Kim Ti Ngọc

Chương 45: Tìm thấy những giọt nước mắt
Chương Chi Vi bị đẩy lên một chiếc xe màu đen.

Tên lái xe có khuôn mặt lạ, tên đàn ông nhỏ bé ngồi bên trái cô, Ruồi Đen ngồi bên phải. Còn một kẻ khác đang ngồi ở phía trước trông giữ cô, cả ba đều nói tiếng Quảng Đông, có lẽ biết rằng kể cả cô có thể bay cũng khó trốn thoát được, vì vậy trò chuyện cũng không kiêng dè.

Họ có thể nói về cái gì? Nói về phụ nữ, nói về tiền bạc, nói về thuốc lá, rượu và hàng lậu, không một ai nói về lối thoát trong tương lai, họ không quan tâm đến sự hiện diện của cô, đi loanh quanh trong khu vực đèn đỏ, bình luận về những người phụ nữ, những gì phụ nữ muốn chơi... Một đám đàn ông hút thuốc uống rượu, mùi nồng nặc đến mức khiến Chương Chi Vi muốn héo mòn, cửa sổ xe mở ra khe hở chỉ vừa hai ngón tay, gió lạnh thổi vào pha loãng một chút hơi thở bẩn thỉu, Chương Chi Vi vẫn nín thở, nương theo ánh sáng chỉ bằng hai ngón tay nhìn những cơn gió tự do bên ngoài xe.

Thirsk là nơi giao nhau của đường Cowgate giữa Scotland và York, thung lũng Yorkshire và các con đường ven biển, cả hai đều là những con đường thương mại thời Trung cổ. Cũng chính vì vị trí địa lý thuận lợi mà Thirsk phát triển thịnh vượng. Tất cả những điều này là Vivian nói với Chương Chi Vi, nhà của bạn học nam mà cô ấy thích sống ở Thirsk. Khi tổ chức tiệc tùng trong căn hộ, Vivian luôn lấy nhiều lý do khác nhau để hẹn hò với bạn học nam đó.

Chương Chi Vi không nghĩ tới có ngày mình sẽ tới đây, lại còn là vì loại nguyên nhân này.

Cô không biết Lục Đình Trấn có đọc được tin nhắn cô để lại hay không, mật mã Morse là Lục Đình Trấn trong lúc rảnh rỗi đã dạy cô, mật mã cô để lại cũng là tiếng Anh.

Chương Chi Vi nhắm mắt lại, xe xóc nảy khiến cô cảm thấy khó chịu, muốn nôn.

Đám người này đến Thirsk không đúng thời điểm, vào mỗi thứ bảy, nơi này đều cử hành phiên chợ, xe cứ dừng một chút rồi lại đi, sắc mặt Chương Chi Vi bắt đầu trắng bệch, cảm giác choáng váng mãnh liệt làm cho cô thiếu chút nữa đã nôn ra người tên có vóc dáng nhỏ nhắn. Mấy tên đàn ông đương nhiên không có khả năng để cho cô cứ phun ra như vậy, nhưng... Một người phụ nữ bị trói, bịt miệng cũng không thích hợp để đi qua chợ.

Đi qua một quảng trường trung tâm đầy sỏi, đi thêm hai dãy phố nữa là có thể đến điểm hẹn, đó là một căn hộ cũ, không có gì đáng chú ý.

Tại thời điểm này lại kẹt xe.

Người trên xe rất nhanh vì thế mà có tranh chấp, Ruồi Đen muốn dẫn Chương Chi Vi xuống xe, cởi bỏ dây trói của cô, không bịt miệng cô, dắt cô đến nơi.

Tên có thanh âm khàn khàn kia không chịu, anh ta cho rằng Chương Chi Vi sẽ nhân cơ hội chạy trốn.

"Mày xem thân thể nhỏ bé của cô ta thì chạy kiểu gì?" Ruồi Đen theo lý mà tranh đấu: "Buổi sáng đã cho cô ta ăn ít như vậy, mày nghĩ cô ta có thể chạy nhanh hơn chúng ta? Mày nghĩ đây là một bộ phim hả? Mày nghĩ cô ta là Thành Long? Hay là Lý Tiểu Long?"

Tên đàn ông vóc dáng nhỏ bé nói: "Tao cũng thấy đúng."

Thiểu số phải nghe theo đa số, Ruồi Đen cởi bỏ dây gân bò đang trói tay chân Chương Chi Vi, anh ta nắm chặt cổ tay cô, hai tên còn lại cũng theo sát, chắc chắn rằng Chương Chi Vi không thể chạy trốn.

Ánh nắng rực rỡ chiếu rọi, quần áo mùa đông mặc vừa dày vừa nặng, Chương Chi Vi nghĩ, làm sao có thể để lại "dấu hiệu" cho Lục Đình Trấn?

