Lỗ Tai Nhỏ Đáng Yêu

Chương 19: Đừng sợ. Dụ Bảo dắt anh nhé
Đối với Du Thận mà nói, cuộc sống nửa đầu cấp ba tương đối yên bình.

Buổi sáng anh thỉnh thoảng đưa Tạ Từ đến phòng vẽ tranh, giữa trưa về thì gọi điện thoại nói cho anh biết. , hôm nay đã học bài gì, chơi gì với lũ trẻ, buổi chiều về nhà, có thể thấy cô ngồi trước hiên, đung đưa chân đợi anh.

Ngày qua ngày, Nam Chử đã đến thời gian nóng bỏng nhất của năm.

Du Thận đã không gặp Tống Hòe trong một thời gian dài. Mới đầu anh nghĩ rằng những gì Đàm Lập Phong nói ra đã có hiệu quả, cũng không nghĩ đến cậu ta vậy mà đè nén không nói cho Tống Hòe nghe.

Bởi vì anh đã gặp lại cô ta.

Trong quán cà phê gần hồ Miên.

Du Thận dừng lại, đứng bên cửa sổ thủy tinh, yên lặng nhìn Tống Hoè ở bên trong, cô đang cùng bạn mình nói chuyện, nhìn thấy anh hình như có chút sửng sốt, sau đó như nghĩ tới điều gì, đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.

Tống Hoè vội vàng mở cửa, ánh mắt dừng lại trên người thiếu niên trầm mặc, bộ đồng phục học sinh xanh trắng dường như là may riêng cho anh, giữa mùa hè nóng nực mà lạnh lùng, mặt mũi ôn hòa, anh không hề bị nóng bức một chút nào.

Vẫn là vẻ ngoài mà cô thích.

"Du Thận!" Tống Hòe hốt hoảng gọi anh, thần sắc căng thẳng, "Tớ không phải cố ý tới đây, là một người bạn mời tớ tới nơi này. Còn có, chuyện lễ mừng năm mới. . . . . . Thực xin lỗi, tớ mất khống chế, không nên nói chuyện của cậu và em gái cậu như vậy Trở về tớ đã nghĩ rất lâu, vẫn luôn muốn xin lỗi cậu, nhưng không dám gặp cậu. Dù sao, tóm lại, tớ xin lỗi cậu và em gái cậu."

Sau đêm đó trên đảo, Tống Hoè nhớ lại mình trông thật xấu xí. Cô chỉ còn cách chọn cách xấu nhất, khiến anh phải làm theo lời cô, để xua tan suy nghĩ của cô rằng Du Thận sao có thể thích Tạ Từ .

Chuyện đó không có khả năng.

Du Thận cụp mắt xuống, thầm nghĩ, Đàm Lập Phong thật sự không nói cho cô ta nghe rồi.

Ánh mắt anh lạnh lùng, khẽ liếc cô một cái rồi nói: "Đừng quấy rầy cô ấy."

Nói xong, anh quay người, tiếp tục đi về phía trước với tốc độ không vội vã ban đầu, để lại Tống Hoè một mình ngơ ngác, cô không biết tại sao mình lại trở nên như vậy.

Trước kia cô cách anh một khoảng rất xa, chỉ cần nhìn thấy anh là cô đã mãn nguyện, nhưng càng đến gần, cô càng tham lam, thay đổi bộ dáng của chính mình. Anh cũng vậy, trước giờ anh chưa từng nhìn cô thờ ơ như vậy.

Thật xấu hổ, Tống Hòe xoa xoa hốc mắt đau nhức.

Cô không muốn thích Du Thận nữa.

......

Khi Du Thận về nhà, Tạ Từ vẫn chưa tan học.

Sang học kỳ mới, thời khoá biểu của Hướng Quỳ đã thay đổi, chiều thứ bảy có lớp, đến bốn giờ như cũ. Du Thận đứng ở cửa thư phòng nhìn một lúc, Tạ Từ nhìn có vẻ buồn ngủ nhưng Hướng Quỳ cũng không gọi cô mà lại hạ giọng, sợ đánh thức cô, trong lúc nhất thời không phân biệt được ai là giáo viên, ai là học sinh.

