Kim Ti Ngọc

Chương 46: Hợp tác trong vùng hoang dã để tồn tại
Năm lên 5 tuổi, Chương Chi Vi sống ở Bắc Giác của khu vực phía đông đảo Hồng Kông.

Trước đây, dân sống ở nơi này đều là người di cư từ Thượng Hải tới. Giọng quê là một thứ kỳ diệu, ngay cả khi tương lai mai này có trôi dạt xa xôi, phương ngữ quen thuộc vẫn sẽ khiến mọi người đoàn tụ lại với nhau. Chương Chi Vi nghe nói nhà văn nổi tiếng Trương Ái Linh đã sống ở đây khi đến Hồng Kông.

Cô đoán rằng người kia phải giàu có, chắc chắn sẽ không giống như cha mẹ cô, thuê một ngôi nhà chật hẹp, sử dụng nhà vệ sinh công cộng, rửa mặt và rửa rau đều phải tới vòi nước xếp hàng.

Ngay từ đầu, đây là địa bàn của người Phúc Kiến. Người Thượng Hải trước đây đã lần lượt chuyển đi, Phúc Kiến là tỉnh lớn thứ hai của thành phố Cảng, người dân Phúc Kiến cũng chiếm một phần sáu dân số của thành phố Cảng.

Một số người di cư trực tiếp từ Phúc Kiến đến Bắc Giác, trong khi những người khác ở Đông Nam Á, khi làn sóng bài trừ nghiệt ngã của Trung Quốc xuất hiện mạnh mẽ đã lưu vong tới đây.

Cha mẹ của Chương Chi Vi thuộc kiểu thứ hai.

Phúc Kiến, Malaysia, Thành phố Cảng, trôi dạt từ thế hệ này sang thế hệ khác, giống như một thân lục bình không có rễ, gió vừa nổi lên liền bị cuốn theo cơn cuồng phong thời đại. Bọn họ chưa bao giờ làm chủ được cuộc đời mình, luôn lấp đầy bụng bằng ơn huệ của người khác, toàn bộ phụ thuộc vào chính sách của nhà nước, suốt ngày sống trong lo âu sợ hãi.

Thời thơ ấu, Chương Chi Vi không hề biết những điều này.

Cô ghét nhất là đám người Anh với một cái mũ lớn và đi thu tiền từ con phố của cô. Người Phúc Kiến phần lớn đều sống tiết kiệm, vượt biển di cư đến thành phố Cảng, cũng chỉ có thể thuê một ngôi nhà rồi làm việc chăm chỉ, hoặc mở cửa hàng nhỏ làm một số công việc kinh doanh ít ỏi. Họ cũng phải trả tiền thường xuyên cho đám người Anh này, nếu không nộp tiền, họ sẽ luôn luôn gặp rắc rối.

Chương Chi Vi thấy họ chướng tai gai mắt, có ngày rước họa vào thân. Cô xách túi nilon, bên trong có một con cá vàng do người chú của mình tặng mang về nhà, vô tình vấp ngã, đụng trúng một người Anh, ngay cả cá vàng cũng theo dòng nước đổ xuống quần áo đối phương.

Người Anh Quốc giận dữ, đuổi theo cô đánh, Chương Chi Vi ỷ vào thân hình linh hoạt, trốn đông trốn tây, nấp ở một căn nhà thấp trong ngõ hẹp.

Trốn thẳng đến khi trời tối cũng không dám ra. Chương Chi Vi sợ mình đắc tội với đối phương, sợ tên người Anh này sẽ nhắm vào cha mẹ. Lại sợ mình chạy ra ngoài sẽ bị người Anh Quốc bắt vào tù.

Chương Chi Vi chỉ mới năm tuổi, cô cái gì cũng không biết, chỉ biết một là sợ, hai là khuất nhục.

Vẫn là mẹ cầm theo đèn pin, cổ họng khàn khàn gọi, mới tìm được Chương Chi Vi.

"Vi Vi, Vi Vi..."

Đèn pin chiếu vào người cô, Chương Chi Vi ẩn nấp trong bóng tối rơi lệ nhào về phía mẹ: "Mẹ ơi!"

Cũng như lúc này, ánh sáng mặt trời chiếu lên người cô, Chương Chi Vi ẩn nấp trong bóng tối rơi lệ nhìn Lục Đình Trấn.

Cô không nói gì hết.

"Vi Vi." Lục Đình Trấn đưa tay: "Lại đây, Vi Vi, đừng sợ, tôi đến đón em."

Chương Chi Vi giơ tay lên, cuối cùng cô cũng chạm vào tay anh.

Ấm áp và cứng cỏi.

