Kim Ti Ngọc

Chương 43: Đàm phán không sợ hãi
Trong miệng Chương Chi Vi vẫn nhét vải bông, cô không giãy dụa, mà giãy dụa cũng vô dụng, khi nghe đối phương gọi ra cái tên "Lục Đình Trấn", cô hoàn toàn từ bỏ ý niệm giãy dụa trong đầu.

Đối phương hiển nhiên có sự chuẩn bị mà đến.

Trước kia con trai của ông Trương từng bị trói, Lục Đình Trấn ra mặt, tiền chuộc giảm từ 400.000 xuống còn 200.000, để ông Trương đón con trai về nhà lành lặn.

Phong thủy luân chuyển, lăn lộn ngoài xã hội sớm muộn gì cũng phải trả giá.

Và bây giờ đến lượt Lục Đình Trấn.

Chương Chi Vi từ lâu đã nghe nói về bắt cóc, từ thành phố Cảng đến Macau. Bắt người không hơn gì thổ phỉ, hay một số đám thuộc hạ sớm tan rã, đều là những người cùng một thuyền, cực kỳ hung ác. Chúng đòi tiền chuộc cao như trên trời, có người không chịu đưa trực tiếp bị cắt tai, chặt ngón tay bỏ vào hộp, máu chảy lênh láng trả lại cho gia đình.

Có thể là kẻ thù tới kiếm chuyện, chúng không cách nào đả thương được Lục Đình Trấn, liền động thủ với người bên cạnh anh, lăng nhục, tra tấn họ.

Những kẻ này hiện tại vẫn chưa xuống tay với cô, hơn phân nửa là muốn dùng cô để uy hiếp Lục Đình Trấn. Lục Đình Trấn không có con, nhưng thương yêu cháu gái nhỏ này thì ai cũng biết. Huống chi hai năm qua náo động đến như vậy.

Chương Chi Vi không nhúc nhích, những kẻ này trói cô bằng gân bò nhúng nước, không thể giãy dụa, càng giãy dụa dây trói sẽ càng chặt hơn.

Người đàn ông nhìn cô, gã vẫn cầm ống nghe: "Không tin à? Tao bảo cô ta nói chuyện điện thoại với mày nhé?"

Chương Chi Vi bị đẩy qua, kẻ đẩy cô coi như là khách khí, ước chừng nhìn cô là một nữ nhân yếu đuối, cũng có lẽ là muốn đàm phán với Lục Đình Trấn nên không thô lỗ với cô, cô đi đến bên cạnh điện thoại, vải bông trong miệng rốt cục cũng được gỡ xuống. Hàm răng đau đớn, cơ miệng cũng đau, giống như hàm răng yếu đuối nhai phải xương lớn, Chương Chi Vi nhịn không được ho một tiếng, micro liền được đưa đến bên môi, cô nghe được rõ thanh âm của Lục Đình Trấn: "Vi Vi."

"Ừm." Chương Chi Vi nói: "Chú Lục."

Thanh âm Lục Đình Trấn bình tĩnh như đang kiệt lực đè nén: "Bây giờ em thế nào?"

Chương Chi Vi không kịp trả lời, kẻ canh giữ bên cạnh cướp đi micro, một lần nữa nhét miếng vải bông vào miệng cô, không cho cô lên tiếng.

"Bây giờ cô ta vẫn ổn." Gã đàn ông nói: "Nhưng Lục Đình Trấn à, tao không đảm bảo rằng cô ta còn nguyên vẹn đâu."

Chương Chi Vi không nghe được Lục Đình Trấn nói gì.

Chỉ sau một lát im lặng, cô nhìn thấy gã có vết sẹo nhe răng cười: "Đương nhiên đương nhiên, tao tuyệt đối sẽ không động đến ngón tay của cô ta. Nghe nói đây là cháu gái nhỏ mày tỉ mỉ bồi dưỡng... Nếu mày không chịu, thì bọn tao cũng muốn nếm thử người Lục Đình Trấn dạy dỗ có mùi vị ra sao."

