Ma Tôn Cùng Thần Tôn Vợ Chồng Diễn Kịch Hằng Ngày

Chương 15

Lăng Yên mới về đến trước cửa thì đã phát giác được điều bất thường, tức tốc vào trong viện nhưng không ngờ vẫn chậm một bước, vừa tiến vào phòng liền bắt gặp đao kiếm của A Tứ xẹt ngang qua, mũi kiếm nhuốm máu, trên cánh tay Trầm Ngọc ngay lập tức xuất hiện một đường rạch thật dài.

“Dừng tay!” Âm thanh của Lăng Yên đầy rét lạnh, trong chớp mắt đã đến bên cạnh Trầm Ngọc.

Vốn dĩ khí thế trên người Ma tôn đã làm người khác phải run rẩy, giờ lại chứng kiến cảnh phu quân mình bị đả thương, nhiêu đây là đủ cho năm tên Ma tướng phải biến sắc liên tục rồi. Người nào người nấy đều chen chúc lùi về sau, ai cũng muốn bỏ chạy trối chết. Nhưng Lăng Yên đã lường trước được ý đồ của bọn hắn, nàng quay phắt đầu lại, lạnh giọng quát: “Ai cũng đừng mơ được trốn thoát!”

Cả bọn cụp đuôi đứng yên tại chỗ, ánh mắt năm người liền dán chặt về phía Lăng Yên và Trầm Ngọc đang rời đi.

Trầm Ngọc rất ít khi bị thương, giờ đây trông thấy miệng vết thương không rõ nặng hay nhẹ trên cánh tay mình thì cảm giác đau rát lúc này mới ập đến. Cảm giác đúng là chẳng có gì thú vị. Hắn khẽ nhíu mày, còn chưa kịp nhúc nhích, Lăng Yên đã đè giữ bả vai bên kia của hắn.

Đầu Lăng Yên cúi thấp, mái tóc dài của nàng rũ xuống che khuất gần nửa mặt, nhìn từ góc độ này thì Trầm Ngọc không thể thấy rõ được nét mặt của nương tử hắn, còn đang suy nghĩ thì lại nghe được thanh âm nhu hòa lại đong đầy thương tiếc của nàng: “Đừng lộn xộn!”

Trầm Ngọc không đáp lời nhưng cũng thành thật không cử động nữa, chỉ thuận theo Lăng Yên tùy ý kéo hắn vào trong.

Hai bóng người kia đã tiến vào trong phòng, còn năm người bên ngoài thì đang liếc nhìn lẫn nhau, Thanh Minh nhướn mày trách A Tứ: “Ngươi ra tay nặng như vậy làm gì?”

“Đúng vậy, dạy cho một bài học không phải là được rồi sao?” A Ngũ đứng cạnh cũng bắt đầu quở trách.

A Tứ nhướn mày, cười lạnh một tiếng: “Ta còn chưa dồn hết sức mà, ai biết hắn yếu vậy đâu?”

Vừa dứt lời chợt nhác thấy bóng dáng một người đã mon men đến gần cửa viện, hỏi vọng ra: “Lão Nhị, ngươi đi đâu vậy?”

Một chân A Nhị đã bước hẳn ra cửa, thấy vậy liền khựng lại, trả lời mà mặt không cảm xúc: “Tất nhiên là đi tìm đường sống rồi!” Thân là một trang tuấn kiệt biết thức thời nhất trong Ma giới, dĩ nhiên A Nhị hiểu, kẻ làm thương tổn người của Ma tôn sẽ có kết quả như thế nào rồi, khỏi phải nói.

Mọi người nghe vậy lập tức liền tỉnh táo, hoảng hồn muốn bỏ chạy, đột nhiên ngay lúc này, ở bên trong lại truyền ra tiếng đe dọa nghiến răng nghiến lợi của Lăng Yên: “Đứng lại! Có gan bước một bước thử xem!”

Toàn bộ cụp đuôi quay về chỗ cũ, đưa mắt nhìn vào phòng với sắc mặt không được tốt lắm.

Ở bên trong, Lăng Yên đang xử lý vết thương trên cánh tay Trầm Ngọc.

Trầm Ngọc cởi lớp áo bên ngoài, hiện ra một lớp áo trung y xốc xếch bị buộc lỏng lẻo. Nơi bị mũi kiếm chém ngang trên cánh tay đang bắt đầu rỉ máu, Lăng Yên thấy mà xót xa, vội vàng nhúng vào một ít nước, động tác nhẹ nhàng giúp hắn rửa sạch vết thương.

