Lấy Mạo Phục Người

Chương 18
Phó Như Niên nghĩ lại, nhưng cho dù là chọc ghẹo đi nữa, bây giờ cũng không phải lúc.

Cậu còn đang vội muốn đến nhà mới xem thử.

Ngồi trên sô pha nghịch điện thoại một lát, Phó Như Niên nhìn thời gian, cảm thấy gần đến giờ rồi, liền xách theo hành lý của mình, bước ra khỏi cửa chung cư.

Xe vừa mới nổ máy, Phó Như Niên đã nhận được điện thoại của đại diện Tiền Văn Truất.

Phó Như Niên ngẩn người, đoán hẳn là do Sầm Dịch Ngạn bên kia đã ra tay.

Cậu cũng không sốt ruột gì mà vẫn chậm rì đem rương hành lý bỏ vào cốp xe. Kéo cửa xe ra ngồi vào bên trong rồi nói địa chỉ cho tài xế, sau khi chuẩn bị xong xuôi, mới bấm nút nghe máy.

Vừa mới bắt máy một cái, bên kia đầu dây truyền đến âm thanh gần như gào thét của Tiền Văn Truất: “Phó Như Niên cậu có ý gì!? Qua cầu rút ván đúng không?”

Phó Như Niên nhíu mày.

Giọng của Tiền Văn Truất thật sự là quá lớn, thậm chí khi nói xong câu cuối giọng có hơi bể tiếng, truyền xuyên qua điện thoại, chạm đến lỗ tai của bác tài đang lái xe ở phía trước khiến bác không nhịn được phải quay đầu nhìn thoáng qua Phó Như Niên.

Cậu hoàn toàn có thể cảm nhận được tâm trạng hiện tại của Tiền Văn Truất.

Khóe miệng Phó Như Niên giật một cái.

Cậu duỗi tay đưa điện thoại di động ra xa một chút.

Trên mặt Phó Như Niên không có lấy chút biểu cảm nào, thậm chí còn là kiểu không chút để ý. Giọng nói lại mang theo cảm giác lo lắng dày đặc: “Anh Tiền, anh có ý gì? Sao lại tức giận thế này chứ? Mau uống chút trà hoa cúc giải nhiệt đi.”

“Cậu đừng có mà giả ngu với tôi!”

Tiền Văn Truất thở không nổi.

Nếu không phải vì đang nói chuyện với Phó Như Niên. Chỉ sợ bây giờ anh ta đã ném điện thoại mất rồi!

Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Tiền Văn Truất liền cảm thấy nghẹn khuất.

Chỉ mới hai mươi phút trước, anh ta vừa xem nhẹ giám đốc cùng các đồng nghiệp của mình, vừa nghênh ngang dọn đến văn phòng mới.

Trên thực tế, nếu người đại diện đột nhiên sở hữu một người nghệ sĩ tài năng sẽ không thể thay đổi vị trí của mình nhanh đến vậy, càng sẽ không được nhận đãi ngộ tốt đến thế, nhưng ai ngờ người mà Phó Như Niên qua lại lại là Sầm Dịch Ngạn.

Anh ta vừa nói một câu, người của công ty hiển nhiên lập tức chú ý.

Bên này, Tiền Văn Truất vừa mới thu xếp đồ xong xuôi, bên kia giám đốc đã ra ngoài nghe điện thoại.

Lúc ấy Tiền Văn Truất còn chẳng để ý.

Không nghĩ đến chỉ một lát sau, Tiền Văn Truất còn chưa kịp hưởng thụ xong, mông ngồi xuống ghế còn chưa ấm, giám đốc lại trở về. Nụ cười xuân ấm áp trong nháy mắt biến thành trời đông giá rét lạnh lẽo thấu xương.