Trong lòng Chương Chi Vi trống rỗng, bi thương.

Từ xưa đến nay, cách những kẻ hèn hạ này ngược đãi phụ nữ để làm nhục đàn ông vẫn luôn giống nhau.

Cô không nói một tiếng, không náo loạn cũng không giãy dụa. Những kẻ khác có lẽ cũng chưa từng thấy qua "con tin" yên tĩnh như vậy, cũng cảm thấy mới lạ, không động đến cô. Chỉ nghe tên mặt sẹo tiếp tục đàm phán với Lục Đình Trấn: "Lục Đình Trấn, miệng của mày quá rộng, ông chủ của chúng tao rất không hài lòng. Bọn người Anh đã rời khỏi thành phố Cảng, tất cả những thứ đó một mình mày không tiêu hóa nổi đâu..."

Những lời còn lại, Chương Chi Vi không nghe được, tên mặt sẹo phất tay, ý bảo những kẻ khác đưa cô đi, vẫn như cũ đẩy cô vào căn phòng nhỏ trước đó. Trong nhận thức của nhiều người, York là vùng đất xa xôi, không phát triển, Chương Chi Vi suy đoán đây có lẽ là ngôi nhà cũ mà chúng thuê, một ngôi nhà bình thường ở Anh, ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy bãi cỏ xanh, kéo dài tới con đường khô ráo. Bây giờ là buổi sáng, cô đã mê man ngủ rất lâu, có người bưng đĩa lên, trên đó bày mấy miếng bánh mì, vậy mà còn có cả một ly sữa.

"Cho mày ăn chút gì đó." Tên cầm đầu vừa gầy vừa cao, đầu trọc, cảnh cáo Chương Chi Vi: "Mày không được kêu lên, nếu không ——"

Gã giơ tay lên: "Hiểu không?"

Chương Chi Vi gật đầu.

Gã cởi miếng vải bông đang bịt kín miệng Chương Chi Vi, để cô có thể tự do hít thở không khí, khoang miệng cô mỏi đến muốn nổ tung rốt cục cũng được giải thoát. Người mang đồ ăn tiến vào, nhìn anh ta có phần giống như Gà Đen, tóc dài buộc thành một bím nhỏ, dáng người cao lớn, không nói một lời.

Chương Chi Vi ngẩng đầu nhìn anh ta, người nọ dời tầm mắt, di chuyển sang bên cạnh vài bước, đứng ở phía sau tên đầu trọc.

Chương Chi Vi không nói lời nào, miệng cô rất đau. Tên đầu trọc sai tên buộc tóc cởi sợi dây thừng trói chặt cánh tay cô, gần như cả một đêm không nhúc nhích khiến chân tay cô đau nhức, rốt cục cũng có được một chút nhẹ nhàng. Cô không lên tiếng, nhưng lại bị tên đầu trọc nâng cằm lên, tỉ mỉ nhìn kỹ, ý tứ không rõ: "Đích xác là một mỹ nhân."

Hai tay Chương Chi Vi rốt cục cũng được cởi trói, cô không lên tiếng, đưa tay lấy bánh mì ăn, bánh mì rất khô và cứng, cơ hàm của cô đau nhức, cô cắn không nổi, liền dùng răng chậm rãi mài, cô cầm sữa ở bên tay phải lên, ống tay áo buông xuống lộ ra một đoạn cổ tay, còn có dấu vết dây gân bò siết ra một mảng đỏ bừng.

Tên đầu trọc vẫn tiến lại gần, gã hỏi: "Lục Đình Trấn có từng làm mày không?"

Chương Chi Vi không nói lời nào, chỉ cúi đầu gặm bánh mì.

Tên đầu trọc giơ tay lên định đánh cô, liền bị tên buộc tóc ngăn lại. Anh ta vội vàng mở miệng: "Anh Âu, đừng, anh Thăng còn đang đàm phán với Lục Đình Trấn, anh ấy đã dặn không được động vào cô ta... Đừng động vào cô ta."

