Linh Hồn Trắng

Chương 3: Mê Cung



Vội vàng, náo loạn, những âm thanh va chạm của kim loại phát ra từ kiếm và giáp. Những tiếng hô hào gọi nhau, mệnh lệnh, chấp hành. Tất cả những âm thanh ấy, vang vọng khắp mọi ngóc ngách trong hang.

- C-chỉ huy Gai... h-hộc... Chúng tôi đã tìm khắp mọi ngóc ngách. Nhưng vẫn không tìm thấy Hồng Y Kta đâu.. Kể cả kẻ đã đánh cắp vật tổ..

- Hmmm.. truyền xuống dưới, phải tìm cho ra kẻ đã lấy cắp vật tổ. Khi tìm được hắn, lập tức báo lại cho ta. Kẻ có thể qua mặt được thầy tế, một pháp sư đã hình thành được năm nhẫn bạch hỏa, thì không phải là kẻ các ngươi có thể đối phó.

Trong Thử tộc, có tam đại Hồng Y. Tu vi các Hồng Y đều phải đạt ở mức tôi luyện ngũ tạng nếu là pháp sư hoặc bạch hỏa áp thân đối với đấu sĩ. Với tu vi này, kẻ đó có thể so sánh một người với mười quân đoàn. Đủ để tàn sát bất kỳ thành trì, hay phá hủy cả một hoặc hai lãnh địa nhỏ. Chỉ riêng Hồng Y Kta là ngoại lệ. Hắn chỉ mới đạt khoảng năm nhẫn bạch hỏa, lợi dụng nhẫn bạch hỏa chiến đấu mà không cần niệm phép. Đây chỉ là đại cảnh giới thứ hai, thấp hơn tiêu chuẩn một đại cảnh giới. Tuy nhiên vì hắn là một thầy tế. Mà các thầy tế, có thể lợi dụng sự ban phước của các vật tổ đằng mà nâng tu vi lên một đại cảnh giới nếu đủ tín ngưỡng. Còn Kta lại là kẻ quản lý tất cả đền thờ trong lãnh địa. Nhờ đó mà hắn đạt được chức vị Hồng Y.

Khi Gai được nghe báo cáo về việc tổ đằng bị mất cắp. Hắn đã tức tốc đến căn động thờ tế. Theo như hắn biết, thông thường đa số thời gian thầy tế sẽ ở đây tế bái. Nhưng khi hắn vào, thầy tế thì không thấy, tổ đằng mất. Trên bệ có một hòn đá dính vết máu. Hắn mới tức tốc cho người đi tìm. Và phong tỏa tin tức đối với bên ngoài.

- Aaannnnhhhhh hooooooooọ... Hãy để em đi tìm thầy tế. Em rất nhanh sẽ tìm thấy và đưa lão về đây cho anh!!!

- không Ji. Mày đi cùng đám lính đi, anh cần mày bảo đảm họ an toàn trước kẻ đột nhập.

- Đã rõ anhhh. Em nhất định sẽ tìm ra thầy tế...

- không ji, không. Tao bảo khônggggg.. Ji...quay lại.... Uhggggg tên lãng tai này... Nếu không phải mày là em họ tao, tao đã tống mày về làm quản ngục rồi... Thật là.

- Báooooo...

- Gì nữa!!!

- B..Bạch Hỏa kinh cũng đã biến mất!!!

- *** *** bảo vật Quốc Gia *** *** *** còn không mau điều động tất cả lực lượng đi tìm *** *** *** thằng *** *** *** *** (khúc này chửi bậy nên không dành cho trẻ con và người lớn)

- Hiiiiiccc...

Lam Y Gai, là kẻ trẻ nhất trong Thập Nhị Lam Y. Hắn giữ chức Quân Đoàn trưởng Quân Đoàn 1, đồng thời là lãnh chúa cai quản lãnh địa vùng Tiehu. Hắn là kẻ kiêu ngạo, nóng tính. Bất cứ khi nào hắn nóng giận là chửi thề. Với cái vẻ ngoài già cằn so với tuổi của hắn thì lại càng thêm hợp. Mấy tháng nay hắn được nhận lệnh từ Vương là phải đích thân hắn trấn thủ nơi này cho đến khi lễ điển khai sáng cho đám tân binh và thế hệ trẻ Thử tộc.