Du Thận: "...."

Vương Mạt Lị đi tới thì thầm: "Hai ngày nay Dụ Bảo không ngủ trưa, không biết con bé đang lén lút làm gì trên lầu, cũng không cho dì lên."

Du Thận giơ tay gõ cửa, nhẹ nhàng nói: "Cô Hướng, hôm nay chúng ta dừng lại nhé, cảm ơn cô đã vất vả."

Hướng Quỳ gật đầu, sắp xếp xong đồ dùng học tập, nhẹ nhàng rời đi.

Du Thận bước vào phòng làm việc và ngồi xuống đối diện với Tạ Từ.

Cô không hề phát hiện ra đối phương đã thay đổi, tự mình thỉnh thoảng ngâm nga hai lần, giả vờ như đang nghe, lông mi gần như rũ xuống đất.

"Dụ Bảo." Du Thận thấp giọng gọi: "Anh ôm em đi ngủ nhé?"

Tạ Từ mơ mơ màng màng: "Mấy giờ rồi?"

Du Thận: "Ba rưỡi rồi."

Tạ Từ lắc đầu: "Không đi, phải đợi anh nữa."

Du Thận nhìn cô một lúc rồi trực tiếp ôm lấy cô, cô gái nhỏ không nói lời nào tự giác quấn lấy anh, dùng mũi ngửi một bên cổ anh, cuối cùng vùi đầu ngủ thiếp đi.

Khi Tạ Từ tỉnh lại, trời đã chạng vạng tối.

Ngày hè nóng bức, cô ngủ đến đổ mồ hôi, đầu óc mơ hồ, nhìn không thấy, nghe không được, trong lòng cô đột nhiên hoảng sợ, giống như chỉ còn lại một mình cô trên thế giới này.

Anh trai cô đâu rồi?

Tạ Từ muốn chạm vào máy trợ thính, đột nhiên, một cái chạm mát lạnh rơi xuống tai cô, một lúc sau, cô được ai đó bế lên, bước ra khỏi phòng, bước xuống cầu thang, bế cô đi thẳng xuống lầu, đặt cô trên hành lang.

Du Thận vuốt mấy sợi tóc dính ở bên mặt, sờ sờ cái trán đẫm mồ hôicủa cô hỏi: "Dụ Bảo sao không nói chuyện, mở hàng rào cho em chơi nước nhé."

Tạ Từ lần đầu tiên hỏi: "Anh à, em còn có thể nhìn thấy được không?"

Du Thận sửng sốt một lúc, nhưng sau đó anh nhớ lại những chuyện khi còn nhỏ.

Khi Tạ Từ lần đầu tiên đến nhà họ, anh không thích cô.

Anh không chỉ không thích cô mà còn không thích cha mẹ và chị gái của mình, bởi vì bọn họ cũng không thích anh. Nhưng Du Thận cũng không quan tâm tại sao, anh tự sống ở nhà một mình, muốn làm gì thì làm. Chỉ có sau khi Tạ Từ đến đây, phía sau anh luôn có một cái đuôi nhỏ, cô gọi anh là anh, cô không nhìn thấy anh, cô thích cùng anh chạy, ngã sẽ không khóc, đứng dậy nắm tay anh.

Lúc đó, Du Thận gọi cô là "Người mù nhỏ".

Tạ Từ chỉ biết cười với anh. Cô nói rằng Dụ Bảo vốn dĩ là một người mù nhỏ.

Anh nhớ rõ đêm đó, một kẻ điên trốn khỏi bệnh viện tâm thần đã bắt bọn họ và trói lại cùng nhau. Tạ Từ ngây ngốc, cô không thể nhìn và nghe thấy, chỉ biết nắm tay anh và hỏi, anh ơi, anh có ở đó không.

Du Thận không để ý tới cô.

Anh đang nghe kẻ điên nói chuyện: "... Chúng mày đúng là đồ không có lương tâm, chắc chúng mình không nghĩ tới sẽ có một ngày báo ứng đến trên đầu đúng không? Có điều chúng mày biết đấy, tao không có bệnh, tao là người bình thường, cho nên tao sẽ cho chúng mày một cơ hội. Để tao đếm xem, một, hai, ba. . . . . Năm người, bỏ phiếu đi, chọn một người chết thay cho chúng mày, tao sẽ tha cho những người còn lại. "

Du Thận nhìn những người khác.