Trầm Ngọc vẫn luôn yên lặng nhìn Lăng Yên, mải miết ngắm đến khi Lăng Yên mang thuốc trị thương tới băng bó, hắn liền giật mình tránh đi, nhưng rất nhanh đã ngoan ngoãn ngồi yên cho nàng bôi thuốc.

Lăng Yên ngẩng đầu nhìn hắn: “Đau lắm sao?”

Trầm Ngọc thành thật gật đầu.

Lăng Yên nhẹ tay thêm một chút, đem mấy tên đứng ngoài cửa mắng thầm một trăm lần còn thấy chưa đủ nữa kìa. Một hồi lâu khi cơn giận dần lắng xuống, nàng mới nói chuyện với Trầm Ngọc: “Mấy tên kia hồ đồ cũng thôi đi, còn chàng, đã không biết đánh còn bày đặt góp vui làm gì hả?”

Trầm Ngọc mặc cho Lăng Yên băng bó vết thương cho mình, đau đến nhíu mày, nghĩ ngợi chút mới nói: “Bọn họ nói nếu ta không đấu lại họ, ta cũng mất đi tư cách làm phu quân của nàng.”

“Bọn hắn lừa chàng thôi, luật lệ vớ vẩn đó ở đâu ra vậy, thiếp muốn gả cho ai chẳng lẽ còn phải chờ người khác đến quản lý hay sao.” Nhắc đến đám ngoài cửa, Lăng Yên lại tức lên. Vốn không để bọn họ biết chuyện là vì nàng đã sớm lường trước được tình cảnh này sẽ xảy ra rồi mà.

Nhưng Trầm Ngọc vẫn nhớ lại những câu nói ban nãy, mới vừa rồi hắn thật sự có thể đánh lại họ nhưng Lăng Yên đã chạy đến rồi, hắn không muốn ở trước mặt nàng mà đả thương bằng hữu của nàng, vì vậy chiêu sắp tung ra liền bị hắn thu về, kết quả tự làm cánh tay mình bị thương vì không kịp né chiêu của A Tứ.

Hắn miên man suy nghĩ, dường như lòng đang chất đầy tâm sự. Lăng Yên nhìn hắn đăm đăm tận một lúc lâu mới nghe tướng công mình nói tiếp: “Thực ra ta có thể đánh thắng hắn.”

Động tác trên tay Lăng Yên ngừng một chút, mặc dù đám đứng ngoài cửa đã giả dạng thành người phàm nhưng chúng đều đến đây cùng Thanh Minh, lí nào nàng không nhận ra bọn hắn cho được.

Hay nói cách khác, thực lực của Thập Đại Ma Tướng mạnh mẽ cỡ nào, hơn ai hết Lăng Yên là người rõ nhất. Trong mắt nàng, Đường Lam chỉ là thư sinh trói gà còn không chặt, ở trước mặt bọn Ma tướng cũng chỉ như một chú mèo nhỏ vô hại bình thường thôi, đừng nói gì đến chuyện đấu lại bọn hắn.

Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy chứ nàng cũng không thể nói huỵch toẹt như thế được, tâm hồn mỏng manh của phu quân sẽ bị đả kích mất. Vì vậy nàng thuận theo lời hắn, cười đáp: “Đúng, chàng nhất định có thể đánh bại hắn.”

Kiểu nói này cũng miễn cưỡng quá rồi, Trầm Ngọc thấy được nàng không tin mình, liền nhíu mày, còn đặc biệt nhấn mạnh lần nữa: “Ta có thể đánh thắng hắn, thật sự!”

“Phải phải phải!” Cuối cùng vết thương của Trầm Ngọc cũng được Lăng Yên băng bó xong xuôi, nàng ngẩng đầu lên, cong môi khẽ cười, nói: “Chờ chàng khỏe lại, thiếp sẽ bắt bọn hắn đứng yên để chàng đánh cho đã, tuyệt đối không cho đánh trả.”

Trầm Ngọc: “…” Thân là Thần tôn mà lại bị người khác
coi thường thực lực của mình, lần đầu tiên trong đời hắn
cảm giác được sự thất bại sâu sắc.

Vào thời điểm Lăng Yên đứng dậy chuẩn bị bước ra cửa, Trầm Ngọc chợt nâng cánh tay không bị thương níu lấy vạt áo nàng, làm Lăng Yên khựng lại, quay đầu nhìn hắn: “Sao thế? Vết thương còn đau lắm sao?”