Trong lúc đang lo lắng suy nghĩ, Ruồi Đen để cho tên vóc dáng nhỏ bé trông giữ Chương Chi Vi, còn anh ta đi mua một gói kẹo đường, chia cho mấy người ăn, cuối cùng còn lại một ít, anh ta nói mình lười cầm, uy hiếp Chương Chi Vi cầm thay anh ta.

Tên vóc dáng nhỏ bé nhìn không nổi: "Cái... Cái thằng này, cô ta thậm chí còn chẳng có tí sức lực nào."

"Cầm có túi kẹo thì chết ai." Ruồi Đen nói: "Dám làm nó rơi, tao sẽ giết mày đấy."

Anh ta làm bộ giơ tay lên, lại sợ bị người ta nhìn thấy, nâng cao tay lên nữa: "Hiểu chưa?"

Chương Chi Vi gật đầu.

Cô dùng móng tay lặng lẽ cào một vết rạch nhỏ, đi vài bước lại rải một ít, khống chế số lượng, cô rải một cách bí mật, chỉ mong kiến ở dưới mặt đất đừng tha đi.

Trong vòng chưa đầy 10 phút, nhóm người đi bộ đã đến căn nhà một cách suôn sẻ. Chương Chi Vi mệt mỏi, cô mặc nguyên quần áo ngủ trên sofa, mấy tên đàn ông không được uống rượu, liền vừa hút thuốc vừa ăn, nói chuyện phiếm.

Trong tiếng ồn ào như vậy, Chương Chi Vi bịt mũi miệng, chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Lúc tỉnh lại, sắc trời bên ngoài rèm cửa sổ đã hoàn toàn tối sầm lại, trong phòng chỉ có tên vóc dáng nhỏ bé canh giữ, trên bàn có đồ ăn đơn giản, lần này không còn là bánh mì nữa mà là bánh nướng hải sản đã nguội, còn có cả bánh táo tinh xảo.

Chương Chi Vi cắn một miếng bánh, đây là món ăn ở vùng Dover, ăn ngon hơn so với ngày hôm trước nhiều.

Cô không suy nghĩ nhiều, cúi đầu ăn bánh, tên vóc dáng nhỏ bé phụ trách trông coi cô đang ngủ gật, đầu buông xuống từng chút một, ngáy to như sấm.

Chương Chi Vi nhìn quanh bốn phía, cô lặng lẽ cầm cái dĩa trên bàn, dùng răng cắn đứt miếng nhựa hai bên, chỉ để lại một thanh sắc nhọn ở giữa. Cô mặc một chiếc áo dài tay và giấu cái dĩa trên cơ thể của mình.

Ngoài cửa sổ trời đã tối.

Cô một mình ăn bánh táo và bánh hải sản, nước vừa uống được một nửa liền nghe thấy tiếng có kẻ phẫn nộ một cước đá văng cửa gỗ. Chương Chi Vi vừa ngẩng mặt lên liền nhìn thấy tên đầu trọc đầy mồ hôi, gã hiển nhiên là vội vàng chạy tới, thẳng về phía Chương Chi Vi.

Tên vóc dáng nhỏ bé bị động tĩnh dọa đến mức ngã từ trên ghế gỗ xuống, hoảng hốt đứng lên, có chút khó hiểu: "Anh Âu, anh đây là..."

Tên đầu trọc nhìn chằm chằm Chương Chi Vi: "Anh Thăng nói đưa cô ta về York. Bất quá, trước khi đưa về không bằng để cho tao ăn trước —— tao còn chưa từng được ngủ với nữ sinh."

Tên vóc dáng nhỏ bé vốn muốn ngăn cản, nhưng nghe được thanh âm của tên đầu trọc lại đứng nguyên tại chỗ.

Anh ta nuốt nước bọt, do dự một lúc lâu.

Tên đầu trọc quay lại, quát lớn anh ta: "Đứng ngây ra đấy làm gì? Giữ cô ta lại cho tao! Khiêng lên xe, chúng ta sẽ làm cùng nhau. Mày nghĩ cô ta sẽ nói lại chuyện này với Lục Đình Trấn? Cô ta bị chúng ta giở trò, đến chính mình cũng phải giấu diếm!"

Chương Chi Vi buông tay ném vỡ đĩa sứ, cúi người nhặt mảnh sứ lên, cô cái gì cũng không nói, lúc tên đầu trọc hung hăng nhào lên, cô dùng mép mảnh sứ cứa về phía cổ gã, đáng tiếc khí lực của cô yếu đuối, đâu phải là đối thủ của gã, cô nhất thời bị nắm chặt cổ tay, tên đầu trọc cúi đầu tiến lên trước mặt cô, hơi thở của gã khó ngửi đến mức khiến Chương Chi Vi cảm thấy mình sắp nôn mửa, cô quay mặt đi, hai tay bị áp chế, cố hết sức đạp vào chân đối phương.

