Lấy Mạo Phục Người

Chương 19
Công việc của Sầm Dịch Ngạn rất bận rộn.

Sau khi anh dẫn Phó Như Niên tham quan một vòng trong căn biệt thự quen thuộc, liếc mắt nhìn đồng hồ một cái rồi lập tức đi ra ngoài, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Tôi phải về công ty mở cuộc họp, khoảng tám giờ tối sẽ về.”

“Vâng cậu Sầm.” Phó Như Niên gật đầu.

Cậu đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc, vừa mới lấy một bộ quần áo từ trong vali hành lý ra, ngẫm lại cảm thấy bây giờ mà ra ngoài thì không tốt lắm, bèn đứng yên tại chỗ, định đưa mắt nhìn Sầm Dịch Ngạn rời đi.

Không ngờ Sầm Dịch Ngạn vừa đi ra ngoài được hai bước thì quay đầu lại.

“Không tiễn tôi sao?" Sầm Dịch Ngạn hỏi.

Phó Như Niên bèn trải quần áo trong tay lên giường trước, đi qua đó nói: “Cậu Sầm đi đường cẩn thận.”

Sầm Dịch Ngạn: “Ừm.”

Anh đứng ở cửa, im lặng trong chốc lát, thấy Phó Như Niên không có thêm hành động nào nữa, chân mày hơi nhíu lại.

Phó Như Niên cũng sửng sốt: “Ngài… Quên mang cái gì sao?”

“Không có.” Sầm Dịch Ngạn lạnh giọng nói xong thì xoay người rời đi.

Tiễn Sầm Dịch Ngạn đi rồi, lúc này Phó Như Niên mới tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Chờ lấy xong toàn bộ đồ đạc trong vali hành lý ra cất dọn, sau đó lại dựa theo thói quen mà sắp xếp, đặt thêm một ít đồ dùng sinh hoạt, thoắt cái, thời gian đã trôi qua một tiếng đồng hồ.

Phó Như Niên duỗi eo, nhìn thành quả của mình, vô cùng hài lòng.

Cậu cũng không hề khách sáo với Sầm Dịch Ngạn, trực tiếp đến gara.

Có hơn mười chiếc xe được đặt trong gara của Sầm Dịch Ngạn, chiếc này so với chiếc kia càng chói mắt hơn. Phó Như Niên mở to mắt đảo qua một lượt, lập tức biết được chiếc xe rẻ nhất trong số đó ít nhất cũng phải mười tỷ rưỡi mới có thể mua được, mà có mấy chiếc trong đó là phiên bản giới hạn bán siêu chạy lúc trước Phó Như Niên chỉ được nhìn thấy trên mạng.

Phó Như Niên không nhịn được líu lưỡi.

Cậu có thể trải nghiệm thú vui của kẻ có tiền ngay lập tức!

Chẳng qua không phải là bây giờ…

Hiện giờ Phó Như Niên lấy khiêm tốn lên làm hàng đầu, cho nên cậu quyết định chọn một chiếc xe tương đối rẻ rồi lái xe rời khỏi biệt thự.

Phó Như Niên không có nhiều tiền tiết kiệm lắm, sau khi thi bằng lái xong căn bản ít khi động vào xe, tay lái cũng còn hơi cứng.

Sau khi va chạm xây xát suốt quãng đường, lúc này Phó Như Niên mới lái xe đến cửa công ty.

Cậu tìm một chỗ đỗ xe, mới vừa dừng xe lại thì nghe được một âm thanh quen thuộc vang lên: “Yến Minh, em theo anh đi đến đây như vậy có phải hơi không hay lắm không? Làm em giống như là bà chủ đi tuần tra vậy.”

Là Thu Triều.

Thế này thật đúng là khéo.

Phó Như Niên đến đây là để bàn bạc với người đại diện mới, tiện thể ký hợp đồng với mấy chương trình truyền hình, cũng không lường trước được việc mình có thể trực tiếp chạm mặt Ôn Yến Minh và Thu Triều ở đây.

