Lấy Mạo Phục Người

Chương 16
Yết hầu của Sầm Dịch Ngạn khẽ cử động lên xuống.

Anh nhanh chóng dời ánh mắt của mình khỏi khuôn mặt trắng nõn của Phó Như Niên và trả lời một cách dửng dưng: "Cậu muốn sao cũng được."

Câu trả lời này rõ ràng là đã chấp nhận cách xưng hô này rồi.

Phó Như Niên không kiềm chế được mà mỉm cười.

Cậu để cuốn sổ đỏ nhỏ nhắn kia xuống, nhích lại gần Sầm Dịch Ngạn, ngẩng đầu lên nói với anh: "Tôi chỉ nói đùa thôi. Vì mục đích của anh Sầm đây là đối phó với cha mẹ anh nên tôi đương nhiên sẽ cố gắng hết sức để giúp anh Sầm giữ bí mật chuyện hai chúng ta đã kết hôn. Anh cũng có thể tận dụng cơ hội này để gặp gỡ những người khác, nếu lỡ như anh gặp được người khiến anh có thể rung động thì anh chỉ cần nói rõ ràng cho tôi biết là được rồi."

Phó Như Niên nói xong lại nhìn vào Sầm Dịch Ngạn, chớp chớp đôi mắt trong trẻo, chờ câu trả lời từ anh.

Cậu cũng đã bày tỏ rõ ràng suy nghĩ và thái độ của bản thân như thế này, chắc là Sầm Dịch Ngạn sẽ cảm thấy yên tâm rồi.

Nhưng thật ra...

Sầm Dịch Ngạn có thể được coi là một người có mức chịu đựng, nhẫn nhục rất là cao. Trước đây, khi ký hợp đồng, cậu cũng đã đề cập đến chuyện cắm sừng cho anh, nhưng trên mặt anh lại không có chút biểu hiện gì, mà anh còn đồng ý để Phó Như Niên giao du với những người khác, bây giờ nghĩ lại chuyện này cũng thật kỳ lạ.

Tuy rằng Sầm Dịch Ngạn là người không thể nào có tình cảm với người khác, nhưng Sầm Dịch Ngạn là người có thân phận gì chứ?

Nếu Sầm Dịch Ngạn muốn tìm một người thích hợp để kết hôn thì bộ anh không tìm được chắc? Mặc dù trước đó anh đã nêu lý do chọn Phó Như Niên rất chính đáng, nhưng dù vậy, anh cũng không cần thiết phải trả cho cậu phần lợi ích như vậy, nó quá là nhiều...

Vả lại, đâu phải không có người nào có điều kiện giống như Phó Như Niên cậu, thậm chí, so với cậu, còn có rất nhiều người dù là điều kiện, thân phận cũng đều tốt hơn.

Trong trường hợp này, tất nhiên Phó Như Niên không thể bỏ qua cơ hội kiểm tra Sầm Dịch Ngạn một chút.

Cậu nhỏ giọng nói tiếp: "Đến lúc đó, tôi tuyệt đối sẽ không quấy rầy tổng giám đốc Sầm đâu."

Sầm Dịch Ngạn nhẹ nhàng nói: "Không cần thiết. Dù chỉ là diễn trò cho bố mẹ tôi xem thì chúng ta cũng phải làm một cách hoàn hảo nhất, để lấy được sự tin tưởng từ bố mẹ tôi là rất khó đấy. Hiện tại, thân phận cậu đã khác, nên cậu phải tự ý thức được điều này và làm tốt công việc của mình như đã thỏa thuận trước đây đi."

Nghe xong, Phó Như Niên mỉm cười một cách đúng mực: "Được thôi, tôi biết rồi thưa cậu Sầm."

Hai người cùng bước tới chiếc xe đang đậu gần đó.

