Lấy Mạo Phục Người

Chương 14
Phó Như Niên ngây người nhìn bản hợp đồng hôn nhân ở trước mặt, hiện tại vẫn chưa hiểu đây là đang xảy ra chuyện gì.

Như thế này cũng quá là… đang diễn trò gì sao? Vậy thì kịch bản này cũng là quá lố rồi.

Không phải giới thiệu đây là một công việc tốt sao? Vậy mà cuối cùng chính anh lại trực tiếp ném ra một bản hợp đồng? Đây có được tính là đang làm việc không?

Phó Như Niên khẽ cau mày một cái, rồi bắt đầu suy nghĩ.

Rốt cuộc thì trong đầu Sầm Dịch Ngạn đang suy tính điều gì vậy chứ?

Thật ra thì... Mặc dù Sầm Dịch Ngạn quả thực là hợp với hình mẫu người yêu lý tưởng của Phó Như Niên và cậu cũng từng có suy nghĩ muốn cùng anh phát sinh một số chuyện khác, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cậu sẽ sẵn sàng kết hôn với Sầm Dịch Ngạn.

Vả lại, hiện tại Phó Như Niên còn có một mong muốn lớn hơn nữa, đó chính là chinh phục tất cả những người đàn ông thuộc quyền sở hữu và thân thiết bên cạnh Thu Triều trong nguyên tác. Cậu muốn thực hiện thành công mục tiêu này nhằm chọc tức Thu Triều và thay đổi kết cục của bản thân.

Càng nghĩ đến điều này, Phó Như Niên càng dứt khoát đưa tay ra, đẩy bản hợp đồng kia về phía đối diện, trả lại cho anh.

Ngay lập tức, trên mặt cậu hiện ra dáng vẻ xấu hổ, ánh mắt ươn ướt, giống như một con vật nhỏ vừa đáng yêu lại vừa đáng thương: "Xin lỗi anh..."

Sầm Dịch Ngạn rũ mắt xuống, nói: "Cậu đừng vội vàng từ chối tôi như thế, cậu có thể nhìn vào phần lợi ích mà cậu nhận được rồi suy nghĩ chút đi."

Phó Như Niên: "..."

Kể từ khi biết rằng đây không phải là thế giới thực, những món đồ có giá trị hay lợi ích gì đó thực sự chẳng là gì đối với Phó Như Niên cả.

Nhưng vì ông chủ đã lên tiếng như vậy rồi, thì Phó Như Niên cũng không thể không biết ý ,à từ chối như vậy được. Vừa mới nghĩ thông suốt, cậu ngay lập tức phản ứng lại, giả vờ lật bản hợp đồng như đang xem xét lại cẩn thận vậy.

Thực lòng mà nói, Phó Như Niên cũng có chút tò mò không biết Sầm Dịch Ngạn sẽ đưa ra lợi ích như thế nào cho loại chuyện này.

Trong khi Phó Như Niên đang xem xét các thỏa thuận, Sầm Dịch Ngạn nhỏ giọng nói: "Bố mẹ tôi hy vọng rằng tôi có thể tìm được một người có thể gắn bó, thân thiết với tôi trong tương lai càng sớm càng tốt. Vì vậy, họ thường sắp xếp nhiều buổi gặp mặt cho tôi dù chưa tìm hiểu kĩ về các đối tượng đó. Vì thế nên tôi cảm thấy rất mệt mỏi với những lần gặp mặt như vậy. Hiện tại, tôi nghĩ nó rất hợp với điều kiện mà cậu đề cập về công việc cậu muốn làm. Cậu chỉ cần đóng vai người yêu của tôi, giúp tôi đối phó với bố mẹ tôi, tôi sẽ cung cấp tài nguyên trong ngành giải trí cho cậu. Ngoài ra, chúng ta sẽ không can thiệp vào đời sống riêng tư của nhau. Thậm chí, tôi sẽ không làm công chứng tài sản trước hôn nhân, vì vậy sau khi ly hôn, cậu có thể nhận được một nửa tài sản của tôi."

