Lỗ Tai Nhỏ Đáng Yêu

Chương 16: Hoa nở. Về sau anh cũng sẽ kết hôn
Sáng hôm sau, Du Thận bị đánh thức bởi đồng hồ sinh học.

Vừa mở mắt ra liền bắt gặp một khuôn mặt như đóa hoa, cô chống cằm nhìn anh, cũng không biết đã tỉnh bao lâu, bắp chân hơi run, váy của cô trượt xuống đầu gối.

Du Thận giơ tay, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên trán cô.

Một cảm giác mát lạnh lướt qua trán.

Tạ Từ theo bản năng che lại, ríu rít nói: "Anh ơi, mau dậy đi, em ra ngoài nghe tiếng chim, nếu không dậy nữa chim sẽ bay mất."

Du Thận không nói gì, chỉ nhéo lỗ tai cô.

Tạ Từ không thay quần áo, không đeo máy trợ thính, cô chỉ chờ Du Thận tỉnh lại, tối qua bọn họ đã thống nhất với nhau rằng cô không thể lẻn xuống một mình, nhưng hôm nay cô dậy sớm, chỉ có thể chờ đợi.

Sau khi hai người tắm rửa sạch sẽ đi ra ngoài, mới bảy giờ sáng.

Ngôi nhà trên cây hoàn toàn im ắng, chỉ có Tạ Từ chạy trên bãi cỏ như một chú cún con, Du Thận đi theo, trong lòng thầm nghĩ, không biết năng lượng của cô đến từ đâu.

Chạy được vài vòng, Tạ Từ đi đến bên dòng suối nhỏ.

Cô cũng không đi lung tung, nắm tay Du Thận, ngẩng đầu nhìn lên, cảm nhận được những đốm sáng nhỏ rơi xuống, cô không quên nói với Du Thận: "Giống như tay anh chạm vào, nóng lắm."

Du Thận đính chính: “Anh chưa từng chạm vào em.”

Tạ Từ: “Trước kia anh từng rửa mặt cho em.”

Du Thận: "Đó không phải là chạm."
Tạ Từ không có cùng anh tranh luận, ngược lại hỏi: "Vậy em chạm vào anh, mặt lạnh lắm. Anh, lúc em chạm vào anh, anh có cảm giác thế nào, có thể nói cho em biết không?"

Du Thận: “Giống như đôi cánh.”

Tạ Từ mở to mắt: “Thật sao?”

Du Thận nói “Ừ”.

Tạ Từ lẩm bẩm nói, kiếp trước cô nhất định là một chú chim, sau khi nhắc tới xong, cô lại đưa ra một yêu cầu mới: "Em muốn một con bọ cánh cứng."

Du Thận dừng một chút : "Sống?"

Tạ Từ: "Đương nhiên rồi!"

Sau chín giờ, trong ngôi nhà trên cây dần có động tĩnh.

Khi Tống Hòe và những người khác đi ra, Hướng Kim và Đàm Lập Phong đang đứng trước lan can, hứng thú nhìn xuống, không biết nhìn thấy gì, còn lôi điện thoại ra để chụp ảnh.

"Các cậu đang nhìn gì vậy?"

"À, Du Thận ngồi xổm trên bãi cõ làm gì thế, rơi mất gì à?"

Tống Hòe đi xuống xem, Du Thận đang tỉ mỉ chậm rãi tìm kiếm thứ gì đó, Tạ Từ ngồi xổm sang một bên, gặm ngô trong tay, nhàn nhã thoải mái.

Hướng Kim cười nói: "Du Thận đang tìm bọ cánh cứng, em gái cậu ấy muốn chơi."

"Cậu ấy tốt với em gái thật."
"Em ấy thật đáng yêu mà, giống như một người bạn nhỏ vậy."

"Chỉ là một đứa trẻ thôi, tớ nghe cô ấy nói rằng cô ấy học ở nhà từ nhỏ, không được ra ngoài nhiều."

"Ơ, vậy chẳng phải rất cô đơn sao?"

"......"

