Lỗ Tai Nhỏ Đáng Yêu

Chương 20: Nước mắt. Không ai yêu Du Thận.
Vào đầu tháng 8 ở Nam Chử, mọi người nóng lòng muốn lao xuống nước, thanh thiếu niên và các cô gái đi chơi mỗi ngày, họ không sợ nóng hay mệt mỏi, họ chỉ muốn chơi.

8 giờ tối, sân vận động.

Tiếng còi lanh lảnh vang lên, trận đấu kết thúc, cuối cùng đội của Du Thận đã giành chiến thắng với tỷ số đậm.

Hướng Kim kéo vạt áo lên, lau mồ hôi trên trán, nhìn Du Thận thở hổn hển, trông anh thật sạch sẽ và sảng khoái, trên trán chỉ có một lớp mồ hôi mỏng, đôi mắt đen của anh sáng ngời một cách đáng ngạc nhiên, rõ ràng là anh đang có tâm trạng tốt.

Hướng Kim thắc mắc: “Cậu gần đây sao vậy, gặp chuyện vui sao?”

Du Thận ngửa đầu uống nước, hầu kết lăn lộn: “Thật là một kỳ nghỉ hiếm có.”

Hướng Kim: “Ai, nghỉ hè của lớp 11 sẽ không thoải mái như vậy đâu. Nhân Đúng rồi, cậu biết chưa, chuyện Đàm Lập Phong phải về Lạc Kinh ấy, cậu ấy nói rằng trong nhà công tác điều động, phải quay về."

Đuôi lông mày của Du Thận khẽ nhếch, nhưng ngữ khí vẫn không thay đổi: "Tớ nghe cậu ấy nói qua rồi, đáng tiếc sau này tuyển thủ có thể thi đấu càng ngày càng ít. Cậu ta đã nói với cậu rồi à?"

Hướng Kim: "Có người bắt gặp cậu ấy đi đến làm thủ tục, còn nói tuần này mời chúng ta ăn cơm, có tiện không?"

“Tuần này?” Du Thận vặn nắp chai, “Tuần này không tiện.”

Hướng Kim: “Đúng rồi, các cậu ở Lạc Kinh lúc nào cũng có thể gặp nhau mà.”

Du Thận không trả lời, nếu tuần này anh đi, chỉ sợ Đàm Lập Phong không thể nuốt nổi. Anh liếm môi, nói với Hướng Kim: "Thêm một ván nữa, tớ phải về."

Hướng Kim gật đầu: "Được."

Du Thận hiếm khi tham gia những bữa tiệc như vậy sau trận đấu, chỉ có thỉnh thoảng Tạ Từ đi ra ngoài học vẽ tranh, anh mới đến chơi một chút rồi lại đi, mỗi một trôi qua đều giống nhau. Hướng Kim đôi khi tự hỏi, nếu là cậu, liệu cậu có kiên nhẫn như vậy không, ngày này qua ngày khác đều ở cùng với em gái của mình, lặp đi lặp lại cuộc sống nhàm chán như vậy. Cậu không có câu trả lời.

Cùng lúc đó, hồ Miên.

Tạ Từ đi theo Vương Mạt Lị làm đồ uống giải nhiệt mùa hè , cô ăn vụng mấy miếng đào ướp đá, cuối cùng bị đuổi ra khỏi bếp.

"Vương Mạt Lị, cháu có thể giúp dì mà."

Tạ Từ nắm lấy khung cửa, không chịu đi.

Vương Mạt Lị quay đầu lại trừng cô, mặc kệ cô có nhìn thấy hay không, nhẹ giọng khiển trách: “Ăn rồi lại đau bụng, cái gì cũng nhét vào trong tủ đá, A Thận mắng dì cũng mặc kệ."

Tạ Từ: "Anh mới không mắng cháu đâu."
Vương Mạt Lị tức giận nói: "Mau đi khắc gỗ đi!"

Tạ Từ nhàn nhạt thở dài, đi đến hiên nhà thổi gió đêm, khắc gỗ, lẩm bẩm tại sao anh trai vẫn chưa trở về, vừa mới ngồi xuống, đột nhiên nghe được âm thanh vang dưới nước, giống như cá nhảy ra ngoài, chắc là một con cá lớn.

Cô lắng nghe kỹ, tại sao nó không rơi xuống, chẳng lẽ cá bị mắc kẹt trong không khí? Đang thắc mắc, "con cá lớn" đó đột nhiên lên tiếng, gọi cô : "Tạ Từ."

Tạ Từ sửng sốt một lúc, nhận ra giọng nói của cậu ta: "Đàm Lập Phong."

"Tại sao anh lại ở trong nước?"