Tất cả bọn họ đều đang nhìn gã.

Kẻ điên cười to, hỏi: "Lựa chọn này dễ làm như vậy sao? Thật nhàm chán, nói cho tao xem sao lại chọn vậy đi"

"Nó không phải con trai tôi, nó là đứa con hoang do vợ tôi và anh trai tôi ngoại tình mà sinh ra."

"Đánh rắm! Anh đúng là đồ nhát gan, cái gì cũng không bằng anh trai anh, tôi đúng là mắt mù, giúp anh còn chưa đủ, còn phải giúp anh trai anh sao? Anh không biết xấu hổ à?"

"Ai mà không biết, ngay từ đầu cô đã thích anh trai tôi chứ"

"Anh trai anh là cái loại gì chứ? Xứng đáng để tôi thích cả đời à?"

Kẻ điên lắng nghe một cách thích thú: "Nếu nó là con do cô và chồng cô sinh ra, vậy sao cô cũng chọn nó?"

"Nó không thân thiết, nó là một con quái vật."

"Còn mày thì sao, sao mày lại chọn em trai mình thế?"

"Cha mẹ tôi chỉ thuộc về một mình tôi."

Kẻ điên nghe xong, cuối cùng gã đến chỗ Tạ Từ, cô không nhìn thấy, lui lại bên người Du Thận, nhỏ giọng nói chuyện, gã sát lại gần một chút, nghe thấy cô nói: "Anh à, anh có sợ không? Đừng sợ, Dụ Bảo dắt anh nhé."

Kẻ điên kinh ngạc nói: "Con bé này không chọn nó. Này, còn mày thì sao, mày chọn ai?"

Gã ta nhìn Du Thận.

Du Thận quay đầu nhìn Tạ Từ, cô bé nói huyên thuyên, bàn tay nhỏ bé mềm mại, cọ cọ vào lòng bàn tay anh, anh nhìn hồi lâu, cuối cùng chỉ vào mình.

Kẻ điên cười nói: “Khó trách mẹ mày nói mày là một con quái vật, vì mày cũng là kẻ điên mà."

Sau đó, kẻ điên nọ đã giết cả ba người kia và tự sát.

Anh và Tạ Từ sống sót, được đưa trở lại nhà của Du Thận.

Nếu như lúc đó người mù nhỏ nghe được, cô sẽ chọn ai?

Du Thận vùi đầu vào đất, từng chữ từng chữ nói với gã: "Tạ Từ không mù, cô ấy muốn tôi sống, tôi sẽ sống, cô ấy muốn tôi chết, tôi sẽ chết."

Nếu thế giới này, chỉ có một người muốn anh còn sống.

Vậy người đó chỉ có thể là Tạ Từ.

............

Từ quá khứ trở về hiện tại, Du Thận nhìn Tạ Từ, nói với cô: "Ông nội mỗi năm đều tìm bác sĩ, sau này Dụ Bảo nhất định sẽ nhìn thấy."

Tạ Từ nắm tay anh hỏi: " Người em nhìn đầu tiên sẽ là anh có được không?" "Ừ."

Du Thận hứa với cô.

-

Đang là kỳ nghỉ hè, mùa hè nóng như lửa đốt.

Hướng Kim cầm chiếc quạt nhỏ, khuôn mặt đỏ bừng, tùy tiện ngồi trên bàn lẩm bẩm: “Thời tiết này đến lớp thể dục thật đáng tiếc. hôm nay nên nghỉ hè rồi. Này, A Thận, nghe chị gái tớ nói em gái cậu không có lớp học trong kỳ nghỉ hè à?”

Du Thận xoay bút, thản nhiên đáp: “Em ấy nói nóng quá, cô giáo dạy học sẽ vất vả."