Sầm Dịch Ngạn mở cửa xe, trước khi ngồi vào vị trí, anh đột nhiên quay đầu nói với Phó Như Niên: "Sau này đừng có xưng hô xa lạ như vậy. Bây giờ cậu cũng là người có trách nhiệm phải làm người khác tin tưởng rằng chúng ta đã kết hôn."

Phó Như Niên: "... Được rồi."

Sầm Dịch Ngạn lại nói: "Tôi cho cậu hai ngày để thu dọn đồ đạc, sau đó sẽ có người đến chuyển đồ cậu tới chỗ ở sau này của chúng ta. Tôi sẽ gửi địa chỉ nơi đó cho cậu sau."

Nghe vậy, Phó Như Niên khẽ kêu một tiếng: "À", giống như một con thỏ đang sợ hãi, rồi thận trọng nhìn về phía Sầm Dịch Ngạn: "Vậy thì, tôi sẽ ở..."

“Cậu sẽ ngủ trong phòng dành cho khách.” Sầm Dịch Ngạn nói.

Phó Như Niên: "Cảm ơn cậu Sầm."

Phó Như Niên rũ hàng mi dài xuống, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi thất vọng.

Cả hai người đều đã kết hôn, tại sao Sầm Dịch Ngạn lại xử lý mấy chuyện này thiếu chuyên nghiệp như vậy chứ?

Anh thực sự để yên cho cậu ngủ trong phòng khách mà không hề bị thu hút bởi vẻ đẹp của cậu thì thôi, chẳng lẽ anh thật sự không có dục vọng sao...

Chậc chậc.

Vậy thì chỉ có thể nghĩ là anh đang phí phạm của trời thôi.

Sau đó, cậu nhanh chóng tìm hiểu, rốt cuộc người không thể có tình cảm với người khác có dục vọng hay không...

Phó Như Niên không khỏi thở dài trong lòng.

Sau khi xe chạy đến tầng dưới khu chung cư cậu sống, Phó Như Niên nở nụ cười ngọt ngào, nói với Sầm Dịch Ngạn: "Cậu Sầm, hẹn gặp anh lần sau."

Sầm Dịch Ngạn nhỏ giọng đồng ý một tiếng.

Sau khi Phó Như Niên mở cửa xe đi xuống thì xưng hô giữa hai người vẫn không đổi, Sầm Dịch Ngạn ngồi trong xe cũng không lên tiếng nhắc nhở.

Đối với sau này, dù sao đây chỉ là một chuyện vặt vãnh không đáng để nhắc đến. Huống chi, ngày tháng tương lai còn dài, vẫn còn nhiều thời gian để anh từ từ uốn nắn Phó Như Niên mà.

Cửa xe đóng lại.

Sầm Dịch Ngạn ngồi trong xe, ánh mắt bình tĩnh.

Anh nhìn Phó Như Niên xoay người bước lên lầu mà không có lấy một chút do dự nào, anh không khỏi nhíu mày một cái. Cho đến khi bóng dáng Phó Như Niên không còn trong tầm mắt anh nữa, Sầm Dịch Ngạn mới quay đầu lại và ra lệnh cho người lái xe: "Chúng ta rời khỏi đây được rồi."

Nói xong, Sầm Dịch Ngạn đưa tay chạm vào quyển sổ chứng nhận kết hôn của mình đang nằm ngay ngắn trong túi.

...

Phó Như Niên bước từng bước thật nhẹ nhàng lên lầu và mở cửa nhà ra.

Cậu vẫn nghĩ rằng Nhiếp Khiêm Hạo là người luôn bận rộn nên giờ này chắc có lẽ cậu ta đã sớm rời đi. Nhưng cậu lại không ngờ rằng khi cậu vừa nhìn thoáng qua phòng khách, lại nhìn thấy có người đang ngồi trên ghế sô pha, trông có vẻ bực bội. Phó Như Niên cũng đành chịu vì cậu cũng không biết cậu ta đang nghĩ gì mà.

