình Trấn nói: "Em không cho tôi thân phận tôi muốn, nhưng với danh nghĩa làm chú, tôi cũng không muốn dừng lại ở đây."

"Số tiền lúc trước đưa em đi học đều là tôi cam tâm tình nguyện, em không cần phải đền đáp, Vi Vi." Lục Đình Trấn đặt phần sủi cảo của mình trước mặt Chương Chi Vi: "Những năm qua, niềm vui em mang đến cho tôi so với số tiền này còn trân quý hơn nhiều."

Chương Chi Vi cúi đầu, sống mũi chua xót.

"Tôi chỉ hy vọng…" Lục Đình Trấn ngập ngừng, anh đã hứa rằng không bao giờ nói những lừa gạt Chương Chi Vi, anh dừng lại vài giây mới tiếp tục nói: "Tôi hy vọng em có thể sống thoải mái hơn một chút."

Chương Chi Vi cuối cùng vẫn ăn sủi cảo tôm anh gắp cho cô.

Hai người bình tĩnh nói xong chuyện, Chương Chi Vi muốn trả tiền, nhưng Lục Đình Trấn ngăn cản cô, tự mình trả tiền bữa sáng.

"Đây là tôi thiết tha muốn mời em ăn sáng." Lục Đình Trấn nói: "Nhất định phải để tôi trả tiền."

Chương Chi Vi giật mình, trước đây cô chưa bao giờ nghe Lục Đình Trấn dùng từ "thiết tha".

Liệu có khi nào anh lại "thiết tha" với người khác.

"Vẫn còn sớm." Lục Đình Trấn đề nghị: "Muốn đi dạo không? Tôi nghĩ ——"

"Không cần đâu." Chương Chi Vi nói: "Cảm ơn chú, nhưng tôi không thiếu gì cả."

Lục Đình Trấn vẫn như cũ cho người lái xe đưa cô về, đích xác khí hậu không ổn, trên bầu trời những bông tuyết nhỏ thưa thớt rơi xuống, càng lúc càng lớn. Nhưng chiếc xe vẫn thuận lợi về đến căn hộ của Chương Chi Vi, trong phòng không có ai, những người khác hoặc là đi học, hoặc là ra ngoài chơi, chỉ có một mình Chương Chi Vi đứng trên cầu thang, cô cùng Lục Đình Trấn nói lời cáo biệt, trong lòng biết rõ sau này ước chừng sẽ không còn gặp lại.

Chương Chi Vi không đủ kiên định, cô sợ mình dao động nên lựa chọn rời xa.

Hôm nay hệ thống sưởi ấm không tệ, thời gian còn rất sớm, Chương Chi Vi hoàn thành nhiệm vụ khóa học, viết chữ đến cổ tay phát mỏi. Trong lúc vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, cô thấy chiếc xe quen thuộc vẫn dừng tại chỗ, không nhúc nhích.

Chương Chi Vi theo bản năng đứng lên, lại chậm rãi ngồi xuống.

Hãy quên đi.

Cô nói với chính mình rằng người kia sẽ trở về Hồng Kông ngay lập tức.

Cuối cùng cô vẫn xuống lầu, Chương Chi Vi mặc áo lông dày, đi tới trước cửa xe, tài xế không còn ở đó nữa, trong xe chỉ có một mình Lục Đình Trấn.

"Làm sao vậy?" Chương Chi Vi hỏi: "Chú làm sao vậy?"

"Xe bị hỏng rồi." Lục Đình Trấn giải thích: "Tài xế đã về trước, tôi ở đây chờ."

"Bên ngoài lạnh như vậy..." Chương Chi Vi do dự một lát, cắn răng: "Chú vào nhà đợi đi."

Lục Đình Trấn lần đầu tiên được mời bước vào căn nhà này, so với lần trước đã ấm áp hơn rất nhiều, Chương Chi Vi đi rót rượu giúp thân thể anh tạm thời ấm áp.

