Lấy Mạo Phục Người

Chương 15
Tiền Văn Truất suy nghĩ một chút vẫn không thể tin được là mình nghe nhầm. Cậu ta không khỏi đứng bật dậy hỏi lại: "Cậu nói cái gì cơ? Tôi nghe không rõ."

Phó Như Niên nhướng mày: "Không có chuyện gì, tôi cũng không biết lần sau sẽ gặp ở đâu nữa." Giọng điệu không nghiêm túc đáp lại.

Khi Tiền Văn Truất nghe thấy điều này, đặt một tay lên ngực, anh ta cuối cùng cũng thở ra được một hơi.

Nhưng anh ta ngay lập tức phản ứng lại... Làm sao Phó Như Niên có thể đến một nơi như Cục Dân Chính được? Cậu ta hoàn toàn không có khả năng sẽ kết hôn với Sầm Dịch Ngạn đâu!

Thân phận của tổng giám đốc Sầm là gì chứ? Với giá trị hàng trăm tỷ như cậu Sầm thì một nghệ sĩ không có tên tuổi như cậu ta làm sao với tới được. Đối với những gì Phó Như Niên nói vừa rồi anh ta tuyệt đối không tin đâu, nhất định là cậu cố ý nói vậy để dọa anh ta thôi!

Mà hiện tại, Tiền Văn Truất lại cảm thấy trong lòng hơi khó chịu.

Phó Như Niên trước kia chỉ là một thiếu niên chưa trải sự đời, không có hậu thuẫn, càng không biết cố gắng, mặc kệ anh ta chỉnh đốn như thế nào cậu cũng chưa bao giờ dám lớn tiếng với anh cả.

Nhưng bây giờ Phó Như Niên là một hũ tiền, mà Tiền Văn Truất cũng không thể bỏ mặc một mình Phó Như Niên đối mặt với sự khốc liệt này được.

Vả lại, không phải ai cũng có thể kết giao với một người như tổng giám đốc Sầm được.

Nhưng, Phó Như Niên đã làm được.

Thôi kệ, để cậu sống tốt thêm vài năm nữa, sau này cũng phải có lúc cậu gặp khó khăn thôi. Tới lúc đó anh ta phải xem xét tình hình như nào rồi mới quyết định xử lý cậu được.

Nghĩ vậy, Tiền Văn Truất lập tức đem vấn đề ném ra sau lưng, rồi dặn dò cậu một chút: "Tôi nhớ trong tủ quần áo của cậu không có bộ nào đẹp hết đúng không? Lần sau, trước khi đi gặp cậu Sầm thì cậu nhớ ra ngoài mua một ít quần áo hàng hiệu nào nhìn được được một chút nhé. Cậu thử nghĩ kĩ đi, tiền bạc không thể không bỏ nhưng nếu không biết chăm chút bản thân một ít thì cậu Sầm sẽ cảm thấy cậu quá cổ hủ và lạc hậu, rồi không muốn gặp mặt cậu nữa thì tới lúc đó cậu cũng không còn chỗ nào để khóc đâu đấy.”

"Vâng."

Phó Như Niên lười biếng đồng ý một tiếng.

Cậu đưa tay ra bắt một chiếc taxi và trả lời kiểu đối phó với Tiền Văn Truất thêm hai câu rồi mới kết thúc cuộc gọi.

Chiếc điện thoại còn một chút hơi nóng thì lại nhận được một tin nhắn văn bản, được gửi bởi Sầm Dịch Ngạn từ hai phút trước.

Trong tin nhắn hiển thị chỉ có sáu con số, rõ ràng là mật khẩu của tấm thẻ phụ đó.

Phó Như Niên bật cười.

Trở lại căn hộ, ngay khi Phó Như Niên vừa mở cửa ra, cậu đã ngửi thấy mùi mì ăn liền nồng nặc.

Cách đó không xa, Nhiếp Khiêm Hạo, người đã mấy ngày không về, giờ lại đang vừa xem truyền hình vừa cầm cốc mì ăn liền lên hút xì xụp.