Cậu không xuống xe ngay mà lười biếng ngồi trên ghế lái, một tay chống lên bệ cửa kính xe. Cánh tay lộ ra bên ngoài được mặt trời sưởi ấm, chỉ chốc lát sau đã đỏ hồng một mảng.

Xe của Ôn Yến Minh và Thu Triều đỗ ngay bên cạnh chỗ Phó Như Niên.

Anh ta cởi dây an toàn ra rồi xuống xe, thuận miệng đáp lời Thu Triều: “Không sao cả, không phải em nói thích một ngôi sao gì đó sao, vừa lúc có thể đi nhìn thử xem.”

“Vâng.”

Trên mặt Thu Triều lộ ra nụ cười tươi như nắng về.

Cậu ta mở cửa xe bên ghế lái phụ ra, vòng đến đằng sau xe, vừa muốn đưa tay ôm ôm kéo kéo cánh tay Ôn Yến Minh thì nhìn thấy chiếc xe bên cạnh, ngay lập tức liền sửng sốt.

Ánh mắt Thu Triều nhìn chòng chọc biển số xe của chiếc xe trong chốc lát, nhớ tới cái gì đó, ánh mắt nhìn về phía chiếc xe trở nên nóng bỏng.

Chẳng qua Ôn Yến Minh còn đang ở ngay bên cạnh cậu ta, cậu ta cũng chưa nói gì, chỉ sửa sang lại quần áo của bản thân một chút theo bản năng, giống như bởi vì lát nữa phải vào công ty cho nên tỏ ra cảm giác hơi căng thẳng.

Chỉ cần hơi dây dưa bỏ lỡ như vậy thôi, cậu ta cũng đã không thể ôm chặt được Ôn Yến Minh.

Ôn Yến Minh sải bước lớn thảnh thơi đi về phía trước.

Thu Triều có hơi không theo kịp, chẳng qua hiện tại cậu ta cũng không quá lo lắng.

Chỉ là, đợi Thu Triều đi được hai bước, khi nhìn thấy cánh tay trắng nõn chống lên viền cửa kính xe, cậu ta mới cảm thấy không được hợp lý cho lắm.

Cánh tay này thon gầy trắng nõn, vừa nhìn là biết không phải của Sầm Dịch Ngạn, nhưng đây rõ ràng là xe của Sầm Dịch Ngạn, lúc trước cậu ta từng ngồi cho nên nhớ rất rõ biển số của xe... Vậy người trên xe kia là ai? Tài xế sao?

Đang mải suy nghĩ, cửa xe bên ghế lái mở ra, Phó Như Niên bước ra từ bên trong.

Thu Triều sửng sốt.

Làm sao có thể là… Phó Như Niên?

Phó Như Niên lại không để ý đến biểu cảm trên mặt của Thu Triều. Cậu nhìn Thu Triều và Ôn Yến Minh trước mắt, khẽ cười một tiếng: “Thật trùng hợp, Thu Thu, cậu chủ Ôn, vậy mà lại gặp mặt ở chỗ này.”

Ôn Yến Minh vốn đang đi vô cùng nhanh, vừa nghe thấy âm thanh này, bước chân đột nhiên dừng lại.

Anh ta xoay người lại, nhìn thấy quả nhiên là Phó Như Niên, không khỏi nhíu mày lại.

Dưới ánh mặt trời, làn da của Phó Như Niên vốn đã trắng nay lại càng làm người khác chú ý.

Cậu tựa vào bên thành xe, cơ thể tuy không ngay ngắn nhưng cũng không làm cho người khác cảm thấy vô lễ, mà dáng vẻ lười biếng lại không thèm để ý này của cậu, nếu như tìm một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp đến thì hoàn toàn có thể lên tạp chí.

Không thể không nói, Ôn Yến Minh từng trông thấy Phó Như Niên, là một trong số ít những sao nam mặc dù không trang điểm nhưng trên mặt vẫn vô cùng sạch sẽ, sáng sủa.