"Lần trước, anh Gà Đen nói bà Trần vô tình bị thương." Chương Chi Vi chủ động đề cập tới, cô hỏi: "Bà ấy đã lớn tuổi, ngộ nhỡ để lại di chứng..."

"Tôi đã mời bác sĩ tới, không có gì đáng ngại." Lục Đình Trấn cầm ly, đặt ở trước mặt Chương Chi Vi: "Cùng uống đi."

Chương Chi Vi không nói gì.

Lục Đình Trấn lại nói một câu: "Coi như là tiễn tôi đi."

Chương Chi Vi cầm ly thủy tinh trong suốt, màu rượu vang đậm, cô nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Đã hơn hai năm rồi cô không uống rượu.

Khi cô chưa đủ tuổi, Lục Đình Trấn vẫn luôn ngăn cấm, không cho cô động vào rượu, cô liền lén lút uống. Giống như đây chính là cảm giác hấp dẫn đối với những điều cấm kỵ, càng bị cấm cản lại càng muốn liều mạng làm cho bằng được.

Ngày Chương Chi Vi trưởng thành, Lục Đình Trấn mở rất nhiều rượu quý, cho Chương Chi Vi uống đủ, để cho cô biết được tửu lượng của mình như thế nào, sau này giao tiếp xã hội, trong lòng cũng có tính toán, miễn không uống say đến mức xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Chỉ là hôm nay không phải ngày uống cho đã đầy, uống qua hai ly, Chương Chi Vi đã có chút đầu váng mắt hoa, cô muốn đi lấy đồ trên tầng, nhờ Lục Đình Trấn khi trở về thành phố Cảng đưa cho bà Trần —— là cô mua một ít thuốc mỡ có thể trị liệu chấn thương do té ngã, vốn định nhờ Gà Đen mang về cho bà ấy, chỉ là cô đi gấp, bị vấp, vô ý ngã ngồi trên sofa màu xanh biếc của mình.

Đáng lẽ ra hôm nay không nên để anh vào nhà.

Chương Chi Vi che hai má lại, cô lại nhịn không được mà làm sai.

Dưới lầu, Lục Đình Trấn nghe được động tĩnh, anh buông ly rượu xuống, đi lên lầu.

Vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy Chương Chi Vi nằm nghiêng trên chiếc sofa màu xanh biếc.

"Vi Vi." Lục Đình Trấn gọi cô: "Làm sao vậy?"

Chương Chi Vi không nói lời nào, Lục Đình Trấn ngồi ở một nơi khác trong phòng, anh nhìn đối phương đang khóc nức nở trên sofa, theo bản năng muốn hút thuốc, tay cầm sẵn bật lửa nhưng vẫn buông tay ra. Trong phòng còn có sáp thơm Chương Chi Vi vừa châm, trong làn khói mờ nhòe, Lục Đình Trấn ngồi ở đó nhìn cô.

"...... Đáng lẽ chú không nên tới đây, tôi đã cố gắng làm cho mình quên đi." Chương Chi Vi thì thào, không phân biệt được cô đang say hay là mất khống chế, đang nói chính mình hay là nói người khác, đều không thể biết được: "Đến tột cùng như thế nào thì chú mới chịu buông tha cho tôi?"

Không cần nhiều lời sắc bén hơn, chỉ cần nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô.

Chỉ cần một câu.

Lục Đình Trấn cầm bật lửa, im lặng thật lâu.

Anh mơ hồ nhớ tới ba năm trước, sau khi hai người ái ân, cô ngồi trên giường, ôm chăn, mừng rỡ lại ngượng ngùng hỏi anh.

"Con có thể ở lại bên cạnh chú vĩnh viễn không?"

Anh đã bỏ lỡ nó.

Anh đã bỏ lỡ điều đó khi cô đặt cả tình cảm và niềm hy vọng lớn nhất vào anh.

Lục Đình Trấn đặt bật lửa bằng bạc lên bàn, trầm tĩnh hồi lâu, nhìn Chương Chi Vi trên sofa, anh đứng dậy, rời khỏi phòng.