Khi nhìn thấy mẹ, và khi nhìn thấy Lục Đình Trấn, tuyến lệ của cô hoàn toàn mất kiểm soát, nước mắt cứ chảy dài.

Trái tim mệt mỏi sau một đêm đã trở về vị trí cũ.

Thế giới bên ngoài phòng xưng tội đầy ắp ánh sáng ban ngày. Lục Đình Trấn cầm tay Chương Chi Vi, anh cúi người lau vết máu đã khô trước mắt cô.

Cô sống trong nỗi lo lắng đề phòng suốt hai đêm, giờ phút này nhìn thấy anh, Chương Chi Vi không cách nào có thể khống chế được, cô không nói lời nào, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Lục Đình Trấn ôm thân thể đầy bùn đất của cô vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng Chương Chi Vi, thật lâu sau mới khẽ thở ra một tiếng.

Nơi này không nên ở lại lâu.

Họ cần phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Lục Đình Trấn cúi đầu nhìn thấy chân Chương Chi Vi, cô cái gì cũng không nói, hai chân vẫn không tự chủ được mà run rẩy. Không cần nói gì nhiều, Lục Đình Trấn cũng hiểu được cô đã trải qua cuộc chạy trốn nguy hiểm như thế nào.

Sắc mặt Chương Chi Vi tái nhợt: "Tôi không chạy được..."

Chân cô đau dữ dội.

Lục Đình Trấn nói: "Tôi bế em."

Lục Đình Trấn cởi áo khoác đã bị bùn đất làm bẩn của cô, anh cởi áo khoác sạch sẽ của mình khoác lên người Chương Chi Vi. Nhiệt lượng cơ thể của anh dồi dào, mùa đông cũng có thể bơi trong nước lạnh. Hai chân Chương Chi Vi nhũn ra, hôm nay chắc chắn không thể đi được nữa, toàn bộ thể lực của cô đã bị tiêu hao hết, cô lạnh đến mức cứ run lẩy bẩy không ngừng.

Đêm qua cô liều mình chạy trốn chỉ để cố gắng sống sót. Hiện tại cho dù muốn liều mạng cũng không còn sức để chạy nữa.

Lục Đình Trấn bế cô lên, anh sải bước đi, rời khỏi một cánh cửa nhỏ khác.

Chương Chi Vi hỏi: "Chú có nói một tiếng với cha xứ không?"

"Không." Lục Đình Trấn nói ngắn gọn: "Đám người đó đã mua chuộc cảnh sát ở Thirsk, không nên ở lại đây quá lâu, bọn họ sẽ tới lục soát nơi này."

Chương Chi Vi hỏi: "Còn những người khác thì sao?"

"Họ chịu trách nhiệm về hậu quả và ngăn chặn kẻ địch." Lục Đình Trấn nói: "Tôi sẽ đưa em đi trước."

Chương Chi Vi không nói lời nào, cô vừa mệt, buồn ngủ lại vừa đói, hoàn toàn không chống đỡ nổi tinh thần. Nếu không phải Lục Đình Trấn tới đây, tương lai của cô không thể lường trước, không biết có thể trốn thoát thuận lợi hay không.

Cô không nghĩ giả thiết nữa, sự thật là Lục Đình Trấn đã thành công tìm được cô trước đám người kia, và có thể đưa cô rời khỏi đây.

Xe của Lục Đình Trấn nằm trên một con đường bí mật phía sau giáo đường, anh bế Chương Chi Vi ngồi ở ghế phụ, thuận tay thắt dây an toàn cho cô. Trên xe có bánh mì và sữa, còn có một túi bò viên cứng ngắc, một túi mực khô nhai mỏi răng, Chương Chi Vi cắn bánh mì, đưa tay xé bọc, lại nhìn thấy một túi kẹo, là loại cô thường mua ở Coventry.

"Có kẹo này." Chương Chi Vi kêu lên: "Sao chú lại mua cái này!"

"Em hay bị chóng mặt." Lục Đình Trấn nói: "Chuẩn bị sẵn thôi."

Chương Chi Vi đã rất lâu không còn chóng mặt nữa.

Thời thơ ấu, người cô không đủ dinh dưỡng, lúc mới đến nhà họ Lục, lúc đi bộ thường hay bị té ngã, trước mắt tối sầm. Sau khi kiểm tra chi tiết, không thấy có bệnh gì nghiêm trọng, có một bác sĩ nước ngoài dặn dò cô hãy mang theo kẹo, khi chóng mặt thì ăn một viên.

Chương Chi Vi đã nhiều năm không còn chóng mặt nữa.

Lục Đình Trấn vẫn theo thói quen chuẩn bị kẹo, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn.