Mê cung này nơi Gai trấn thủ nhằm bảo vệ Tổ Đằng, và bảo vật Quốc Gia vừa mới chuyển đến. Ở đây có ba lối có thể ra vào được. Và nơi gần nhất với bảo vật sẽ là hướng Đông Bắc. Trong trường hợp tính tới tên đột nhập không nắm chắc đường đi. Có thể sẽ dễ lạc về phía ngõ cụt hướng Nam.

- Kay!! Ngươi đi cùng đám lính, dẫn chúng về hướng Nam. Kích hoạt bẫy nơi đó. Nếu gặp phải tên *** đó. Hãy đảm bảo thiệt hại binh lính tối thiểu nhất có thể và bóp mạch bài đợi ta đến. Không được giao chiến trực tiếp. Hắn có thể khá mạnh đấy.

- Đã rõ, thưa Lam Y.

- Hãy để ở đây một ít lính canh, còn lại theo ta chặn cổng Đông Bắc. Truyền tin cho cổng Tây Bắc và cổng Tây, tăng cường chi viện phòng trường hợp gặp kẻ đột nhập thì lập tức bóp vỡ mạch bài. Ta sẽ dẫn binh tới!!

-Đã rõ!!!!!

Hầu hết đã rời khỏi, lúc này chỉ còn lại hai tên lính canh cửa phòng. Căn phòng chỉ huy này chứa rất nhiều tài liệu và bản đồ. Còn có cả đủ loại vũ khí được rèn từ titan được nén gấp 5 lần. Những loại vũ khí chất lượng đắt đỏ nhất. Mà căn phòng này có đường thông thẳng đến cổng Đông Bắc.

Đến cổng Đông Bắc, Gai lập tức dàn quân đặt rào. Hắn hy vọng điều hắn suy đoán là đúng. Hơn hết bên ngoài cánh cổng này là vùng ngoại ô, bên cạnh có khu rừng lớn. Nếu tẩu khỏi đây thành công, thì khu rừng là nơi trú lý tưởng. Mặc dù nơi này cũng kha khá quái vật.

Kay theo lệnh dẫn lính về hướng Nam. Mọi bẫy hắn đi qua đều tự tay kích hoạt, khi đến ngõ cụt, hắn dặn lính nấp vào các phòng ẩn. Còn bản thân dẫn vài tên lính đi tuần quanh khu vực gần đó. Khi đến cái hẻm kia, hắn bắt đầu cảm nhận được một hơi thở đáng ngờ, lấp ló trong bóng tối. Nơi mà phát quang thạch bị phá hỏng. Kay nhanh chóng giương kiếm đâm thẳng phía trước. Nhưng chưa kịp định hình tình huống gì. Hắn cảm nhận được một lực tác động vật lý tác động vào cằm. Khiến hắn bị sốc, rồi ngất lịm. Cái bóng đen vẫn đứng đó không chịu ra. Hai tên lính đi theo cũng bắt đầu xông vào. Một tên bị đá ném trúng, rồi bị vật ra đất. Tên kia cũng bị xử lý không quá khó khăn. Trong bóng tối cái bóng khẽ cười khẩy.

- Hừm hừm ~~ bọn người chuột này chán quá. Mặc dù tên dẫn đầu trông cơ bắp ngầu ngầu mà cũng yếu thế nhỉ? Hmmm xem nào, theo ký ức từ tên thầy tế kia thì cái phòng chỉ huy có mấy món có thể thó nhỉ? Hơn hết còn thông với cửa ra luôn. Tiện vl.

Chuyển cảnh sang Ji, hắn đến động tế lễ để điều tra khu đặt Tổ Đằng. Nhìn vào hiện trường, hắn đoán rất có thể lão tế bị bắt cóc. Nhưng tìm lâu như vậy không thấy lão đâu. Có khi nào lão vẫn còn ở đây không? Hắn đoán bừa thôi, nhưng vẫn điều lính kiểm tra khu vực xung quanh, tránh việc bỏ sót một manh mối nào. Lúc lâu sau lính lác tìm thấy thầy tế, Ji lập tức chạy đến.

- Lãooooo tếeeeeeee, ấy bậy, Hồng Y ngài dậy đi . May quá lão chỉ bị ngất. Mau!! Đưa Hồng Y đến y quan.