Hướng Kim sửng sốt, sau đó thở dài: "Em gái ngốc, cô giáo của em không kiếm được tiền ở chỗ em, nhất định sẽ đi nơi khác kiếm tiền, còn chịu khổ hơn nữa. Có điều chị tớ cũng thật là, không chịu nghỉ ngơi, sở thích của chị ấy là tiết kiệm tiền, thật là một sở thích đơn giản. Đúng rồi, cậu có nghe nói rằng Tống Hòe muốn chuyển trường không."

Du Thận không có phản ứng gì.

Đàm Lập Phong dừng lại, sau đó quay lại và hỏi: "Cậu ấy chuyển đi đâu vậy? Đến trường số 2 à?"

Hướng Kim lắc đầu, liếc nhìn Du Thận, hạ giọng: "Không phải ở Nam Chử, hình như chuyển đến chỗ của chú cậu ấy, ở một thành phố gần đó, nghỉ hè là chuyển đi, haiz, kỳ nghỉ hè là để vui chơi, vậy mà lại chuyển đi khá đột ngột."

Đàm Lập Phong khắc chế không nhìn Du Thận.

Cậu muốn hỏi Du Thận có phải anh đã động tay động chân không, có phải anh đã yêu cầu Tống Hòe chuyển đi không, có phải vì cậu đã không làm theo lời anh không. Nhưng cậu không dám hỏi. Bị mê hoặc bộ dạng dịu dàng của Du Thận mấy ngày nay, cậu đã quên mất người này từng là một kẻ điên rồi. Không thể nói lý với kẻ điên.

Đàm Lập Phong: "... Chuyện xảy ra khi nào?"

Hướng Kim gãi đầu: "Gần đây, cha mẹ cô ấy đều ở Nam Chử, cũng không có chuyển công tác. Cậu nói xem, có phải là bởi vì. . . . . . " Hướng Kim nháy mắt về phía Du Thận.

Đàm Lập Phong mím chặt môi nói: "Chiều nay tớ sẽ không đến quán Internet với cậu được. Tớ còn có việc phải làm."

"À?"

Vẻ mặt Hướng Kim mờ mịt.

Khi chuông tan học kêu lên, Đàm Lập Phong là người đầu tiên lao ra khỏi lớp, Du Thận nhìn cậu ta chằm chằm một lúc, thu hồi tầm mắt, thong thả thu dọn cặp sách.

Hướng Kim thắc mắc: "Đàm Lập Phong bị sao vậy? Học kỳ này cậu ấy cứ bị sao ấy?"

Du Thận tỏ vẻ chính mình không biết, kéo Zipper lên , nhẹ giọng nói: "Tớ đi về trước, nghỉ hè rảnh rỗi tới thăm cậu, buổi tối chơi bóng có thể gọi điện thoại cho tớ."

Hướng Kim làm ra một cái động tác: "Đã biết."

Du Thận mím môi bước ra khỏi lớp, tâm trạng vui vẻ, mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch của anh, có vẻ như việc trở thành một người bình thường khá đơn giản.

...........

".....Sân bay? Bây gờ tớ tới ngay."

Đàm Lập Phong thở hổn hển, trên trán xuất hiện những hạt mồ hôi, nắng hè chói chang không biết sự vội vàng của cậu, còn công khai đung đưa trên mặt đất, lá cây phơi nắng đều đã héo úa, rất có vài phần hứng thú.

Tống Hòe kinh ngạc nói: "Bây giờ cậu tới sao?"

Đàm Lập Phong nuốt nước miếng, cổ họng khô khốc: "Tớ có chuyện muốn nói với cậu về Du Thận."

Tống Hòe treo điện thoại, trong phút chốc mờ mịt.

Lúc ấy, cô ôm suy nghĩ muốn biết thêm nhiều về Du Thận, cô đã add Wechat với Đàm Lập Phong, sau đó họ thỉnh thoảng trò chuyện, không quá quen nhau. Lúc ở trên đảo, cậu đã từng nói rằng cô không phù hợp với Du Thận, sau đó , cô đã giảm bớt liên lạc với cậu, mấy tháng gần đây rất ít nói, cậu có chuyện gì mới gấp gáp như vậy, còn nhất định phải gặp cô mới có thể nói được?

