Luôn Có Người Cố Chấp Yêu Thầm Tôi

CHƯƠNG 18: DỤ DỖ

Hành động nhỏ của cô cũng không thoát khỏi tầm mắt của người con gái tóc ngắn, ngược lại tất cả các hành động dù là nhỏ nhất của cô cũng đều rơi vào trong mắt cô ta.

Chỉ là rõ ràng cô đã nghĩ sai rồi, dù sao đối phương không cầu lợi cũng không muốn trả đũa, cô ta chỉ muốn người!

Nhưng việc này cũng đã gián tiếp chứng minh rằng hình tượng của người con gái tóc ngắn trong lòng Ôn Nhu cũng không mấy tốt đẹp, thiếu nữ đang đề phòng cô ta.

Lý Tố Ngộ nhíu mày, ánh mắt vẫn luôn theo sát từng hành động của cô.

Cô ta nhìn thiếu nữ đang ngồi trên chiếc ghế đối diện với giường.

Sau đó cô ta ngồi lên giường của Ôn Nhu một cách vô cùng tự nhiên và đối mặt với cô, xoa xoa cổ, hai tay đặt lên chăn bông, đầu hơi ngửa ra sau.

Cô ta mặc một chiếc áo thun rộng màu xám trên người, lúc này một mảng da thịt lớn cùng với xương quai xanh quyến rũ lộ ra bởi vì động tác của cô ta.

Cô ta giống như là đang dụ dỗ người khác vậy, động tác vừa quyến rũ vừa nhẹ nhàng!

Chỉ là rất tiếc rằng người mà cô ta muốn quyến rũ là một kẻ mù, nói chính xác hơn thì hoàn toàn là một tấm chiếu chưa trải nên không thể hiểu được chuyện mập mờ trai gái.

Hơn nữa sau khi thiếu nữ ngồi lên ghế thì vốn cũng chẳng nhìn cô ta lần nào, vậy nên thật sự là đàn gảy tai trâu rồi.

Sau khi nhận ra tình huống lúng túng này, Lý Tố Ngộ vừa thấy hơi hối hận vì hành động lỗ mãng của bản thân vừa cảm thấy có chút mất mặt. Cô ta đút tay vào túi quần theo thói quen, chuẩn bị lấy ra hộp thuốc lá.

Nhưng đột nhiên, dường như Lý Tố Ngộ nghĩ ra cái gì đó nên dừng hành động lấy hộp thuốc lá lại, cô ta chán nản rút tay về đặt lên đùi.

Ngón tay cô ta trắng nõn thon dài, khớp xương cũng rõ ràng.

Móng tay cũng được cắt tỉa gọn gàng, vừa nhìn đã biết là móng tay được chăm sóc thường xuyên.

Nhìn rất đẹp, đến mức đã có thể đi làm mẫu tay được rồi.

Cô gái tóc ngắn ngồi ở mép giường, đôi chân thon dài dường như không có chỗ để mà duỗi thẳng đến bên chân thiếu nữ.

Chỉ cần động đậy một chút là có thể đụng vào chân của cô.

Cô vẫn rất yên lặng, cũng không không phát hiện ra việc bất thường dưới chân.

Cô chỉ ngồi đó, đợi cô gái tóc ngắn này lượn lờ xong thì rời đi.

Chỉ là cô không nghĩ rằng cô ta vậy mà lại không lượn lờ xong thì đi giống như cô tưởng tượng, cô ta lại ngồi xuống giường của cô!

Mà Ôn Nhu có bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng.

Cô không thể chịu được bất cứ ai đột ngột vào phòng của mình, để lại dấu vết mà không có sự cho phép.

Bởi vì Ôn Nhu cảm thấy phòng là không gian riêng tư cá nhân của cô, vậy nên cô không thích ở cùng một phòng với mọi người. Cũng như việc không thích chia sẻ quần áo, tách trà, đũa với người khác.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Những thứ nhỏ nhặt như vậy Ôn Nhu còn không chịu đựng được, huống chi giường là nơi cực kỳ riêng tư mà lại có dấu vết của người khác.

Cô cau mày, canh cánh trong lòng nhưng lại không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể giữ bình tĩnh và cố gắng giữ cảm xúc mình bình ổn lại.

Cũng vì như vậy mà khi Ôn Nhu phản ứng lại cũng đã lãng phí một chút thời gian.

“Chị sang đây ngồi đi.” Cô dứt khoát đứng lên, chỉ vào chỗ mình vừa ngồi rồi nói với Lý Tố Ngộ.

Lý Tố Ngộ nhìn thiếu nữ đột nhiên lên tiếng với ánh mắt khó hiểu. Bởi vì trước kia ở trước mặt cô ta, Ôn Nhu không giả làm chim cút thì cũng giả làm chim đà điểu, không hề chủ động nói một câu nào. Người khác hỏi một câu cô mới đáp lại một câu, giống như một cái máy nhỏ chỉ biết hỏi một câu trả lời một câu vậy.

Nghĩ đến đây, Lý Tố Không không khỏi thốt lên trong lòng, thật ngu ngốc…

Muốn có lợi mà cũng không biết lấy lòng cô ta như thế nào, chỉ biết ỷ vào việc mình có mấy phần giống với cô nhỏ trong nhà rồi giả vờ ngoan ngoãn trước mặt bà cụ, cô cũng không nghĩ xem bây giờ ai làm chủ nhà họ Lý! Đó là cô ta! Lý Tố Ngộ.

Lý Tố Ngộ không hề nhận ra, rằng vị chua* trong suy nghĩ của cô ta đã đủ để làm một cốc trà chanh rồi.

(*) Vị chua: Ý chỉ ghen tị.

Chương kế tiếp