Tống Hòe nhìn một hồi, bỗng nhiên nói: “Các cậu ăn cơm trước đi, tớ đi xuống giúp cậu ấy tìm.” Nói xong, cô liền nhanh chóng ra khỏi nhà cây, chạy tới bãi cỏ.

Hướng Kim gãi đầu: "Nếu không chúng ta cũng đi tìm?"

Đàm Lập Phong: "Ăn xong chúng ta sẽ đến nông trại gần đây để hái hoa quả, nói không chừng em ấy sẽ thích, không muốn bọ cánh cứng nữa. Các cậu cảm thấy đúng không?"
“Ừ, hái hoa quả vui hơn.”

“Đi thôi, chúng ta ăn sáng trước đã.”

Đàm Lập Phong tìm lý do để đuổi mọi người đi, cậu biết Du Thận sẽ không bao giờ thích mọi người quấy rầy anh và Tạ Từ, về phần Tống Hờ... Cậu quay lại nhìn cô, rồi xoay người bỏ đi.

Trên bãi cỏ, một bóng đen đột nhiên dừng lại trước mặt Du Thận.

Anh dừng một chút, ngẩng đầu nhìn cô, Tống Hoè cúi đầu, kéo kéo góc váy, mấp máy môi hỏi: “Chúng ta là vẫn là bạn bè đúng không? Tớ sẽ giúp cậu tìm. Em gái, em muốn bao nhiêu con?"

Tạ Từ chớp mắt: "Một con."

Tạ Từ nguyên bản đang nhai ngô rất hăng say, nhưng bây giờ tốc độ nhai chậm lại, nghiêng người muốn nghe trộm, nhưng vừa động đậy đầu một chút, liền nghe thấy Du Thận nói: “Nghiêm túc ăn đi.”

"........"

"Vâng."

Ba người đều yên lặng ngồi xổm trên bãi cỏ, nhất thời khung cảnh này nhìn có chút kỳ quái, nếu không phải mặc quần áo bình thường, người ta còn tưởng như tù nhân ra ngoài lao động tập thể.

Tống Hòe suy nghĩ một chút, sau đó hỏi Tạ Từ: "Em thích nơi này sao?"

Tạ Từ gật đầu: "Không ồn ào, en sẽ không bị ngã."

“Nhà chị có một trang trại ở nông thôn.” Tống Hoè nhẹ giọng nói, “Nơi đó rất ít mưa, bầu trời luôn trong xanh, đàn cừu giống như bông tuyết trên bãi cỏ, còn có một hồ cá lớn, nếu em thích, chúng ta có thể đi chơi cùng nhau."

Tạ Từ: "Ở đó có tuyết không?"
Tống Hòe: "Có, vào mùa đông, tuyết rơi xuống một tầng rất dày."
Tạ Từ: "Vậy có thể tìm thấy dê không?"

Tống Hòe: "Có thể, chúng nó đối với nơi đó rõ như lòng bàn tay, rất thông minh."

Hai người trò chuyện một hồi, Tống Hòe nói với Du Thận: "Cậu có thể gọi mấy người Hướng Kim cùng nhau ra ngoài chơi trong kỳ nghỉ đông, ở đó an toàn, đường thông, thích hợp cho cô ấy đi chơi."

Du Thận cụp mắt nói: "Xin lỗi, kỳ nghỉ đông chúng tớ phải về Lạc Kinh đón năm mới."

Gạt người căn bản không thể về nhà.

Tạ Từ ở trong lòng trộm nói.

Tống Hòe không chịu buông tha: "......Có thể đi vào ngày đầu năm?"

Du Thận ngước mắt nhìn Tạ Từ, cô cúi đầu, lại đi sờ cỏ, tỏ vẻ không có hứng thú, anh nhẹ giọng nói: “Ngày đầu năm cô ấy phải học bù, có dịp chúng tớ nhất định sẽ đi. "

Chỉ là một câu nói bâng quơ bề ngoài như vậy, nhưng trong lòng Tống Hòe vô cớ nhảy lên, cô mỉm cười với anh.