Phó Như Niên nghe xong, đầu cậu bỗng cảm thấy có chút choáng váng.

Sự giàu có của Sầm Dịch Ngạn đối với suy nghĩ của mọi người ở trong thế giới này mà nói đó là điều hiển nhiên. Do đó, nếu Phó Như Niên thực sự có được một nửa tài sản của anh ta thì đừng nói ở đời này, mà tới tận đời sau của cậu cũng không còn phải lo lắng về tiền bạc nữa.

Có thể nói, lợi ích mà Sầm Dịch Ngạn mang lại thực sự rất chân thành.

Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Phó Như Niên càng không biết nói gì.

Với điều kiện tốt như vậy, nếu là người khác, e rằng họ sẽ đồng ý ngay tại chỗ.

Nhưng thật đáng tiếc vì bây giờ tiền bạc đối với Phó Như Niên không còn quan trọng nữa, mà hiện tại, cậu lại quan tâm đến một vấn đề khác hơn chuyện này.

Vì vậy nên, sau khi suy tính một lát, Phó Như Niên dứt khoát, không tiếp tục giả bộ ngây thơ đáng yêu không biết gì về tình hình này nữa, mà quay sang hỏi thẳng: "Anh nói, trong cuộc hôn nhân này, chúng ta đều không được xen vào cuộc sống riêng tư của nhau đúng không?"

“Ừ, đúng vậy.” Sầm Dịch Ngạn gật đầu.

Phó Như Niên lại rơi vào suy nghĩ miên man: "Vậy không can thiệp đến mức độ nào? Nếu tôi muốn ra ngoài chăm sóc vợ bé thì sao? Anh có thể chấp nhận chứ?"

Sầm Dịch Ngạn nhìn Phó Như Niên thật sâu rồi nghiêm giọng nói: "Cũng được. Nhưng cậu là người vợ hợp pháp của tôi nên cậu cũng sẽ là đối tượng bị dư luận quan tâm, nên cậu cần phải biết kiềm chế hành vi của bản thân một chút. Ít nhất cậu cũng phải biết kín đáo, không để bị người khác phát hiện ra rằng cậu đang cắm sừng tôi."

Phó Như Niên chớp chớp mắt.

Nếu như với điều kiện như thế này thì quả thật... là đang khiến người ta phải động lòng đây mà.

Phương pháp tán tỉnh này của Phó Như Niên không những có hiệu quả mà còn rất tinh tế nữa.

Lúc nào cậu cũng luôn tỏ ra bình tĩnh, mặt không chút biểu cảm, vì vậy việc cưới Sầm Dịch Ngạn cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến những hành động tiếp theo của cậu, mà ngược lại, chuyện này sẽ giáng một đòn đả kích rất lớn cho Thu Triều.

Cứ thử tưởng tượng mà xem, nếu cậu ta biết được người mà cậu ta đã theo đuổi bấy lâu nay bỗng nhiên lại ở bên người luôn theo đuổi mình mà cậu ta không thích lại thì cậu ta sẽ có biểu cảm như thế nào đây?

Điều quan trọng nhất là sau này cậu ta lại phát hiện ra rằng, không chỉ người đó đã cướp đi người mà bản thân mình yêu sâu đậm, thậm chí ngay cả những người mà cậu ta cho rằng mình mình đã nắm chắc trong tay cũng bị người đó từ từ cướp đi mất, từng người, từng người một...

He he he.

Không cần biết đến lúc đó Thu Triều sẽ có cảm nhận ra sao, vì dù có như thế nào đi chăng nữa thì đối với Phó Như Niên cũng đều rất tuyệt vời.

Chỉ cần cậu cảm thấy sảng khoái, dễ chịu là đủ rồi.