Vẫn còn một khoảng thời gian trước khi lên máy bay, Tống Hòe nói chuyện với bố mẹ cô rồi đến đợi cậu ở cửa sảnh công cộng. Khoảng nửa tiếng sau, cô thấy Đàm Lập Phong chạy về phía cô thở hổn hển, quần áo ướt đẫm.

Cô vừa định nói, đột nhiên nhìn thấy chiếc hộp trong tay anh.

Cái hộp này. . .. rất quen mắt.

Cổ họng của Đàm Lập Phong như muốn bốc hỏa, không kịp nói chuyện, đưa quà cho cô, đi đến bên cạnh mua chai nước, uống xong một ngụm, ném vào thùng rác, sau đó quay lại chỗ Tống Hòe, bắt gặp ánh mắt kỳ quái của cô: "Sao lại là chiếc đồng hồ này ở trong tay cậu?"

Đàm Lập Phong nhìn cô: "Ngay khi cậu rời đi, Du Thận đã ném chiếc hộp đi. Tống Hoè, Du Thận không giống như những gì cậu thấy đâu, cậu ta ... cậu ta là một kẻ điên, ở Lạc Kinh, chúng tớ đều sợ cậu ta, cậu ta không có đạo đức, đồng cảm, hay cáu kỉnh và cực kỳ hung dữ, bộ dạng hiện tại đều là do cậu ta giả vờ thôi."

Tống Hoè sửng sốt, như thể cô không hiểu cậu đang nói gì, một lúc sau, cô hỏi : " Tại sao cậu lại nói với tớ điều này? Không phải cậu và Du Thận là bạn tốt sao?"

Đàm Lập Phong bĩu môi: “Làm sao chúng tớ có thể là bạn tốt được, tớ chỉ là công cụ cậu ta dùng để lấy lòng Tạ Từ, để em gái cậu ta cho rằng cậu ta là một người anh trai hiền lành thôi, không khác gì người thường.”

Tống Hòe vẫn không thể lý giải: "Tại sao cậu lại nói với tớ?"

Đàm Lập Phong hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay: "Bởi vì tớ nhút nhát, không biết phản kháng. Trước đây tớ đã bị bắt nạt ở trường, vĩnh viễn chỉ có thể bị giẫm dưới chân, luôn ngưỡng mộ người khác, tớ biết điều đó có bao nhiêu đau đớn mà. Tống Hòe, Du Thận không xứng đáng với tình cảm của cậu, cậu ta đã lừa dối cậu và mọi người."

Tống Hòe phản ứng một lát, lui ra phía sau từng bước: "Cậu.....thích tớ à?"

"..........."

Đàm Lập Phong mấp máy môi, không thể phản bác lại, Tống Hòe ngạc nhiên hỏi: "Tại sao cậu lại nói xấu Du Thận? Tớ có mắt và tự mình nhìn ra được. Cậu ấy hoàn toàn không phải là loại người như cậu nói. Đàm Lập Phong, cậu ấy coi cậu như bạn, còn cậu thì nói xấu sau lưng cậu ấy, tớ nghĩ cậu mới là một kẻ điên!"

Đầu óc Đàm Lập Phong ong ong, như thể cậu đã bị ai đó đánh mạnh.

Khó trách, khó trách Du Thận bảo cậu nói cho Tống Hoè nghe, bởi vì anh biết Tống Hoè sẽ không tin, anh tựa như xem bọn họ như thằng hề tấu hài kịch. Cậu đột nhiên cảm thấy tức giận, cậu vẫn đang trốn tránh, lúc bị bắt nạt thì chạy trốn không dám chống cự, cậu chạy trốn đến Nam Chứ, nhưng cậu vẫn là trốn tránh, không dám chống lại Du Thận, từ Lạc Kinh đi Nam Chử, có ích lợi gì chứ, cậu vẫn như cũ, nhát gan rụt rè.

Trán Đàm Lập Phong đầy mồ hôi, cậu khàn giọng nói: "Cậu ấy gửi cho tớ một tin nhắn. Cậu ấy yêu cầu tớ tỏ tình với cậu và muốn thoát khỏi sự dây dưa của cậu, nhưng tớ không đồng ý."