Tên đầu trọc buông tay ra, nhìn Chương Chi Vi, hừ một tiếng, sửa sang lại vạt áo, phân phó những kẻ khác trong phòng: "Trông chừng cô ta, không được nói chuyện với cô ta, cũng không được để cô ta chạy —— nghe nói cô ta ra khỏi tầm mắt Lục Đình Trấn đã được hai năm, hẳn là một đứa thông minh, chúng mày coi chừng cẩn thận một chút. Nếu xảy ra chuyện gì làm hỏng chuyện của ông chủ, anh Thăng sẽ trói chúng mày vứt cho cá mập ăn."

Tên đầu trọc rời đi, trong phòng chỉ còn lại mấy người, Chương Chi Vi uống hết sữa, cô rất khát, cần thứ gì đó để bổ sung năng lượng, sau khi cố nuốt miếng bánh mì, cô nói: "Tôi muốn uống nước."

Hai kẻ canh giữ bốn mắt nhìn nhau, không ai nói gì, có một kẻ nhỏ con đi ra ngoài, qua một hồi cầm chai nước vào. Chương Chi Vi thỉnh cầu: "Anh ơi, cổ tay tôi đau, không mở được nắp chai, có thể giúp tôi vặn nắp được không?"

Không ai có thể cự tuyệt lời thỉnh cầu của Chương Chi Vi như vậy, cô lại khách khí, kẻ vóc dáng nhỏ bé một lần nữa mở nắp chai, đặt ở trên bàn trước mặt Chương Chi Vi. Chương Chi Vi lại nói: "Cảm ơn."

Kẻ vóc dáng nhỏ bé lại giống như bị rắn độc cắn, kinh hoàng thất thố lui về phía sau, từng bước về lại chỗ.

Chương Chi Vi không khóc, cũng không kêu cứu, cô biết hoảng loạn cũng vô ích, dù sao cũng biết đối phương muốn uy hiếp Lục Đình Trấn. Nếu cô hiện giờ còn có tác dụng, đó chính là lợi thế đàm phán, trừ phi Lục Đình Trấn chọc giận đối phương, nếu không, đám người này tạm thời sẽ không động thủ với cô.

Những gì cô có thể làm là ăn nhiều hơn, uống nhiều nước, nghỉ ngơi tốt, giữ sức và chờ đợi.

Thay vì khóc lóc ầm ĩ, lãng phí thể lực một cách vô dụng.

Hai giờ sau, Chương Chi Vi được đưa trở lại căn phòng vừa rồi, tên mặt sẹo đang hút thuốc, toàn bộ phòng khắp nơi đều có làn khói mù mịt, nồng nặc đến mức khiến người ta cơ hồ hít thở không thông. Chương Chi Vi không ngửi được mùi thuốc lá, vừa bước vào liền ho khan kịch liệt, tên mặt sẹo nghiền nát điếu thuốc trong gạt tàn, tay kia đưa ống nghe tới.

Gã cảnh báo Chương Chi Vi: "Hãy nói chuyện với chú của mày, mày biết phải làm gì rồi đấy."

Chương Chi Vi nhận lấy ống nghe, trong phòng chỉ có một người phụ nữ, tên đầu trọc nằm ngửa trên sofa, vừa quan sát cô, vừa hút thuốc, phần lớn những kẻ khác đều đứng, canh giữ căn phòng như thùng sắt không một khe hở.

Chương Chi Vi cầm ống nghe lên.

"Vi Vi." Lục Đình Trấn nói: "Xin lỗi em."

"Không sao đâu." Chương Chi Vi bình tĩnh nói: "Bây giờ tôi vẫn ổn."

"Tối mai tôi sẽ đến."