Phó Như Niên rũ mắt xuống, rốt cuộc cậu cũng bắt đầu nghiêm túc xem xét kĩ lại bản hợp đồng trước mặt. Hợp đồng tuy ngắn gọn nhưng lại rất đầy đủ, rõ ràng, cũng không có gì là khó hiểu, cuối cùng Phó Như Niên ngẩng đầu lên: "Tôi có thể tùy tiện hỏi một câu có được không, vì lý do gì mà anh lại chọn tôi..."

“Vì trông cậu dễ nhìn.” Sầm Dịch Ngạn nhẹ giọng nói: “Vả lại, thân phận của cậu cũng khá là thích hợp.”

Thì ra nguyên nhân chính là như thế. Vậy thì, Phó Như Niên có thể hiểu điều này.

Về vấn đề thân phận, Phó Như Niên là một đứa trẻ mồ côi, không có họ hàng thân thích, điều này sẽ giảm bớt những rắc rối không cần thiết cho Sầm Dịch Ngạn, càng sẽ không có ai gây rối với Sầm Dịch Ngạn chỉ vì mối quan hệ giữa anh và Phó Như Niên cậu. Vả lại, trước đây bản thân Phó Như Niên cũng cố tình tỏ ra dễ thương, nhí nhảnh, đây chính xác là mẫu người mà Sầm Dịch Ngạn thích.

Phó Như Niên ngay lập tức nở một nụ cười ngượng ngùng.

Cậu không khỏi suy nghĩ lung tung rồi nháy mắt ám chỉ với Sầm Dịch Ngạn: "Nếu anh thích tôi và tôi muốn ly hôn với anh thì sao?"

"Sẽ không có chuyện đó." Sầm Dịch Ngạn nói: "Tôi sẽ không có cảm giác muốn yêu đương đối với người khác."

Phó Như Niên: "..."

Chậc chậc.

Thì ra không phải là anh không thích Thu Triều, mà là anh không có cảm giác gì với bất kì ai!

Khuôn mặt Phó Như Niên không để lộ một chút sơ hở nào, nhưng trong lòng cậu lại có chút cảm thông với Sầm Dịch Ngạn.

Không có tình cảm với ai sao…

Thế thì đánh mất biết bao nhiêu niềm vui trong cuộc sống đây?

Sầm Dịch Ngạn hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt dò xét của Phó Như Niên, vẻ mặt anh trước sau vẫn luôn bình tĩnh, thấy Phó Như Niên do dự một lúc, cuối cùng cũng ký tên lên bản hợp đồng, khóe miệng anh khẽ cong lên một cái: "Hợp tác vui vẻ."

Chỉ một nụ cười thôi mà đã khiến Sầm Dịch Ngạn trông thật dịu dàng và không còn vẻ ngoài lạnh nhạt như bình thường.

Phó Như Niên không khỏi liếc nhìn Sầm Dịch Ngạn thêm một cái: "Rất hân hạnh được hợp tác cùng anh."

Sau khi ký tên, Phó Như Niên đã giao lại bản hợp đồng trong tay.

Sầm Dịch Ngạn liếc nhìn chữ ký của Phó Như Niên: "Vì chúng ta chỉ là hôn nhân hình thức nên sẽ không cần tổ chức hôn lễ... Cậu có ý kiến ​​gì về việc này không?"

Phó Như Niên lắc đầu.

Sầm Dịch Ngạn lại nói: "Một thời gian nữa tôi sẽ đưa cậu đi lấy giấy đăng kí kết hôn rồi cùng đến gặp bố mẹ tôi."

“Được thôi.” Phó Như Niên khẽ gật đầu một cái.

Sầm Dịch Ngạn dừng lại: “Vì chúng ta đã là vợ chồng nên cậu cần hay muốn thứ gì cứ nói với tôi.” Sau đó, Sầm Dịch Ngạn đưa một tấm thẻ đen cho Phó Như Niên: “Thẻ phụ, nó sẽ phù hợp với thân phận hiện tại của cậu”.