Một lúc sau, Du Thận bắt được vật nhỏ xui xẻo từ đám cỏ dại dưới gốc cây, dùng tay che nó lại và gọi Tạ Từ: "Dụ Bảo, lại đây."

Tạ Từ nhận ra vị trí của anh, nhịn không được muốn bước nhanh hơn, nhưng lại kìm lại, lúc cô đi tới vội vàng duỗi hai tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên, trên mặt lộ ra vẻ cảnh giác: "Đặt xuống đi."

"Anh chặn cho em!"
Tạ Từ không nhúc nhích, lòng bàn tay giống như bị một mảnh chạy nhanh ném đi, ngứa ngáy, chạy một hồi lại ngừng động, dừng ở đầu ngón tay.

Cô thấp giọng hỏi: “Anh à, trông chúng có giống với trong sách nói không?”

“Giống nhau, có năm vòng tròn màu đỏ trên vỏ, khuôn mặt xấu xí.”

"Oa, xấu xí sao?"

"Không đáng sợ."

Hai người ngồi xổm dưới tàng cây, một người không dám động, một người dừng ở bên cạnh, tựa hồ đã quên Tống Hòe, cô nhìn một chút trong chốc lát rồi lặng lẽ rời đi.

Tạ Từ nghe được động tĩnh, nói: "Anh, chị ấy đi rồi."
Du Thận: "Không muốn đi nông trại à?"
Tạ Từ: "Vâng."

Cô nói huyên thuyên, bình thường có rất nhiều lý do nhưng lúc này cô không giải thích được, Du Thận cũng không tiếp tục hỏi, nhân lúc cô vui vẻ, anh lại đặt con bọ vào trong cỏ, dẫn cô đi rửa tay.

Hôm đó, họ chơi đến tận hoàng hôn, một nhóm người thuê một chiếc xe trở về Nam Chử. Du Thận và Tạ Từ ngồi ở phía sau, cô gái nhỏ tràn đầy năng lượng trong ngày đã dựa vào vai anh trai ngủ thiếp đi, những người trong xe nhỏ giọng lại, ngồi chỉnh sửa ảnh và đăng chúng đến khoảnh khắc.

Tống Hoè quay đầu nhìn lại, hoàng hôn đang buông xuống, anh ngồi bên cửa sổ như pho tượng lặng lẽ, lông mi sáng như lông vũ rơi khỏi cánh, hai tay luôn khom xuống, đỡ đầu Tạ Từ.

Khung cảnh này yên tĩnh và thanh bình như một bức tranh.

Tống Hoài nghĩ, nếu anh quan tâm đến em gái mình, vậy thì cô cũng sẽ đối xử tốt với em ấy.

Có lẽ giữa họ vẫn có khả năng.

-

Du Thận sinh tháng 12, là vào đêm Giáng sinh.

Bây giờ ở Lạc Kinh đang là giữa mùa đông, nhiệt độ ở Nam Chử vừa mới chuyển lạnh, sáng nay Tạ Từ dậy mặc quần áo, sờ vào lông liền kêu lên: "Anh ơi! Áo len màu gì vậy? "

"Màu trắng, còn váy màu đỏ."

Giọng nói uể oải của Du Thận từ phòng bên truyền đến.

Tạ Từ vui vẻ thay một chiếc áo len trắng như tuyết, giấu vạt áo vào trong váy, thắt một chiếc thắt lưng da nhỏ, vuốt thẳng mái tóc dài, tưởng tượng ra khuôn mặt xinh đẹp của mình, cô nhếch môi, đi sang phòng bên tìm anh.

"Hôm nay là sinh nhật của chúng ta!"

Tạ Từ ngồi xuống giường của Du Thận lắc bắp chân.

Tạ Từ sinh vào tháng 9, nhưng cô không thích sinh nhật của chính mình, vì vậy hàng năm đều cùng Du Thận cho qua. Thời gian trôi qua, ngày này đã trở thành ngày sinh nhật của cả hai người họ.

Du Thận kéo khóa đồng phục, một tay xách cặp sách, một tay dắt cô xuống lầu: "Chiều nay về cùng anh làm bánh, trưa ăn cơm ở nhà thím Triệu. Quà của ông nội tới rồi, nhớ mở ra nó."