Chương Chi Vi sửng sốt một chút, cô không rõ ý tứ của Lục Đình Trấn, cũng không biết anh và những gã đó đã quyết định giao dịch như thế nào. Chẳng lẽ chúng ép Lục Đình Trấn đồng ý điều kiện ở thành phố Cảng, bên này lại thả người? Đúng vậy, Lục Đình Trấn nhất định phải tự mình xác nhận cô có an toàn hay không.

Chương Chi Vi siết chặt ống nghe, cô nói: "Vâng."

"Ăn uống thật tốt, uống nước thật nhiều, nhất định phải sống tốt." Lục Đình Trấn thanh âm đè nén, vẫn trấn an cô: "Sống sót là quan trọng nhất, em hiểu không? Vi Vi, tôi muốn em sống thật tốt."

Chương Chi Vi: "Tôi biết rồi."

"Vô luận phát sinh chuyện gì, tôi đều——" Lục Đình Trấn muốn nói lại thôi, anh ngừng lại, nói: "Đừng sợ, tôi sẽ sớm tới gặp em."

Chương Chi Vi còn chưa kịp nói gì, tên mặt sẹo đã đưa tay ra.

Cuộc gọi ngắn kết thúc ở đây, ống nghe đã bị cướp đi, cô bị ném vào căn phòng nhỏ đó một lần nữa. Nơi này không có đồng hồ, không có bất cứ thứ gì có thể thông báo thời gian, cô chỉ nhìn bên ngoài rèm cửa sổ, bầu trời dần tối sầm lại, người trông coi cô thay ca hai lần, vẫn là người trông coi vào buổi trưa lại tới, mang theo thức ăn và nước uống, lần này thêm mấy loại hoa quả, bánh mì cũng mềm hơn một chút, còn có xúc xích và giăm bông cắt thành lát, hai chai nước, một ly sữa.

Chương Chi Vi ăn hết sạch, một chút cũng không lãng phí.

Đúng, dù sao sống sót mới là quan trọng nhất, cô phải sống tốt, cô vẫn còn rất nhiều giấc mơ dang dở, cô sẽ trở thành tiến sĩ Chương.

Nhưng luôn luôn có một người đàn ông muốn kéo cô vào bùn.

Tên đầu trọc không chút kiêng dè, sau khi gã ăn no uống say liền nghênh ngang đi vào. Chương Chi Vi ngồi trên sofa, cô mặc áo khoác dạ, áo dài quần dài, giày boot cao cổ, ăn mặc rất đơn giản kín đáo. Tên đầu trọc vừa xỉa răng vừa nhìn chằm chằm vào Chương Chi Vi, tay gãi trên quần vài cái, gã đi tới, ngồi trên bàn, nhìn cô: "Nghe nói mày rất giỏi, lúc đầu nói đã chết, sau đó lại nói bị bệnh. Lục Đình Trấn chạy tới Malaysia, Anh, khắp thế giới tìm mày... Thật sự chỉ đơn giản là cháu gái thôi sao?"

Gã tràn đầy ác ý: "Là con điếm của Lục Đình Trấn."

Chương Chi Vi không lên tiếng.

Tên đầu trọc vuốt tóc cô: "Ồ, bây giờ mày còn giả câm với tao? Không sao, hôm nay Lục Đình Trấn có mọc thêm cánh cũng không tới đây được, nam nhân ai cũng có một khẩu súng với hai viên đạn. Mày đi theo ai cũng giống nhau, nhỉ?"

Chương Chi Vi lui về phía sau, hất tóc đi.

Cô phải sống tốt, dù có bất cứ điều gì xảy ra đi chăng nữa.

Tên đầu trọc càng thêm quá đáng, gã giơ tay muốn sờ má cô, bị tên vóc dáng nhỏ bé hồi giữa trưa vội vàng ngăn lại: "Anh Âu, Anh Âu. Không được đâu."

"Cút ra!" Tên đầu trọc quay đầu trừng mắt anh ta: "Mày có bị ngu hay không? Nếu con nhỏ này thật sự bị chúng ta làm, thì cô ta cũng không dám nói với Lục Đình Trấn! Cái thằng Lục Đình Trấn đó trong mắt không chứa nổi một hạt cát, mày đoán xem anh ta có cần một nữ nhân như vậy hay không?"

