Lỗ Tai Nhỏ Đáng Yêu

Chương 17: Mận gai. Bả đao đâm vào ngực vương tử..........
___"Quà đâu?"

Quà trong thùng rác.

Vẻ mặt và giọng điệu của Du Thận rất tự nhiên: "Đắt quá, anh không nhận. Anh mời họ vào quán cà phê ăn một cái bánh ngọt, lần sau sẽ mang theo Dụ Bảo đi."

Tạ Từ: "Tuần này Đàm Lập Phong có đến để làm bài tập không?"

Du Thận nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của cô, anh mím môi và nói: "Nếu có vấn đề gì có thể hỏi anh, em đừng hỏi Đàm Lập Phong."

Tạ Từ mặc kệ anh: "Anh gọi anh ấy đến làm bài tập đi."

Trong chớp mắt không khí ngưng trệ.

Sau một lúc lâu, Du Thận nói: "Biết rồi."
" Hôm nay nghe kể chuyện gì?"
Du Thận đưa tay lên đường viền cổ áo, khóa kéo bị bung ra, cởi áo gió ra và ném vào thùng rác, giọng điệu buông thả và thờ ơ, vừa nghe đã thấy tâm trạng không tốt.

Tạ Từ dường như dỗi anh: "Nghe đài, anh đi ngủ đi."

Sau khi thanh âm rơi xuống, trong phòng yên lặng hồi lâu, Tạ Từ dựng thẳng lỗ tai lắng nghe, nhưng không có tiếng nói chuyện, tiếng bước chân, thậm chí tiếng hít thở!

Anh đâu?

Tạ Từ mím môi, bất an gọi: "Anh?"

Du Thận cúi đầu nhìn cô, lại hỏi: “Hôm nay nghe truyện gì?”

Cô gái trên giường phồng má, ném đài đi, vén chăn chui vào trong, nằm xuống còn ngái ngủ nói: “ Nghe nàng tiên cá”.

Du Thận đang chọn những câu chuyện cổ tích của Hans Christian Andersen từ tủ sách truyện của mình, giọng điệu của anh đã trở lại bình thường: "Dưới đáy biển sâu vô tận..." Anh kể chậm rãi, cho đến khi phù thủy biển đưa tay cho người đẹp một con dao nhỏ, "Nàng tiên cá hôn lên trán hoàng tử, rồi đâm con dao vào ngực hoàng tử."

Hừ? Ừm ừm.

Tạ Từ mở mắt ra , buồn bực hỏi: "Hoàng tử chết rồi à?"

Du Thận: "Đã chết."
Tạ Từ: "...."

Cô lẩm bẩm: "Nói dối, tiểu tiên cá vứt dao rồi nhảy xuống biển hóa thành bọt biển, chuyện này em đã nghe nhiều lần rồi."

Du Thận: "Nếu Dụ Bảo là nàng tiên cá, liệu em có đâm chết người không? Hoàng tử chết hay em sẽ biến thành bọt biển ?”

“Nhưng em không muốn mất đuôi, em muốn bắt cóc hoàng tử xuống đáy biển, để hắn trở nên câm lặng, mọc đuôi cá , vậy là có thể ở bên nhau." Tạ Từ hếch cằm lên, suy nghĩ mấy chuyện xấu.

Du Thận: "Anh sẽ ở trên thuyền."

Tạ Từ sửng sốt: "Anh? Vậy em. . . . . . . . . . . . . Em cảm thấy dưới đáy biển cũng rất sinh động, đẹp đẽ thoải mái. Nhưng anh của em là hoàng tử, còn có một quốc gia, sẽ kết hôn với công chúa của một nước láng giềng. Em sẽ cứu anh trai mình và không lên bờ, được không?"

Du Thận lạnh giọng đáp: "Không được."

Tạ Từ buồn: "Anh đã có công chúa rồi, sao còn muốn Dụ Bảo?"

"Ai nói anh muốn công chúa?" Du Thận đặt sách xuống, đi tới bên giường, hơi cong đầu ngón tay, nhẹ nhướng mi, " Rõ ràng là Dụ Bảo nói."

Tạ Từ: "Vốn là, từ nay về sau em không muốn anh lo."

Du Thận : “Em nói cái gì, ‘Em chỉ có anh, anh cũng chỉ có em’, không phải Dụ Bảo nói như vậy sao?”