Trầm Ngọc đang phân vân không biết nên giải thích thế nào, nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của hắn ở trong mắt Lăng Yên, chẳng may lại bị nàng hiểu lệch sang một hướng khác.

Nàng thấy đáy mắt hắn sáng như vầng trăng, sắc mặt lại có chút nhợt nhạt, đỉnh mày lộ rõ ưu phiền trông hơi khác với mọi lần, tâm Lăng Yên bị rung rinh, cúi người đặt một nụ hôn lên môi hắn.

Hơi thở lượn lờ chứa đầy hương vị ái muội, một ngón tay của Lăng Yên khẽ mơn trớn gò má Trầm Ngọc, mềm mại nói bên tai hắn: “Có phải bây giờ hết đau rồi không?”

Trầm Ngọc đờ người chớp chớp mắt, khẽ gật đầu.

Lăng Yên bật cười thành tiếng, lúc này mới đứng dậy lần nữa: “Thiếp phải giáo huấn đám ở bên ngoài trước đã, chàng ở đây chờ thiếp một chút.”

Trầm Ngọc khẽ ừ một tiếng, Lăng Yên mới bước khỏi phòng.

Vừa ra khỏi phòng, người mới vừa rồi còn dịu dàng nhỏ nhẹ cười đùa với Trầm Ngọc trong chớp mắt liền khôi phục sự nguy hiểm, nét mặt như sẵn sàng xé xác đám Ma tướng bất cứ lúc nào.

Nàng lướt như gió đứng trước mặt năm người bọn hắn, khoanh tay ra lệnh: “Lại đây!”

Vào thời khắc này làm gì có ai dám cãi lại chữ “không”. Bọn hắn ngoan ngoãn theo đuôi Lăng Yên bước ra ngoài, tiếp đó đứng ở một góc xó bị Ma tôn đại nhân dạy dỗ suốt hai canh giờ.

Mọi người nín thinh không dám hó hé, cuối cùng cũng đợi được tới lúc Lăng Yên giáo huấn xong. Nhưng vào một khắc khi nàng lạnh lùng đuổi bọn hắn cút về Ma giới, đám người bị đánh cho bầm dập rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần, A Tứ bị đánh thảm nhất trong đám liền thử dò xét: “Lão đại, người và tên tiểu tử kia... là thật sao?”

“Tất nhiên là thật rồi!” Lăng Yên trừng hắn một cái, thuận miệng hỏi: “Lưu Đồ, ngươi nói vậy là có ý gì?”

A Tứ sờ chỗ đau, đau lòng nói: “Lão đại, ta là Thiên Hồi, đổi một gương mặt khác ngươi đã không nhận ra ta rồi?”

“Tự dưng các ngươi bày trò cải trang xuống đây làm gì? Chuyện chính sự ở Ma giới đâu, sao không làm?” Nhắc tới vấn đề này Lăng Yên lại tức lên, đang tính mắng tiếp thì lão Nhị - người ít bị đánh nhất từ nãy giờ vẫn luôn trốn sau đám Ma tướng, chợt bình tĩnh lên tiếng: “Ma tôn đại nhân, chính sự tới rồi đây.”

Sắc mặt Lăng Yên hơi đanh lại, buông lỏng bàn tay đang kéo vạt áo A Tứ, nàng liền hỏi: “Ô Dạ, có chuyện gì?”

“Đột nhiên ta nhớ ra một chuyện.” A Nhị ngẩng đầu, ánh mắt dừng tại tầng mây lơ lửng trên bầu trời, híp mắt nói, “Nếu ta không lầm, hơn ba vạn năm trước, thời điểm Yêu vương Hoành Tố luyện chế Huyền Cốt Châu khiến Tam giới xảy ra đại chiến, chính là tại nơi này.”

Ngữ điệu A Nhị hơi ngập ngừng, tiếp đó mới nói: “Xưa kia vì để nghiên cứu trận pháp cho sau này, ta đã ghi nhớ lại hết thảy những khu vực mở Thiên Hoàn trận mà Yêu vương dùng để luyện Huyền Cốt Châu. Đến bây giờ khi bước chân đến nơi này ta mới phát hiện, nơi đây đúng là một trong những nơi mà năm xưa Hoành Tố mở trận pháp cách đây ba vạn năm trước.”