Tư thế của cậu ta đang ngồi giống hệt như khi Phó Như Niên nhìn cậu ta lần cuối rồi rời đi. Cứ như thể, từ đầu đến cuối, cậu ta không hề nhúc nhích một chút nào vậy.

Phó Như Niên có hơi bất ngờ một chút.

Cuối cùng cậu cũng nhớ Nhiếp Khiêm Hạo đã nói gì trước khi cậu rời đi: "Khụ khụ, tôi về rồi. Lúc trước, cậu muốn nói gì với tôi sao?

Nhiếp Khiêm Hạo quay đầu lại và lia mắt nhìn Phó Như Niên từ trên xuống dưới.

Sau khi nhìn kĩ càng thế này, không hiểu sao cậu ta lại cảm thấy, khi Phó Như Niên rời đi và so với lúc về nhà, hình như Phó Như Niên có chút vui vẻ hơn, giữa lông mày cũng lộ ra sự hạnh phúc... Anh ta sau khi đi chơi cùng với người kia lại vui đến mức không thể giấu nổi biểu cảm sao?

Gần như ngay lập tức, Nhiếp Khiêm Hạo không thể kìm nén được bóng tối lạnh lẽo trong lòng đang dần lan ra nữa.

Cậu ta đột nhiên mở miệng châm biếm nói: "Hiện tại rốt cuộc anh cũng có thời gian nghe tôi nói chuyện rồi sao?"

Nói xong, nhìn thấy sắc mặt Phó Như Niên có chút thay đổi, Nhiếp Khiêm Hạo ý thức được thái độ của bản thân không đúng, nhưng cậu ta cũng không chịu thay đổi, có chút bướng bỉnh nhìn người đang đứng ở cửa.

Phó Như Niên khẽ cau mày một cái, hơi khó chịu.

Nhưng hôm nay, tâm trạng của cậu lại rất tốt, nên lười biếng cùng Nhiếp Khiêm Hạo cãi vã với nhau.

Nếu Nhiếp Khiêm Hạo đã không muốn nói chuyện đàng hoàng, thậm chí, trong lời nói của cậu ta lại mang theo vẻ hiển nhiên như đang hỏi tội, vậy thì cậu không thèm đếm xỉa đến người vừa nói nữa, dưới cái nhìn tràn đầy tức giận của Nhiếp Khiêm Hạo, Phó Như Niên dứt khoát quay trở lại phòng của mình.

Về tới phòng, lấy quyển sổ chứng nhận kết hôn từ trong túi xách ra, Phó Như Niên loay hoay tìm một góc thích hợp để chụp ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè. Phó Như Niên không có kết bạn với nhiều người trong giới của mình nên cậu cũng nhanh chóng chặn hết mấy người đó lại, chỉ để lại một mình Thu Triều.

Sau khi làm tất cả những điều này, Phó Như Niên đi thay quần áo để tắm rửa.

Sau khi ra ngoài, trên người Phó Như Niên đã mặc bộ quần áo ở nhà, rất thoải mái. Sau đó, cậu lại lấy điện thoại di động ra kiểm tra.

Thu Triều chắc chắn đã nhìn thấy bức ảnh mà cậu đã đăng lên. Nhưng rõ ràng là cậu ta không tin vào điều này vì phần bình luận của cậu ta đã viết: Kỹ thuật chỉnh sửa ảnh của anh rất tốt đấy, nhưng anh và Sầm Dịch Ngạn đều là một, đều là người giống nhau, vì vậy, hai người được đặt chung một khung có vẻ không hợp lắm nha.

Nhìn lời bình luận của cậu ta, Phó Như Niên không thể nhịn được, bèn bật cười thành tiếng.

Đều là một là cái gì cơ chứ.

Bây giờ cậu đã không còn là một mình đâu đấy.