Giám đốc ngồi trên ghế nhìn Tiền Văn Truất, lạnh lùng nói: “Tiền Văn Truất, cậu cũng được lắm, thế mà lại dám gạt tôi? Phó Như Niên kia không phải nghệ sĩ mà cậu mang đến! Cậu còn không biết xấu hổ mà mặt dày đi ôm đùi tổng giám đốc Sầm?! Cậu cút ngay cho tôi, cút về đi!”

Tiền Văn Truất há hốc mồm ngay tại chỗ.

Anh ta vội đứng dậy: “Là, là thế nào? Phó Như Niên chính là do tôi mang đến mà!”

Nhưng lúc này dù có nói cái gì cũng đều vô dụng cả rồi, không biết tổng giám đốc Sầm đã nói gì với lãnh đạo cấp cao của công ty. Tổng giám đốc không chừa cho anh ta chút mặt mũi nào, ngay lập tức đuổi anh ta ra khỏi phòng.

Mấy người đại diện khi trước còn nói ngưỡng mộ Tiền Văn Truất, thấy người gặp họa đều nhịn không được mà vui sướng.

“Anh Tiền cũng thảm quá rồi nhỉ?”

“Anh ta mà thảm chỗ nào. Không ngờ sẽ bị vả mặt nhanh đến thế, ban nãy anh ta cứ như sắp bay lên trời tới nơi luôn rồi...”

“Còn không phải sao. Có điều loại chuyện môi giới nghệ sĩ này, cũng chỉ có một mình anh Tiền dám nói nhảm khắp nơi thôi nhỉ? Đây không phải là gặp báo ứng rồi sao? Càng không nghĩ đến rằng, Tiền Văn Truất thế mà cũng có thể nắm bắt được đường dây của tổng giám đốc Sầm?”

“Ở khách sạn tôi có một vài người quen, cũng hóng được xíu tin tức, đây đâu phải là do Tiền Văn Truất? Là nghệ sĩ kia tự mình ganh đua. Người mà Tiền Văn Truất giới thiệu cho nghệ sĩ kia chính là tổng giám đốc Trần mà!”

“Tổng giám đốc Trần nào?”

“Còn có thể là ai nữa chứ?”

“Ôi, đây không phải là muốn người ta đi tìm đường chết sao? Tổng giám đốc Trần kia đã vờn chết hai người rồi không phải sao?”

“Chậc chậc chậc, chẳng trách tổng giám đốc Sầm lại tức giận như vậy, tiểu tình nhân sắp bị người khác hại chết mất rồi.”

Tiền Văn Truất nghe bọn họ nói chuyện, đỏ mặt tía tai, anh ta luống cuống tay chân móc điện thoại từ trong túi ra, gọi điện thoại cho Phó Như Niên.

Thế nên mới xảy ra chuyện như lúc nãy.

Phó Như Niên đáng lý ra nên giận Tiền Văn Truất.

Nhưng nhìn thấy Tiền Văn Truất chật vật đến vậy, Phó Như Niên lại chỉ cảm thấy tâm trạng mình bình tĩnh.

Cậu nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ, hờ hững nói: “Anh Tiền, tôi làm sao có thể giả ngu với anh được? Có điều những lời anh nói, tôi thật sự không hiểu. Tôi cảm thấy rằng, con người của tôi có phần hơi đơn giản. Ai tốt với tôi, thì tôi tốt với người đó. Ai đối xử tệ với tôi, tôi sẽ tệ lại với người đó. Đạo lý này, không phải anh Tiền không biết đấy chứ?”

Tiền Văn Truất hít sâu một hơi: “Cậu phải biết rằng, nếu không phải nhờ tôi, cậu làm gì có thể sánh bằng Sầm Dịch Ngạn?!”

Khi nói những lời này, Tiền Văn Truất cố ý nhìn vào những người xung quanh.

Đúng vậy, nếu không phải hồi đó anh ta đưa thẻ phòng cho Phó Như Niên, để cậu đi tìm tổng giám đốc Trần, Phó Như Niên sao có thể đúng lúc gặp được Sầm Dịch Ngạn? Nói như vậy, Phó Như Niên thế nào cũng phải cảm ơn anh ta mới đúng!