Cậu ta nghe thấy âm thanh thì lập tức quay đầu lại, nhìn thấy người đứng ở cửa là Phó Như Niên, cảm xúc phức tạp thoáng hiện lên trên khuôn mặt cậu ta, sau đó cậu ta đột ngột quay đầu lại, tiếp tục dán mắt vào màn hình mà không lên tiếng chào hỏi một câu.

Phó Như Niên cũng không thèm quan tâm.

Đây cũng không phải là ngày đầu tiên cậu quen biết Nhiếp Khiêm Hạo.

Phó Như Niên khẽ cúi người xuống, thay giày ra.

Nhiếp Khiêm Hạo thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Phó Như Niên, cuối cùng cũng không nhịn nổi mà mở miệng ra nói chuyện với cậu

Cậu ta duỗi tay đặt cốc mì ăn liền lên bàn cà phê, giả vờ thản nhiên hỏi: "Anh và người kia... tổng giám đốc Trần, hai người gặp mặt nhau sao rồi?"

Nghe vậy, động tác trên tay Phó Như Niên cũng đột ngột dừng lại.

Cậu nhìn qua chỗ Nhiếp Khiêm Hạo.

Điều đầu tiên đập vào mắt cậu là màu tóc của Nhiếp Khiêm Hạo hiện tại là màu xám, như màu tóc của mấy cụ già vậy.

Thực tế thì tông màu này quả thật không phải thứ có thể dễ dàng lấn át được, nếu không cẩn thận sẽ biến bản thân trở thành 'một cụ già' thực sự, không những vậy, màu này còn để lộ khuyết điểm về ngoại hình của mình. Nhưng với Nhiếp Khiêm Hạo, nó lại hài hòa một cách khó giải thích được. Cậu ta sở hữu một làn da trắng, kết hợp với khuôn mặt tinh xảo của mình thì với mái tóc sáng màu này, nếu người hâm mộ của cậu ta gặp được thì khó có thể kìm chế mà không thể không hét lên.

Nhưng nhìn kỹ lại thì lúc này Nhiếp Khiêm Hạo đang ngồi trên ghế sô pha, gương mặt lại lộ ra vẻ mệt mỏi.

Thời gian gần đây cậu ta phải đi công tác rất nhiều, quả thật là vô cùng bận rộn.

Chăm chỉ chụp ảnh, tạp chí, tổ chức các buổi gặp gỡ với những người hâm mộ, ghi hình các chương trình giải trí, và một loạt các chương trình như vậy, cậu ta hầu như không có thời gian để nhắm mắt nghỉ ngơi. Thế nên vì quá bận rộn, không có thời gian để ý đến chuyện của Phó Như Niên nên cậu ta cũng không biết rằng Phó Như Niên đã không còn bị vị tổng giám đốc Trần kia chú ý đến nữa.

Nếu không, cậu ta cũng sẽ không làm ra những hành động kì lạ này, nói chi là hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn như vậy.

Phó Như Niên đứng thẳng người dậy, chớp chớp mắt vài cái.

Cậu nhìn chằm chằm Nhiếp Khiêm Hạo một cái rồi đi vào phòng khách, cầm lấy cốc nước của mình, đi tới bình nước lấy một cốc nước, chậm rãi uống một ngụm, sau đó thản nhiên nói: "Xem ra cậu cũng rất quan tâm đến tổng giám đốc Trần nhỉ? Cậu có muốn tôi giúp một tay không? Tôi sẽ cung cấp thông tin liên lạc của ông ta cho cậu được không?"

Nhiếp Khiêm Hạo sững sờ một lúc, hiển nhiên cậu ta không ngờ Phó Như Niên lại có thể trả lời cậu như vậy.

Cậu ta hít sâu một hơi: "Ai nói tôi quan tâm đến ông ta kia chứ?!"

Nói xong, Nhiếp Khiêm Hạo quét mắt qua lại trên người Phó Như Niên, ra vẻ dò xét rồi nhẹ giọng nói: "Tôi cũng đâu có giống anh... giả bộ như không có chuyện gì để trèo lên cành cao làm phượng hoàng đâu."