Tạ Từ không quan tâm đến những điều này, cô nói: "Hôm nay em không muốn uống sữa."

Nếu có một ngày trong năm cô có thể ngừng uống sữa, thì đó nhất định là là ngày hôm nay.

Vừa mới nói xong, chợt nghe thấy Du Thận nói: "Uống sữa xong, cho em xem quà."

"Quà của anh ư?"

"Không uống thì chỉ có thể nhìn vào buổi tối."

Tạ Từ lập tức nhăn mặt thành bánh bao, lòng hiếu kì của cô rất nặng, để cô nghẹn lâu như vậy sẽ không chịu nổi, thà uống sữa còn hơn, cô tức giận nói: “Anh cũng biết bắt nạt em rồi! "

Du Thận: "Chỉ biết chơi xấu thôi."

Ăn xong bữa sáng và nhận quà, cô cong mắt cười với anh: "Cảm ơn anh, anh đi rồi em mới mở ra, anh đi đi."

Vương Mạt Lị cũng cười.

Du Thận sờ sờ đầu cô, đi đến trường học.

Sau khi anh rời đi, Tạ Từ ngồi ở trong phòng khách, tay cầm con dao điêu khắc nhỏ, bên cạnh chất đầy hộp, quà của ông nội vẫn như cũ, mặc kệ đắt tiền cỡ nào thì đối với cô quý nhất, chính là cây quýt nhỏ của Du Thận, nói đúng ra, đây cũng là của cô. Trước khi rời Lạc Kinh, cô đã giao cây quýt cho ông nội, mấy năm nay cái cây đó đã bắt đầu đơm hoa kết trái.

"Eo! Chua chết rồi."

Tạ Từ lè lưỡi phun ra, đẩy quả quýt sang một bên, vẫn không ngon.

Du Thận đưa cho cô là một hộp quà hình vuông, cô không cần dao, tháo nơ mở hộp ra, vừa mới đụng tới đồ vật, Tạ Từ đã biết là cái gì rồi.

“Tại sao lại là khắc gỗ?” Tạ Từ lẩm bẩm, “Ở nhà có nhiều như vậy rồi.”

Tạ Từ cẩn thận chạm vào cái chạm khắc gỗ rỗng ruột này, chạm một lần, hai lần, ba lần, và khi cô chạm vào nó lần thứ tư , Vương Mặc Lị đi ngang qua hỏi: "Dụ Bảo, cháu gặp khó khăn sao?"

Cô mím môi, nâng bức điêu khắc gỗ trong tay lên hỏi: "Vương Mạt Lị, gì có nhận ra không?"

Vương Mạt Lị vừa nhìn thấy đã vô cùng vui mừng: "Đây là bức ảnh mà cháu và Du Thận chụp ở hiên nhà ngày hôm đó,thím Triệu đã chụp cho cháu. Ồ, cái tượng này khắc giống thật nhỉ, Dụ Bảo có thể nhận ra chính mình không?"

Tạ Từ nhếch miệng: "Không ạ."

Nói cũng lạ, bao năm qua Tạ Từ đã sờ rất nhiều người, trong đầu vẫn có thể định hình ra họ, nhưng khi đến lượt bản thân thì cô lại hoàn toàn không nhận ra mình. Cô không biết bản thân trông như thế nào, cô chỉ biết mình trời sinh xinh đẹp. Ông nội từng nói cô rất giống mẹ, mẹ cô rất đẹp, cho nên Dụ Bảo cũng rất đẹp.

Tạ Từ vuốt ve những đường cong xa lạ, dừng lại một giây rồi dịch sang một bên, dáng vẻ của Du Thận đã khắc sâu trong trái tim cô, cô đã biết ngay từ lần đầu tiên chạm vào nó.

Những người xung quanh anh đều là những người xa lạ.

Trong ba lần sờ vừa rồi, cô hoang mang tự hỏi, người bên cạnh Du Thận là ai, một người xa lạ sao. Mà sau này, sẽ còn có người khác, không phải Tống Hoè, thì cũng là người khác.