Lục Đình Trấn đóng cửa xe lại, phóng nhanh.

Chiếc xe lao ra khỏi đầu con hẻm, quả nhiên có kẻ giơ súng bắn, viên đạn sượt qua thân xe, cửa kính vỡ tan.

Lục Đình Trấn lớn tiếng: "Vi Vi, nằm sấp xuống, cúi đầu!"

Mảnh vỡ của kính thủy tinh văng tung tóe cùng lực xung kích tràn vào trong xe, rơi vào chân, trên đầu gối của Chương Chi Vi, rào rào vỡ vụn.

Chương Chi Vi nhanh chóng cúi đầu xuống, bên tai chỉ nghe thấy tiếng vỡ loảng xoảng. Lục Đình Trấn lái xe, anh không thể cúi đầu, tay trái điều khiển vô lăng, tay phải vỗ đầu trấn an Chương Chi Vi.

Lục Đình Trấn cái gì cũng không nói, trên người anh có súng, hoàn toàn có thể quay lại bắn trả, nhưng hiện tại còn có Vi Vi.

Dưới tiếng súng liên tiếp vang lên, Lục Đình Trấn quyết đoán lái xe vững vàng, anh tăng tốc lực, băng qua súng đạn rồi phóng nhanh đi.

Chương Chi Vi cúi đầu ăn bánh mì nướng mềm mại và bò viên, tuy rằng cũng là bánh mì, nhưng so với thứ mấy ngày trước cô ăn đã xem như mỹ vị. Cô ăn nhanh từng miếng, nhai nuốt, liều mạng ăn, muốn mình nhanh chóng khôi phục sức lực —— cô có thể nhìn thấy súng của Lục Đình Trấn, đáng tiếc đối với cô mà nói thì thứ này không có tác dụng quá lớn.

Lục Đình Trấn không hy vọng tương lai cô sẽ trở thành đóa hoa phai tàn héo úa nơi đường cùng, chỉ dạy cô học tập đọc sách, nhân tình thế thái, anh chưa bao giờ dạy cô chiến đấu, càng không dạy cô cách bắn súng.

Lục Đình Trấn hy vọng cả đời cô luôn thuận lợi, hy vọng cô làm con người lương thiện, không nói với cô về những chuyện chém giết liều mạng này.

Lục Đình Trấn chỉ mặc áo sơ mi màu đen, bên cạnh là Chương Chi Vi đang trùm áo khoác của anh. Trong xe có Lục Đình Trấn che chở, cuối cùng cô cũng có thể an tâm ăn uống, bổ sung thể lực. Ngoài cửa xe không biết bao nhiêu kẻ địch, súng đạn xuyên qua tai, sượt qua cánh tay, Lục Đình Trấn không nói một lời, cảm giác nóng rực có chút đau rát, nhưng anh dường như chưa từng phát hiện, vẫn lái xe một đường vọt qua quảng trường trung tâm rải đầy sỏi, trực tiếp đi về phía York.

Quy mô Thirsk không lớn, dân cư không tới chín ngàn, thị trấn nhỏ phát sinh sự kiện ác liệt như vậy, cảnh sát rốt cục cũng ngồi không yên, một bộ phận bắt đầu truy bắt kẻ nổ súng, còn có xe cảnh sát đi theo Lục Đình Trấn.

Lục Đình Trấn đánh vô lăng, anh đổi ý, không trực tiếp đi thẳng từ đại lộ dẫn tới York, chuyển hướng sang một con đường Cowgate cổ xưa khác. Bản thân chiếc xe của Lục Đình Trấn là kiểu off-road, chạy trên đồng cỏ hoặc bùn đất cũng không cần lo lắng sẽ bị trật bánh, đường đầy đất đá vẫn vững vàng tiến về phía trước. Xe cảnh sát truyền thống của Thirsk vẫn là loại xe con hầm thấp, chỉ thích hợp đi trên những con đường thông thường, thấy Lục Đình Trấn đi vào lối hoang dã, họ không muốn lật xe, đành phải dừng lại ở bên đường, nhìn theo xe anh mà thở dài.

Có kẻ chưa từ bỏ ý định, hướng về phía bầu trời bắn liên tiếp những phát đạn, âm thanh vang rền cả một vùng.

Chương Chi Vi vẫn đang cúi đầu, trên áo khoác của cô rơi xuống những mảnh thủy tinh, Lục Đình Trấn tay trái cầm vô lăng, giơ tay phải phủi nhẹ nhàng vài cái cho cô, vô tình bị một mảnh thủy tinh đâm vào khiến ngón tay chảy máu.