Sau khi nói xong mấy chữ sau cùng, hình như cậu ta càng ngày càng có can đảm nên âm độ giọng nói của cậu ta cũng càng ngày càng lớn hơn.

“Ồ.” Phó Như Niên gật đầu.

Cậu ngẩng đầu uống cạn nước trong ly, đặt cốc sang một bên rồi bước vào phòng.

Cái kiểu trả lời hờ hững này của Phó Như Niên như không hề để tâm đến lời nói của Nhiếp Khiêm Hạo khiến cậu ta không khỏi có chút tức giận.

Nhìn cửa phòng đóng chặt của Phó Như Niên, Nhiếp Khiêm Hạo đột nhiên lại nắm chặt tay lại.

Phó Như Niên không phải là một người như vậy!

Nhưng mà cậu...

Nhiếp Khiêm Hạo im lặng một lúc rồi nhìn cốc mì ăn liền trước mặt, bỗng dưng cũng không muốn ăn nữa.

Cậu ta do dự một lúc lâu, cuối cùng dựa vào lưng ghế sô pha, dứt khoát lấy điện thoại ra kết nối với dãy số vừa gọi: "... Anh à, em là Khiêm Hạo đây. Đúng vậy, lần trước em đã nói với anh rằng em muốn giao Phó Như Niên cho một đại diện mới, tình hình bên nhân sự thế nào rồi anh?"

...

Ngày hôm sau, khi Phó Như Niên mở mắt, đã mười giờ rưỡi rồi.

Cậu lười biếng nằm trên giường lăn qua lăn lại thật lâu, cậu không muốn nghĩ tới việc rời khỏi giường một chút nào.

Nếu không phải nhờ cuộc điện thoại của Sầm Dịch Ngạn gọi tới, nhắc cậu đi cùng anh ta đến Cục Dân Chính để tiếp tục thực hiện các yêu cầu đã ghi trong thỏa thuận, thì e rằng Phó Như Niên sẽ tiếp tục lãng phí thời gian cho chăn êm nệm ấm mất.

Sau nửa tiếng sửa soạn, cậu lấy sổ hộ khẩu của mình ra rồi ném lên giường, sau đó Phó Như Niên mới đi chọn một bộ đồ tương đối trang trọng mặc vào.

Vừa xong, nhìn lại thời gian thấy cách giờ hẹn với Sầm Dịch Ngạn cũng không còn bao lâu.

Mà xe của Sầm Dịch Ngạn cũng đã đậu sẵn ở tầng dưới.

Phó Như Niên không thích để người khác đợi lâu, cậu nhíu mày, không còn thời gian để thắt cà vạt, nút áo vest cũng cài chưa xong, cậu dứt khoát cầm sổ hộ khẩu lên, mở cửa phòng ngủ bước ra.

Trong phòng khách, hiếm khi Nhiếp Khiêm lại không đi làm vào thời điểm này.

Cậu ta đang ngồi bất động trên sô pha, tay thì đang lướt điện thoại, vừa thấy Phó Như Niên đi ra, cậu ta đột nhiên ngồi thẳng dậy, trong mắt hiện lên một chút đắc ý xen lẫn kiêu ngạo: "Lại đây, tôi có chuyện muốn nói với anh."

Nói xong, lỗ mũi cậu ta cũng sắp nhếch lên tới trời rồi.

Phó Như Niên khẽ nhíu mày một cái, vừa nói vừa cài nút áo vest: "Cậu đừng làm phiền tôi, tôi đang vội, có gì thì chúng ta sẽ nói chuyện sau."

Vừa nói xong, cậu nhanh chóng đi thay giày mà không thèm nhìn lại người đang ngồi trên ghế sô pha.

Nhiếp Khiêm Hạo sửng sốt.

Cậu ta nhìn vào lưng Phó Như Niên, nhận ra rằng bộ quần áo hôm nay Phó Như Niên mặc dường như là một mẫu mới do một thương hiệu nổi tiếng phát hành trong năm nay, nói chung là một phiên bản giới hạn, nó rất có giá trị đấy...