Trong chốc lát Tiền Văn Truất đã trở nên kiên định hơn một chút.

Còn những đồng nghiệp bị anh ta trừng mắt đều bĩu môi, ai bận việc nấy.

Thấy thế, Tiền Văn Truất mới cảm thấy trái tim dễ chịu đi một chút.

Phó Như Niên khẽ cười một tiếng: “Có phải anh Tiền đã quên rồi không, tổng giám đốc Trần là loại người gì?”

Tiền Văn Truất sửng sốt, sắc mặt trắng bệch: “Lúc ấy chính cậu cũng đồng ý…”

“Đúng vậy, tôi phải đồng ý, bằng không tổng giám đốc Trần kia có thể dùng rất nhiều cách để đối phó với tôi.” Phó Như Niên kiên nhẫn giải thích cho Tiền Văn Truất: “Lúc trước tôi không đồng ý, lúc sau bị chụp bao tải cũng không phải chỉ một hai người nhỉ? Tin tức của anh nhanh như vậy, không thể không biết.”

Đầu bên kia điện thoại không một tiếng động.

Phó Như Niên thở dài một tiếng: “Được rồi, tôi cũng đã tâm bình khí hòa giải thích cho anh một chút lộ trình trong tâm tôi rồi, bây giờ anh vừa lòng rồi chứ?”

Tiền Văn Truất lẩm bẩm nói: “Nhưng nếu cậu không có tôi giật dây, cũng không thể nào đi đến khách sạn được…”

Anh ta vẫn rối rắm chỗ đó như cũ.

Phó Như Niên không màng hình tượng, trợn trắng mắt.

Sắc mặt cậu lạnh nhạt, dứt khoát cúp máy, chặn luôn Tiền Văn Truất.

Cứ tưởng rằng Tiền Văn Truất sẽ vì việc này mà nhận ra chính anh ta đang làm việc không đúng chỗ, lại không nghĩ rằng, anh ta thế mà một mực cũng không chịu giác ngộ. Đã vậy thì đừng trách Phó Như Niên... Tàn nhẫn.

Loại chuyện thổi gió bên gối này, đối với Phó Như Niên mà nói là quá dễ dàng.

Cậu phát ngốc nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ một lát, mãi đến khi đầu óc tỉnh táo lại, đã đến nơi cần đến rồi.

Phó Như Niên vừa chuẩn bị trả tiền, thì nghe tài xế ho nhẹ một tiếng, nói: “Anh bạn, tôi vừa mới nghe cậu nói chuyện điện thoại xong. Cậu là giang hồ à? Tôi không lấy tiền của cậu, không lấy đâu.”

Phó Như Niên: “…”

Phó Như Niên nhịn không được cười ra tiếng, đưa tiền cho tài xế: “Yên tâm đi, tôi không kêu người đánh anh đâu.”

“… Cảm ơn.” Tài xế nhìn bộ dạng Phó Như Niên cười phá lên, lúc này sực nhận ra, biết mình đã nhầm rồi.

Anh ta vội giải thích: “Gần đây trong thành phố xảy ra khá nhiều chuyện, nghe nói có lão đại nào đó đến, khụ… cho nên tôi mới phản ứng hơi quá.”

Phó Như Niên xua xua tay.

Ở phía Bắc thành phố, Sầm Dịch Ngạn sống ở một căn biệt thự ba tầng, đường đi cũng không hẻo lánh, xung quanh đều là các tòa nhà cao ốc, chỉ có duy nhất một căn biệt thự này. Thoạt nhìn có hơi lẻ loi, nhưng lại có cảm giác náo nhiệt giữa tĩnh lặng.

Phía trước biệt thự là một cái sân, trong sân trồng một ít bụi cây hoa cỏ, giữa sân còn có một đài phun nước nhỏ, đường đi rất sạch sẽ, một chiếc lá cây cũng không có, có thể nhìn ra được có người đã dày công chăm sóc nó.