Đàm Lập Phong bị ngập một nửa trong nước. Để sử dụng thuyền ở đây cần phải có thẻ thông hành của tiểu khu. Cậu không có, vì vậy cậu phải đi đường tắt và bơi từ dưới nước lên tránh Vương Mạt Lị. Khi đến nơi, cậu ta co ro dưới tấm lá chuối, đợi Tạ Từ đi ra. Sau khi đợi cả tiếng đồng hồ, cuối cùng cô ấy cũng bước ra.

Đàm Lập Phong không dám lớn tiếng: "Anh có chuyện muốn nói với em."

Tạ Từ im lặng một lúc, hỏi: "Không thể cho họ biết sao?"

Đàm Lập Phong chua sót: "Xin lỗi, anh không thể nghĩ ra cách nào khác, nhưng anh sắp rời khỏi Nam Chử, em... ..em và Du Thận, anh không thể làm được gì cả. Tạ Từ, anh trai của em......."

-

9:30, Du Thận về đến nhà.

Vương Mạt Lị ngáp dài, bà nhặt túi lên và nói: "Dì đã sấy tóc cho Dụ Bảo rồi. Buổi trưa con bé quá nóng nên không chợp mắt được, bây giờ đang trên giường đang đọc sách."

Sau khi lên lầu, Du Thận đi tắm trước, quấn khăn tắm đi ra, đi được hai bước thì đột nhiên dừng lại, Tạ Từ không biết từ lúc nào đã chạy đến bên giường, khoanh chân, một tay ôm gối, một tay cầm chiếc quạt tròn nhỏ quạt cho mình, nghe thấy tiếng động liền nhìn sang hỏi: "Anh tắm xong chưa?"

Du Thận dừng lại: "Sao em lại ở đây?"

Tạ Từ chớp chớp mắt: "Anh có phải chưa quần áo đúng không?"

"......"

Du Thận liếc mắt nhìn xuống, cầm quần áo trở lại phòng tắm, buổi tối cô rất ít đến đây, hôm nay không tiếng động chạy đến bên giường anh , không biết chơi cái gì.

Tạ Từ nghĩ nghĩ, liền ném cây quạt đi, nhấc chiếc chăn bông mát lạnh như lụa băng lên, nằm lên gối của anh.

Cô nằm ngửa nghĩ về những gì Đàm Lập Phong nói, cậu ta nói, Du Thận là một kẻ điên, nói anh đã làm gì ở Lạc Kinh, nói anh hao tổn tâm cơ như thế nào để đuổi cậu ta và Tống Hòe ra khỏi Nam Chử, nhưng họ vẫn phải sống dưới mí mắt của anh.

Tạ Từ đã từng nghĩ rằng, Du Thận không được yêu thương khi còn nhỏ, nhưng khi lớn lên, anh có rất nhiều bạn bè, khi anh đến Nam Chử, hàng xóm, bạn học và giáo viên của anh đều rất thích anh. Nhưng Đàm Lập Phong lại nói với cô rằng Du Thận vẫn chẳng có ai yêu, tất cả những gì cô thấy đều là biểu hiện giả dối, Du Thận đã lừa dối cô, anh trai trong mắt cô, đối với người khác mà nói, không đáng quý, không đáng tiếc.

Du Thận không có ai yêu.

Vùi mình trong gối, trái tim cô như bị cắn một lỗ nhỏ, không thể nói rõ làm sao không thoải mái, nhưng nó khiến cô cảm thấy khó chịu khắp người, cảm xúc trào ra khỏi mắt.

Du Thận tùy tiện sấy tóc, mở cửa tìm Tạ Từ.

Cửa mở ra, anh nghe thấy một tiếng hít thở nhẹ, kèm theo một tiếng nức nở nhỏ, cô đang khóc.

". . . . . . " Du Thận gọi, "Dụ Bảo?"

Tạ Từ bị Du Thận lôi ra khỏi chăn, nước mắt bị kiên nhẫn lau đi, Du Thận nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ hoe của cô, trên đầu ngón tay còn có nước mắt, cố nén run rẩy, thấp giọng hỏi: "Sao em lại khóc?" .

Tạ Từ dụi mắt, bình phục cảm xúc.

Một lúc lâu sau, cô hỏi anh: “Anh à, anh không thích cười sao?”

Du Thận: “ Thích.”

Tạ Từ: “Nói dối.”

Du Thận nắm lấy tay cô, đặt ở bên môi, khiến cô mềm lòng, dùng đầu ngón tay chạm vào đường cong môi, nói với cô: “Khi ở bên em, anh luôn cười.”

Ánh mắt Tạ Từ chua xót, tiếp tục hỏi: "Anh không thích nói chuyện với người khác sao?”