Phó Như Niên kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?

Từ khi nào mà tổng giám đốc Trần lại trở nên hào phóng như vậy?

Cậu ta càng suy nghĩ, cậu ta càng lo lắng, rốt cuộc Phó Như Niên đang muốn đi đâu?

Trơ mắt nhìn Phó Như Niên đi xuống cầu thang, Nhiếp Khiêm Hạo đột nhiên đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, đi đến ban công rồi nhìn xuống.

Một lúc sau, Phó Như Niên xuất hiện trong tầm mắt cậu ta.

Trông Phó Như Niên có vẻ khá vội vàng, cậu ta ít khi nào thấy cậu bước những bước dài khi đi bộ như này, cho đến khi đi đến một chiếc xe hơi sang trọng đang đậu ở tầng dưới thì cậu mới mở cửa ra và ngồi vào.

Bởi vì góc nhìn nghiêng nên Nhiếp Khiêm Hạo chỉ có thể nhìn thấy được một góc bộ quần áo của người đàn ông ngồi trong xe.

Đó là ai vậy chứ?

Chắc là tổng giám đốc Trần rồi...

Từ trước tới giờ Phó Như Niên luôn né tránh việc giao tiếp với người khác, nếu không, cậu đã rất nổi tiếng trong hai năm qua rồi, cần gì chờ đến lúc này.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Nhiếp Khiêm Hạo bỗng nhiên trở nên khó coi.

Phó Như Niên ăn mặc nghiêm túc như vậy, lại còn trang điểm kĩ càng, trông cậu cũng rất gấp gáp, thậm chí còn không có thời gian để nói chuyện dù chỉ một câu với cậu ta nữa mà. Tất cả chỉ là vì tổng giám đốc Trần, người mà có cái bụng phệ cùng với cái đầu heo kia sao?!

Đúng là...

Nhiếp Khiêm Hạo hít thở sâu một cái.

Không cứu nổi nữa rồi!

Ở phía bên kia, sau khi Phó Như Niên lên xe, cậu chào Sầm Dịch Ngạn một tiếng, cuối cùng cũng dư thời gian ra để thắt cà vạt.

Lúc này, Phó Như Niên hơi cúi đầu xuống, mái tóc có hơi lộn xộn khiến người khác nhìn vào khó có thể kiềm chế được mà không sờ lên. Đôi tay đang thắt cà vạt của cậu trắng nõn, các đốt xương ngón tay vừa dài vừa rõ ràng, khiến cậu trông giống như một người làm trong giới nghệ thuật vậy.

Mà bộ quần áo cậu mặc hôm nay cũng rất trang nhã. Nhưng cũng thật tình cờ, màu sắc bộ quần áo của cậu lại rất phù hợp với bộ đồ mà Sầm Dịch Ngạn mặc hôm nay.

Nhìn thấy Phó Như Niên như chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, Sầm Dịch Ngạn mới từ từ thu hồi ánh mắt.

Tay anh cầm hồ sơ bên cạnh lên, đưa cho Phó Như Niên: "Đây là chi tiết tài sản của tôi, hoàn cảnh gia đình hiện tại, bản sao hợp đồng hôn nhân đã ký hôm qua, giấy khám sức khỏe chứng minh tôi không thể có tình cảm với người khác... Cậu có mang sổ hộ khẩu để đi đăng ký với tôi không? "

Phó Như Niên gật đầu: "Có, tôi có mang theo."

Cậu duỗi tay nhận lấy tập tài liệu dày cộp, chợt nhớ ra điều gì đó, đột ngột ngẩng đầu hỏi Sầm Dịch Ngạn: "Anh có muốn tôi khám sức khỏe trước hôn nhân không?"

“Không cần thiết.” Sầm Dịch Ngạn lắc đầu.

Phó Như Niên gật đầu, mở hợp đồng trong tay ra, bắt đầu xem xét trong thời gian di chuyển.

Chiếc xe nhanh chóng chạy đến trước cửa Cục Dân Chính.

Phó Như Niên nhét hợp đồng vào túi hồ sơ, đặt qua ghế bên cạnh rồi mở cửa bước ra khỏi xe.