Cậu đưa tin nhắn cho Tống Hoè xem.

Tống Hòe bóp chặt điện thoại, nhìn chằm chằm vào hộp thoại một lúc lâu không di chuyển, đột nhiên, cô ném điện thoại lên ngực cậu, bỏ lại hành trình còn lại và chạy ra ngoài đi tìm Du Thận.

Đàm Lập phong vội đuổi theo, hét vào bóng người: “Tớ biết cậu ấy ở đâu!”

Cô dừng lại, quay đầu nhìn cậu, hai mắt đỏ hoe.

.......

Khi Du Thận về đến nhà, Vương Mạt Lị thu dọn xong muốn rời đi, nhưng bà nghe thấy anh nói: “Dì Vương, hôm nay sẽ muộn một chút, lát nữa sẽ có hai bạn học đến thăm cháu, chúng ta dành thời gian một chút. "

Vương Mạt Lị: "Vậy để di nhanh chóng đi làm đông lạnh sữa chua. Dụ Bảo tham ăn đến mức không thể ăn kem, con bé đã nghĩ ra cách ăn sữa chua đông lạnh, tại sao nó lại ham ăn lạnh như vậy chứ."

Du Thận ấm áp hỏi "Cô ấy đâu rồi?"

Vương Mạt Lị chỉ vào căn phòng nhỏ bên cạnh phòng làm việc: " Trên lầu quá nóng, nó lại không thích bật điều hòa. Bây giờ hành lang nóng như một tấm sắt, con bé đang nằm trên chiếu nghịch viên đá."

Du Thận tới gian phòng, khi anh vào cửa, Tạ Từ đang nằm trên chiếu, cằm tựa trên chiếu, thắt lưng treo lộ ra một mảng lớn tuyết trắng, nốt ruồi đỏ trên xương bướm đẹp như màu mận gai, gấu váy tuột ra, bắp chân bóng mỡ chồng lên nhau, lắc qua lắc lại.

Trước mặt cô là một chậu nước đá, máy sấy phả hơi mát lạnh vào mặt cô.

"Dụ Bảo. " Du Thận gọi cô, "Đừng để nó thổi vào mặt em."

Tạ Từ rên rỉ quay mặt đi, nói: "Anh được nghỉ rồi, lại có thể mỗi ngày đều quản em. Sao mùa hè nóng quá vậy, không biết cây quýt có chết vì nóng không nữa.”.

Du Thận: "Không, ông nội sẽ chăm nó."

Tạ Từ: "Tháng này ông nội không gọi video cho anh, cũng không tìm em, ông có bận lắm không? Sau này anh có bận như vậy không?"

"Không."

Tạ Từ nhếch khóe môi: "Sau này em sẽ rất bận rộn."

Du Thận ngồi xuống, hợp tác hỏi: "Sau này em muốn làm gì?"

"Em muốn mở một cửa hàng chạm khắc gỗ thật lớn." Tạ Từ hướng tới tương lai, "Chờ anh trai tan sở, sẽ đón em về nhà. Đúng rồi, chúng ta cần tìm một cô gái nhỏ trong cửa hàng, người biết võ ấy, nếu không em không nhìn thấy những người khác sẽ bắt nạt em."

Du Thận: "Sẽ không có người bắt nạt em."

Tạ Từ: "Hì hì, có anh ở đây mà."

Tạ Từ vươn tay nắm lấy ngón trỏ của anh đung đưa, thở dài nói: "Em thật muốn mau lớn lên và đi đến nhiều nơi mới. Em muốn đi học cùng anh. "

Du Thận cụp mắt xuống, lặng lẽ lắng nghe cô nói chuyện.

Trái tim anh trở nên vô cùng bình yên.

Sự yên tĩnh này không kéo dài bao lâu, Vương Mạt Lị nghe thấy tiếng chuông cửa và gọi Du Thận: "A Thận, bạn học của cháu tới này! Dì mở cửa hay là cháu đi ra ngoài?"

Di Thận xoa đầu Tạ Từ: “Là Đàm Lập Phong, cậu ấy sắp chuyển trường, đến tạm biệt anh, anh ra ngoài nói vài câu, sẽ về ngay."