Bọn lính lật đật chạy lại cởi trói. Cõng thầy tế đi thẳng đến y quan. Còn Ji ở lại tiếp tục điều tra manh mối. Hắn phát hiện ở đây vẫn lảng vảng dấu tích của bạch hỏa. Dù hơi tàn đã mờ nhạt, nhưng hắn vẫn cảm nhận được nó. Hắn không biết hơi thở bạch hỏa này thuộc loại hình tu luyện nào. Ji là chiến binh, tu luyện khá khác so với lão tế là pháp sư. Vì vậy loại hơi thở này đối với hắn vẫn là quá phần kỳ lạ. Hắn nghĩ có lẽ phải hỏi lão tế rốt cuộc đã gặp phải thứ gì mới có thể để lại loại hơi thở này.

Nghĩ là làm, Ji lập tức lao thẳng đến y quan. Thầy tế vẫn chưa tỉnh, các y sư nói Hồng Y chỉ bị bất tỉnh do tác động vật lý. Vậy là hắn đành tranh thủ tìm Gai báo cáo lại những gì hắn điều tra được.

- Ư ư ư ư..

- Hồng Y, ngài tỉnh rồi!

- Ai cha.. Đầu ta đau quá..

- Hồng Y. Bình tĩnh, ngài cần được nghỉ ngơi.

- không cần! Gai, hắn đang ở đâu.

- B-bẩm Hồng Y, Lam Y Gai đang trấn thủ cổng Đông Bắc.

- Hừ! Tránh ra ta cần đến đó ngay. Chuyện không thể chậm trễ.

Tên thầy tế vội vàng lao ra cửa, hướng đến cổng Đông Bắc. - Bạch Hỏa Thuấn Di - chiêu thức vừa phát động, lão hóa thành một vệt lửa dài. Lao nhanh như chớp, len lỏi trơn tru qua những ngóc ngách trong mê cung.

Về phía tên Gai, hắn đi đi lại lại, vẻ mặt đầy lo lắng. Đến giờ này chưa thấy có động tĩnh gì, khiến hắn cực kỳ sốt ruột. Hắn lại chửi thề. Hết nhìn vào đống mạch bài, lại nhìn về phía trước. Cho đến giờ vẫn không có một cái bóng nào đến chỗ hắn.

- Báooooo!!!! Bẩm Lam Y, phía trước có một vệt sáng đang hướng đến chúng ta?

- Vệt sáng?

Gai vội vàng chạy ra xem, cuối cùng thì cũng đã có chút động tĩnh. Hắn phát hiện ra, cái vệt sáng kia chính là thầy tế.

- Hồng Y!! Ngài quay lại rồi!

- Gai! Tình hình thế nào rồi?

- Bẩm Hồng Y! Hiện tại cho đến giờ thuộc cấp vẫn chưa thấy có động tĩnh gì? Có lẽ tên đột nhập vẫn còn ở trong mê cung. Thuộc cấp lo rằng hắn có thể sẽ đi sâu hơn hướng đến cổng Tây Bắc.

- Mau bóp mạch bài ánh kim. Gọi thêm chi viện.

- A-ánh kim?? Gọi thêm một trong tam đại Hồng Y a? Bẩm ngài? Có nhất thiết phải như vậy không?

- Kẻ đột nhập, rất có thể là Long tộc. Hắn không cự hóa Chân Long. Nhưng ta thấy hắn cực kỳ thành thạo Long ngữ.

- Không thể nào? Long tộc sớm đã rời đất liền hơn triệu năm. Làm sao lại có thể xuất hiện ở đây, mà lại không phát ra động tĩnh lớn chứ? Hơn hết Thử Quốc chúng ta đâu có gần biển như vậy. Cho đến nay cũng chưa hề có tin tức gì từ Yêu tộc láng giềng? Thậm chí cả nước Đại Chu phía Tây Nam, gần biển nhất cũng không có tình báo gì về Long tộc cả vạn năm rồi.

- Gai. Mi vốn dĩ không hiểu. Hắn có thể lén lại gần ta, một pháp sư đã hiển hóa năm nhẫn bạch hỏa mà không phát giác. Chưa kể đến viên đá tầm thường trong tay hắn dùng để đập ngất ta kia, cũng không tầm thường. Ngươi nghĩ viên đá nào đủ cứng để đập ngất được ta? Một hòn đá ven đường ư. Phải tu vi nào mới cường hóa được thứ rác rưởi đó.