Luôn làm việc chăm chỉ, làm sao có thể nằm xuống mà tận hưởng sự thoải mái đây? Như người xưa thường nói, chỉ lo bò kiệt sức chứ không lo thiếu ruộng cày quả là đúng mà.

Trong nguyên tác, trước bữa tiệc đính hôn, Thu Triều là người rất sắc sảo, nhạy bén nhưng lại không nhận ra rằng cậu đã thay đổi. Vậy xem ra, chỉ có thể là trình độ diễn xuất của cậu đã đạt tới đỉnh cao rồi, không có một chút sơ hở nào cả.

Huống hồ, Phó Như Niên xem xét lại bức ảnh chứng nhận kết hôn mà cậu đăng, rõ ràng cũng không tệ mà.

Màu sắc quần áo của hai người rất hợp nhau, đầu cả hai cũng dựa gần sát vào nhau. Mặc dù Sầm Dịch Ngạn không cười, nhưng thoạt nhìn bức ảnh này, họ lại rất gần gũi, căn bản không khiến mối quan hệ kết hôn hợp đồng của hai người bị người khác phát hiện ra.

Phó Như Niên sờ cằm, suy nghĩ.

Mặc dù không được nói rõ trong nguyên tác, nhưng đọc qua mấy lời bình luận của Thu Triều thì có thể thấy, cậu ta là người rất kiêu ngạo. Chắc là cậu ta luôn nghĩ rằng tất cả những người đàn ông tốt trên thế giới này đều nên cúi đầu, quỳ gối dưới quần của cậu ta.

Mà hiện tại, Thu Triều lại không biết rằng Sầm Dịch Ngạn là một người cứng rắn, càng không biết rằng, trong tương lai, cậu ta sẽ không còn cơ hội nào ở bên Sầm Dịch Ngạn nữa.

Theo lối suy luận này, khi Phó Như Niên đột nhiên đăng một bức ảnh như thế này, mặc dù Thu Triều trả lời rất bình tĩnh, nhưng chắc hẳn, trong lòng của cậu ta có lẽ đã rối tung rối mù rồi. Cậu ta cũng không thể nào ngừng suy đoán, xem đây có phải là sự thật hay không.

Tất nhiên, cuối cùng kết luận của cậu ta sẽ là giả.

Vậy nên, Phó Như Niên rất hài lòng về việc này.

Cậu vui sướng một hồi, tuy trong lòng rất vui mừng, nhưng cậu cũng nhanh chóng trực tiếp xóa bức ảnh kia, gỡ những người bị chặn ra khỏi danh sách chặn xem tin.

Ngay sau khi kết thúc loạt thao tác trên, tin nhắn của Thu Triều ngay lập tức gửi đến.

Thu Triều: Phó Như Niên, anh thấy bản thân có phải quá nghịch ngợm rồi không? Anh lại đăng cái loại ảnh này lên vòng bạn bè nữa chứ... Cũng may là anh vừa xóa nó đi, nếu không thì em thực sự tin đây là sự thật rồi!

Phó Như Niên khẽ cười một cái, rồi nhanh chóng trả lời cậu ta bằng một cái biểu cảm mỉm cười như không có chuyện gì.

Thu Triều: ... Anh Như Niên, sau này tốt nhất đừng dùng mấy cái biểu cảm này để trò chuyện với người khác... Nụ cười này có ý nghĩa là châm chọc, mỉa mai đấy, biểu lộ suy nghĩ rất xấu.

Phó Như Niên nói trong lòng, đương nhiên tôi biết rồi, vì vậy, cái này đặc biệt gửi tới cậu đấy.

Tuy nghĩ vậy, cậu lại gõ gõ bàn phím trả lời Thu Triều: Thật không? Trước giờ anh vẫn không biết điều này đấy, ha ha.

Thu Triều: …

Sau cùng, Thu Triều chỉ gửi một chuỗi dấu chấm câu rồi không có phản hồi nào khác nữa.

Hiện tại, trong lòng Phó Như Niên tràn ngập niềm vui.