Nghe Ô Dạ nói, Lăng Yên dường như hơi đăm chiêu: “Ý ngươi là, rất có thể khu vực mà Yêu vương chọn ra không phải ngẫu nhiên mà thực chất là dựa theo dấu tích năm xưa?” Nếu đúng như vậy, Huyền Cốt Châu vẫn còn chưa luyện thành công, nơi tiếp theo đám người Yêu vương chọn ra tay có thể sẽ nằm trong số ba mươi sáu địa điểm ấy. Như vậy, nếu bọn họ muốn ngăn cản Yêu vương và đoạt lấy Huyền Cốt Châu, thì chỉ cần mai phục hết ba mươi sáu nơi này là được.

Ô Dạ gật đầu, lại tiếp tục phỏng đoán: “Ta nghĩ, có lẽ hiện giờ năng lực Yêu vương Phi Ảnh chưa đủ mạnh để vẽ hoàn chỉnh trận pháp, đó là lí do hắn phải lợi dụng dấu vết mà Yêu vương Hoành Tố để lại ba vạn năm trước.”

“Nếu đúng là vậy thì chuyện này dễ xử lý hơn nhiều rồi.” Lăng Yên cười, lập tức phân phó với mấy tên ma tướng đứng bên cạnh, “Ô Dạ, ngươi đến những nơi có tồn tại dấu hiệu của ba mươi sáu trận pháp, phái người tra xét cẩn thận, dù là bất kỳ khu vực nào có động tĩnh đều phải báo ta biết. Còn nữa, có lẽ bên phía Thần giới vẫn còn chưa biết chuyện, các ngươi đừng quá nóng vội mà làm lớn sự việc. Lần này bọn chúng mà nhúng tay vào thì việc muốn cướp Huyền Cốt Châu sẽ rất phiền phức.”

Khi bàn đến chuyện chính sự thì vẻ mặt mỗi người lập tức nghiêm túc, trả lời dồn dập, Ô Dạ đợi Lăng Yên phân phó xong mới lên tiếng: “Vẫn còn một chuyện nữa.”

“Hửm?” Lăng Yên nhíu mày nhìn Ô Dạ, người này so với những tên Ma tướng khác thì trưởng thành chững chạc hơn rất nhiều, chỗ nào cũng tốt, điểm trừ duy nhất chính là khi nói luôn nhấn mạnh từng chữ, còn rất thích nói cái gì cũng chỉ được một nửa.

Ô Dạ nói: “Có rất ít người biết được chuyện này, xưa kia vì Yêu vương sau khi luyện thành công đã hấp thụ sức mạnh của Huyền Cốt Châu, lập tức khơi dậy cuộc chiến giữa Tam giới, lúc đó vì dồn hết chú ý vào đại chiến Tam giới nên không ai phát hiện trận pháp này có vấn đề. Vừa vặn xưa kia ta từng được Ma giới cử đi điều tra nên mới biết rõ chuyện này một chút.” Nói đến đây, vài cặp mắt nghi hoặc lập tức chĩa vào hắn, bao gồm cả Lăng Yên. Cuối cùng hắn từ tốn nói: “Không lâu sau khi trận pháp được mở ra, toàn bộ những vùng xuất hiện Thiên Hoàn trận đều lâm vào kiếp nạn.”

“Thiên Hoàn trận được phóng thích dẫn đến sát sinh vô số, oán khí càng thêm nặng, không khí các vùng lân cận đều bị thương tổn trầm trọng, vì thế Thiên Hoàn trận nằm ở trung tâm, địa mạch rung chuyển, âm khí tụ tập khiến tà yêu bay về tàn sát khắp nơi.” Ô Dạ thấp giọng nói: “Ba mươi sáu nơi đó, không nơi nào may mắn thoát khỏi.”

“...” Sau câu nói của Ô Dạ, bầu không khí trước mặt bỗng dưng im phăng phắc.

Lăng Yên vuốt nhẹ khóe mắt, mở miệng gọi tên đối phương bằng tâm trạng không được tốt cho lắm: “Ô Dạ!”

“Vâng, Ma tôn!” Ô Dạ lập tức trả lời.

Lăng Yên thở một hơi, trong lời nói cuối cùng cũng toát ra cơn giận dữ: “Sao chuyện này ngươi không nói trước!”

Lời vừa dứt, nàng liền quay sang những người khác, lập tức ra lệnh: “Trước hết các ngươi không cần quay về Ma giới nữa, ở ngoài đây chờ, rồi lập tức theo ta đến trận pháp đó xem xét một chút.”

Vài tên ma tướng vội vàng nhận lệnh, sau khi Lăng Yên nói xong những lời này liền xoay người vào trong nhà, nhỏ giọng nói: “Ta nói với Đường Lam một tiếng rồi sẽ quay lại ngay!”

Chương kế tiếp