Hình dáng lông mày của cậu trông rất đẹp, đôi mắt hơi hẹp dài ấy nhìn về phía hai người, giống như tự đeo lên mình một cái móc câu, một khi đã nắm chặt lấy trái tim của người khác thì sẽ không thả ra.

Theo như Ôn Yến Minh thấy, trên người Phó Như Niên mang khí chất tao nhã tự nhiên vốn có, hơi nhăn mày cười nhẹ, mỗi cử chỉ, hành động đều có cảm giác như cậu đang quyến rũ người khác.

Nhìn xem, bây giờ ấy, Phó Như Niên lại tỉnh bơ, từ tốn nháy mắt về phía anh ta.

Đây không phải quyến rũ thì là gì?

Anh ta quả thực rất muốn gọi bảo vệ tới đây, đè cậu trên mặt đất rồi đụ cậu ngay trước mặt mọi người, xem cậu còn dám giở trò trêu ghẹo được nữa không.

Trong lòng Ôn Yến Minh sắp đặt Phó Như Niên hết lần này tới lần khác, trên mặt lại không mảy may lộ rõ.

Ánh mắt anh ta lạnh lùng nhìn Phó Như Niên, hơi mở miệng, không phát ra âm thanh, nhưng khẩu hình rõ ràng là đang nói: đồ - lẳng lơ.

Mắt Phó Như Niên hơi cong, làm bộ như không phát hiện ra khẩu hình của Ôn Yến Minh khi phát âm: “Hai vị cũng đến công ty sao?”

Ôn Yến Minh vẫn không trả lời, Thu Triều bèn gật đầu.

Khuôn mặt cậu ta đỏ ửng một mảng, trên mặt không che giấu được niềm vui sướng, ngượng ngùng mang theo chút nhút nhát nhìn thoáng qua Ôn Yến Minh: “Đúng vậy, hôm nay Yến Minh đưa tôi đến đây nhìn thử xem, dù sao về sau tôi chính là bà chủ của nơi này, vẫn nên làm quen một chút.”

Phó Như Niên nở nụ cười ấm áp.

Nghe Thu Triều nói lời này giống như kiểu lúc trước không phải hai người tổ chức lễ đính hôn, mà là buổi lễ kết hôn.

Phó Như Niên khóa xe lại, đi lên trước: “Vậy vừa đúng lúc, tôi cũng muốn tới đây bàn bạc vài chuyện, vào cùng nhau đi.”

Thu Triều đáp lại một tiếng đồng ý.

Cậu ta dường như đã sớm quên chuyện đùa giỡn lúc say rượu trước khi buổi lễ đính hôn kết thúc. Lúc này, cậu ta đi bên cạnh Phó Như Niên, bước chân nhẹ nhàng, ríu ra ríu rít nói: “Như Niên, trên tầng nhà Yến Minh có cái bể bơi rất to, sau này nếu có cơ hội cậu cũng đến đây chơi nhé.”

Phó Như Niên nghĩ thầm rằng, nếu như tôi thực sự đi chơi, vậy cũng phải là chơi Ôn Yến Minh, có khi tới lúc cậu ta nhìn thấy thì cũng bị chọc tức chết luôn.

“Hiện tại cuộc sống của cậu vui vẻ là tốt rồi.” Phó Như Niên nói.

“... Cậu, cậu vẫn còn tức giận sao? Chuyện lúc trước… Lần đó ở quán cà phê vô cùng xấu hổ, lúc ấy tôi bị áp lực tâm lý rất lớn. Dù sao thì cậu cũng biết đó, chênh lệch khoảng cách về thân phận giữa tôi và Yến Minh rất xa, tôi rất lo lắng anh ấy sẽ ghét bỏ tôi, cho nên lúc ấy tính tình mới hơi nóng nảy đôi chút.”

“Không sao.” Giọng điệu của Phó Như Niên rất nhẹ nhàng.

Đúng vậy, không sao cả.

Dù sao thì sau này, người đàn ông của Thu Triều đều sẽ là của cậu, nghĩ như vậy, bị cậu ta hung dữ một hai lần cũng không sao. Suy cho cùng về sau Thu Triều sẽ phải chịu tổn thương, có thể còn lớn hơn so với cậu.