Tạ Từ ngồi yên lặng một lúc, thu dọn quà rồi một mình đi vào thư phòng, Vương Mặc Lị liếc nhìn cô, thấy cô đang ngồi đọc sách, cũng không nghĩ nhiều tiếp tục làm việc, một lúc sau, cô nghe thấy một âm thanh phát ra từ thư phòng.

“Dụ Bảo?” Vương Mạt Lị lớn tiếng kêu lên, Tạ Từ xoa xoa đầu gối của cô, đáp: “Cháu bị ngã, không đau.”

Vương Mạt Lị vội vàng đi vào, thuần thục xoa xoa đầu gối của cô, thở dài hỏi: “Dụ Bảo có phải không vui đúng không? Tháng trước cháu đã mấy lần đụng phải ở bên ngoài rồi, dì vẫn chưa nói với A Thận đâu, nói cho thằng bé biết, nó lại buồn."

Mỗi khi buồn chán, khả năng phân biệt của Tạ Từ sẽ giảm đi, mỗi khi ở nhà bị đụng phải, họ đều biết rằng cô gái nhỏ này lại có tâm sự.

Tạ Từ nhíu mày lo lắng, nói: “Vương Mạt Lị, cháu có thể hỏi dì chuyện trước kia được không?"
Vương Mạt Lị sửng sốt: “Đương nhiên, Dụ Bảo muốn biết điều gì nào?"

"Vì sao Vương Mạt Lị lại kết hôn cùng chồng mình, là bởi vì thích à?"

"Lúc đó bọn dì ấy à, là được người trong làng giới thiệu. Dì nhìn thấy người đàn ông này mi thanh mục tú, trắng và gầy, thoạt nhìn không biết làm việc gì, lúc ấy dì cũng không tình nguyện, nhưng khi nhìn thấy dì, anh ấy đã cười, rồi ngày nào cũng đến công xưởng đón dì, lâu dần dì cũng chịu nói chuyện với anh ấy thêm vài câu, rồi bọn dì cứ như vậy rồi tự nhiên kết hôn thôi."

Tình cảm của Vương Mạt Lị và chồng vô cùng tốt.

Trong những ngày nghỉ, ông ấy sẽ đến sống cùng bà ở Nam Chử, nhưng ông chưa từng vào nhà, Du Thận không cho đàn ông trưởng thành vào nhà. Trong khoảng thời gian đó, Vương Mạt Lị luôn có tâm trạng vui vẻ, nhưng thật không may, chồng bà ngã bệnh đã qua đời vào năm ngoái.

Tạ Từ nói: "Anh trai cũng sẽ kết hôn trong tương lai, có phải không?"

Vương Mạt Lị: "A Thận có thể sẽ, cũng có thể không, quan trọng là, phải gặp được người thằng bé thích. Có lẽ không bao lâu nữa, Dụ Bảo của chúng ta cũng sẽ gặp được người thích thôi."

"Cháu không nhìn thấy được người khác, mỗi ngày đều ở nhà."
"Dụ Bảo vẫn còn là trẻ con, trưởng thành sẽ gặp."

Tạ Từ lại hỏi: "Nếu anh trai cháu kết hôn rồi, còn có thể ở chung không ?"

Vương Mạt Lị: "A Thận thương cháu như vậy, nếu cháu muốn, nó nhất định sẽ mang cháu đi theo, nói không chừng sau này chị dâu của cháu cũng sẽ thích Dụ Bảo đúng không? Dụ Bảo của chúng ta đều có người yêu."

Tạ Từ hơi giật mình.

Từ chị dâu quá xa lạ, cô chưa từng nghĩ tới mình sẽ phải xa cách Du Thận, cũng chưa từng nghĩ tới, để ở bên cạnh anh, lại cần một người khác thích cô, cô không muốn.

"Vương Mạt Lị, cháu muốn đọc sách."

"Vậy đọc đi, đừng bị ngã nữa nhé."

"Biết rồi ạ."