Hơn hết cho dù không phải Long tộc, kẻ có thể thành thạo Long ngữ như vậy cũng không hề tầm thường. Lão chắc chắn vậy, bởi vì cả đại lục phía Đông này cũng chẳng có mấy người dùng được Long ngữ như vậy. Nhưng dù có hai Hồng Y ở đây, lão cũng không dám khẳng định sẽ bắt sống được hắn.

- Ta sẽ kiểm tra phía Tây. Gai, hãy đảm bảo tránh đánh trực diện với hắn.

- Đã rõ!

Lão thầy tế lại hóa thành vệt lửa lướt đi. Dù được tiếp thêm thông tin như vậy, nhưng trong lòng Gai vẫn nghi ngờ. Dù sao thì không thể nào Long tộc xuất hiện ở đây được! Nhất định là lão thầy tế quá coi trọng tên đó. Hắn nghĩ chỉ cần có hắn ở đây, một trong thập nhị Lam Y là đủ. Chưa kịp làm gì hắn lại nhận được tin.

- Báoooo! Bẩm Lam Y, tuần tra của ta có phát hiện. Bẫy hướng Nam đã bị phá, lính gác phòng kho vũ khí phía Nam bị hạ, trong kho mất một cây giáo, một cây kiếm, một dao găm!

- Một cây giáo? Một cây kiếm? Một dao găm?

Gai nhíu mày trầm tư, đây là một cái thông tin đáng ngờ. Long tộc từ xưa đã nổi tiếng với việc chuyên dùng phép. Nếu cận chiến, thì không một loại vũ khí hay áo giáp nào bằng vảy và móng vuốt của rồng cả. Chứng tỏ, hắn là nhân tộc. Hơn hết nếu đã đột nhập vào đây, thì tất phải có vũ khí riêng, chuyên dụng. Tại sao hắn lại phải lấy thêm vũ khí? Còn giáo? lại càng không phải thứ mà một thích khách nên dùng. Và lại càng không nên dùng ở nơi chật chội như ở đây. Do thói quen? Không! vẫn thiếu sót quá nhiều thông tin. Hình như hắn cảm nhận được đã có điều kỳ lạ gì đó rồi. Nhưng vẫn nấn ná, khó chịu như thể hắn đã bỏ sót một cái thông tin quan trọng nào đó vậy?

- Hừm.. Không đúng! Kay đang trấn thủ phía Nam. Hắn đang làm gì? Kho vũ khí thuộc địa phận đó mà? Sao lại để hắn cướp được?

- B-bẩm bẩm Lam Y. Không có bất cứ tin tức nào về phó chỉ huy Kay. C-cứ như thể ngài ta biến mất vậy?

- Không thể nào? Mau! một tiểu đội theo ta. Còn lại canh giữ nơi này không được phép lơ là.

- Đã rõ!!!


Khu phía Tây lúc này đang khá là yên bình. Mặc kệ cho là nửa phía kia mê cung đang trong tình trạng báo động. Thoải mái như vậy, là vì cái mê cung này là các dãy đường hầm do Thử tộc đào sâu vào núi. Theo như thiết kế ban đầu, thì nó vốn hình chữ nhật. Nhưng vì vào thời đó đang loạn lạc, chiến tranh liên miên. Thử tộc không đủ nhân lực, đành phải cắt nửa diện tích. Vậy là đáng nhẽ sẽ có hai khu, một bệ tế Thần và một khu bảo quản Bạch Hỏa kinh. Thì giờ lại gộp chúng thành một khu vuông vức. Nằm gọn hẳn vào trong quả núi. Lại nói chia khu thì thành hai khu nhỏ, phía Tây và Đông. Chúng chỉ có một lối thông nhau duy nhất ở phía Bắc, nối thẳng với cổng Tây Bắc. Thành ra phía Nam hoàn toàn là ngõ cụt. Mà cửa ra vào lại chỉ có mỗi cửa Tây là nằm ở chính Tây ngọn núi, đồng tời cũng là nằm ở góc vuông của mê cung. Mà mặt phía Tây ngọn núi này lại giáp với một cái vực sâu. Tận dụng điều này, cổng phía Tây trở thành nơi chuyên tập kết, xử lý rác thải. Hồng Y Kta chính là đang hướng đến trọng điểm cầu nối hai khu này. Chỉ cần là giữ ở đây, ôm cây đợi thỏ là có thể chạm chán kẻ đột nhập kia.