Du Thận: "Anh muốn cùng người khác nói chuyện."

Tạ Từ: "Tại sao?"

Du Thận: "Anh tốt với họ, họ sẽ tốt với Dụ Bảo."

Tạ Từ che mắt, nước mắt lại chảy dài xuống, cô nghĩ, không ra ngoài cũng không sao, không cùng anh trai đi học cùng cũng không sao, chỉ cần ở bên anh, thế nào cũng được.

Du Thận nhìn cô chăm chú, nâng tay áp sát vào mặt cô, bắt lấy những giọt nước mắt đang rơi xuống, liếm một ngụm, nóng, mặn, khác với Dụ Bảo.

“Dụ Bảo, đừng khóc.” Du Thận dùng sức ép cô, “Nhắm mắt lại.”

Tạ Từ bất đắc dĩ, nhếch miệng, làm một người mù thật đáng thương, thấp giọng hỏi: “Hôm nay em muốn ngủ với anh, có được không, có thể đắp chung hai chăn, tức là hai giường."

Du Thận đáp ứng cô, lấy khăn lau mặt cho cô, sau đó xức lên mùi thơm quen thuộc mà cô thường dùng rồi hỏi: "sao tối nay em lại khóc?"

Tạ Từ cụp mắt xuống, mím môi lẩm bẩm: "Em nhớ khi còn bé, anh hung dữ, không để ý tới em, chỉ thích chơi một mình, khác với bây giờ."

Du Thận "hửm": "Dụ Bảo đến thì khác."

Tạ Từ: "Vậy em rất quan trọng à."

Du Thận: "Tất nhiên."

Tạ Từ chui vào trong chăn nói: "Anh à, anh đi làm bài đi. Em nằm trước, đợi anh làm bài tập xong thì kể chuyện cho em. Hôm nay em muốn nghe chuyện ma."

Du Thận cúi đầu nhìn cô một lúc rồi điều chỉnh nhiệt độ trong pḥng xuống thấp. Sau đó, anh ngồi vào bàn làm việc và gửi tin nhắn cho ban quản lư khu nhà của khu dân cư. Khoảng 20 phút sau, ban quản lư khu nhà gửi cho anh một đoạn video. Trong đoạn video, Đàm Lập Phong bước vào tiểu khu, gần hướng nhà nổi, sau khi thả chiếc túi xuống băi cỏ, cậu nhảy xuống Hồ Miên, thời gian trôi nhanh một tiếng rưỡi, cậu ngoi lên bờ ướt sũng, thay đổi quần áo của ḿnh và rời đi.

Du Thận híp mắt, nhìn chằm chằm màn hình một lúc, quay đầu nhìn Tạ Từ, hốc mắt cô còn đỏ hoe, cầm lấy gối của anh, dụi đầu vào, khịt mũi, ngửi thấy một mùi quen thuộc, cô lại bình tĩnh trở lại, ánh mắt trống rỗng, giống như xuất thần.

Du Thận sửng sốt hồi lâu, lại lâm vào mê mang.

Xem ra Dụ Bảo thật sự không sợ anh.

-

Gần đây, Tạ Từ trở nên rất dính người, không chỉ Du Thận phát hiện ra mà cả Vương Mạt Lị và thím Triệu cũng phát hiện ra. Du Thận đi đâu cô cũng đi theo, trước đây, anh đi ra ngoài chơi cô không thích đi theo, bây giờ khoong cho cô đi theo, cô cong tức giận.

Chiều nay Tạ Từ ngồi trước hiên mặt ủ rũ, mặc kệ mọi người, Du Thận lấy quạt quạt cho cô, dỗ cô: "Bây giờ là nghỉ hè, sân thể dục quá nhiều người, bể bơi cũng chật, không vui."

"Ngày hôm qua anh mới đi mà."

"Anh đi chơi bóng."

"Đánh bóng xong không tắm rửa à?"
"Tắm rửa không cần đến bể bơi."

"........"

Tạ Từ tìm không ra lý do, lại bắt đầu hờn dỗi, nằm trên mặt đất bắt đầu ngủ, cố gắng thắng trận bằng cách không nói chuyện với anh.

Thím Triệu thấy thế cười không ngừng: "Dụ Bảo lớn thật rồi, thích tức giận rồi, chờ cháu lớn lên rồi sẽ có chàng trai mình thích. A Thận, cháu nghĩ Dụ Bảo tìm người như thế nào thì mới yên tâm được?"

Du Thận cụp mắt xuống, nhẹ nhàng đáp: "Không yên tâm được."