Nhưng, ngay khi cậu định đặt điện thoại sang một bên để bắt đầu thư giãn đọc sách, cậu lại nghe thấy điện thoại rung lên, đành nhấc lên xem có cái gì, nhìn thấy thông báo có thêm một người bạn mới muốn kết bạn, liên lạc với cậu.

Nhướng nhướng mày, Phó Như Niên nhấp chuột vào thì thấy tên của người bạn mới này lại là Ôn Yến Minh...

Làm thế nào anh ta lại biết WeChat của cậu?

Lấy nó từ Thu Triều sao?

Phó Như Niên cũng tùy tiện bấm chấp nhận lời mời kết bạn kia.

Ôn Yến Minh: Cậu đã kết hôn với Sầm Dịch Ngạn sao???

Tiếp theo, anh ta liên tiếp gửi một loạt dấu chấm hỏi.

Phó Như Niên chớp chớp mắt.

Khóe miệng khẽ giật một cái, trước tiên là dặn dò vị Ôn thiếu gia kia đừng vội nhấp vào nghe tin nhắn bằng giọng nói của cậu, sau đó cậu chậm rãi thu âm lại, nói với giọng điệu trầm thấp, mờ ám không rõ ràng: Tổng giám đốc Ôn muốn trêu đùa vợ người khác sao?

Trong một khách sạn sang trọng.

Ôn Yến Minh đang ngồi trước mặt Thu Triều.

Sau khi Phó Như Niên đăng bức ảnh đó, Thu Triều có vẻ hơi lơ đễnh, hết lần này đến lần khác lấy điện thoại di động ra xem, bữa ăn này có vẻ không thể nuốt nổi nữa.

Ôn Yến Minh cũng không quan tâm.

Dù sao thì anh ta cũng không có cảm giác gì với Thu Triều.

Anh ta giả bộ tình cờ hỏi Thu Triều về phương thức liên lạc của Phó Như Niên, sau đó, Ôn Yến Minh nhanh chóng gửi lời mời kết bạn với cậu.

Sau khi chờ hai người trò chuyện xong, nhìn thấy những gì Phó Như Niên gửi cho Thu Triều, Ôn Yến Minh cũng nhanh chóng biết rằng Phó Như Niên muốn làm điều gì đó xấu xa với Thu Triều.

Nhưng trong lòng anh ta như đang có một cái móng vuốt nhỏ cào cào lòng anh ta, rất khó chịu. Vì vậy, anh ta không nhịn được, muốn hỏi xem cuối cùng cậu đang muốn giở trò gì.

Nhướng nhướng mày, Ôn Yến Minh lại đứng dậy nói với Thu Triều đang ngồi bên cạnh: "Anh đi vệ sinh một lát."

Nói xong, không đợi Thu Triều đáp lại, anh ta đã trực tiếp bước vào nhà vệ sinh.

Mãi cho đến khi cửa phòng tắm đóng lại, Ôn Yến Minh mới bấm vào tin nhắn bằng giọng nói của Phó Như Niên, đưa điện thoại lại gần lỗ tai.

Giọng nói trầm thấp và hơi khàn khàn của Phó Như Niên truyền đến.

Sau khi nghe rõ nội dung của đoạn tin nhắn, Ôn Yến Minh hít sâu một hơi gần như ngay lập tức.

Anh ta nhanh chóng đưa điện thoại ra xa, như thể đó là một loại virus nguy hiểm nào đó.

Nhìn chằm chằm vào đoạn tin nhắn thoại kia một lúc lâu, Ôn Yến Minh không khỏi mắng: "Mẹ kiếp, chỉ biết tán tỉnh người khác! Lần này tôi nhất định sẽ không để bị lừa nữa đâu!"

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Ôn Yến Minh: Lần này nhất định tôi sẽ không bị lừa nữa!

Phó Như Niên: Thật không?
Chương kế tiếp