Sau khi Vương Mạt Lị rời đi, Tạ Từ bàng hoàng ôm đầu gối, sự thẫn thờ này kéo dài cả ngày, ngay cả Du Thận cũng không thể khơi dậy hứng thú của cô khi anh về nhà.

"Dụ Bảo." Du Thận gọi cô lần thứ ba.

Tạ Từ hồi thần, chậm rãi trả lời: "Sao vậy ạ?"

Du Thận nhìn cô, nói: “Anh đi làm bánh, em đi rửa tay trước, rửa xong lấy ba quả trứng trong tủ lạnh ra, anh lên lầu thay đồ, lát nữa sẽ xuống."

Tạ Từ ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi Du Thận lên lầu, anh bật máy tính bảng lên xem video, buổi chiều Hướng Quỳ đến lớp, như thường lệ, khi ra về còn để lại một món quà cho cô, tuy cô cười nhưng tâm trạng không được tốt. Lúc ngã xuống, anh nghe được cuộc đối thoại giữa cô và Vương Mạt Lị, sau khi nghe hết, anh cau mày nghe lại lần thứ hai.

Ở dưới lầu, Tạ Từ vỗ vỗ mặt của mình lẩm bẩm nói: "Hôm nay là sinh nhật của mình, mình làm sao có thể không vui. Vương Mạt Lị nói đúng, mình còn nhỏ, lớn lên nhất định sẽ không vui." Nói xong, cô đi đến lấy trứng từ tủ lạnh.

"Một, hai. . . . . ."

Cô vui vẻ đếm, lấy xong cũng không nghịch ngợm gì, cô ngồi ở bàn ăn đợi Du Thận, dùng ngón tay nghịch ba quả trứng lăn trên bàn, nghe tiếng chúng lăn lộn trên bàn.

Không bao lâu, Du Thận bước xuống.

Hai người trườn như rùa và bắt đầu làm bánh.

Tạ Từ động tác rất chậm, đây là lần đầu tiên cô làm chuyện này, vừa tò mò vừa thận trọng, đây là bánh ngọt cho anh cô, nhất định rất ngon, cô nhỏ giọng nói: “Thêm bơ, thêm sữa... Ơ , tại sao nó lại là một chiếc cốc nhỏ như vậy?"

“Dì Vương đã chuẩn bị sẵn dung lượng rồi, chỉ cần cho hết vào thôi.” “Vương Mạt Lị chu đáo quá.” Thấy cô chậm rãi khuấy bột, Du Thận hỏi: “Hôm nay Dụ Bảo ở nhà làm gì vậy, sáng nay có được món quà em thích không?"
"Buổi sáng.......Ừm, xem sách một lúc, buổi chiều học cùng cô Hướng, sau đó đi ra hồ chơi một lát, đợi anh trở về, giống như mọi lần thôi."

Du Thận: "Dụ Bảo bận rộn quá, có vẻ như không có thời gian để học vẽ rồi.”

Tạ Từ sửng sốt: “Học vẽ?”

Du Thận : “Một xưởng vẽ mới mở gần tiểu khu, dạy trẻ em mù học hội họa, phòng học rất rộng rãi sáng sủa, từ nóc nhà đến dưới đất đều có cửa sổ bằng kính, bên ngoài là vườn cây, em có muốn đi học không?"

Tạ Từ chần chờ hỏi: "Em có thể ra ngoài sao? Nhưng anh nói, bên ngoài rất nguy hiểm mà."
Du Thận: "Có thể, phòng vẽ tranh rất gần nhà, Vương Mạt Lị đưa em đi, ở lớp có giáo viên sẽ chăm sóc em, chỉ có ba bạn nhỏ thôi, Dụ Bảo lớn tuổi nhất."
"Bọn họ bao nhiêu tuổi rồi."
"Bảy, tám tuổi."
Tạ Từ: "......."

Vậy cô không phải là bạn học nhỏ tuổi à.

Tạ Từ không ngừng cựa quậy hồi lâu, đột nhiên trở nên vui vẻ, khóe môi khẽ nở một nụ cười, cô có thể ra ngoài đi học, đi chỗ mới chơi.

"Khi nào thì học vậy?"