Tiếng bước chân hỗn tạp vang lên, Ruồi Đen xông vào, vội vàng ngăn cản gã, dùng sức đẩy tên đầu trọc một phen, tên đầu trọc lảo đảo một cái, liền buông tay ra, Chương Chi Vi rốt cục cũng được tự do.

Ruồi Đen nói to: "Anh Âu, anh quên lời anh Thăng rồi sao? Đưa người phụ nữ này đi trước, anh Thăng nói... chúng ta không an toàn ở đây."

Tên đầu trọc không đắc thủ, vừa tức vừa hận, chỉ đạo Ruồi Đen: "Trói con nhỏ này lại, đừng để cô ta bỏ chạy. Tối nay, trước khi đưa về, chúng ta cùng nhau nếm thử xem nữ nhân của Lục Đình Trấn có mùi vị gì."

Chương Chi Vi lần này bị trói khá lỏng vì Ruồi Đen là người phụ trách, anh ta vội vàng trói hai tay cô, chỉ là một cái nút dễ cởi, dùng sức là có thể thoát ra. Mấy tên khác sốt ruột dẫn người đi, cũng không nhìn kỹ, liền đẩy người lên xe. Lần này là tên vóc dáng nhỏ bé lái xe, Ruồi Đen ngồi ở ghế phụ, Chương Chi Vi và tên đầu trọc ngồi phía sau. Ruồi Đen một mực lau mồ hôi, không biết nghĩ gì, thỉnh thoảng lại quay mặt nhìn Chương Chi Vi.

Từ lúc Chương Chi Vi lên xe, tên đầu trọc luôn giơ tay ra định sờ mặt cô, xe đã khởi động, tiếng hít thở của tên vóc dáng nhỏ nhắn rất nặng, anh ta còn không rõ chuyện gì đang xảy ra, hỏi Ruồi Đen đang trầm mặc ngồi ghế phụ: "Anh Thăng sốt ruột cần người như vậy sao? Vậy đợi lát nữa..."

Khi tên đầu trọc ghé sát vào cô, Chương Chi Vi nép sát cửa xe, rốt cục cô cũng thoát khỏi sợi dây thừng, bàn tay nắm chặt cái dĩa nhọn chỉ còn lại một thanh, hung hăng đâm vào mắt đối phương.

Âm thanh giống như tiếng quả nho nát bét tan tành.

"Ah!!!"

Tiếng kêu thảm thiết chói tai vang lên, tên đầu trọc hai tay che mắt, đau đến gào thét, thân thể ngã về phía sau. Máu của gã văng lên má Chương Chi Vi, cô cắn chặt răng, ngón tay run rẩy, nhưng không hề lơi lỏng, vẫn gắt gao đâm cái dĩa trong tay về phía trước, đâm mạnh đến nỗi bàn tay đau đớn.

Chương Chi Vi rốt cục phát ra câu đầu tiên đối với tên đầu trọc: "Đi chết đi!!!"

Tiếng phanh sắc bén, tên vóc dáng nhỏ bé bị âm thanh ở ghế sau dọa đến đạp phanh mạnh bạo, xe mất khống chế đâm hỏng rào chắn, lao thẳng về phía trước. Tên đầu trọc vốn định móc súng ra, liền gặp chấn động, súng từ trong ngực gã rơi ra, gã một tay che mắt, tay kia muốn tóm lấy Chương Chi Vi: "Con điếm chết tiệt!!"

Đầu gối Chương Chi Vi không biết đụng phải chỗ nào, đau đớn kịch liệt, cô vẫn cắn răng không lên tiếng, dùng hết toàn bộ sức lực mở cửa xe nhảy xuống, lảo đảo chạy thật nhanh về phía trước.

Tên đầu trọc gào thét, theo sát phía sau, gã rốt cục cầm được súng, nhưng đã mất đi một con mắt, lửa giận làm cho gã không còn sự chính xác, chỉ bắn lung tung một tràng súng: "Con điếm! Con điếm! Con điếm chết tiệt!!"

Viên đạn sượt qua tóc Chương Chi Vi, phía trước là một mảng đen dày đặc, cái gì cũng không thể nhìn thấy rõ, cô chỉ còn biết cắm đầu chạy về phía trước. Chỉ có chạy mới có đường sống sót, vô luận thế nào, vô luận thế nào cũng phải sống.