Tạ Từ nghiêng người, quay lưng về phía Du Thận, nhỏ giọng nói: “Anh sẽ lớn lên, anh sẽ biết rất nhiều người, sẽ có một cô gái anh thích, nếu cô ấy không thích em, em không thể ở bên bạn."

Du Thận : "Sẽ không."

"Không có cái gì?"

"Ngoại trừ Dụ Bảo, không có ai khác."

Tạ Từ trầm mặc chốc lát, quay đầu lại đối mặt anh, thăm dò nhỏ giọng hỏi: "Thật sẽ không có người nào sao? Anh vĩnh viễn cùng em ở bên nhau sao? Em rất sợ hãi, anh trai."

Du Thận nhìn cô hồi lâu, cúi người lại gần, môi nhẹ nhàng chạm vào tóc cô: "Đừng sợ, anh chỉ có Dụ Bảo, tuyệt đối sẽ không bỏ rơi em."

Tạ Từ nhẹ giọng đáp: " Vậy thì em không sợ nữa."

Cô dừng lại, vòng tay qua cổ Du Thận, nhỏ giọng xin lỗi: "Em mất bình tĩnh với anh, xin lỗi. Hôm nay em không vui, em làm cho sinh nhật của chúng ta không vui."

Du Thận cụp mắt xuống, thấp giọng hỏi: "Em còn gọi Đàm Lập Phong không?"

"....."

"Thật hẹp hòi, không gọi không gọi! Em muốn đi ngủ."
-

Sau tháng mười hai, rất lâu Du Thận không gặp lại vẻ mặt ủ rũ của Tạ Từ, cô sống vui vẻ mỗi ngày, luôn nở nụ cười trên môi, kể cả khi ở bên anh.

“A Thận, gần đây tâm trạng của cậu không tồi nhỉ?” Hướng Kim nháy mắt với anh, dùng cùi chỏ đẩy vào ngực anh, “Kỳ nghỉ đông cậu định làm gì?”

Du Thận: “Đi biển.”

Hướng Kim nói "Oa" một tiếng: "Đi đảo sao?"

"Ừm, đi với Dụ Bảo."

Hướng Kim cực kỳ hâm mộ: "Tớ cùng chị gái về quê ăn tết, lên núi chán quá đi, nhưng không sao, có tiền mừng tuổi, hì hì. Này, Đàm Lập Phong, còn cậu thì sao?"

Cậu chọc người trước mặt.

Đàm Lập Phong: "Tớ ở Nam Chử, như thường lệ thôi."

Hướng Kim: "Cậu không phải ở Lạc Kinh sao, cậu không quay lại Lạc Kinh à ?"

Nhắc đến Lạc Kinh, Đàm Lập Phong vô thức liếc nhìn Du Thận, nói: "Không, kỳ nghỉ đông ... Tớ đã đăng ký lớp học thêm, tớ sẽ quay lại trong kỳ nghỉ hè."

“Lớp học thêm nào?”

“Tự vệ.”

“Mẹ nó, cậu định đổi nghề à?”

Vài ngày trước, Du Thận đưa cho cậu một tấm danh thiếp có tên, số điện thoại và địa chỉ của huấn luyện viên, anh nói rằng huấn luyện viên chỉ dạy một người, sẽ rất vất vả.

Đàm Lập Phong không ngại vất vả.

Sau khi Hướng Kim tra hỏi một lúc, cậu ta lại đến làm phiền Du Thận: "A Thận, cậu hoàn thành bài tập kỳ nghỉ đông sớm một chút nhé, tớ sẽ đến mượn cậu đấy, cậu đừng đưa nó cho người khác."

"Ừ."

Hướng Kim hỏi khắp lớp, chạy vòng quanh, hỏi mọi người sẽ làm gì trong kỳ nghỉ đông, sau đó cậu quay lại và vui vẻ chia sẻ với Du Thận.

Cuối cùng cũng đến kì nghỉ đông, lớp học tràn ngập tiếng hoan hô và tiếng cười.

Du Thận trông có vẻ thoải mái, sau khi dọn dẹp, anh vẫy tay chào họ rồi thong thả bước ra khỏi lớp. Vừa ra ngoài, anh đụng phải nhóm Tống Hoè đang đi ngang qua, các cô gái chào đón anh rất nồng nhiệt.

"Chúng ta cùng đi ăn tối nhé ."

"Du Thận, lần sau gọi em gái tới nhé!"

