Luôn Có Người Cố Chấp Yêu Thầm Tôi

CHƯƠNG 12: TIỀN TÀI

Cha mẹ của nguyên chủ là một đôi vợ chồng đằm thắm luôn đặt lợi ích lên hàng đầu. Ở trong mắt họ, không có gì quý hơn tiền bạc.

Chỉ vì khối tài sản kếch xù, cha mẹ nguyên chủ phải vắt hết óc để tìm cách nịnh bợ một bà cụ vốn chẳng thân thích gì.

Từ khi biết hồi trẻ bà cụ có một cô con gái không may mất sớm, mà nguyên chủ lại giống cô con gái đó đến 3-4 phần thì từ một năm trước, cha mẹ nguyên chủ đã gấp rút đưa nguyên chủ đang học lớp mười ở một thị trấn nhỏ miền Nam đến Bắc Thành.

Họ muốn mượn sức của bà cụ để đưa nguyên chủ vào trường quý tộc có tiếng ở Thịnh Kinh, sau đó sẽ mở rộng mạng lưới quan hệ, hay nói đúng hơn là tìm một đứa con rể vàng để lót đường cho sự nghiệp của họ.

Và còn phải tạo dựng mối quan hệ tốt với bà cụ để đạt được lợi ích.

Cha mẹ nguyên chủ hiểu rõ một điều rằng nếu họ muốn trở nên giàu có hơn thì phải tiến vào thế giới rộng lớn hơn, nhưng những con người trong thế giới xa hoa đó lại cực kỳ bài xích người ở ngoài, đã vậy còn coi khinh những ai tự nhiên phất lên chỉ trong một đêm nên họ cần nguyên chủ xây dựng quan hệ trước.

Cứ như vậy, khi cô vừa mới xuyên vào thế giới này thôi là đã bị cha mẹ nguyên chủ gửi sang đây.

Ôn Nhu không biết ở trong truyện cuộc sống của nguyên chủ có tốt không nhưng cô biết cuối cùng nguyên chủ vẫn bước chân vào trường quý tộc.

Mà lần này cô cũng vào học trường trung học Hoài Cao số một như thế và bước chân vào sống trong nhà bà cụ này.

Lúc đọc thì trong truyện không miêu tả kỹ càng tỉ mỉ như vậy, cô chỉ biết bà cụ đối xử với nguyên chủ cực kỳ tốt nhưng những người khác ở trong nhà bà cụ thì không tốt bụng được như vậy.

Đằng nào cũng là một đứa vào nhà này để tranh giành lợi ích thì làm sao được đối xử tử tế thật lòng đây?

Dù có đổi thành cô đi nữa thì cũng không thể thay đổi tình thế.

Người nhà bà cụ vẫn không thích cô.

Ôn Nhu không phải cha mẹ nguyên chủ nên mặt cô không dày được vậy, rõ ràng là đã biết người ta không thích mình mà vẫn cố tình nịnh bợ bọn họ.

Nhưng cô cũng không có khả năng gì giỏi giang hơn, cô không thể chống đối cha mẹ nguyên chủ để chấm dứt cái hành vi bỉ ổi này nên cuối cùng cô vẫn ở lại Bắc Thành…- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Tuy đường vẫn còn xa nhưng rồi cũng sẽ đến lúc đi hết con đường này thôi.

Nhìn cánh cổng lớn của khu biệt thự, Ôn Nhu có hơi ngơ ngác. Ngay trong khoảnh khắc đó, cô cứ tưởng rằng mình đã về với thực tại.

Nhưng có một điều khá xấu hổ là cô không thể nào sống ở một nơi sang trọng như vậy ngoài đời thực.

Nên bây giờ cô phải thấy phấn khích chứ nhỉ? Ôn Nhu nghĩ thế.

Sau khi qua mấy căn biệt thự hào nhoáng, chẳng mấy chốc cô đã đến ngôi nhà mình ở nhờ, đó là một căn biệt thự được xây theo kiểu Pháp.

Trong vườn trồng đầy hoa tươi, tường vi leo kín những bức tường ở nơi đó.

Cô bấm chuông, không lâu sau đã có người ra mở cửa.

Là thím Trương giúp việc, bà vội vàng cầm ô ra đón cô.

Có lẽ vì thời tiết không tốt, hai người cũng không nói gì với nhau mà chỉ im lặng đi vào biệt thự.

Ôn Nhu chỉ là một người vô hình trong ngôi nhà này.

Ngoài bà cụ để ý cô ra thì những người khác đều ngó lơ cô nên bây giờ cô cũng không lấy làm lạ.

Nhưng có một điều hơi khác thường là hôm nay có vẻ im ắng quá, mà nói cũng phải, ông bà chủ của căn nhà này phải đi làm.

Hai đứa con của họ vẫn còn trẻ nên rất ham vui.

Giờ này chẳng phải sớm cũng chẳng phải trễ nên không ai ở nhà là bình thường.

Trong nhà chỉ có bà cụ nên yên tĩnh cũng phải.

Cô đi đến cạnh kệ giày ở lối vào, thay giày sau đó mới bước vào phòng khách.

Nhưng mà… Thứ xuất hiện trước mắt không phải căn phòng khách vắng tanh mà cô tưởng tượng ra.

Mà chiếc sô pha trong phòng khách lại ngồi kín người.

Nhưng họ cứ im lặng nên khi nãy mới làm thiếu nữ ngỡ là ở đây yên ắng không người.

Hoặc có lẽ là cô về không phải lúc.

Chương kế tiếp