Hôm nay có rất nhiều người đến đăng ký kết hôn, sảnh chính đã có ba hàng dài đang đứng xếp hàng. Tuy nhiên, Sầm Dịch Ngạn là người có thân phận đặc biệt nên đã được chuẩn bị trước, mọi việc đều đã sắp xếp xong xuôi, không cần chờ đợi chút nào. Hai người trực tiếp đi tới khu vực VIP để thực hiện các khâu thủ tục cuối cùng.

Nửa tiếng sau, Phó Như Niên cầm trên tay một cuốn sổ đỏ nhỏ.

Trong lòng cậu chợt dâng lên một cảm xúc nào đó hơi khác lạ.

Mặc dù đất nước này hai người đồng giới có thể kết hôn với nhau, nhưng mấu chốt vẫn là chế độ đa thê vẫn bị nghiêm cấm ở đây.

Trong nguyên tác, sau khi Thu Triều đính hôn cùng cậu cả nhà họ Ôn, anh ts dần bộc lộ con người thật của mình. Anh ta không ngại việc chia sẻ Thu Triều cùng những người đàn ông khác, điều này càng khiến Thu Triều trở nên điên cuồng, ngang ngược hơn lúc trước rất nhiều.

Nửa năm sau, Thu Triều đã hoàn toàn cảm nhận được sự khó khăn khi phải sống trong một cuộc sống như vậy nên tự nhiên cậu ta cũng sẽ không muốn kết hôn nữa.

—— Không cần biết cậu ta kết thúc với người nào, người khác cũng sẽ ghen tị mà nổi hứng lên làm tiếp tục với cậu như chưa hề được thỏa mãn vậy.

Là một trong những người tình của Thu Triều, Phó Như Niên thực sự khao khát có được một cuốn sổ đỏ nhỏ như vậy với người mà mình luôn dành tình cảm cho, để minh chứng cho mọi người thấy rằng, đây là nửa kia của cậu. Nhưng rốt cuộc, vì cốt truyện không thể sửa lại, nên cuối cùng cậu cũng không thể chạm được vào nó.

Nhưng hiện tại đã khác, tình thế đang dần lệch đi khỏi cốt truyện.

... Mặc dù đối tượng lần này đã thay đổi.

Phó Như Niên đột ngột quay lại nhìn Sầm Dịch Ngạn thì phát hiện ra Sầm Dịch Ngạn cũng đang nhìn mình chằm chằm.

Cậu nhướng mày hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Sầm Dịch Ngạn lắc đầu: "Không có gì."

Sau khi cất kĩ tờ giấy đăng ký kết hôn, anh hỏi: "Mấy ngày này tôi có hơi bận, chừng nào có thời gian rảnh, tôi đưa cậu về gặp bố mẹ của chúng ta sau."

Bố mẹ chúng ta?

Quả nhiên cậu Sầm này thích nghi rất nhanh với thân phận mới của mình!

Phó Như Niên đột nhiên nổi hứng, muốn trêu ghẹo Sầm Dịch Ngạn một chút. Cậu khẽ cười một cái rồi nhìn Sầm Dịch Ngạn bằng một đôi mắt trong trẻo chứa đầy sự ủy khuất, cất giọng nũng nịu của mình làm người khác khó mà kiềm chế được muốn ôm vào lòng, cậu hỏi Sầm Dịch Ngạn: "Vậy sau này tôi có thể xưng hô thân mật hơn với anh một chút được không? Xưng hô em và anh sẽ làm mối quan hệ của chúng ta như gần gũi hơn, điều này phù hợp với thân phận bây giờ của em, không đúng sao?"

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

[Điểm đáng chú ý] Một số chi tiết nhỏ trong chương lần này là điềm báo, không phải là đánh máy lỗi đâu, mọi người đừng hoang mang nhé.

Ngày mai thứ 5 cho mình xin nghỉ một bữa nha~ Sáng thứ sáu mọi người nhớ ghé đến ủng hộ mình nhóoo~
Chương kế tiếp