Du Thận cười cười, nhiệt tình đáp lại: "Được, cô ấy nhất định rất vui vẻ." Bọn họ đều cùng anh nói chuyện, chỉ có Tống Hoè là không. Cô nghĩ, lúc trước anh cũng không có cười với bọn họ, nhưng lần này nhắc tới Tạ Từ, anh lại cười, tựa hồ chỉ có Tạ Từ mới có thể làm cho anh vui vẻ.

Tống Hoè cúi đầu đi ngang qua anh.

Du Thận đi đến hồ Miên, cũng không vội về nhà, liền đến phòng vẽ tranh cách đó không xa xem một chút, công trình đã hoàn thành hơn phân nửa. Chờ khi mùa xuân đến , hoa đã được trồng trong sân, Tạ Từ có thể đi học vẽ tranh đúng giờ.

Tạ Từ gần đây cũng rất bận rộn, cửa hàng của thím Triệu đã tung ra các sản phẩm tùy chỉnh và nhận được một vài đơn đặt hàng lớn. Tạ Từ mới bắt đầu tiếp xúc với những đồ vật lớn, rất mới lạ, cô hận không thể đến cách vách vào buổi tối, trong lúc nhất thời đều quên mất chuyện học vẽ, thậm chí ngay cả chuyện đi biển cũng quên.

Bảy, tám ngày sau kỳ nghỉ đông của Du Thận, trên bàn ăn tối, anh hỏi tạ Từ: "Em muốn đi biển khi nào? Trên đảo có khách sạn nhà chúng ta, còn có một nhà trọ gần bãi biển, em muốn ở đâu?"

Tạ Từ sửng sốt, sau đó mới nhớ ra: "A! Sắp giao thừa rồi, em cũng quên mất, chúng ta ở khách sạn nhà mình đi, ông nội biết có thể sẽ tới thăm chúng ta! Để em tính toán." Cô đếm ngón tay, "Ngày mai em phải sửa quả lựu nhỏ bên cạnh giường, có thể rời đi vào ngày mốt!"

Tạ Từ chưa bao giờ nghiêm túc đi biển, nhiều nhất cô chỉ nghe thấy thổi gió qua, khi còn nhỏ cô không thường ra ngoài, mà khi ra ngoài, Du Thận rất dễ nổi giận, bởi vì mọi người luôn bàn tán sau lưng cô.

Đây là lần đầu tiên cô đi, rất mới mẻ.

Sự mới mẻ này kéo dài đến đêm trước ngày khởi hành.

Tạ Từ ngồi xổm bên cạnh tủ quần áo, sai sử Du Thận chọn quần áo cho cô: "Em muốn gió biển thổi, váy phồng lên, không quá chật, em muốn chạy. Em còn muốn mang theo thắt lưng và quần ống rộng, gió có thể thổi vào, vù vù—" Cô ghé sát đầu Du Thận, mô phỏng một chiếc quạt gió, cố gắng thổi bay anh.

Du Thận đứng ở nơi đó, toàn bộ hơi thở ấm áp phả vào gáy, làn da dần dần có phản ứng, anh hỏi: “Muốn mặc váy màu gì?”

Tạ Từ dừng lại, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Màu hồng"

Ở cùng chỗ với anh trai, cô cũng là hoa hồng.

Cô nghĩ, sau đó cong mắt cười trộm.

Cô lại không hề biết—— Du Thận đã dừng động tác của mình và nhìn chằm chằm vào đôi lông mày cong của cô, hai má phồng lên như bánh bao, lúm đồng tiền nhỏ như xoáy nước có thể chứa ngọc trai, chậm rãi, đường môi anh khẽ cong lên,

Trong mắt anh có ánh sáng.

Giống như mọi ngày khi Tạ Từ ở bên cạnh anh.

-

Điểm đến của họ là một hòn đảo nhiệt đới, phải đi máy bay.

Tạ Từ uể oải trên máy bay, bịt tai và rên rỉ, nhưng vừa xuống máy bay cô lại giống như sống lại, nắm tay Du Thận chạy lung tung khắp nơi, ngồi trên xe dịch cũng không an tĩnh, ngọ ngoạy đầu tới lui, hận không thể làm đôi tai trở nên dài hơn.

“Anh ơi, em nghe thấy có người bán hoa bên đường!”

“Hoa màu vàng, có năm cánh, cài trên tóc.”

“Oa, vậy em cũng muốn.”

“Bao giờ đến thì mua cho em."