“May mắn là Yến Minh đối xử với tôi không tệ, cũng không ghét bỏ tôi!” Thu Triều nói.

Một hàng ba người đi vào công ty.

Thu Triều đột nhiên chìa tay giữ chặt Ôn Yến Minh, nét mặt đáng thương nói: “Yến Minh, em có hơi căng thẳng, em đi toilet một xíu nha.”

Ôn Yến Minh gật đầu..

Phó Như Niên đúng lúc nói: “Tôi còn có chút việc, lên tầng trước đây.”

“Được.” Thu Triều lập tức gật đầu, nhìn theo Phó Như Niên xoay người rời đi. Sau khi cậu đã đi cách một khoảng, lúc này mới yên tâm vào toilet bên cạnh.

Phó Như Niên không nhanh không chậm đi về phía trước, nghe thấy tiếng bước chân phía sau rất nhanh đã đuổi kịp, trên mặt lộ ra một nụ cười sung sướng.

Lúc này khoảng gần tới thời gian tan ca, ở tầng một của công ty không có quá nhiều người, hai người không hề làm cho ai chú ý cả.

Phó Như Niên đi thẳng vào lối thoát hiểm bên cạnh, quay đầu lại thì thấy Ôn Yến Minh đang đuổi theo ở phía sau.

Ôn Yến Minh thò tay khép kín cửa của lối thoát hiểm lại.

Hai người phối hợp một cách ăn ý.

“Cậu chủ Ôn, sao mà anh lại đuổi theo tới đây thế?” Mấy chữ này được Phó Như Niên nói chầm chậm lại, giống như đang lưu luyến lời lẽ trong đó rất nhiều lần.

Phó Như Niên nói xong, không đợi Ôn Yến Minh trả lời, lại càng không muốn để cho Ôn Yến Minh thời gian tính toán món nợ của hai lần trước. Cậu ra tay đánh đòn phủ đầu trước, trực tiếp tiến đến xô người lên mặt tường, đưa tay vây chặt Ôn Yến Minh.

Cơ thể hai người dán vào nhau.

Phó Như Niên ngẩng đầu, con ngươi hơi chớp động nhìn về phía Ôn Yến Minh, thấy dường như Ôn Yến Minh không nổi giận như dự đoán thì cúi đầu, vươn đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm lên yết hầu của Ôn Yến Minh, lập tức ngậm chặt lấy.

Ôn Yến Minh ngẩn ra.

Trên yết hầu truyền đến cảm giác tê dại mềm mềm.

Anh ta không nhịn được mà nuốt nước bọt, yết hầu lên xuống, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn rất nhiều.

Mẹ nó, thật là… Đúng là một tên lẳng lơ mà.

Gần như chỉ trong nháy mắt, Ôn Yến Minh đã không thể nhẫn nhịn được nữa.

Anh ta chiếm thế chủ động, một tay nắm chặt tóc Phó Như Niên, ép buộc Phó Như Niên ngửa đầu lên.

Đôi môi mềm mại ấm áp lộ ra trước mắt anh ta. Ánh mắt của anh ta nhìn chằm chằm đôi môi màu đỏ tươi kia trong chốc lát, đột nhiên mạnh bạo hôn lên!

“Ưm!”

Phó Như Niên hơi đau.

Động tác của Ôn Yến Minh có chút bạo lực. Sau khi hôn môi Phó Như Niên xong thì lại ấn mạnh bả vai của Phó Như Niên, giống như muốn dung hợp người này hòa làm một vào trong cơ thể của anh ta vậy, động tác kiểu này cũng kích thích sự điên cuồng sâu trong lòng của Phó Như Niên.

Toàn bộ cảm xúc lẫn áp lực trong lòng từ trước đến nay trong nháy mắt đều được bộc phát ra.

Hai người thỏa thích hưởng thụ màn hôn môi này. Nếu như có người ngoài ở đây thì nhất định sẽ vì thấy được cảnh này mà đỏ mặt.

