Luôn Có Người Cố Chấp Yêu Thầm Tôi

CHƯƠNG 11: KHÔNG PHẢI NGƯỜI

Vì vậy gần đây có một tin tức bùng nổ đã được truyền đi trong giới gia đình giàu có ở Thịnh Kinh.

Đó là Hạ Châu, con trai cả của nhà họ Hạ đã có vợ sắp cưới.

Chỉ có một điều mà mọi người đều không dám khẳng định.

Đó là thông tin của người phụ nữ này rất bí ẩn, gia đình cô ấy làm gì? Vốn thị trường hiện tại của công ty là bao nhiêu, trình độ học vấn và nhân cách của nhà gái thế nào? Về cơ bản thì tất cả đều đã được tính toán, chỉ cần dò la nghe ngóng một chút thôi là có thể biết hết tất cả.

Nhưng phía nhà trai, tức là tổng giám đốc Hạ thì lại không tiết lộ tin tức gì.

Tuy nhiên trong những tin đồn sôi sùng sục lan truyền gần đây.

Công ty của nhà gái đã bắt đầu tận dụng điều này để chuộc lợi.

Bên tổng giám đốc Hạ cũng không có một ai bước ra nói gì.

Không giải thích, không thừa nhận.

Tuy nhiên không có lời giải thích lại là một sự thừa nhận trá hình.

Vì thế cũng có số ít người cho rằng điều này là sự thật, thế nhưng cũng có nhiều người không tin, chờ đợi mọi chuyện thay đổi.

Ví dụ như nhóm bạn của tổng giám đốc Hạ, đám bè bạn chẳng tốt đẹp gì đã chơi với nhau từ nhỏ, anh em tốt lại không tin, họ ai nói có thể kết hôn chứ Hạ Châu thì tuyệt đối không thể!

Trước tiên không nói về gia đình nhà gái, môn đăng hộ đối cũng không phải.

Lão Hạ đồng ý, nhưng gia đình của Lão Hạ lại không đồng ý!

Đúng vậy, Trần Tắc cũng nghĩ thế. Ngay từ lần đầu tiên nghe được tin đồn bị lan truyền này, anh ta đã cảm thấy đó chỉ đơn giản là chuyện bịa!

Tất nhiên không cần phải nói, tổng giám đốc Hạ của bọn họ sẽ không kết hôn.

Mà lời đồn thổi về người bạn đời này cũng quá khó tin, cô mới 16 tuổi! Lão Hạ không phải người nhưng cũng không phải thú vật, mới 16 tuổi mà anh cũng có thể ra tay ư!

Nhưng bây giờ, người đã nghe phần lớn tin đồn là Trần Tắc thấy Hạ Châu chính là một chú cún! Nhưng ngay cả bầy sói cũng phải dè chừng anh, vì anh quá tốt bụng nên họ mới nghĩ rằng anh tốt đẹp vô cùng!

Đó có phải là lời nói của con người không? Còn là "người đàn ông của em" nữa chứ!

Đệt! Đúng là tán tận lương tâm!

"Tổng giám đốc Trần, chuyện này..."

"Đừng nói nữa, chúng ta đi thôi." Trần Tắc mặc thường phục và đeo kính râm, anh ta nhấp một ngụm trà để kìm nén sự kinh ngạc, dùng hết sức hạ thấp giọng để nói với cấp dưới bên cạnh.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Anh ta tinh quái tỏ ý không muốn nhận người anh em này.

Nhưng cấp dưới ở bên cạnh lại vô cùng phấn khích!

Đây là một sự việc mới! Không biết thiên kim tiểu thư này trông như thế nào mà lại có thể đánh gục tổng giám đốc Hạ!

Nếu anh ta có thể chụp được một tấm ảnh thì lần này về sẽ có tin tức nóng hổi với đồng nghiệp bên đó, chính anh ta sẽ là người tung tin he he!

So với sự hưng phấn của cấp dưới thì xem hóng hớt chuyện vui cũng không phải là chuyện gì quá nghiêm trọng

Trần Tắc tỉnh táo hơn rất nhiều, nhưng tin đồn xôn xao gần đây đã khiến nhà gái này bị đào bới sạch sẽ.

Tuy nhiên không có bức ảnh nào của nữ chính bị rò ra ngoài, mặc dù nhà trai không bày tỏ rõ ràng điều gì nhưng gia đình nhà gái lại dựa vào mối quan hệ của họ với anh để hợp tác với các công ty khác và trục lợi.

Hạ Châu cũng không có ý định ngăn cản.

Cho nên lần này anh em tốt của anh thật sự rất xúc động, có lẽ là bây giờ anh đang tính toán vì muốn bảo vệ vị hôn thê còn chưa thành niên của mình, tạm thời giữ cô ấy tránh xa thị phi.

Đương nhiên anh ta sẽ không ra ngoài và là người đầu tiên gặp chị dâu nhỏ.

Nhất là vào thời gian này, thế nhưng anh ta cũng rất tò mò, rốt cuộc cô gái đó trông như thế nào mà có thể mê hoặc được Hạ Châu, cái cỗ máy không phải con người này.

Sau khi nhắc nhở cấp dưới rõ ràng, Trần Tắc dẫn mọi người xuống tầng bằng cửa bên rồi rời đi.

Trời lại mưa, Ôn Nhu nhìn ra ngoài cửa sổ và suy nghĩ.

Bây giờ đã là ba giờ chiều, cô đã tạm biệt Hạ Châu được một tiếng.

Chiếc tàu điện chậm rãi chạy trên đường, đài phát thanh đang thông báo tin tức.

"Xe đã cập bến, xin chú ý an toàn, chuyến xe 110 đã đến nơi, mọi người hãy hợp tác xuống bằng cửa sau, hãy mở cửa cẩn thận."

Ôn Nhu đứng dậy, hòa vào dòng người và đi xuống bằng cửa sau.

Những hạt mưa nặng trĩu nhanh chóng rơi vào người cô, cô mở ô ra rồi nhìn khu biệt thự ở lưng chừng núi trước mặt. Cô có hơi chán nản, xe buýt không thể lên núi được nên cô phải đi bộ gần hết quãng đường còn lại, mà cô chỉ có thể đi một mình thôi.

Thành thật mà nói, cuộc sống hằng ngày của nguyên chủ thực sự rất khó khăn.

Sống nhờ sống gửi, bị người khác coi thường.

Mà phải nói là gia đình nguyên chủ cũng rất giàu có, cha mẹ cô cũng vẫn còn khỏe mạnh.

Thế thì tại sao cô lại phải sống nhờ sống gửi chứ?

Chuyện này bắt đầu từ chính bộ mặt dày hơn tường thành của cha mẹ nguyên chủ.

Chương kế tiếp