Đây là một bãi cỏ, Chương Chi Vi không biết vừa giẫm phải cái gì vừa mềm vừa nát, cả thân thể nặng nề ngã xuống đất, cô không thể dừng lại, hai tay chống lên bùn nhão đứng dậy.

Cô nghe thấy một tiếng súng khác.

Tiếng súng của tên đầu trọc dừng lại, gã kêu thảm thiết thê lương.

Chương Chi Vi lảo đảo quay đầu lại, cô nhìn thấy tên đầu trọc bị trúng đạn ngã xuống đất, đang không ngừng co giật.

Cách đó không xa, Ruồi Đen cầm súng, chỉ nhìn cô rồi hét lên: "Chạy đi! Đừng nhìn lại!"

Tên vóc dáng nhỏ bé giơ súng, run rẩy nhắm vào Ruồi Đen.

Chương Chi Vi không quay đầu lại, cô từ trong bùn bò dậy, điên cuồng chạy về phía trước. Ánh trăng thê lương, quần áo dính bùn vừa ướt vừa lạnh, lại vừa nặng, cổ họng cô giống như đang nuốt xuống ngọn lửa, giống như đang có vô số ác mộng lệ quỷ đuổi theo sau, cô chỉ có thể dùng hai chân kiệt lực chạy về phía trước.

Đừng nhìn lại.

Vi Vi.

Chạy đi.

Đừng nhìn lại.

Chương Chi Vi nghe thấy phía sau truyền đến tiếng súng, ba tiếng, cô không quay đầu lại, cũng không rơi nước mắt.

Ở thị trấn lạ lẫm, người cô đầy bùn, má còn dính máu, một mình chạy trong đêm trăng lạnh lẽo, tránh xa xác chết, chạy về phía bóng tối u ám tối tăm.

Nơi này không có chỗ cho cô trốn, đêm tối như rừng rậm, dã thú lặng yên cắn nuốt hài cốt nhỏ yếu. Để sống sót, cô chỉ có thể mạnh mẽ.

Khi bóng tối dần dần biến mất, Chương Chi Vi rốt cục cũng chạy đến một nhà thờ, bộ dạng đáng thương cùng tiếng Anh lưu loát của cô đã thuyết phục cha xứ già, đối phương nguyện ý để cho cô tạm thời ở lại chỗ này nghỉ ngơi, cho cô rửa tay, cũng cho cô một cái bánh mì.

Chương Chi Vi cuộn mình lại, cô ngủ trong một gian phòng xưng tội, đợi sáng sớm sẽ đến cục cảnh sát địa phương, tìm kiếm sự che chở... Không! Nói không chừng những tên này đã mua chuộc cảnh sát, hiện tại tốt nhất là cô nên ngủ một giấc, dưỡng đủ thể lực rồi tiếp tục chạy.

Cô không biết mình khi nào mới có thể an toàn, đáy lòng chỉ còn một mảng mờ mịt thê lương, tựa như cuộc đời cô âm thầm cưỡi thuyền vượt sông, không phân biệt đông tây nam bắc, cứ theo dòng nước chảy trôi vô tận.

Cô thậm chí còn chẳng có cả mái chèo.

Cô có thể bị bắn chết bất cứ lúc nào.

Chương Chi Vi bị tiếng bước chân đánh thức.

Tiếng bước chân nặng nề, chỉ có một người, là một người đàn ông.

Trên người Chương Chi Vi không còn vũ khí, cô kinh hãi đứng lên, nhìn chằm chằm cái bóng trên cửa gỗ, đích thực là chân của đàn ông, một đôi giày da màu đen, dừng ở cửa phòng xưng tội cô đang nấp.

Chương Chi Vi tuyệt vọng phát hiện mình không hề có sức, cuộc chạy trốn đêm qua dường như đã làm cho cô mất đi tất cả thể lực. Đừng nói đến chạy, bây giờ ngay cả đi bộ cũng là một việc rất khó khăn.

Hai chân đau nhức, bụng đói cồn cào.

Chương Chi Vi chuẩn bị sẵn sàng nắm đấm.

  Cốc, cốc, cốc。

Ba tiếng gõ cửa vang lên.

Cô nghe thấy giọng nói của Lục Đình Trấn: "Vi Vi, em ở bên trong sao?"

Chương Chi Vi ngơ ngẩn tại chỗ.

Bên ngoài cửa.

Lục Đình Trấn một lúc lâu không nhận được phản ứng gì.

Lục Đình Trấn mở cửa phòng xưng tội, anh nhìn thấy Chương Chi Vi.

Trên người lấm lem bùn đất, hai má có máu đã khô, đang không ngừng rơi lệ.

Cô đứng trong phòng xưng tội, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào cô.

Cơ thể run rẩy và nước mắt giàn giụa.
Chương kế tiếp