"Ồ, anh ấy chuyển đi đâu vậy?"

"Lạc Kinh."

Ngoài cửa.

Tống Hòe và Đàm Lập Phong nhìn cánh cửa mở ra, Du Thận đi ra, nhìn họ một cách bình tĩnh và nói, "Đến quán cà phê đi, bên ngoài trời nóng."

Tống Hòe cắn môi, suy nghĩ rối bời.

Người như vậy, có thực sự là giống những gì như Đàm Lập Phong đã nói không?

Quán cà phê không có nhiều người, vào một ngày nắng nóng như vậy, rất ít người chịu ra ngoài, không chịu nổi đoạn đường dài, tất cả đều ngồi ở nhà hóng gió mát.

Du Thận tìm một góc, gọi đồ uống rồi ngồi xuống, anh nhìn Tống Hòe đang dán mắt vào chiếc đồng hồ mới một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "Đàm Lập Phong đã kể cho cậu nghe mọi chuyện, bao gồm cả quà tặng và tin nhắn, còn cả chuyện ở Lạc Kinh, cậu có tin cậu ta không?"

Tống Hòe nhìn anh chằm chằm, hỏi: "Là thật sao?"

Du Thận: "Nếu cậu muốn chuyển trường, cậu cũng có thể chuyển đến Lạc Kinh. Trình độ học vấn ở thành thị của chú cậu không bằng Nam Chử được, đến Lạc Kinh là tốt nhất. Tôi có thể để cậu vào trường cao trung số 1 ở Lạc Kinh. Tin hay không thì tùy, tự mình tìm ra chân tướng không phải tốt hơn sao?"

Tống Hòe ngây người.

Tại sao cậu ấy lại bình tĩnh như vậy?

Không chỉ Tống Hòe mà cả Đàm Lập Phong cũng đang rối bời, cậu chưa kịp định hình thì Du Thận đã quay sang cậu nói: "Huấn luyện viên nói với tôi rằng cậu đã tiến bộ rất nhiều, hoàn toàn có thể tự bảo vệ mình. Bây giờ, cậu không sợ tôi, cùng Tống Hòe ngả bài, dựa theo tình hình hiện tại, giao dịch của chúng ta đã hoàn thành một nửa, tiếp theo, cậu nên trở về Lạc Kinh, không nên trốn ở chỗ này, đã đến lúc kiểm tra kết quả rồi. Cậu có muốn quay lại không, Đàm Lập Phong?"

Đàm Lập Phong cả người lạnh như băng.

Đến mức không thể nói nên lời.

Ngay từ đầu, Du Thận đã có ý định này, anh cũng đã đoán trước hết thảy kết quả. Tống Hòe đột nhiên chuyển trường, giống như bước vào cửa, khiến cậu một trận trúng đòn, hơn nữa cậu căn bản không thể từ chối, bởi vì, cậu cũng muốn quay lại Lạc Kinh.

Anh đứng dậy, nói với giọng ấm áp: "Hãy cân nhắc về việc liên lạc với tôi."

Thiếu niên khi đến thì sảng khoái, lúc ra về cũng sạch sẽ, dường như chưa từng dính vết bẩn, giống như một chiếc lông vũ, nhẹ nhàng nói xong, tự tại rời đi, cũng không quay về phía sau xem phế tích.

Du Thận về đến nhà, đợi Vương Mạt Lị rời đi, anh đến tủ lạnh lấy một ít sữa chua đông lạnh, vẫy tay với Tạ Từ: "Dụ Bảo, lại đây."

“Làm sao vậy?”

“Ôm anh một chút, anh cho em ăn sữa chua.”

Tạ Từ chậm rãi đứng dậy, nghi hoặc nói: “Không cho em ăn cũng có thể ôm anh mà, anh đứng đừng nhúc nhích, em đi qua ôm anh. Lần này muốn ôm bao lâu?"

"Ôm anh trước."

"Ồ, anh đang vui à?"

"Ừ."

"Tại sao lại vui?"

"Vì Dụ Bảo ôm anh."
Chương kế tiếp