Tạ Từ nhận lấy hoa, an tĩnh lại, nằm trên lưng ghế, cẩn thận lắng nghe gió biển thổi, nói với Du Thận: “Gió biển ở Nam Chử khác với gió ở đây, có chút hung hãn hơn.”

Du Thận: "Lá gan của Du Thận có lớn không?"

Tạ Từ nghĩ một lúc: "Có lẽ rất lớn."

Du Thận: "Dẫn em ra biển để bắt cá nhé."

Tạ Từ: "........Em rất nhát gan."

Du Thận vuốt lại mái tóc bị gió thổi tung của cô, khuôn mặt khẽ mỉm cười, gương mặt thanh niên tuấn tú dưới ánh đèn sáng rực rỡ, người qua đường không khỏi liếc nhìn anh lần thứ hai.

Tống Hòe cũng vậy, cô ôm ngực tim đập loạn xạ, hơi kéo mũ xuống. Cô thực sự đã gặp được Du Thận.

Theo những gì cô nghe được từ kỳ nghỉ đông, Du Thận dẫn Tạ Từ đi ra biển chơi, cho nên cô vẫn luôn sàng lọc. Sau khi sàng lọc và loại trừ những hòn đảo bất khả thi, chỉ còn lại hai hòn đảo, cả hai đều tương đối ít người, nhưng một trong những hòn đảo có một khách sạn có chủ nhân họ Du.

"Hoè Hoè, con có muốn tắm nắng không? Đóng cửa sổ lại đi." Mẹ cô nhẹ giọng nhắc nhở.

Tống Hoè lắc đầu cười đáp: "Không có đâu, bố lái xe chậm thôi."

Trên xe du lịch, Tạ Từ nói: "Anh, có người theo dõi chúng ta."

Du Thận nhìn chiếc xe chạy chậm hơn, dừng vài giây rồi nói: “Không phải, chúng ta đang đi dọc theo bờ biển, bọn họ đang nhìn ra biển, anh chặn cho em, em đừng sợ.”

Sau khi đến khách sạn ,Du Thận thu dọn hành lý, Tạ Từ kêu lên: "Anh ơi, dãy phòng ở đây giống hệt nhà của chúng ta, lớn hơn một chút, vị trí cũng giống nhau. A, bàn làm việc của em còn có gỗ này!"

Du Thận: "Ông nội đã chuẩn bị nó."

Tạ Từ: "Em gọi cho ông đã."

Du Thận liếc nhìn cô, trong lòng nói đó là vì cái này thôi.

Tạ Từ không thích gọi điện vào các ngày trong tuần, mỗi trưa cùng Du Thận gọi điện thoại cũng đã mệt chết cô rồi, dù có thế nào cũng không chịu gọi lần thứ 2. Thỉnh thoảng, khi Du Thận và ông nội quay video, cô sẽ nghiêng người trò chuyện vài câu rồi ung dung rời đi.

Cầm điện thoại, Tạ Từ trò chuyện tình cảm với ông nội một lúc, sau đó được Du Thận dẫn đi ăn. Dọc theo nhà hàng, tất cả những gì có thể thấy là biển xanh, bãi cát trắng mịn, và đám đông tản mạn.

Tạ Từ không buồn quấy rầy Du Thận để hỏi chỗ này chỗ kia, cô đang chiến đấu với một con tôm hùm mà cô chưa từng thấy bao giờ, lần đầu tiên chạm vào nó, cô đã không thể tin được, hỏi Du Thận: "Đây là thứ xấu xí gì vậy?"

Du Thận: "Một lát nữa thứ xấu xí này muốn chui vào bụng em đấy." 
Tạ Từ phồng má.

Ăn được nửa chừng, quản lý khách sạn vội vã đến gặp Du Thận với danh sách nhận phòng. Anh ta chưa kịp nói gì đã bị ánh mắt lạnh lùng của anh đuổi đi. Anh ta cũng không muốn ở lại, thái tử gia nhà bọn họ thanh danh vẫn còn lừng lẫy lắm cơ.

"Hả? Có ai đến vậy?"

"Không có, người khác đi ngang qua."

"Ồ."

Tạ Từ cúi đầu tiếp tục đánh trận với tôm hùm đang giương nanh múa vuốt, lần này cô tìm được một chiêu, nhất định có thể khuất phục nó, từ trong bụng của nó lấy thịt ra.

Du Thận liếc nhìn danh sách đăng ký, cuối cùng ánh mắt của anh rơi vào hai chữ Tống Hòe. Một lúc lâu sau, anh thảo luận với Tạ Từ: Ở trong biệt thự có được không em?"