Thím Triệu thở dài: "Đúng vậy. Cháu chăm Dụ Bảo nhiều năm như vậy, nhất định sẽ không nỡ chia xa, thím cũng không nỡ, không biết Dụ Bảo sẽ thích kiểu con trai như thế nào, con bé này, đến bây giờ cũng chưa được gặp qua những cậu nhóc bằng tuổi nữa. Sau này nên để con bé ra ngoài chơi nhiều chút."

Du Thận : “Hai năm nữa cháu sẽ dẫn cô ấy ra ngoài đi học.”

Thím Triệu gật đầu: “Bên ngoài rộng rãi, nhiều người qua lại, cháu đi xem một chút đi, con bé nhất định thích lắm. Ai, nháy mắt, hai đứa đã lớn thật rồi "

Bà lẩm bẩm vài câu rồi quay lại thu dọn quần áo. Trong hành lang chỉ còn lại Du Thận và Tạ Từ.

Du Thận véo vành tai cô hỏi: "Ngủ chưa?"

Tạ Từ vẫn bất động, lông mi khẽ run, nhịn không nói chuyện với Du Thận, không nhịn được một lúc, lại nói: “Đưa em ra ngoài chụp ảnh.”

Tạ Từ không khỏi mở mắt ra: “ Làm thế nào để chụp ảnh?"

Du Thận: "Anh chụp."

Tạ Từ sửng sốt một chút, ngồi dậy hỏi anh: "Anh có thể chụp ảnh không, ở nhà chúng ta có máy ảnh không? Sao em chưa từng thấy qua, anh cũng có thể chụp sao?"

Du Thận: "Có một chiếc máy ảnh, anh đã giấu nó đi, có thể chụp ảnh cho Dụ Bảo."

Tạ Từ lại sửng sốt, cô đã chạm vào mọi nơi trong nhà, và biết chính xác vị trí và thứ được đặt ,Du Thận có thể giấu đồ ở đâu?

Du Thận vuốt tóc cô nói: "Chờ em tìm được, anh sẽ đưa em ra ngoài."

Tạ Từ không thể ngồi yên, vì vậy cô đứng dậy ngay lập tức và đi vào nhà để tìm kiếm xung quanh.

Nơi đầu tiên Tạ Từ đến là căn phòng tối, nếu trong nhà có chỗ để Du Thận cất giấu đồ vật thì nhất định phải ở trong phòng tối, nếu không cô sẽ không tìm được, nhưng khi cô bước vào căn phòng đó. Căn phòng tối om, vẫn trống không và chẳng có gì ở đó cả.

"Không có gì cả." Tạ Từ lầm bầm, lại lục lọi cặp sách của Du Thận, "Chẳng lẽ lại mang đến trường à, vậy thì cũng kì quái rồi. Ơ, đây là cái gì?"

Tạ Từ đi chậm lại, cảm thấy có cái gì đó giống như phong thư mỏng, có niêm phong, chưa mở ra. Cô nhéo một lúc lâu, trong lòng nổi lên một cỗ tò mò.

Năm phút sau, Tạ Từ đi xuống lầu.

Tiếng bước chân "đùng đùng đùng" vang lên khiến Du Thận giật nảy cả mình, còn chưa kịp đi ra ngoài, bước chân đã vô ý thức chậm lại, đi đến cầu thang, cô nói: "Em đi ttìm thím Triệu!"

Du Thận dừng lại, cô đang tìm đồ giữa chừng, sao lại chạy sang nhà bên cạnh? Nghi vấn của anh không kéo dài bao lâu, một lúc sau, giọng nói lanh lảnh của cô từ hành lang truyền đến: "Anh, Đi ra!"

Khi Du Thận đi ra ngoài, khuôn mặt của Tạ Từ ủ rũ, còn thím Triệu thì cố nén cười.

Tạ Từ vỗ bức thư lên ngực anh: "thím Triệu nói, không thể lén mở thư của anh, vậy anh tự mở nó đi, sau đó đọc cho em nghe, thím Triệu cũng ở đây, đừng có mà lừa em."

Du Thận nhìn chằm chằm vào bức thư màu hồng, nhớ lại một lúc rồi hỏi: “Ở đâu ra thế?”

Tạ Từ: “Ở trong cặp sách của anh đó!”

Thím Triệu nói thư màu hồng thường là thư tình, mà anh mới nói không có người thích xong, quay người đã chạy đi lấy thư tình của người ta, hóa ra là một kẻ lừa đảo, máy ảnh cũng lừa cô, bức thư tình cũng lừa cô.

Tạ Từ tức giận chết mất.

Du Thận sửng sốt một chút, nói: "Anh không có nhận."

Tạ Từ một chút cũng không để ý: "Đọc!"

Du Thận: ". . . . . . . . ."
Chương kế tiếp