Lúm đồng tiền trên má cô như được lấp đầy bởi một vũng nước.

Du Thận: "Chúng ta không thể theo kịp lớp học của học kỳ này, vì vậy để đến lớp sau kỳ nghỉ đông. Từ giờ trở đi, Dụ Bảo và anh sẽ cùng nhau đến trường, em có vui không?"

Tạ từ dùng sức gật đầu : "Vui ạ, Về sau còn có thể học môn khác nữa không?"
"Có thể."

"....."

Phòng vẽ tranh ở đâu ra chứ, nó chỉ là một bản dựng mới thôi.

Lão gia tử ở Lạc Kinh nhận được tin nhắn từ Du Thận, tức giận đến mức nhảy cẫng lên, thằng nhóc này nhất định sẽ gây rắc rối cho ông, nhưng em gái của nó thích thì làm sao được, chỉ có thể chiều theo ý thằng nhãi này thôi.

-

“Anh ơi, em no quá.” Tạ Từ xoa xoa bụng, ngồi phịch xuống ghế không chịu nhúc nhích, “Bánh ngon quá, em muốn khắc nó!”

Du Thận nhìn cô: “Quà của anh đâu ?"

"A, quà!"

Tạ Từ lúc này mới chịu đứng dậy, đi lên lầu lấy bức chân dung bé con của mình, khi đưa cho Du Thận, cô rất luyến tiếc: "Xem này, có một cái bình sứ nhỏ trong tay em, dễ thương không, đó là Dụ Bảo đấy.”

Du Thận cụp mắt xuống, nhìn chiếc bình sứ tròn nhỏ, lặng lẽ mỉm cười.

" Dụ Bảo, sinh được vui vẻ."

"Anh ôm một cái đi, chúng ta lại thêm một tuổi rồi."

"Ừ."

........

Một ngày này đối với Du Thận coi như là trọn vẹn.

Buổi tối sau khi tắm xong, anh ngồi vào bàn làm việc, đeo tai nghe, bật video từ sáng nay lên, nghe đi nghe lại những gì Tạ Từ nói.

Thời gian yên lặng như vậy, bỗng bị cuộc điện thoại của Hướng Kim ngắt quãng.

Cậu buồn bã nói: "A Thận, Tống Hòe làm phiền tớ cả đêm, còn chạy đến trường hỏi cậu ở đâu. Hôm nay cô ấy nhất quyết muốn tặng quà cho cậu. Vừa rồi tan học còn ở trước cửa chờ tớ, tớ không có biện pháp, đành phải nói cho cô ấy biết một quán cà phê gần khu cậu ở. Cô ấy có liên lạc với cậu không?"

Du Thận dừng một chút: “Tớ không có xem điện thoại, đợi một chút.”

Mở hộp thoại WeChat ra, Tống Hoè gửi mấy tin nhắn, hỏi anh có thời gian không, chỉ mất mười phút, tin cuối cùng là địa chỉ của quán cà phê, nói rằng cô ấy đang ở chờ anh nơi đó.

Thật phiền toái.

Du Thận nghĩ.

Mười phút sau, Du Thận thay quần áo, đi tới gặp Tạ Từ ở bên cách vách, cô đang nghe kể chuyện ma, lắc lắc đầu, thích thú nghe nhưng cũng không sợ hãi.

"Dụ Bảo, anh phải đi ra ngoài một lát.

"Dạ ?" Tạ Từ nhấn nút tạm dừng.

"Anh ra ngoài một lát, nhiều nhất là hai mươi phút, rất nhanh sẽ trở lại."

Tạ Từ chớp mắt, bấm đồng hồ báo thức—“Bây giờ là chín giờ bốn mươi bảy phút tối.”

“Anh đi đâu muộn thế?”

Cô hỏi.

Du Thận muốn nói sự thật, nhưng nghĩ đến sáng nay, anh đã thay đổi câu nói: "Bạn học đến đây để phát bài kiểm tra vào tối nay, cậu ấy đợi anh ở bên ngoài."

"Là Đàm Lập Phong à?"
"Ừ."
"Vậy anh đi đi."
"......."
Quán cà phê.