Nơi này với chung cư mà Phó Như Niên sống hồi trước căn bản là không cùng đẳng cấp.

Trong lòng Phó Như Niên cảm thấy rất hài lòng, cảm thấy kiếp sống trong nhung lụa và sự vui sướng của chính mình sắp mở ra.

Cậu bước lên ấn chuông cửa.

Âm thanh cổng sắt chạm khắc bên ngoài mở ra, Phó Như Niên bước vào, Sầm Dịch Ngạn cũng cùng lúc đẩy cửa từ trong biệt thự đi ra.

Anh đứng bên cạnh cửa, lẳng lặng chờ đợi Phó Như Niên.

Phó Như Niên không thể không đi nhanh hơn một chút.

Đợi Phó Như Niên đi đến trước cửa, Sầm Dịch Ngạn liền vươn tay, cầm lấy rương hành lý trong tay Phó Như Niên: “Thêm vân tay vào chỗ này. Sau này cậu sẽ ở đây, có bằng lái không?”

“Có.” Phó Như Niên nói, ấn vân tay lên.

Sầm Dịch Ngạn: “Trong gara có xe, cậu có thể dùng.”

Phó Như Niên chớp chớp mắt, đột nhiên hỏi: “Xe gì cũng có thể dùng được sao?”

Sầm Dịch Ngạn quay đầu nhìn về phía Phó Như Niên, buông hạ mí mắt: “Đương nhiên.”

Phó Như Niên lên tiếng, nói cảm ơn. Nhìn qua trên mặt cậu không quan tâm chút nào, nhưng trong lòng lại lập tức nghĩ đến, Lão! Hán! Đẩy! Xe!*

*tư thế XXX

Ôi.

Hệ thống cho biết thêm vân tay thành công, Sầm Dịch Ngạn duỗi tay đóng cửa biệt thự lại: “Thử xem.”

Phó Như Niên ấn vân tay xuống, đẩy cửa tiến vào trong.

“Tôi đã giúp cậu mua một ít đồ dùng sinh hoạt, cậu có thể nhìn xem còn thiếu cái gì, đợi đến khi nào rảnh rồi đi mua.” Sầm Dịch Ngạn lấy một đôi dép từ kệ giày xuống, đặt trước mặt Phó Như Niên.

Phó Như Niên nhạy bén phát hiện ra, sau khi kết hôn, Sầm Dịch Ngạn dường như còn chủ động hơn hồi trước, nói chuyện cũng nhiều hơn.

Có lẽ đây là biểu hiện khi Sầm Dịch Ngạn thử tiếp nhận cậu vào nhà.

Phó Như Niên thay dép lê, kích thước vừa phải, cùng kiểu mẫu với Sầm Dịch Ngạn. Hai người đứng chung một chỗ, nhìn thoáng qua cứ như đang mang dép tình nhân vậy.

“Anh mua sao?” Phó Như Niên thuận miệng hỏi.

Sầm Dịch Ngạn: “Ừm.”

Phó Như Niên: “…” Làm sao bây giờ, tự nhiên muốn ôm lấy Sầm Dịch Ngạn mà hôn ngay lập tức quá, nhưng anh là người không cần tình yêu mà, có phải bị mẹ đánh cũng không chịu nhận không?

Có điều bản thân cậu cũng biết rằng đây chỉ là thế giới trong sách mà thôi. Dường như suy nghĩ của Phó Như Niên càng lúc càng không đàng hoàng, nhìn thấy đàn ông hợp gu liền nghĩ về người ta, rõ ràng lúc trước cậu rất thận trọng.

Như vậy cũng là quá khiêm tốn rồi.

Phó Như Niên tự kiểm điểm chính mình một chút.