"Hôm qua anh nói rằng biệt thự không an toàn mà."

"Biệt thự có bãi biển riêng, Dụ Bảo có thể chạy trên bãi biển mà không sợ va vào người khác. Ở đấy còn có bể bơi, anh có thể đưa em đi nghịch nước."

Tạ Từ chớp chớp mắt hỏi: "Anh nhìn thấy người không thích hả?"

Du Thận: "Em có thể dựng lều trên bãi biển và ngủ trong lều vào ban đêm." Ta Từ: "!"

Sau đó, Tạ Từ bị đóng gói và gửi đến biệt thự.

.....

Khi Tống Hoè vào nhà hàng cũng đã quá giờ ăn, hầu hết mọi người đã về hết, đương nhiên sẽ không nhìn thấy Du Thận, cô thất vọng cúi đầu xoay người đi vào toilet, vừa mới đi đến góc, cô đột nghe thấy có người nói chuyện ở góc bên trái. Hai chữ "Du gia" truyền đến bên tai, cô đột ngột dừng lại, hình như người đàn ông đang nghe điện thoại, không có giọng nói của người thứ hai.

"Đoán xem hôm nay ai tới nào?"

"Không, không đúng, cậu khẳng định đoán không được, thái tử gia nhà chúng ta đang ở chỗ này! Người bé, người lớn đều không có ở trong nước, xem ra cũng khá tốt. Thôi, chuyện năm đó cũng đừng nhắc tới."

"Cùng ai tới sao? Còn cùng với ai nữa, tất nhiên là cùng với cô bé được Dư gia nhận nuôi năm đó."

"Hiện tại rất tốt, bận một trận nghỉ một trận, cậu thì sao?"

"...."

Tống Hòe mở to hai mắt, vô thức che miệng, giấu đi nhịp tim sắp nhảy lên cổ họng, dọc đường đi lặng lẽ đi ra ngoài.

Du Thận cùng Tạ Từ không phải anh em ruột thật sự.

Điều đó khiến đầu óc cô quay cuồng, họ không phải là anh em ruột, vậy....... Đêm đó, Du Thận từng nói 'Tôi sẽ luôn mang theo Tạ Từ, dù cô ấy có muốn lớn lên hay không'.

Câu nói đó nghĩa là người anh ấy thích là Tạ Từ sao?

Sau khi bình tĩnh lại, cô gửi một tin nhắn cho Đàm Lập Phong: [Tớ nghe Hướng Kim nói rằng họ không phải là anh em ruột thực sự? Thảo nào họ không có cùng họ. ]

Đàm Lập Phong trả lời; [Không phải.]

Dừng một chút, cậu lại gửi: [ Tống Hòe, Du Thận không thích hợp cậu đâu.]

Hầu hết mọi người đều phản nghịch, Tống Hoè nhìn chằm chằm hai hàng này, nắm chặt tay. Cô vốn định không tiến lại gần, nhưng lại không muốn nhận thua, cũng không cam lòng.

Tại sao không thể là cô?

Có thể là cô.

-

Khí hậu trên đảo ấm áp, gió biển ban đêm cũng ấm áp.

Du Thận dắt Tạ Từ đi dạo trong viện, chậm rãi nói: “Ven đường có khóm cây mận gai, màu sắc giống như màu chiếc váy trên người em. Gai nhọn, như dùi nhỏ. Cây dừa và cây cau cao bằng mười Dụ Bảo, chậc chậc, chắc đến hai chục mét.”

Tạ Từ không vui lắc lắc tay: “Anh mới lùn ấy.”

Sau khi không vui, cô lại đưa ra yêu cầu: “Em muốn sờ cái gai!”

Du Thận dẫn người ngồi xổm xuống, khẽ chạm vào đầu ngón tay cô, dừng lại vài giây, kéo tay cô lại, uể oải nói: "Em lùn quá, ngồi xổm phí chân."

Tạ Từ: "..........."

Tạ Từ: "Em muốn ra bờ biển nghịch nước. Lều của chúng ta đã dựng xong chưa? Có đèn sao treo trên đó không? Em muốn khắc chúng."

"Đang dựng, dựng xong đưa em đến."
Tạ Từ nói nhỏ, đang nói hăng say bất ngờ "A" một tiếng và che đầu, cô bị một vật cứng đập nhẹ vào đầu.