Cửa bị đẩy ra, tiếng chuông gió nhỏ leng keng, Tống Hòe vội vàng quay người lại, chính là Du Thận, khí chất ôn hòa bị chiếc áo gió màu đen hóa giải, nhìn qua có chút lạnh lùng, đôi mắt đen nhu hòa kia nhìn thấy cô, bình tĩnh mà kiên định.

Cô cắn môi, lồng ngực ngột ngạt, đau rát, Du Thận đi thẳng đến bên cạnh ghế, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, buổi tối bận việc nên chưa xem tin nhắn. Tối như vậy ở đây không an tòan đâu."

Tống Hoè: "Tớ chỉ muốn nói chúc mừng sinh nhật cậu thôi."

“Đây là quà sinh nhật của tớ chuẩn bị cho cậu. . . . . . . . .”

“Chúng ta là bạn bè, cậu đừng từ chối.”

Du Thận nhẹ giọng nói, “Tống Hoè, lễ vật này tớ có thể nhận, nhưng không thể nhận tâm ý của cậu. Yêu thích của con gái rất quý, tớ không nhìn thấy, sẽ có người khác thấy."

Hai mắt Tống Hoè lập tức đỏ lên: "Nhưng tớ chỉ thích một mình cậu thôi. Tớ.... tớ không vội, có thể đợi đến khi tốt nghiệp, cũng có thể đợi đến khi em gái cậu lớn lên."

Nghe cô nhắc đến Tạ Từ, ánh mắt Dư Thận tối sầm lại. 
Anh cũng không có ý định dây dưa quá lâu, thẳng thừng nói: “Trong kế hoạch cuộc đời của tớ không có lựa chọn yêu đương, tớ sẽ luôn ở cùng, cho dù cô ấy có muốn lớn lên hay không."

Tống Hoài sửng sốt: "Luôn? Nhưng ... cuộc sống của cậu thì sao?"

Du Thận đứng dậy: "Đây là việc của tớ, đã quá muộn rồi, tớ gọi xe cho cậu."

Du Thận cầm hộp quà nhìn Tống Hoè rời đi, quay đầu liếc nhìn camera trước quán cà phê, sau khi tránh đi, tùy tiện ném hộp quà vào thùng rác, sau đó băng qua đường, rẽ vào mấy khúc cua, vòng trở lại hồ Miên.

Sau khi Du Thận rời đi, một người nào đó từ trong góc đi ra và nhặt hộp quà bị coi là rác rưởi.

-

Khi Du Thận trở lại nhà nổi, anh không kịp cởi áo gió, đến gặp Tạ Từ trong phòng, cô đã thay đổi tư thế, vẫn đang nghe kể chuyện ma, còn bật cười khi nghe những chỗ đáng sợ.

Anh im lặng một lát, gõ cửa: "Dụ Bảo, anh đã trở lại."

Tạ Từ vẫy tay với anh: "Anh ơi, đến đây nghe câu chuyện này, câu chuyện này rất thú vị. Bà chủ nhà này đến gặp ông chủ mỗi ngày, cho nên anh ta không dám ngủ với vợ mới, bởi vì anh ta luôn cảm thấy có người đang theo dõi mình!"

Du Thận: ". . . . . . . ."

Tạ Từ vừa nói vừa cười, cho đến khi Du Thận ngồi xuống bên giường, cô mới đột nhiên dừng lại, tắt đài, quay đầu khẽ ngửi, hương thơm nữ tính tươi mát ngọt ngào mà cô đã từng ngửi thấy trên người Tống Hoè.

"Anh, anh lấy bài thi chưa?"
"Rồi, ở đây."

Du Thận đã sớm chuẩn bị bài thi.

Tạ Từ: "Một mình Đàm Lập Phong đến thôi sao?"

Du Thận hơi nhíu mày, nghiêng đầu ngửi mùi trên cổ áo, nói: "Không phải, Tống Hoè và Hướng Kim cũng ở đây, đến đưa quà sinh nhật."

Cô hỏi: "Quà đâu?"
Chương kế tiếp