Trong gió tuyết, Lục Đình Trấn khởi động lại chiếc xe không có bất kỳ trục trặc nào.

......

Lục Đình Trấn rời đi vào một ngày nắng, thời tiết rất tốt, Chương Chi Vi không tới tiễn biệt. Cô đọc sách dưới ánh mặt trời trong phòng, chỉ có một đàn chim bồ câu trắng đậu trên ngưỡng cửa sổ. Chương Chi Vi mở cửa sổ thủy tinh, rắc một ít vụn bánh mì, nằm sấp trên giường, dựa vào cánh tay quan sát những con chim bồ câu đang mổ vụn bánh mì.

Một đàn chim tự do tự tại, sau khi ăn no liền vỗ cánh bay đi, hoàn toàn không thèm để ý tới điều gì khác.

Cuối tuần đến, Chương Chi Vi muốn giải sầu, một mình tới York chơi.

Cô vẫn chưa tìm hiểu về đất nước này.

York là cửa ngõ chính của North Yorkshire, nơi có nhiều ngôi nhà phong cách thời Trung cổ. Chương Chi Vi cố gắng tránh các hoạt động sau khi mặt trời mọc, trước đó, cô đã đi dạo quanh nhà thờ York vĩ đại, cũng như bảo tàng Yorkshire.

Chương Chi Vi lập kế hoạch cho mình, chờ chuyến đi ngắn này kết thúc, khi trở lại Coventry, cô sẽ tìm một công việc bán thời gian, tiếp tục nghiêm túc học tập.

Giống như những gì đã trôi qua trong cuộc sống của cô trong trước đó.

Nhưng thật không may, sự oán giận trong bóng tối không thể kết thúc.

Sau khi ăn xong một phần cá hồi hạt dẻ, Chương Chi Vi còn chưa kịp rời khỏi con đường thật dài này đã bị kẻ lạ kéo vào con hẻm bên cạnh, bóng tối xâm nhập, thể lực chênh lệch khiến cô chỉ có thể bị kéo về phía trước. Chương Chi Vi muốn há miệng kêu cứu, trước khi cô kịp lên tiếng, có kẻ lẹ mắt nhanh tay đã dùng một cái khăn gắt gao che mũi và miệng cô, đè cô đến mức vì thiếu oxy mà lâm vào ngất xỉu.

Khi tỉnh lại, trước mặt cô là một căn phòng sáng sủa, tay chân Chương Chi Vi đều bị trói chặt, trong miệng nhét vải bông, không chỉ vì sợ cô kêu cứu, mà còn phòng ngừa cô sẽ cắn lưỡi.

Cô nằm trên ghế sofa, quần áo vẫn còn nguyên vẹn, chìa khóa trong túi cũng ở đó, bám chặt vào da thịt.

Chương Chi Vi mất vài phút để cho đại não đang hỗn độn hoạt động trở lại, cô may mắn vì mình không bị thương tổn nhiều hơn, cũng nghi hoặc vì sao đối phương lại tốn công bắt cóc cô như vậy.

Nửa giờ sau, có hai kẻ nói tiếng Quảng Đông đưa cô đến một căn phòng có điện thoại.

Kẻ cầm đầu là một tên có vết sẹo do súng bắn ở trên má, trông dữ tợn dị thường đang nói chuyện điện thoại. Chương Chi Vi bị hai kẻ kia đẩy qua, hai tay cô bị trói, lảo đảo, chân vô tình đụng trúng bàn, Chương Chi Vi không phát ra một tiếng, mặc cho dưới bàn tạo ra một tiếng rất nặng nề.

Kẻ kia bị động tĩnh hấp dẫn làm cho ngẩng đầu, đánh giá cô từ trên xuống dưới, lại đưa ống nghe vào lỗ tai.

"Lục Đình Trấn." Kẻ nọ cười dữ tợn, dùng tiếng Quảng Đông nói: "Có muốn nghe giọng cháu gái nhỏ của mày không?"
Chương kế tiếp