Luôn Có Người Cố Chấp Yêu Thầm Tôi

CHƯƠNG 19: HOA HỒNG

Nhưng cho dù biết thì phụ nữ cũng sẽ không bao giờ thừa nhận!

Lúc này Lý Tố Ngộ thực sự rất tò mò, cô ta nhìn theo ngón trỏ của thiếu nữ, nhìn về phía chiếc ghế lúc đầu thiếu nữ ngồi lúc ban đầu.

Cô ta nghiêng đầu rồi hỏi với vẻ khó hiểu: “Sao thế?”

“Không có gì, chỉ là tôi muốn đổi chỗ với chị thôi.”

Ôn Nhu không biết phải nói thế nào, cô không thể nói là cô chê người ta bẩn nên muốn đổi chỗ, vậy nên cô chỉ có thể ậm ờ.

Thật ra cô gái tóc ngắn đối diện rất giống một cậu chàng người Anh đẹp trai khi nhìn lướt qua, không hề bẩn thỉu chút nào.

Thậm chí còn hơi sạch sẽ quá mức, bởi vì phụ nữ cũng có thói quen ở sạch.

Kiểu người này, đã đồ của cô ta thì dù có thích đến đâu, chỉ cần người khác chạm vào là có thể vứt đi mà không để ý chút nào ngay lập tức.

Ôn Nhu vẫn luôn nhớ rõ lần đầu tiên cô tới nhà họ Lý.

Sáng nào cô cũng thấy có nhân viên của cửa hàng bán hoa mang một bó hoa hồng đỏ chất lượng tốt đến cho người phụ nữ phía đối diện và đặt chúng trong phòng cô ta để trang trí.

Khi đó Ôn Nhu còn chưa đối đầu trực tiếp với người phụ nữ phía đối diện, cô nhìn những đóa hồng còn dính sương đang tỏa ra mùi thơm ngào ngạt mới được thợ trồng hoa đưa tới buổi sáng.

Cô rất thích nên muốn sờ và ngửi thử. Để không làm hỏng chúng, cô vừa nhẹ nhàng vừa cẩn thận, sẽ không để lại ấn tượng xấu cho bất kỳ ai.

Nhưng không ai ngờ người phụ nữ kia lại phản ứng mạnh mẽ như vậy, mọi chuyện cũng bắt đầu từ hôm đó.

Ôn Nhu biết, bắt đầu từ ngày sinh nhật mười sáu tuổi, bó hồng đỏ kiều diễm lãng mạn luôn xuất hiện quanh năm suốt tháng, thứ mà cô ta thường nhận được vào buổi sáng đã biến mất.

Dục vọng chiếm hữu và độc chiếm của phụ nữ mạnh đến đáng sợ!

Cũng từ sau sự kiện hoa hồng kia, Ôn Nhu không còn chủ động chạm vào bất cứ thứ gì trong căn biệt thự này ngoại trừ phòng của cô.

Vì cô sợ hãi, vì trong không gian hỗn loạn lúc ấy chỉ có mình cô đứng trong góc để gánh chịu sự chỉ trích của mọi người.

Không ai bênh vực cô câu nào, cũng không ai nghe cô giải thích, vì dù cô có giải thích thế nào thì việc cô đã chạm vào bó hoa hồng đó là sự thật không thể chối cãi.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Cô biết mình không nên động vào đồ của người khác, vì biết vậy nên cô mới cảm thấy xấu hổ, khó chịu và tự trách.

Ôn Nhu muốn bù đắp, nhưng đối phương hoàn toàn không cho cô cơ hội…

Cho nên lúc này Ôn Nhu không biết nên bảo đối phương đứng dậy như thế nào, chỉ có thể úp úp mở mở mà trả lời thôi.

Nhưng Lý Tố Ngộ không phải con ngốc, rất nhanh cô ta đã nhận ra cô gái này đang giấu điều gì đó trong lòng, cô ta lập tức cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.

Một tay của cô gái trẻ với mái tóc ngắn màu đen chống vào mép giường, cô ta nhẹ nhàng ngồi xuống giữa tấm chăn bông màu trắng, trông hơi lười biếng.

Nhìn qua thì là không định đứng lên!

Trong nhận thức trước sau như một của thiếu nữ, cô ta là một nữ chủ tịch bá đạo nghiêm túc đứng đắn của thời đại mới.

Không phải kẻ có hơi lưu manh vô lại như lúc này!

Cũng chính vì điều này, cô càng không có cách nào khiến đối phương rời khỏi giường mình.

Nếu nói quá trực tiếp thì sẽ chọc giận người phụ nữ trước mặt, cũng phần nào thể hiện mình không lễ phép.

Nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại, rõ ràng là đối phương không lễ phép trước, tự tiện bước vào phòng của cô, chưa được cho phép đã ngồi trên giường của cô, người không lễ phép chính là đối phương.

Cô không hề sai.

Đúng lúc Ôn Nhu hạ quyết tâm chuẩn bị nói thẳng, trên hành lang ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nữ.

Đó là giọng của người giúp việc, dì Trương.

“Cô cả, cô Ôn, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.”

Hai người nhìn về phía cửa cùng một lúc, quả nhiên có một người phụ nữ trung niên hơi béo đang đứng ở đó.

Ôn Nhu gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Sau đó cô không quan tâm đến người phụ nữ trên giường nữa mà tự mình rời đi trước, Ôn Nhu nghĩ rằng cùng lắm thì sau khi trở về đổi giường và chăn nệm mới là được.

Cũng vì cô thực sự hơi đói bụng, bánh kem hồi trưa của cô bị hỏng nên cô chưa ăn no, ngoài bát cháo kê vào buổi sáng mỗi ngày thì cả ngày Ôn Nhu chỉ ăn mấy viên kẹo việt quất.

Chương kế tiếp