Phó Như Niên khách sáo từ chối Sầm Dịch Ngạn một tiếng: "Không, không cần đâu, bây giờ tôi cũng không thiếu tiền."

Nói xong Phó Như Niên định rút tay lại.

Tuy nhiên, Sầm Dịch Ngạn nhướng mày, như thể anh thực sự tin vào lời nói nhảm nhí của Phó Như Niên, và lấy lại tấm thẻ về tay anh: "Vậy thì khi nào cậu cần tiền thì hãy nói cho tôi biết."

Phó Như Niên: "..." Tôi hiện tại vẫn rất thiếu tiền mà.

Phó Như Niên ngơ ngác nhìn Sầm Dịch Ngạn đang cúi đầu.

Chuyện này... quả đúng là trai thẳng nhỉ?

Một chút cũng không giống như người bị cong tí nào!

Sau khi Sầm Dịch Ngạn vừa nhận được tấm thẻ thì lại ngẩng đầu lên, Phó Như Niên vội vàng giả vờ đưa tay ra lấy bản hợp đồng: "Tôi xem lại cái này chút."

Sầm Dịch Ngạn đột nhiên cười nhẹ một tiếng: "Ha."

Ăn cơm xong thì cũng đã là một giờ chiều.

Công ty của Sầm Dịch Ngạn vẫn còn việc phải làm nên anh phải rời đi trước. Trước khi rời đi, điện thoại anh đã được gọi rất nhiều lần và trông có vẻ rất bận, vì vậy Phó Như Niên đã từ chối lời đề nghị đưa cậu về của Sầm Dịch Ngạn.

Sầm Dịch Ngạn cũng không khách sáo, nghe xong liền gọi người phục vụ tính tiền rồi vội vàng rời đi.

Phó Như Niên đã sửa soạn chuẩn bị ra về, nhưng lại nhìn thấy người phục vụ đang dần bước tới, tay đang cầm một tấm thẻ đen: "Thưa ngài, thẻ của ngài đây."

Phó Như Niên ngẩn ra một chút.

Nhìn thoáng qua cậu có thể hiểu được tấm thẻ này được Sầm Dịch Ngạn đưa cho người phục vụ trước rồi mới rời đi...

Tính ra anh cũng còn có chút lương tâm...

Nếu nhìn theo cách này, thì hành vi trước đó của Sầm Dịch Ngạn quả thực là đang muốn trêu chọc cậu đây mà.

Cậu không thể ngờ anh lại khá hài hước như vậy.

Phó Như Niên thở dài một tiếng.

Cậu đang tính chuẩn bị ra về, nhưng sau khi rời nhà hàng, cậu lại nhận được cuộc gọi từ Tiền Văn Truất.

“Chuyện thế nào rồi?” Tiền Văn Truất ở đầu dây bên kia hỏi.

“Tôi đã liên lạc với Sầm Dịch Ngạn rồi.” Phó Như Niên uể oải nói.

“Vậy Tổng giám đốc Sầm đã nói gì vậy?” Tiền Văn Truất nói với vẻ khẩn trương: “Anh ta có thể cho cậu một số tài nguyên sao?”

Phó Như Niên: "Hình như là có thể đấy."

Tiền Văn Truất thở phào nhẹ nhõm: "Đây là cái đùi vàng đấy, cậu phải ôm thật chặt nó vào cho tôi."

Phó Như Niên lơ đãng: "Được được."

“Dự định tiếp theo của cậu là gì?” Tiền Văn Truất lại hỏi: “Vậy cậu Sầm có hẹn với cậu tiếp tục gặp mặt chưa?”

"Vâng, đúng là anh ta có hẹn tôi."

"Ở đâu vậy?"

"... Hình như là Cục Dân Chính."

Tiền Văn Truất: "Hả?"

--------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Tiền Văn Truất: Đây là một cái đùi vàng, cậu phải giữ nó thật chặt!

Phó Như Niên: Đương nhiên phải giữ chặt rồi!
Chương kế tiếp