Tên vóc dáng nhỏ bé không nói lời nào, ngược lại tên buộc tóc phi thân nhào tới, ôm lấy tên đầu trọc, ngăn cản: "Anh Thăng đã nói rồi, tuyệt đối không được đụng vào cô ta. Đây là chuyện lớn ——"

Tên đầu trọc mất kiên nhẫn, giơ tay lên tát tên buộc tóc một cái. Tên buộc tóc bị gã tát đến chảy máu mũi, vẫn như cũ không chịu buông tay, máu mũi chảy một đường xuống tên đầu trọc, gã cũng tụt hứng, một cước đá văng anh ta ra ngoài, cực kỳ ghét bỏ: "Cút ra."

Tên buộc tóc bị đá trúng phía dưới, che bụng lăn lộn trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cuộn mình thấp giọng kêu lên. Tên đầu trọc mất hứng thú, xoay người, muốn đi lau vết máu.

Tên vóc dáng nhỏ bé ở cửa cùng một người canh giữ khác cũng bắt đầu khuyên nhủ tên đầu trọc, từng từng tiếng gọi anh, cùng gã đi ra ngoài, cười trừ.

Tên buộc tóc sắc mặt tái nhợt, từ trên mặt đất gian nan đứng dậy, khập khiễng đặt một chai nước sạch đến trước mặt Chương Chi Vi.

Chương Chi Vi thấp giọng nói lời cảm ơn với tên buộc tóc.

Dừng lại một vài giây, cô nói: "Anh Ruồi Đen, em luôn nghĩ rằng anh đã chết."

Tên buộc tóc sửng sốt, anh ta nhìn Chương Chi Vi, không thể tin được —— anh ta chưa từng nghĩ tới đối phương còn có thể nhận ra mình.

"Cha cùng anh Gà Đen bảo anh đã rơi xuống biển, em đã khóc rất nhiều..." Chương Chi Vi nói: "Không nghĩ tới lại có thể gặp anh ở nơi này."

Cha là cách xưng hô của Chương Chi Vi với A Man.

Chương Chi Vi đã từng gặp người buộc tóc này, lúc nhỏ làm bài tập trên gác mái, thời tiết oi bức, cô mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy A Man cùng anh ta thấp giọng nói chuyện phiếm ở phía dưới.

"Vậy…." Chương Chi Vi nhìn anh ta: "Anh cũng là nằm vùng?"

Ruồi Đen không nói lời nào, anh ta muốn lùi về phía sau, Chương Chi Vi lại cầm cổ tay anh ta, hung hăng bắt lấy.

"Anh Gà Đen hiện tại vẫn đang làm việc cho Lục Đình Trấn." Chương Chi Vi nói với Ruồi Đen: "Lục Đình Trấn cho anh ấy nhà ở, sắp tới anh ấy sẽ kết hôn, hiện tại đi theo Lục Đình Trấn làm việc nghiêm túc, tương lai con của anh ấy cũng được đi học, làm luật sư, làm bác sĩ, tiền đồ vô lượng. Anh xem, những chuyện lúc trước Lục Đình Trấn đều biết, nhưng anh ấy nguyện ý tha thứ, đối xử tử tế với người chủ động nhận sai."

"Chỉ cần anh chịu giúp em, chịu cứu em." Chương Chi Vi gằn từng chữ: "Anh Ruồi Đen, em cam đoan rằng những thứ anh Gà Đen có thể có, anh cũng có thể có. Từ nay về sau không cần liếm máu trên lưỡi đao, có thể an ổn kết hôn rồi sinh con."

"Anh hẳn là biết Lục Đình Trấn coi trọng em bao nhiêu."

"Giúp em, em cam đoan sau này anh sẽ có một cuộc sống yên ổn."
Chương kế tiếp