Gai dẫn lính đi về phía Nam, quả nhiên là các loại bẫy đã bị phá. Nơi này được xây dựng để đánh lừa, vây kín kẻ xâm nhập. Các cạm bẫy ở đây được chính tay bậc thầy giỏi nhất vùng Vương thành, lão Hamp. Danh tiếng lão lẫy lừng trong lĩnh vực rèn và chế tạo bẫy. Đi được một đoạn. Cả đội thấy mấy tên lính núp trong cửa ẩn bị xiên chết. Đây hẳn là do ngọn giáo bị trộm kia xiên vào. Chậc! Làm sao hắn có thể phát hiện ra những thứ bị ẩn kia được chứ. Thế mà không ai phát giác hắn đang tiến đến sao? Kay! Ngươi rốt cuộc đang làm gì? Bình thường hắn đâu hành động cẩu thả như vậy? Kỳ lạ? Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy có chút bồn chồn, càng lúc càng di chuyển nhanh hơn.

Lúc lâu sau, hắn phát hiện Kay, cùng với hai tên lính đang nằm la liệt trên nền đất. Khóe miệng tóe máu, bên ngoài không thấy có bất kỳ tổn thương chí mạng nào. Bọn hắn chỉ đang ngất. Tên Lam Y lao đến kiểm tra tình hình. Hắn nhẩm đoán, thực lực tên đột nhập này ít nhất cũng có tu vi bước vào đại cảnh giới thứ ba. Thực lực mạnh, ẩn nấp giỏi, rốt cuộc là thế lực nào đang nhắm đến Thử tộc?

- Bẩm Lam Y, không hay rồi.. Cổng-g Đông Bắc đã thất thủ!!

- Cái gì? Đối phương có bao nhiêu?

- Bẩm! Là một người! Là nhân tộc!!

Gai dặn dò sắp xếp người chăm sóc cho đám bị ngất kia. Còn bản thân dẫn đám còn lại quay về cổng. Chạy đến nơi, hắn vô cùng sửng sốt. Lính lác kẻ chết kẻ bị thương, J cũng ở đây, may mắn hắn chỉ bị ngất. Và hơn hết thảy cánh cổng gỗ lớn bị thủng một lỗ, đây là loại gỗ cực cứng. Sinh trưởng trong một vùng bão cát, nói là cát chứ thực ra là kim loại. Chúng cực sắt bén, mà dưới lòng đất nơi này lại có một linh đàm. Những cái cây này lợi dụng linh đàm để tiến hóa đến cùng cực. Thân cây cứng rắn để chống lại cơn bão, phải biết là để chặt được chúng thì cần đến bốn Lam Y liên thủ mới chặt được. Bản thân hắn có thể tự tin, toàn lực chém một chém cắt sâu nửa ngọn núi này. Nhưng tạo một cái lỗ hổng như thế trên cái cửa kia thì e có thêm một kẻ như hắn cũng không làm nổi.

- Đ-đây... Mau! bóp mạch bài, để Hồng Y đến đây. Ta phải bám sát tìm ra tung tích của cao thủ kia. Nếu để hắn làm loạn bên ngoài, tộc nhân sẽ gặp nguy hiểm mất!!!

Trước đó khoảng một giờ, một tiếng nổ lớn vang vọng khắp núi liền, khiến bụi mù tung tóe. Và trong làn khói mịt mù đó, xuất hiện một bóng người. Đó là Thành Tâm, tay phải cầm thương, lưng đeo kiếm, hông dắt đoản đao khảng khái bước ra.

- T-tự do rồi! Quả nhiên là phù kích nổ. Hiệu quả thật... Nhưng... Đây là đâu? Chà! Nhìn ánh tà này thật hứng làm thơ a..

"Ánh chiều tà, hồng nhạt, rọi xuống
Man mát, những cơn gió thổi qua
Hỏi người, phương xa trên lưng núi
Liệu lòng, có thấy lạc lõng không?"

Bên trong bệ tế thần, nơi tổ đằng đáng lẽ ở đó. Phừng phừng ngọn bạch hỏa rực cháy. Khi ngọn lửa lụi tàn, một ánh hào quang tỏa ra tứ phía. Bên trong nó dần hiển hiện một quyển sách. Bên bìa có đề dòng chữ: "Bạch Hỏa Chân Kinh". Quyển kinh thư này mở ra, trong trang đầu tiên đề lại bốn câu thơ đó của Thành Tâm. Chỉ là hắn không ngờ đến, hành động này của hắn sau này đã đả loạn cả Thử tộc.
Chương kế tiếp