Du Thận nhíu mày, đưa tay sờ sờ: "Đau không?"

Tạ Từ lắc đầu, "Là quả trên cây rơi xuống sao? Hoa trên đầu em đâu rồi?"

Du Thận liếc nhìn quả cầu lông từ trên trời giáng xuống, nó lẻ loi nằm ở một bên. Anh nhặt nó lên và đặt vào tay Tạ Từ: “Dụ Bảo tự mình chạm vào đi, bông hoa không bị rơi.”

Tạ Từ: “Đó là một quả cầu lông, nhất định là do người khác ném. "

Vừa dứt lời, chuông cửa vang lên.

Du Thận cầm cầu lông, dẫn cô trở lại biệt thự, nói: “Ở phòng khách chơi một lát, anh sẽ về ngay, không được vào bếp. "

Tạ Từ ngoan ngoãn gật đầu.

Nhưng chân trước Du Thận vừa mới đi, chân sau Tạ Từ đã sờ chạm vào nó. Cô đang nghĩ đến việc chạm vào cái gai nhỏ của cây mận gai. Cô sờ soạng một lúc, nhưng không có gì xuất hiện.

Cổng biệt thự .

Du Thận nhìn cô gái đang kinh ngạc trước mặt, mở to mắt, mâu quang lãnh đạm, nhẹ nhàng nói: "Tống Hoè, thủ đoạn như vậy thật vô nghĩa."

Tống Hoè thu hồi vẻ mặt, cắn môi: "Tớ cũng không biết cậu ở chỗ này, cho đến buổi trưa nhìn thấy cậu, tớ mới biết là trùng hợp như vậy. Du Thận, lần trước cậu có ý gì?"

Du Thận nhìn cô.

"Cậu đã nói, cậu sẽ luôn mang theo Tạ Từ."

"Cậu không phải không thích cô ấy à?"

Thần kinh của Du Thận hơi nảy lên, anh lãnh đạm nói: "Cậu học trường tốt nhất thành phố ,điểm số của cậu rất xuất sắc, vì vậy cậu nên biết rằng mọi người đều có cảm giác về ranh giới."

"Tống Hòe, cậu đang vượt quá ranh giới."

Tống Hoè trên mặt lúc nóng lúc lạnh, nghe người mình thích nói như vậy, suýt chút nữa bị xấu hổ cùng tức giận lấn át, hỗn loạn mà nói bừa bãi: "Tớ biết các cậu không phải là anh em ruột, các cậu ra ngoài chơi đều ở chung với nhau, ai mà biết các cậu buổi tối..........."

Cô đột ngột ngừng nói.

Cây cầu lông suýt chút nữa bị anh bóp nát.

Đối mặt với ánh mắt xa lạ của Du Thận, Tống Hoè vô thức lui về phía sau một bước, khuôn mặt đỏ ngầu trở nên tái nhợt, cô hé môi: "Thực xin lỗi, tớ, tớ chỉ muốn biết cậu có thích hay không. . . "

"Phải."

Du Thận cũng không thèm trốn nữa, trực tiếp cắt ngang lời cô, "Cậu nói xong chưa?"

Anh buông tay, quả cầu lông bẹp dúm đáng thương rơi xuống đất, không nhúc nhích được nữa, " Lần sau cẩn thận nhé."

Du Thận lại biến thành dáng vẻ dịu dàng đó.

Tống Hòe sửng sốt nhìn anh đóng cửa rồi lại khóa lại. Đây là lần đầu tiên cô nhận ra mình chưa từng quen biết Du Thận, anh cũng chưa từng cho cơ hội.

Đến tột cùng , cậu ấy là người như thế nào?

Du Thận quay lại, đôi mắt anh tối sầm lại.

Quả nhiên, rắc rối phải được giải quyết càng sớm càng tốt.

Du Thận bước vào, đột ngột dừng lại khi cô gái đi ngang qua khóm mận gai đỏ rực. Một bông hoa rơi xuống mép của đường , năm cánh hoa màu vàng. Anh nhặt nó lên, có một sợi tóc trong chiếc kẹp tóc.

Đó là mùi của Tạ Từ.

Du Thận hơi nheo mắt, khi anh đưa cô ấy trở về, bông hoa vẫn còn trên tóc cô ấy. Nhưng bây giờ nó đột ngột xuất hiện ở đây.

Xem ra, con mèo nghe lén đã bị anh bắt được.
Chương kế tiếp