Anh vẫn tiếp tục vỗ sạch hết tất cả các mảnh vỡ: "Vi Vi, có thể ngẩng đầu lên rồi."

Chương Chi Vi thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cô ăn rất nhanh, có chút khô cổ, cô vặn chai nước tu liền mấy ngụm.

"Mấy tên quỷ quái vừa rồi kêu như con tinh tinh vậy." Chương Chi Vi nói: "Quả nhiên, tôi vẫn ghét mấy cái đám cấu kết với nhau làm hại người khác."

Lục Đình Trấn chỉ khẽ cười, tay trái điều khiển vô lăng của anh có chút run lên, anh im lặng không lên tiếng, đưa tay phải lên lái tiếp, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ không chớp mắt. Hai bên cửa sổ xe đều đã bị đạn bắn trúng đến vỡ tan tành, chỗ mảnh vụn hắt lên một tia ánh sáng ban mai. Lục Đình Trấn mượn ánh mặt trời nhận ra phương hướng, điều chỉnh phương hướng xe đi về phía York.

"Uống chậm thôi." Lục Đình Trấn nói: "Đến York mời em ăn một bữa thịnh soạn."

Chương Chi Vi cầm viên thịt bò lên: "Đây đã là một bữa ăn thịnh soạn rồi."

Lục Đình Trấn lặng lẽ cười, lồng ngực phập phồng khiến vết thương trên cánh tay trái cũng đau theo. Anh bỗng nhiên cảm thấy may mắn vì hôm nay mình mặc quần áo đen, cũng không lo lắng sẽ lộ ra vết thương trước mặt Chương Chi Vi.

Chương Chi Vi khoác áo của anh, không còn cửa sổ xe che chở, khi xe phóng tốc độ cao, hơi lạnh thổi vào cũng lạnh đến thấu xương.

Quần áo bên trong của cô đã bẩn, hiện giờ chỉ có thể dựa vào áo khoác của anh để xua tan cái lạnh, vẫn không địch lại nổi thời tiết, chân tay run rẩy.

Lục Đình Trấn không đành lòng nhìn cô chịu khổ như vậy, nói: "Đi mua quần áo cho em trước."

Giọng nói thấp xuống: "Nhìn em kìa, lạnh như một con chim cánh cụt nhỏ rồi."

Chương Chi Vi trùm áo không ngừng run rẩy.

Cũng thật kỳ lạ, hôm qua còn chạy trốn vào buổi đêm, rõ ràng sẽ rét lạnh mệt mỏi hơn so với lúc này, cô lại không cảm thấy đáng thương, hôm nay nghe Lục Đình Trấn nói như vậy, đáy lòng cô lại cảm thấy ủy khuất.

Trẻ nhỏ không bao giờ khóc khi chúng vấp ngã, bởi vì chúng biết có khóc cũng vô ích, nhưng khi có cha mẹ ở đây, ngay cả khi chỉ là một cú ngã rất nhẹ cũng phải khóc đến nước mũi tèm nhèm, để cho cha mẹ phải bế bồng.

"Ừm." Chương Chi Vi quấn chặt áo, cô ăn một viên thịt bò: "Được rồi."

Đáng tiếc hai người không thuận lợi đến York.

Xe dừng lại cách một trạm xăng không xa, Chương Chi Vi đứng dưới ánh nắng uống nước.

Lục Đình Trấn thở dài, ấn huyệt thái dương: "Xe sắp hết xăng rồi."

Chương Chi Vi đưa tay chỉ: "Phía trước có trạm xăng."

Lục Đình Trấn dừng lại, trầm ngâm một lát: "Vi Vi, trên người em có tiền không?"

Chương Chi Vi sửng sốt một chút, ôm bụng cười to: "Không phải chứ? Chú Lục, chú cũng có lúc thiếu tiền á? Ha ha ha ha..."

Dường như tất cả những áp lực bấy lâu được giải phóng qua âm thanh.

Lục Đình Trấn giàu tới mức có thể lấy tiền lấp biển Đông, nhưng ở nơi đất khách quê người, trên người tự nhiên không có tiền, còn có chuyện gì buồn cười hơn thế sao?

Chương Chi Vi cười đến rớt nước mắt, cô cực kỳ hào phóng, sờ túi áo khoác, kiêu ngạo: "Tôi có tiền..."

Tay cô chạm vào một khoảng trống rỗng….

Tiếng cười của Chương Chi Vi đột nhiên dừng lại.

Chương Chi Vi nhìn Lục Đình Trấn.

Lục Đình Trấn mỉm cười nhìn cô.

Chương Chi Vi sờ vào túi rỗng: "Tôi để áo khoác ở nhà thờ mất rồi…"
Chương kế tiếp