Phó Như Niên bị hôn đến mức thở gấp, không hít được không khí.

Cậu cố ý muốn để cho Ôn Yến Minh buông mình ra, nhưng Ôn Yến Minh lại không nghe theo lời của Phó Như Niên. Đợi đến khi cuối cùng cũng đủ rồi, Ôn Yến Minh mới vùi đầu vào hõm cổ của Phó Như Niên, chóp mũi hơi cọ cọ.

Phó Như Niên nhíu mày. Cậu đoán ra được Ôn Yến Minh muốn làm gì, vội vàng nói: “Đừng có lưu lại dấu vết ở mấy chỗ dễ thấy được này.”

“Cậu sợ cái gì? Sợ người khác biết cậu lẳng lơ như vậy sao? Nhưng cậu vốn dĩ đâu phải thế này?” Ôn Yến Minh nói, trái lại giống như là bị chọc giận, cắn một cái lên chỗ sườn cổ của Phó Như Niên.

“A.” Phó Như Niên kêu một tiếng.

Cậu đẩy Ôn Yến Minh ra.

Phó Như Niên thở hổn hển, dùng tay che cổ lại, cảm nhận được chút đau đớn, tay sờ vào cảm thấy có vài chỗ lõm xuống liền biết Ôn Yến Minh đã cắn thành dấu, cậu bất đắc dĩ nói: “Bộ anh là chó à?”

Ôn Yến Minh không hề để tâm đến lời nói của Phó Như Niên.

Anh ta đưa tay ra nắm lấy tay Phó Như Niên, kéo cậu lại, nhìn thấy dấu tích màu đỏ trên cổ cậu, lộ ra một nụ cười hài lòng.

Loại hành vi để lại dấu tích trên người Phó Như Niên này làm cho anh ta có cảm giác thành tựu vô cùng.

“Cậu cũng là nghệ sĩ của công ty này?” Ôn Yến Minh kéo người vào trong lồng ngực mình một lần nữa.

Anh ta khẽ hỏi, đưa tay ra, dùng sức vò vò tóc của Phó Như Niên.

Phó Như Niên giơ cánh tay lên, ‘bốp’ một cái, gỡ tay Ôn Yến Minh ra: “Đừng có chạm vào tóc tôi.”

Ôn Yến Minh nhướng mày, lần này lại rất nghe lời .

Quay về đề tài đang nói dở ban nãy, anh ta tiếp tục nói: “Lúc trước chưa từng nhìn thấy cậu.”

Phó Như Niên nhìn anh ta một cái, cười cười: “Cậu chủ Ôn trăm công ngàn việc, đương nhiên sẽ không nhớ rõ một tên tầm thường không tiếng tăm như tôi đây.”

“Nhưng cậu đâu phải tầm thường.” Ôn Yến Minh hừ nhẹ một tiếng.

Anh ta như nhớ tới gì đó, đột nhiên hỏi: “Tiền Văn Truất là người đại diện của cậu?”

Phó Như Niên: “Không phải.”

Đã từng, nhưng hiện tại thì không phải .

“Ồ.” Ôn Yến Minh đáp lại một tiếng.

Hai người đang nói chuyện, điện thoại di động của Ôn Yến Minh đột nhiên vang lên. Anh ta lấy di động ra, liếc mắt nhìn thoáng qua, là Thu Triều gọi tới.

Phó Như Niên dựa vào trong lòng Ôn Yến Minh, hiển nhiên cũng thấy được màn hình đang hiển thị cuộc gọi đến.

Cậu ngửa đầu lên hôn một cái vào cằm Ôn Yến Minh, đôi mắt hơi nheo lại, thấp giọng nói: “Cậu chủ Ôn, rất mong sẽ gặp lại anh vào lần sau.”

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Niên Niên: Tôi lẳng lơ sao??? Tôi là một người rất trong sáng đấy!!!

Sầm Dịch Ngạn: Hôm nay tôi đang đợi một cái hôn.

Ôn Yến Minh: Đẹp lắm.
Chương kế tiếp