“Nơi này là phòng khách, bên cạnh là phòng bếp, chỗ này là phòng cho khách.” Sầm Dịch Ngạn đẩy một bên cửa ra: “Trên lầu cũng có phòng cho khách, có điều nhỏ hơn một chút so với cái này, tất cả đều đã sắp xếp xong cả rồi, lát nữa tôi sẽ dẫn cậu đi xem, cậu có thể chọn phòng mà mình thích nhất.”

“Được rồi, cảm ơn anh Sầm.” Phó Như Niên nói.

Sầm Dịch Ngạn đang đi phía trước đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Phó Như Niên.

Phó Như Niên sửng sốt, chớp chớp mắt, lớp lông mi dày như cây quạt nhỏ cũng chuyển động theo.

Hai người đều bất động, đứng đối diện nhau trong chốc lát, Phó Như Niên mới chậm chạp nhớ ra cái gì đó.

Cậu dời tầm mắt sang bên một chút, dáng vẻ có hơi ngại ngùng, nhỏ giọng nói: “Anh.”

Nói xong lời này, Phó Như Niên khẽ cắn môi dưới.

Ánh mắt Sầm Dịch Ngạn di chuyển lên chiếc môi đỏ thắm của Phó Như Niên. Có điều chỉ vừa nhìn thoáng qua, đã liền lạnh nhạt mà quay đi: “Ừm, sau này chú ý một chút, tôi không hi vọng giữa chúng ta bị lan truyền tin đồn bất hòa.”

“Ừm.”

Phó Như Niên đồng ý một tiếng, nhìn bóng dáng thẳng tắp như cũ của Sầm Dịch Ngạn, thở dài một hơi.

Sắc đẹp ở trước mặt, người này sao có thể thờ ơ đến thế vậy?

Phó Như Niên nhịn không được mà sờ mặt của chính mình.

Vừa mịn vừa mềm, làn da rất được, cũng đâu có xấu đâu.

“Ở bên lầu hai có hai gian phòng cho khách. Đầu bên kia là thư phòng và phòng ngủ của tôi. Lầu 3 có phòng tập thể thao với bể bơi. Căn biệt thự này, tất cả những nơi này đều mở cửa cho cậu.”

“Ừm.” Phó Như Niên nhìn hai gian phòng cho khách ở lầu hai, công nhận rằng nhỏ hơn so với lầu một một chút, có điều cũng rất khiến Phó Như Niên hài lòng.

Cậu lựa chọn một phòng dành cho khách ở phía cửa sổ sát đất: “Tôi thích căn phòng này.”

“Ừm.” Sầm Dịch Ngạn gật đầu: “Phong cách trang trí không thích có thể đổi.”

Phó Như Niên đáp ứng một tiếng.

Gian phòng ngủ này được xây dựng với phong cách đơn giản, tuy rằng hơi thiếu sắc thái, nhưng cũng rất phù hợp với gu thẩm mỹ của Phó Như Niên.

“Dì giúp việc sẽ không giúp dọn dẹp phòng ngủ, ngày thường cậu phải tự mình dọn dẹp, quần áo dơ để ở bên này, dì ấy sẽ giặt dùm cậu. Dì đầu bếp ngày nấu cơm ba bữa, nếu muốn ăn cái gì, hoặc muốn tự mình nấu cơm ăn, đều có thể nói với dì ấy.”

“Cậu ngày thường tuy rằng ngủ ở phòng mình, nhưng nếu có bố mẹ tôi đến, cậu phải ngủ cùng với tôi.”

Anh nói tới đây, dừng một chút: “Tôi sẽ không làm gì với cậu đâu.”

“Tôi tin anh.” Phó Như Niên nghiêm túc nói.

Sầm Dịch Ngạn gật đầu: “Cảm ơn.”

Phó Như Niên lộ ra nụ cười tiêu chuẩn.

Trong lòng cậu nghĩ, tôi xin anh đó, nhất định phải làm cái gì đó với tôi!

______________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tui cầu xin đại gia nhất định đừng nuôi tui lên mỡ nha!!
Chương kế tiếp